• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Nguyệt biết rõ mỗi một chiến sĩ liều mình xông pha nơi đầu sóng ngọn gió đều đã sớm viết giấy báo tử cho chính mình trước khi ra trận. Đã chấp nhận xung phong thì cũng phải chấp nhận hy sinh bất cứ lúc nào, lúc chịu khổ không than van, khi nằm xuống chẳng cần ghi công vào bia đá hay lưu danh ca tụng.

Đằng đẵng bao nhiêu năm, giấy báo tử của cha vẫn nằm ở đơn vị, tự cô và mẹ cũng biết rằng phải tập chấp nhận thực tại để nếu lỡ mai này có nghe được tin dữ từ cha cũng không quá ngỡ ngàng. Thế nhưng, bởi cô chưa một lần dám nghĩ cha mình đã hy sinh nên bây giờ mới trống rỗng, chênh vênh, đau đớn đến như vậy.

Nỗi đau mất cha tựa như mạch máu trong người trương phình rồi nứt vỡ, ấy thế mà Tiểu Nguyệt không thể gục đầu đợi nó nguôi ngoai. Nuốt căm hờn xuống đáy lòng rồi xâu kết lại, cô ngẩng mặt lên, ánh mắt lạc lõng nhìn vào một góc trời xa xăm dằng dặc.

Lương Kha Vũ vỗ nhẹ vào bờ vai gầy nhỏ, mang tấm lòng của một người anh trai hết mực dặn dò:

"Anh còn nghe ngóng được cho đến hiện tại Lăng Chấn vẫn đang truy lùng thân nhân của thiếu tá Châu, không hiểu vì sao người đã chết rồi mà lão ta vẫn còn căm hận tới như vậy? Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Em ở trong vòng vây của bọn chúng nguy hiểm rình rập, nhất định phải cẩn thận."

Thân phận nằm vùng bị bại lộ, chúng đã thủ tiêu nội gián rồi còn truy tìm thân nhân để làm gì? Muốn đuổi cùng giết tận sao? Tiểu Nguyệt thôi suy tư, thu tầm mắt mờ mịt trở về bàn đến đại cuộc.

"Hiện tại em đã vào được nhà riêng của Lăng Thế Nghiêm, nhưng ở đó camera dày đặc nên em chưa tìm được manh mối gì. Lần trước Lăng Nguyên đến Thịnh Thế, hắn cho em hay trên truyền có đặt bẫy và bảo em thông báo tin này cho Triệu Khải biết. Anh nghĩ, em có nên làm theo lời của hắn không?"

Từ lúc đặt chân lên thuyền Lương Kha Vũ đã nhận thấy nơi này có vấn đề nhưng không biết bất thường nằm ở đâu. Trước giờ Lăng Nguyên rất kín tiếng, anh đi theo hắn tận bốn năm chỉ được xử lý những công việc vặt vãnh trong địa bàn. Còn Tiểu Nguyệt là người mới, hắn ta chỉ mới tiếp xúc vài lần lại dám giao cho cô nhiệm vụ cơ mật này nói không chừng là bắt cô làm con tốt thí cho hắn.

Bữa tiệc hôm nay Triệu Bảng tổ chức là để Triệu Khải ra mặt giảng hòa với Lăng Thế Nghiêm về chuyện xảy ra ở tiệc mừng thọ hôm nọ. Mà bọn người này tụ tập đâu chỉ để nói chuyện tình nghĩa, trên con thuyền này chắc chắn có hàng nóng, anh dò được lịch trình di chuyển của nó sẽ tới gần địa phận tỉnh Sơn Tử, có thể đó là nơi tập kết hàng của bọn chúng.

"Ở trong giới giang hồ anh em nhà họ Lăng nổi tiếng thuận hòa, nhưng chỉ ai tiếp xúc mới biết Lăng Nguyên luôn muốn đối đầu với Lăng Thế Nghiêm. Hắn biết con thuyền này có bẫy mà vẫn đi chắc chắn cái bẫy kia là do hắn đặt, để em đi thông báo với Triệu Khải cốt là vu oan giá họa cho anh trai mình mà thôi. Em đi là nguy hiểm cho em, nhưng đây là cơ hội tốt, trên thuyền vẫn còn người của chúng ta, nếu em không sợ thì cứ gặp riêng Triệu Khải, anh sẽ thu xếp yểm trợ phía sau."

"Nhưng lỡ xung quanh có camera giám sát thì phải làm sao? Lăng Thế Nghiêm rất đa nghi, em sợ hắn ta sẽ phát hiện."

"Không đâu, bọn chúng sợ lọt vào tầm ngắm của cảnh sát nên mới chọn hoạt động trên thuyền du lịch, để tránh rắc rối chúng sẽ tắt toàn bộ thiết bị giám sát. Phòng của Triệu Khải trên tầng hai, số 121. Nhân cơ hội này kết giao với hắn, sẽ có lợi cho kế hoạch về sau."

Lương Kha Vũ tính toán đường đi nước bước giúp Tiểu Nguyệt hết sức trôi chảy nhưng ánh mắt nâu trầm vẫn day dứt không nỡ. Giao nhiệm vụ nguy hiểm này cho một cô gái anh thật sự không yên tâm.

"Em sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt." Tiểu Nguyệt tuyên bố chắc nịch, cô giương đôi mắt sáng lên cao, khẽ khàng gửi gắm:

"Anh Kha Vũ, nếu anh liên lạc được với đơn vị, nhờ anh nhắn với chú Trần giúp em bảo quản thi hài của cha, đừng vội cho mẹ em biết cha đã chết, đợi em hoàn thành nhiệm vụ sẽ cùng cha trở về gặp mẹ."

Tiểu Nguyệt quay lưng rời đi, gió bấc lùa tới thổi tóc cô tung bay loạn xạ. Lương Kha Vũ trầm mặc thở dài rồi cũng lui bước về sau. Hai tâm hồn non trẻ mang đầy rối ren nhưng có thừa dũng cảm, ngược hướng đường nhưng chung lý tưởng vì nước, vì dân.

Vừa trở về phòng nghỉ Tiểu Nguyệt giật mình khi nhìn thấy Lăng Thế Nghiêm đang ngồi trên giường, anh dõi cặp mắt đen láy về phía cô, nhẹ lên tiếng:

"Đi đâu đấy?"

Lồng ngực Tiểu Nguyệt vỗ nhanh như tiếng trống, vừa căng thẳng vừa căm hờn, cô giữ nguyên sắc mặt uể oải đi vào bên trong, thản nhiên trả lời:

"Ra ngoài hóng gió một chút, hình như là bị say sóng rồi." Cô nhập vai tốt đến nỗi ánh mắt của Lăng Thế Nghiêm có xoáy sâu hơn nữa cũng chẳng nhận ra là cô đang nói dối.

"Đã đỡ chưa? Có cần tôi gọi bác sĩ cho em không?" Anh lẳng lặng nhìn cô uống nước, sắc mặt của cô so với vừa rồi hình như là kém hơn thật.

Tiểu Nguyệt uống vài hớp nước, động tác không quá nhanh, lúc cô quay lại nhìn anh, trên khóe môi còn lưu lại hơi nước mờ mờ.

"Không cần đâu, đã đỡ nhiều rồi."

Lăng Thế Nghiêm còn muốn nói gì đó nhưng ánh mắt cứ dừng mãi trên đôi môi mềm kia, đến khi cô tới gần rồi ngồi xuống bên cạnh anh mới thu mắt về nhìn ra cửa sổ.

"Anh làm xong việc rồi sao?"

"Vẫn chưa. Bây giờ cần ra ngoài một lát, em có đi nổi không?"

"Đi đâu?" Tiểu Nguyệt nghiêng đầu qua, khoảng giữa hai người được thu hẹp, Lăng Thế Nghiêm có thể ngửi được mùi hương dễ chịu trên tóc cô, anh đảo mắt về, gương mặt nhỏ nhắn vừa vặn lọt vào trong mắt anh.

"Đi đánh bài, em không đi thì bọn họ sẽ nhét vào tay tôi một cô gái khác."

Thật ra Lăng Thế Nghiêm chẳng cần phải giải thích, cô là người của anh, muốn hay không cũng phải cúi đầu tuân mệnh, nhưng anh lại nhẹ nhàng từ tốn nói cho cô nghe. Con người này lúc thì khó đoán, khi thì đơn giản đến mức nhìn thấu cả tim gan. Tiểu Nguyệt mỉm cười, vờ như rất thích thú.

"Đi thôi, đi sớm về sớm."

Lăng Thế Nghiêm cũng cười, anh choàng tay qua ôm lấy eo cô, động tác tự nhiên thuần thục cứ như đôi tình nhân thực thụ đã yêu nhau được mấy mùa, chứ không phải một người thật lòng, còn nắm tay người kia thì đang siết chặt, dối dối gian gian chỉ có hận thù là luôn luôn thành thật.

Sòng bạc trên thuyền cũng đông đúc nhộn nhịp không kém gì ở trên bờ, đám lâu la ở bàn bên cạnh thì ầm ĩ với đủ trò cá cược, còn bàn của những ông lớn thì yên ắng hơn. Lăng Thế Nghiêm ngồi cùng bàn với Triệu Bảng, Lăng Chấn và Lăng Nguyên, mỗi người đều ôm trong tay một cô gái, Tiểu Nguyệt tìm mỏi mắt mới thấy Triệu Khải ở đằng xa, hắn không đánh bài mà ngồi trong góc ve vãn với hai cô em cùng một lúc. Cảnh tượng này chẳng khác nào một buổi ăn chơi thác loạn, nhìn sao cũng thấy buồn nôn.

Cánh đàn ông thả mình vào trò đỏ đen may rủi, chỉ có các cô gái là không mặn mà nhưng vẫn phải ra sức nịnh bợ bằng mấy lời tâng bốc êm tai. Những đóa hồng ở đây mười cô như một, để mà tìm điểm khác biệt thì Tiểu Nguyệt chỉ nhận thấy cô gái ngồi bên cạnh Lăng Nguyên là không đến mức uốn éo hở hang như những người khác.

Cô nghe Lăng Nguyên gọi cô ta là Diệp Tuyết, cô gái này rất trẻ, rất xinh đẹp, thoạt nhìn khá đơn thuần, nhưng hình như cô ta không để mắt vào bàn bài mà lại đặt hết tâm tư lên người cô.

Tiểu Nguyệt cảm thấy cô ta rất lạ, nhưng chưa kịp nhìn ra là lạ ở đâu thì ở đằng xa Triệu Khải đã đứng lên rời đi. Cả buổi Lăng Nguyên không nhìn cô lấy một lần đột nhiên liếc mắt sang như ngầm ra hiệu, cô hiểu ý liền ghé vào tai Lăng Thế Nghiêm than mệt.

"Tôi thấy không khỏe, có thể về phòng nghỉ trước được không?"

Lăng Thế Nghiêm gật đầu, nhưng mắt thì vẫn chú tâm vào mấy quân bài trên tay không hề để ý đến cô, thái độ này hoàn toàn khác biệt so với lúc chỉ có hai người.


Tiểu Nguyệt không nghĩ nhiều thêm, cô bước chầm chậm rời khỏi sòng bài, vừa lọt qua cánh cửa thì men theo những vị trí khuất người đi nhanh lên tầng hai. Thời điểm này thuyền đang di chuyển tới vùng nước sâu, điểm đến còn khá xa nên đám người dưới kia đều đã tập trung vào sòng bạc, xung quanh vắng người canh gác, nhờ thế mà chẳng mấy chốc Tiểu Nguyệt đã đến được căn phòng số 121 của Triệu Khải.


Cô cẩn thận quan sát rồi mới đưa tay lên gõ cửa, lòng hơi lo sợ các cô gái ở trong phòng sẽ nhận ra mình, nhưng thật may người mở cửa là Triệu Khải. Gương mặt hắn biểu lộ rõ thái độ bất ngờ khi nhìn thấy cô, mắt ngó nghiêng nhìn ra dãy hành lang thấy không có ai mới nhếch môi hỏi:


"Em đi nhầm phòng? Hay là Lăng Thế Nghiêm tặng em cho tôi?"


"Em có chuyện quan trọng muốn nói riêng với anh." Tiểu Nguyệt vò nát hai lòng bàn của mình, tâm trạng vô cùng thấp thỏm, sợ có ai đó đi ngang qua nhìn thấy cô ở đây thì tối nay cô khó mà toàn mạng với Lăng Thế Nghiêm.


Triệu Khải không quan tâm lắm đến chuyện mà Tiểu Nguyệt muốn nói, hắn chỉ để ý đến nhan sắc của cô, muốn nếm thử xem phụ nữ mà Lăng Thế Nghiêm chọn sẽ có vị gì.


Hắn không nói không rằng bắt lấy bàn tay của Tiểu Nguyệt thô bạo kéo cô vào phòng, bên trong tối mịt, trên chiếc giường rộng có hai cô gái nằm trên giường loã thể, Triệu Khải quát lên một tiếng họ liền hoảng sợ ôm quần áo chạy đi. Hắn đẩy Tiểu Nguyệt ngã xuống giường rồi nằm đè lên người cô, miết lấy chiếc cằm xinh đẹp, cười đê tiện:


"Có chuyện gì chúng ta vừa chơi vừa nói."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK