Hàn Bửu quỳ rạp dưới sàn gạch, giọng nói có phần run rẩy, chốc chốc lại len lén nhìn lên, mồ hôi tuôn từ chân tóc hoa râm chảy dài xuống gương mặt rỗ lỗ chỗ, da tay và da chân đã bắt đầu rộp lại nhăn nheo. Sợ cái nhìn soi thấu lòng người kia, và sợ hai cánh tay còn đang lành lặn sẽ lìa khỏi lúc nào chẳng biết.
Trên chiếc ghế da màu đen, ông chủ của sòng bạc Thịnh Thế đưa mắt xuống nhìn. Cô gái khả ái bị trói chặt bằng sợi dây thừng ngoan ngoãn nằm im dưới sàn không nhúc nhích, hai mắt khép chặt giống như đang bất tỉnh lại giống như tuyệt vọng cam chịu. Hèn yếu, nhưng ít nhất không ồn ào như những cô gái chẳng biết thức thời khác khi bị bán vào đây.
Lăng Thế Nghiêm thu lại tầm mắt, rít một hơi xì gà, khói trong cổ họng anh đặc quánh, khiến cho thanh âm phát ra hơi khàn khàn:
"Một trăm ngàn đô, thấy ít thì đi chỗ khác mà bán!"
Giao dịch bán người, ở Cổ Thành này còn nơi nào khác ngoài chỗ của Lăng Thế Nghiêm. Chưa kể một khi đã bước vào căn phòng này mà không có vật gì để lại thì đừng mong sẽ nguyên vẹn được tới ngày mai. Hàn Bửu cắn răng chưa quyết, Tô Thiệu - đàn em thân cận của Lăng Thế Nghiêm lớn tiếng nhắc nhở:
"Tiền nợ của ông đã lên tới con số tám mươi ngàn, bán cô ta với giá một trăm ông vẫn còn hai mươi ngàn đô để kéo thêm vài ván nữa. Đừng để anh Nghiêm phải nói nhiều, bán người hay để hai cánh tay ở lại?"
"Bán, bán! Anh Nghiêm ra bao nhiêu tôi cũng bán." Hàn Bửu hèn hạ mọp đầu vái lạy, bỏ lại cháu gái của mình rồi đi theo một người khác để thanh toán số nợ đã vay trước đó để đánh bạc.
Giao dịch kết thúc chóng vánh, gian phòng nhỏ thiếu sáng chỉ còn có ba người, Tô Thiệu tiến lên mở trói, giám sát cô gái dưới sàn nhà. Cô từ từ mở mắt, lại từ từ đứng lên, trên người toàn là dấu vết hằn đỏ, nó giống như một loại xiềng xích nào đó dùng để kìm kẹp, phong ấn sự tinh khôi của thiếu nữ trinh nguyên thuần khiết, đóa hoa vừa chớm nở này rất hợp ý các sếp lớn thường lui tới Thịnh Thế để mua vui.
"Bao nhiêu tuổi?"
Tô Thiệu làm các bước trong quy trình nhận người, anh ta khó chịu với sự chậm chạp kia nên giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn.
"Hai mươi hai." Ninh Tiểu Nguyệt hờ hững trả lời, đuôi mắt phượng hẹp dài tùy tiện rũ sâu, xoa cổ tay đau nhức của mình, buông ánh nhìn xuống đôi bàn chân đã bầm dập không ít ngón, cô cười nhẹ rồi phủi sự khinh bỉ ấy để hòa cùng hương trầm cổ quái ở quanh đây.
Tiếng sột soạt của các trang giấy va vào nhau, Tô Thiệu đặt một tờ giấy lên tấm bìa cứng, chìa hộp mực đỏ trước mặt Tiểu Nguyệt, nhắc nhở:
"Đóng dấu vân tay, số thứ tự của cô là 101."
Các cô gái được bán vào Thịnh Thế đều được ban cho một con số, giữa một ổ tệ nạn lại có cách quản người giống như một trại giam, và họ chính xác là những cai ngục.
Tiểu Nguyệt liếc nhìn dãy số được in sẵn trên tờ giấy, nếu cô vào trễ hơn vài giờ có thể số thứ tự sẽ là 102, 103,... Tùy ý rút một tờ thì con số ấy sẽ vận lên cuộc đời đến ngày mãn hạn hoặc đến lúc chết!
Cô giơ tay ra đẩy miếng bìa cứng sang một bên, không kịp nhìn thấy sự ngỡ ngàng trong mắt Tô Thiệu, nâng màng mi lên nhìn thẳng người đàn ông lãnh đạm đang ngồi trên ghế da, chầm chậm o bế khẩu hình miệng:
"Ninh… Tiểu… Nguyệt. Tên đầy đủ của tôi là Ninh Tiểu Nguyệt!"
Ở vị trí thiếu sáng, Lăng Thế Nghiêm hơi nghiêng đầu nhìn cô, dáng vẻ này và lúc mới vào đây là hoàn toàn khác biệt. Anh cứ nghĩ bên trong cơ thể mảnh mai kia là bất lực, là tuyệt vọng, nhưng khi dây thừng rơi xuống, màu mắt trong veo hiện lên dưới ánh đèn mờ, mới thấy được vẻ điềm nhiên chẳng màng đến thế sự.
Lăng Thế Nghiêm không trả lời, cứ như thế nhìn cô, Tô Thiệu đứng kế bên nổi cáu thay chủ:
"Ở Thịnh Thế các cô không cần phải xưng tên, lát nữa sẽ có người đưa cho cô một cái khuy cài áo, khách sẽ gọi phục vụ theo số. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi nhất định không làm khó, kiếm đủ mười triệu đô thì được tự do."
Tô Thiệu lần nữa đưa khế ước tới trước mặt Tiểu Nguyệt, cô cười nhạt nhoà, lòng không dao động.
"Được tự do? Đã bán thân mình làm gái, để cho bọn khát dục ngoài kia dẫm đạp thì làm gì có ngày được tự do. Phần số của tôi đã bán theo cái giá một trăm ngàn đô đó, cho nên đừng ướm lên người tôi thêm một con số nào nữa. Tôi muốn được gọi là Ninh Tiểu Nguyệt!"
"Hỗn láo! Trước mặt anh Nghiêm ai cho cô ra điều kiện?" Tô Thiệu móc súng, dí sát vào đầu Tiểu Nguyệt, tiếng lên đạn vang lên, mùi thuốc ở đầu nòng chui vào chóp mũi, cô nhắm mắt, buông thõng hai tay, sẵn sàng đón nhận cái chết.
"A Thiệu." Lăng Thế Nghiêm gọi một tiếng, không phải trách mắng, chỉ bảo đàn em cất súng vào. Soi kỹ cô gái đằng kia thêm lần nữa, nụ cười lạnh trên môi lan rộng ra, một giây trước còn bày biện chút kiêu hãnh trước khi bị tước đi phẩm hạnh, giờ thì chán chường đến sống cũng chẳng cần.
Châm thêm điếu xì gà, dốc ngược đầu lọc vào gạt tàn để khói lởn vởn trong không khí, Lăng Thế Nghiêm hiếm khi đáp ứng yêu cầu của ai đó lại mở miệng ra điều kiện trao đổi:
"Nếu như trong vòng ba ngày cô kiếm đủ một trăm ngàn đô thì tôi cho cô giữ cái tên này. Nếu không được thì tôi sẽ toàn thành ý nguyện được chết của cô." Tất nhiên là khi anh đã thu đủ cả vốn lẫn lời.
Tô Thiệu nhét lại tờ khế ước vào trong xấp giấy, môi nhếch lên xem thường, kể cả hoa khôi của Thịnh Thế là "số 99" năm ngày còn không kiếm được phân nửa số đó, thì Ninh Tiểu Nguyệt này có lên giường với hai mươi bốn người mỗi ngày cũng chẳng thể đủ. Đúng là ngu xuẩn.
Tiểu Nguyệt biết Lăng Thế Nghiêm cố tình làm khó mình, cũng biết cố sức để giành lấy một cái tên cũng chẳng có ý nghĩa gì với cái nghề gái điếm, nhưng thay vì thừa nhận bản thân xốc nổi, cô lại tỏ ra biết ơn.
"Cảm ơn ông chủ Lăng, tôi sẽ cố gắng."