• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cuối cùng cũng đến rồi sao, còn tưởng thứ tụi chuột nhắt này gọi một tiếng anh, đến lúc bị khiêu chiến lại chạy mất ".

Nơi xảy ra xô sát là một nhà kho chứa đồ bỏ hoang, khá xa trung tâm thành phố, người vừa lên tiếng cũng đã gần 30. Châu Tinh Duật xuống xe, nhìn đám trước mặt đến mày cũng chả buồn nhấc lên.

Cũng tại lũ phiền phức này mà anh bị Ninh Ninh nghi ngờ, đúng là phiền phức. "Một lũ ch* má này ". Giọng Châu Tinh Duật vang lên trong đêm, lạnh đến phát run. "Còn mạnh miệng nhỉ, thằng oắt con ".

"Anh Duật bọn chúng đông quá". Một tên từ phía sau tiến lại thì thầm vào tai anh. "Tụi mày nhanh lên đi, lấy lại lô hàng tao phải về trước khi trời sáng ".

* * *

Châu Tinh Duật quần áo rách nát lái xe về tiểu khu. Trời đã lờ mờ sáng, sau khi tắm rửa xong anh mới tiến tới đánh thức Hứa Ninh.

"Bảo bối, hôm nay phải đi làm đấy, mau dậy ". Cô nghe vậy liền mở mắt nhìn về phía Tinh Duật đang thay đồ, giọng có chút bơ phờ:"Anh dậy rồi sao? ".

"Đừng hỏi mấy câu dư thừa đó, mau ngồi dậy vệ sinh cá nhân đi ". Tinh Duật tùy tiện bẻ cổ áo, tản mạn nhắc nhở cô. Hứa Ninh lại nằm vật xuống giường, "Em buồn ngủ quá, làm sao bây giờ ".Ánh mắt anh rời sang cô, "Cho em ba mươi phút, ngay lập tức đứng dậy ".

"Đang còn sớm kia mà...cho em..."

Lời còn chưa dứt, cả người cô đều bị xốc ngược lên, Hứa Ninh vật vờ ngồi trên giường, cuối cùng vẫn phải lết thân vào nhà tắm. "Ba mươi phút".

Hứa Ninh chỉ khẽ nhăn mặt, chẳng đáp lấy một câu, đóng cửa nhà tắm, tiếng cũng khá lớn. Châu Tinh Duật lãnh đạm khẽ nhấc mắt nhìn theo cô, giọng trầm lại:"Trả lời ".

Hứa Ninh trong nhà tắm có chút nhíu mày, khó chịu lớn giọng:"Anh bị làm sao thế? ". Bên ngoài chẳng có tiếng đáp lại, cô mới giãn nhẹ mi tâm, quay người cởi bỏ bộ đồ ngủ. Vừa ngồi xuống bồn tắm cửa chính liền mở toang, cô có chút giật mình, núp người xuống nước, quay đầu, thấy ngoài cửa là hình dáng cao lớn, chỉnh chu của Châu Tinh Duật cô mới lên tiếng, giọng có chút lớn.

"Anh làm gì thế? Bỗng nhiên nổi điên "



"Anh ghét khi người khác lơ mình đấy ". Hứa Ninh nghe xong liền khẽ mím môi, lắc nhẹ đầu. "Vâng, ba mươi phút nữa em sẽ tắm xong được chứ? ".

Anh nghe vậy liền nhếch môi, vẻ mặt hài lòng:"Ngoan ". Nói xong liền đóng cửa đi ra ngoài, cô thật không hiểu nổi, Châu Tinh Duật thay đổi nhanh như vậy.

...

"Anh mấy nay cư xử lạ lắm đấy".Cô cắn miếng bánh mì rồi phàn nàn, anh chẳng để tâm đến lời cô, ăn bữa sáng rồi trả lời cho qua. "Có sao? "

"Hồi nãy bỗng nhiên nổi điên với em, bình thường cũng không trả lời lại nhưng anh có thế đâu? Bất mãn gì thế? ".

Động tác tay của anh như ngừng lại, phải rồi, anh bất mãn điều gì nhỉ? Châu Tinh Duật khẽ nhếch mày kiếm:" Có lẽ vậy thật, khiến em khó chịu rồi, xin lỗi "

Hứa Ninh:"..."

Cuộc đối thoại cuối cùng đi vào hẻm cụt, Hứa Ninh không muốn nói thêm, chỉ im lặng ăn hết bữa sáng. "Tối nay em sẽ về muốn đấy nhé, anh đừng đợi em về ". Anh khẽ hất cắm rồi tiếp tục bữa ăn.

Dáng vẻ bất cần của anh quá quen thuộc đối với cô, một khi không thích liền không làm, thông minh, khó đoán.

...

Cả ngày trên công ty, tan tầm lại cùng đồng nghiệp đi ăn, cũng phải hơn mười giờ Hứa Ninh mới về đến tiểu khu. Từ xa lại nhìn thấy bóng dáng rất quen thuộc. Không phải nghĩ, lại là An Cửu Dị, cô có chút bất mãn đi đến.

"Đàn anh, muộn thế này anh đứng đây làm gì? ".

Hai chữ đàn anh thốt ra, cô xem như là sự tôn trọng cuối cùng dành cho An Cửu Dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK