Cổ Thành sầm uất cả ban ngày lẫn ban đêm, nhưng đâu đó vẫn còn mang đậm nét rêu phong cổ kính, đèn đường rực rỡ, mà sâu trong nó thì u tối. Giống như lúc này, khi Lăng Thế Nghiêm rẽ vào một con hẻm, ánh đèn sáng rực ngoài kia như chìm xuống, ngôi biệt thự cổ điển sừng sững ngoi lên, đồ sộ mà đáng sợ. Tựa như con quỷ đang há miệng tác oai tác quái, nuốt chửng hết tất thảy những nguồn sống xung quanh, chỉ còn chừa lại một vùng trời đẫm mùi vị chết chóc.
Mở cổng cho Lăng Thế Nghiêm là một người phụ nữ tuổi hơn sáu mươi, thân hình gầy gò, nét khắc khổ in hằn dưới đuôi mắt và trên trán. Tiểu Nguyệt đảo mắt nhìn khoảng sân rộng lớn, tiêu điều, hoang sơ, không có một nhành cây hay ngọn cỏ nào.
Khẽ chớp mắt, Tiểu Nguyệt có thể mường tượng ra nơi đây đã từng huy hoàng lộng lẫy như phủ chúa cung vua, hoa bướm dập dờn, nguy nga tráng lệ. Nhưng dường như sợi dây thời gian qua từng tháng năm siết chặt, biến nơi này chỉ còn một vẻ hoang tàn, cằn cỗi, đêm và ngày đều ngụp lặn trong biển đen, giống như con người thật của Lăng Thế Nghiêm vậy.
Cửa xe được mở, Lăng Thế Nghiêm đứng trước mặt Tiểu Nguyệt. Ánh mắt anh lạnh lẽo âm u, chẳng nói chẳng rằng kéo cô xuống xe, gió lạnh ập tới tưới rét cơ thể cô, cổ tay bị nắm chặt thoáng run lên một cái.
"Cậu Nghiêm, cậu có muốn ăn gì không để tôi đi làm?"
Người phụ nữ lớn tuổi cung kính nhìn Lăng Thế Nghiêm, gương mặt hiền từ thấp thoáng ý cười, không phải xu nịnh, cũng không phải giả tạo. Nhưng khi liếc nhìn sang Tiểu Nguyệt thì mang đầy vẻ tò mò.
Cô đoán tâm tính người này khá đơn giản, vẻ cuống quýt của bà ấy cho thấy Lăng Thế Nghiêm rất ít khi tới nơi này, cũng có khi đây chính là nơi ẩn náu bí mật của con trai ông trùm mà người người đang tìm kiếm.
"Không cần. Dì cứ đi nghỉ đi."
Lăng Thế Nghiêm kéo Tiểu Nguyệt vào nhà, gió khuya không với tới nữa, ánh đèn phủ lấy cô và anh, ấm ngoài da nhưng trong tâm thì lạnh. Cô không giãy giụa, không có một hành động phản kháng nào, đuổi bước theo anh mà giày đã gãy gót lúc nào cũng chẳng biết.
Anh đẩy cô ngã xuống chiếc giường rộng lớn, màu đen vây kín khiến cô hơi khó thở, cho đến khi ánh đèn vàng ngà ở gần đầu giường được bật lên thì khí quản mới có thể khai thông trở lại. Lăng Thế Nghiêm đứng bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt cao ngạo khinh thường, ném chiếc áo khoác dạ bên ngoài đi, hất cầm về phía cô, lạnh nhạt ra lệnh:
"Một trăm ngàn đô! Cởi hết ra."
Đây là cái giá mà ngay từ lúc bước vào Thịnh Thế cô đã đề ra với anh, sau này mỗi lần có giao dịch hai người đều dựa vào cái giá đã có sẵn ấy. Nhưng lần này khác hơn những lần trước, nó không đơn giản chỉ mua bán bằng vài lời nói hay biểu diễn một tiết mục cho người khác tham quan.
Hai khủy tay của Tiểu Nguyệt tì trên nệm, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nở nụ cười khiêu khích: "Nếu ngay từ đầu ông chủ Lăng chỉ muốn đơn giản như thế này, thì cứ nói một tiếng là được, đâu cần phải ném tôi cho kẻ khác rồi tự đốt nhà của mình kéo tôi về đây."
Ném cô chỗ kẻ khác? Lăng Thế Nghiêm khẽ cười, sắc mặt càng khó coi hơn: "Tôi thích chơi như thế nào cô quản được sao? Nhiệm vụ của cô là tuân mệnh phục tùng, ai trả tiền cho cô thì cô phải ngoan ngoãn làm vui lòng người đó."
"Tôi không phải là chó! Càng không phải là điếm!" Tiểu Nguyệt bật dậy trừng mắt gằn lên. Lăng Thế Nghiêm cũng lập tức áp sát tới, vươn tay ra bóp lấy cổ cô, ánh mắt cả hai giao nhau tranh đấu kịch liệt, cơn giận dữ được khuếch đại rộng ra, trong âm giọng của anh toàn là tiếng rít:
"Cô đã nói câu này bao nhiêu lần rồi?" Ngón tay Lăng Thế Nghiêm cứng rắn, khớp xương dán vào cổ cô như muốn siết cho kì gãy vụn. Hai mắt anh sáng quắc, âm hiểm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cả cô: "Tôi đang hỏi cô đó. Cô đã nói câu này bao nhiêu lần rồi?"
Hô hấp của Tiểu Nguyệt bị nghẽn lại ở ngay giữa lòng bàn tay Lăng Thế Nghiêm, hít vào thở ra đều không thể thông được. Hai vành tai cô đỏ ửng, đôi mắt ầng ậc nước chĩa thẳng vào anh.
Cô cũng chẳng nhớ mình đã khẳng định bản thân không phải là điếm bao nhiêu lần trước mặt Lăng Thế Nghiêm, mặc dù nó đã cũ rích đến mức khiến người ta phải chán ghét. Tuy nhiên cô nhớ rất rõ vẻ mặt của anh lúc đó, có thích thú và cả xem thường, nhưng chưa một lần nào giận dữ như hôm nay.
Cô đương nhiên biết chẳng có người đàn ông nào đủ bao dung với tính khí ngang ngạnh này của cô cả, nhất là đối với một người không thừa kiên nhẫn với phụ nữ như Lăng Thế Nghiêm. Dáng vẻ của anh lúc này trông giống như đức tin trong lòng bị xô đổ, khiến anh điên cuồng, mất khống chế, và muốn giết chết kẻ đầu sỏ gây ra nguồn cơn là cô. Nếu như bây giờ có khẩu súng trong tay, nói không chừng anh đã lập tức bóp cò, nhưng thật may là Lăng Thế Nghiêm không có thói quen mang theo súng.
"Cô luôn miệng nói mình không phải điếm, vậy lúc nãy cô ở trên giường với thằng khác thì là gì? Chẳng lẽ cô nằm dưới thân hắn, để hắn chơi chán rồi nhưng vẫn còn là trung trinh liệt nữ sao?"
Anh thừa nhận mình thích dáng vẻ yếu đuối mà không khuất phục của Ninh Tiểu Nguyệt, thích cô giở trò khiêu khích nhưng hoàn toàn miễn nhiễm với cái chốn dung tục đầy bẩn thỉu kia. Bởi vậy cho nên khi thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, hèn mọn leo lên giường cho kẻ khác chà đạp, thì giống như anh thấy chính bản thân mình ngã quỵ thêm lần nữa, khiến anh mất kiểm soát và phát điên lên.
Hô hấp của Tiểu Nguyệt đã đạt đến mức giới hạn, nếu còn tiếp tục thế này nhất định sẽ bị ngạt mà chết, nhưng cô không thể vùng vẫy, vì làm thế sẽ phá hỏng mất lớp vỏ bọc mà cô dày công ngụy tạo bấy lâu nay.
Cô giương cặp mắt trắng dã nhìn anh, gương mặt trắng xanh bất nhất mất đi sức sống khiến Lăng Thế Nghiêm giật mình bừng tỉnh. Anh thả lỏng bàn tay, Tiểu Nguyệt như vừa được giải thoát khỏi sợi dây thòng lọng chồng vào cổ, cô nằm vật ra giường, ngửa mặt lên thở thoi thóp.
Lăng Thế Nghiêm ngồi hẳn trên giường, nghiêng đầu nhìn cơ thể mềm nhũn của Tiểu Nguyệt, nước mắt giấu dưới làn mi mỏng chảy xuống mang tai, bả vai cô run lên, vừa hận, vừa ấm ức:
"Anh đã bảo anh ta hỏi ý kiến của tôi còn gì? Là anh vứt bỏ tôi trước."
Lúc này rồi mà Ninh Tiểu Nguyệt vẫn không rút ra được chút kinh nghiệm nào cho bản thân mình cả. Giận dữ trong lòng Lăng Thế Nghiêm vừa lắng xuống thì lại bị thái độ ngang bướng của cô thổi bùng lên. Anh nheo mắt nhìn cô, nghiến răng nói:
"Tôi bảo nó hỏi ý kiến của cô, chứ không bảo cô phải đi theo nó! Tự cô mở miệng đồng ý, chứ không phải tôi đem vứt cô đi!"
Dường như nhận thấy lời này có nhiều ý nghĩa sâu xa quá, nên anh bổ sung thêm một câu đầy tuyệt tình: "Cô đừng quên, cô đang là còn con nợ của tôi."
Ông chủ Thịnh Thế giỏi che giấu cảm xúc là thế, nay từng nấc ái nộ đều đã bộc lộ hết ra bên ngoài. Tiểu Nguyệt tự mãn, biết mình lại thắng thêm một ván nữa rồi. Cô ngước mắt nhìn lên trần nhà, tiếp tục vở tuồng đầy ai oán.
"Chẳng phải anh bảo tôi phải tiếp đàn ông đến khi nào chết thì thôi sao? Tôi đang buộc mình phải tận hưởng cái chết đó đấy. Nếu như sống cứ mà phải nơm nớp lo sợ chẳng biết khi nào tắt thở thì chết sớm cho rồi, đợi đến lúc tôi xuống tới âm tỳ địa ngục thì món nợ với anh cũng đã dứt, cũng khép lại một đời đầy nhục nhã này, không còn bị ai coi khinh hay bị trói dây xích vào cổ kéo đi nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi."
Giọng của Tiểu Nguyệt thều thào, giống như tiếng gió xào xạc thổi động những chiếc lá khô giữa trời đông hiu quạnh. Trong mắt cô là hận, là quẫn bách chẳng biết phải làm sao, tựa như một người vô gia cư bị dồn đến bước đường cùng, người chìa ra cho cô chiếc bánh cũng thu tay về chẳng xót thương nữa.
Lăng Thế Nghiêm không biết dòng nước mắt kia là giả hay là thật, chẳng biết lời tự tình ấy có gian dối hay không? Nhưng nó vừa hay lại chạm tới trái tim anh, chạm tới một miền hồn thăm thẳm xa xăm, nơi mà chính anh đã từng bị chôn vùi ở đó.
Cơn thịnh nộ vừa trôi qua như làn nước, ánh mắt anh dịu xuống, bình lặng như mặt hồ. Cô chính là một nhân bản khác của anh, bởi vậy nên lúc này anh chẳng quan tâm vẻ yếu đuối kia có đang ẩn chứa một bí mật nào hay không nữa. Thực cũng được, mà giả dối cũng được, thật ra nó cũng chẳng có gì quá đỗi to tát đối với anh cả.
Lăng Thế Nghiêm nghiêng người nằm xuống cạnh Tiểu Nguyệt, ngón tay đặt lên da cô lùa nước mắt vừa rơi trả về trong hốc mắt. Tựa như anh vốc một nắm trăng để nó rơi rớt xuống, rồi sợ trăng mất đi một mảnh nào đó sẽ không còn sáng trong nữa, nên vội vã tìm vớt mảnh trăng về trả lại, để trăng không khuyết vầng, không mờ mịt giống như anh.
"Tôi sẽ không để em chết. Nhưng em phải nhớ cho kỹ lời mà mình đã nói hôm nay, em không phải là điếm! Từ nay về sau, tôi không muốn nghe em nhắc lại câu này lần nào nữa."
Tròng mắt Tiểu Nguyệt nhoè đi, không nhìn rõ lắm sắc mặt của Lăng Thế Nghiêm bây giờ. Cô rướn cằm lên muốn phản bác, nhưng anh đã nhanh hơn ngậm lấy môi cô, lời khẳng định uy mãnh được tuôn ra bằng hơi thở hết sức dịu dàng:
"Chỉ cần ở bên cạnh tôi, thì em mãi mãi sẽ không phải là điếm."