Cúi đầu chào Lăng Thế Nghiêm, Tiểu Nguyệt được Tô Thiệu dẫn tới nơi ở mới. Thịnh Thế có tổng cộng sáu tầng, tuy gọi chung là sòng bạc nhưng tầng trệt chính là một hộp đêm, tầng thứ năm là dành cho khách giải quyết nhu cầu, tầng thứ sáu là nơi làm việc của ông chủ, các tầng còn lại là dành để chơi bạc và cá cược.
Thang máy di chuyển xuống tầng trệt, cửa vừa mở đã nghe tiếng nhạc xập xình bên trong sàn bar vọng ra. Đèn xoay nhiều màu để rơi những cái bóng chớp tắt dưới sàn gạch men màu trắng, Tiểu Nguyệt dẫm lên nó đi theo Tô Thiệu vào cánh cửa đằng sau khu vực hút thuốc.
Đường khá tối, cầu thang dài và hẹp, sờ bàn tay lên tường, Tiểu Nguyệt đoán là gạch ống. Trên kia đã là tầng trệt, vậy dưới này là tầng hầm, nơi mà mỗi cô gái đều mang trên người một con số và món nợ khổng lồ chẳng biết đến khi nào mới trả xong.
Tô Thiệu giao người mới lại cho Mộng Hàm - quản lý của các cô gái, thoạt nhìn cô ta còn rất trẻ, khoảng chừng hai mươi lăm, sắc vóc đẫy đà, kiểu cách ăn mặc cũng rất bốc lửa.
"Chỗ ngủ của cô ở trên kia, hôm nay mới vào không cần lên sàn vội, ngủ nghỉ cho tốt ngày mai sắp xếp công việc cho cô."
Cô ta và Tô Thiệu trao đổi vài câu rồi đi mất, căn phòng nhỏ chỉ còn có Tiểu Nguyệt. Bốn chiếc giường tầng được kê song song, khoảng trống ở giữa chỉ bằng nửa sải tay, ở chỗ này còn chật chội hơn cả trong trại giam.
Tiểu Nguyệt nhạy bén liếc thấy camera được gắn trên bóng đèn điện, cô nhớ lời chú Trần nói ở Thịnh Thế đâu đâu cũng bị giám sát, vậy nên chẳng có cô gái hay con nợ nào có thể chạy thoát.
…
Sáng hôm sau căn phòng được lấp đầy người, các cô gái vắng mặt tối qua trở về khi phấn son đã trôi đi không ít, trong đó có một nhan sắc nổi bật đến hoa nhường nguyệt thẹn, gương mặt trái xoan thanh tú, mắt môi như thêu họa mà nên. Tiểu Nguyệt dời mắt xuống chiếc khuy cài áo, 99, cô gái này chính là hoa khôi của sòng bạc Thịnh Thế.
"Cô, xuống đây."
Mộng Hàm đứng ở cửa ngoắc tay gọi Tiểu Nguyệt, cô nhanh chóng leo xuống đứng trước mặt cô ta.
"Đi tắm rồi trang điểm, cô trực ca sáng."
Tiểu Nguyệt không thắc mắc nửa lời, chuyên tâm nối gót Mộng Hàm tới phòng tắm, cô ta ném cho cô một túi đồ, bên trong có một bộ váy, một chiếc quần lót và hai miếng dán ngực. Ngước nhìn xung quanh, đảm bảo rằng không có camera Tiểu Nguyệt mới yên tâm thay đồ.
Bộ váy xòe màu trắng viền đỏ ngắn cũn cỡn ngang đùi, cổ khoét sâu làm Tiểu Nguyệt phải nóng mặt, những vết hằn đã dần chuyển sang sắc tím lộ rõ trên da, cô túm trước hở sau đi ra ngoài, Mộng Hàm không nói gì đưa cô đi trang điểm.
Tầng hai mới sáu giờ sáng đã có khách ra vào, tiếng xóc đĩa, tiếng chia bài và tiếng trao đổi của khách chơi trộn lẫn vào nhau. Có những con bạc thức thâu đêm, cả những người ăn mặc bảnh bao vừa mới tới, có đủ tất cả những hạng người, chụm đầu vào trò cá cược đỏ đen.
"Đứng ở đây học chia bài cho khách."
Mộng Hàm đẩy nhẹ vai của Tiểu Nguyệt lên trước, cô cầm lấy bộ bài, liếc nhìn cô gái ở bàn kế bên lén học theo. Bốn gã đàn ông trên bàn nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng, một gã dị hợm cười khà khà đưa tay sờ lên đùi của cô, Tiểu Nguyệt giật mình lùi ra sau, tụ bày trên tay bay lã chã dưới đất.
"Làm gì vậy? Người mới đến à?" Gã ta khó chịu nới lỏng cổ áo, đôi mắt nhuốm sắc dục không kiêng dè để rơi xuống khe ngực của Tiểu Nguyệt.
Mộng Hàm liếc Tiểu Nguyệt một cái rồi bước tới vuốt lưng gã ta, cười tươi nịnh nọt: "Đúng là anh Xuyên có khác, mới nhìn đã biết hoa nào cũ, hoa nào mới."
Biết được "hàng ngon" hai mắt gã ta sáng lên, nhét hai tờ một trăm đô vào ngực Mộng Hàm, sảng khoái nói: "Chọn cho anh một phòng để anh nghỉ ngơi, chơi cả tối rồi."
"Dạ, như ý của anh Xuyên."
Mộng Hàm kéo theo Tiểu Nguyệt, cười khẩy với cô: "Mở hàng được đấy, ông ta là khách sộp, phục vụ tốt một chút."
Thang máy đi lên tầng năm, Tiểu Nguyệt không nói tiếng nào, hay hỏi bất cứ điều gì cho tới lúc vào phòng. Mộng Hàm chỉ đóng bao cao su trên bàn cho cô thấy rồi đi mất.
Lát sau cửa phòng mở, gã đàn ông dị hợm đi bước vào, ông ta nhe răng cười nham nhở, không nói tiếng nào đã nhào tới muốn ôm người đẹp.
Tiểu Nguyệt đứng sát vách tường, ánh mắt thản nhiên, tay nắm chai rượu trên bàn dứt khoát nện xuống, máu từ đỉnh đầu của cô chảy dài xuống mặt, gã ta hoảng hốt lùi ra sau la lên thất thanh.
"Người đâu, người đâu, cô ta bị điên rồi!"
Lúc Mộng Hàm và bảo vệ đi vào thì Tiểu Nguyệt vẫn đứng dựa lưng vào tường, máu đã thấm ướt cổ áo màu trắng. Cảnh tượng này không quá lạ lẫm với những cô gái bán trinh lần đầu tiên, du di cho các đoá hồng hái ra tiền chỉ có duy nhất một lần này. Mộng Hàm thở hắt ra, đưa cô đi băng bó.
Thang máy ở tầng trệt vừa mở, đúng lúc Lăng Thế Nghiêm từ ngoài cửa lớn bước vào, nhìn thấy Tiểu Nguyệt máu me ướt đẫm, anh thừa hiểu vấn đề, dừng lại nhắc nhở:
"Không tiếp khách sẽ tăng thêm nợ, cô chỉ còn hai ngày."
Tiểu Nguyệt lau vệt máu trên mắt khiến nó nhoè đi vô cùng khó coi, cô bám sát vào cánh tay Mộng Hàm để mình đừng ngã, đôi môi tái nhợt khẽ cong, thều thào lên tiếng:
"Tôi nhất định sẽ đúng hẹn."