• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu làm gì vậy tiểu ngốc này, sao lại đóng rèm nóng chết ". Lý Bạch ngồi trên giường chơi game miệng than phiền liên tục. Hứa Ninh trong đầu lo lắng, chẳng phải là Tinh Duật đều thấy hết rồi chứ, cái đó nó ở đó từ chiều rồi.

Châu Tinh Duật nhìn Hứa Ninh một cái liền hiểu ý đi lại chỗ cô đang nắm chặt rèm, hất cằm ra phía cửa chính, ý nói mau về nhà cất thứ đó của cậu đi. Hứa Ninh nhìn anh, vậy là người ta đều thấy rồi.

"Các cậu chơi đi tôi có người tìm xuống dưới một lát ". Mấy người kia đều không quan tâm chỉ gật đầu cho qua. Hứa Ninh chạy từ khu bên này về khu bên mình liền mệt đến khó thở, vội vàng giựt chiếc áo trong cất vào tủ, vừa hay Châu Tinh Duật cũng mở rèm ra.

Hứa Ninh nhìn anh một cái sau đó cầm điện thoại ngồi xuống bàn. [ Tôi không qua nữa, còn cặp nhờ cậu mai mang xuống giúp ]. Châu Tinh Duật nhìn điện thoại rồi lại nhìn ra cửa sổ, cuối cùng cũng quay người bỏ đi. Qua nhà người ta còn chưa ngồi xuống đã chạy về rồi.

...

Sáng hôm sau vừa ra khỏi nhà một chiếc cặp nhỏ đã đưa đến trước mặt cô. Hứa Ninh cười tỏ ra đáng thương. "Châu thiếu gia,cặp tôi không có chỗ đựng ".Châu Tinh Duật lạnh lùng ném cặp cho cô rồi quay mặt đi. "Êy, Châu Tinh Duật ". Hứa Ninh vừa gọi tên anh, tay cầm lấy cánh tay thiếu niên mà lay.

Châu Tinh Duật cuối cùng cũng chịu thua, mở khóa cặp của mình ra đưa trước mặt cô. Hứa Ninh liền cười tươi, nhét cặp nhỏ trên tay vào cặp đi học của Châu Tinh Duật. "Nhất định là chiều hư cậu". Tiểu ngốc này càng ngày càng nguy hiểm.

"Này Ninh Ninh lại đây cho cậu xem cái này ". Cố Mạn Đình nhìn Hứa Ninh từ cửa bước vào gọi lớn. "Có chuyện gì mà cậu nôn nóng vậy?".

Châu Tinh Duật đi sau Hứa Ninh tiện thể nhìn sơ qua, chỉ là một com gấu bông vui như vậy làm gì? "Đẹp không?Là bố tớ đặc biệt mua cho tớ đó".

"Ừm rất đẹp".

"Cậu đừng khen cậu ta lại ảo tưởng đấy tiểu ngốc". Dạ Tiêu Vĩ khi này quay xuống cười khà khà lên tiếng. "Dạ Tiêu Vĩ cậu câm miệng lại". Cố Mạn Đình bỗng đạp vào chân cậu ta một cái khiến Tiêu Vĩ la lên mếu máo nhìn người anh em" Nhìn tao làm gì, cũng không giúp mày hết đau được ". Châu Tinh Duật vô tâm lên tiếng. "Được, chúng ta tuyệt giao ". Dạ Tiêu Vĩ chỉ chỉ vào anh cuối cùng dận dỗi quay đi.

"Được rồi Tiêu Vĩ cậu đừng giận, bữa sau nếu không mở miệng chắc chắn sẽ tốt hơn rồi" Hứa Ninh cười an ủi. "Cậu...từ bao giờ lại có thể nói những câu làm đau lòng người khác như vậy hả tiểu ngốc? ". Hứa Ninh không trả lời chỉ biết cúi mặt cười rồi lắc đầu.Khung cảnh này thật sự rất đẹp, đều là khoảng thời gian đáng nhớ nhất đối với Hứa Ninh ở ngôi trường mới này.

...



Tối hôm đó khi về nhà, điện thoại Hứa Ninh bỗng có tin nhắn, là Châu Tinh Duật. [ Mau cất đồ trên cửa sổ phòng cậu mau ]. Hứa Ninh vẫn chưa hiểu chuyện vừa đi vừa nhắn lại.[Gì vậy? ]

Châu Tinh Duật đọc tin nhắn mà muốn tức chết, mau chóng gọi điện thoại. "Cậu bị ngốc phải không, áo con của cậu đang giăng đầy trên cửa sổ ".

"Cậu nói gì vậy Châu Tinh Duật? ". Hứa Ninh hốt hoảng chạy lên phòng, mở cửa liền thấy Hứa Thẩm Khải đang nghịch ngợm lấy áo con của cô ra nghịch. "Hứa Thẩm Khải em làm gì vậy?".

Hứa Ninh khi này đã ngượng đến đỏ mặt, lát sau không kìm được mà vừa khóc vừa Giật hết mớ áo trên cửa sổ ném xuống đất.

Trong máy điện thoại im lặng hồi lâu rồi truyền ra tiếng bíp."Hứa Thẩm Khải ai chỉ em chơi những trò này, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì?". Hứa Ninh càng nói thì khóc càng to,Sa Chỉ Lôi từ dưới nhà nghe tiếng khóc liền chạy lên.

"Hai đứa mày lại gây nhau gì nữa đây? ". Hứa Yến Đinh phía sau cũng chạy lên. "Sao vậy hả con gái?".

"Mẹ, nó lấy áo của con treo lên cửa sổ, Châu Tinh Duật đều nhìn thấy hết, chưa kể lỡ còn ai khác nhìn thì sao? ". Sa Chỉ Lôi vẻ mặt cau có nhìn đứa con trai. "Hứa Thẩm Khải theo bố mẹ xuống nhà ". Ông Hứa nghiêm giọng làm Hứa Thẩm Khải liền sợ sệt núp vào Sa Chỉ Lôi nhưng lại bị bà né tránh.

Châu Tinh Duật hai tay đút túi quần nhìn qua phòng Hứa Ninh, chỉ thấy cô khi này đứng khóc không ngừng, đưa mu bàn tay lên che miệng khóc.

"Con treo Lên thì có làm sao? Chẳng phải lúc trước con treo áo khoác của chị ra ngoài, chị cũng đâu nói gì? ". Hai ông bà Hứa đỡ trán bất lực. "Nói chung, từ sau không được tùy ý vào phòng chị con, đồ đạc đều không cho phép đụng vào, đi vào phòng tự kiểm điểm ".

...

Hứa Ninh khóc xong một trận mới nhớ ra tối hôm nay là lịch hẹn dạy học của Châu Tinh Duật. Cô khi này liền có suy nghĩ không đi là được rồi mà. Như đã nghĩ sau khi ăn cơm xong cô bỏ về phòng, đóng chặt rèm cửa sổ.

...

"Chào cô tụi cháu đến để cùng học nhóm với Ninh Ninh". Cố Mạn Đình cùng hai người phía sau lên tiếng chào hỏi. "Ôi mấy đứa học cùng Hứa Ninh nhà cô sao, nào mau con bé đang trên phòng. ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK