• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đến chiều chúng ta cùng ăn với nhóm Mạn Đình một bữa, dù sao ngày mai anh còn phải đi làm, chúng ta lại phải lên trên kia rồi ". Châu Tinh Duật vắt áo khoác, lười biếng nằm xuống bên cạnh Hứa Ninh. "Cũng được ".

...

Đến chiều cả nhóm bọn họ cùng đi chơi đến tối thì đi ăn, kết thúc một ngày. "Lớn rồi chẳng có bao nhiêu thời gian".Dừng lại trước cổng trường Cô Mạn Đình tiếc nuối thở dài.

"Được rồi tạm biệt Cố tiểu thư, cả hai cậu nữa". Hứa Ninh mỉm cười nhìn ba người trước mặt "Tiểu ngốc này, khá đấy chứ, ngày trước thì là lí do bận học, giờ thì bận đi làm ". Dạ Tiêu Vĩ tay đút túi quần tặc lưỡi "Rảnh như mày thì hốc không khí qua ngày ".

Châu Tinh Duật nhếch mép, nét mặt ngạo mạn huých vai Dạ Tiêu Vĩ. "Nó đang nói mày đấy Lý Bạch ".

Lý Bạch nghe Dạ Tiêu Vĩ nói liền cười khẩy:"Ông đây chấn lột liền có tiền sống qua ngày ".

Vừa dứt câu, nét mặt bất lực của mọi người liền bày ra.

"Bảo sao chẳng có người con gái nào muốn yêu mày, mới yêu được vài tháng liền chia tay ". Dạ Tiêu Vĩ lắc đầu ngao ngán, chẳng ở lại lâu liền cùng Cố Mạn Đình đi về. Hứa Ninh thì đi đến cửa hàng tiện lợi bên đường mua đồ, để lại Lý Bạch và Châu Tinh Duật đứng đó.

"Mày không thích Bạch Đằng Hoa sao? ". Châu Tinh Duật tùy tiện lên tiếng.Lý Bạch nghe xong liền đem mày kiếm nhếch lên. "Sao thế? ".

"Cũng không có gì, đừng tìm kiếm những cô gái giống Ninh Ninh nữa, vô ích thôi ".

Lý Bạch:"Sao cơ? ".



"Lời Khuyên cho mày, tạm biệt, về sớm đi ". Châu Tinh Duật nói rồi sải bước sang bên đường, Hứa Ninh cũng cùng lúc đi ra. "Lý Bạch về rồi sao? ".Cô xách bịch đồ rướn người nhìn sang bên đường,vừa hay chỉ còn thấy bóng lưng Lý Bạch.

Hứa Ninh thôi nhìn, cầm bịch đồ trên tay, lấy ra một bịch khăn ướt đưa trước mặt Châu Tinh Duật:"Chẳng phải lúc nãy tay anh bị dính bụi sao? Lau đi ". Anh im lặng vài giây rồi khẽ nhếch môi cầm bịch khăn ướt xé ra:" Bảo bối chu đáo ".

"Ai là bảo bối của anh chứ?". Hứa Ninh làm bộ bĩu môi. Châu Tinh Duật lại nghiêm túc khẳng định."Em là bảo bối của anh ".Cô ngây người ra một lúc rồi lại mỉm cười:"Anh dẻo miệng thật đó "

...

Cả hai lên lại Bắc Kinh, Hứa Ninh đã phỏng vấn thành công. Ở bên nhau chưa bao lâu Châu Tinh Duật lại phải ra nước ngoài công tác một khoảng thời gian dài.Vì công việc thời gian liên lạc với nhau cũng dần hạn chế.

Tan làm Hứa Ninh tấp vào một quán ăn ven đường, Châu Tinh Duật bảo hôm nay sẽ về, vậy mà từ sáng đến giờ đều không thấy. Cả ngày ở công ty rôi về nhà, cảm giác chờ đợi rất khó chịu.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, ghế trước mặt liền có người ngồi xuống, ánh mắt cô như bất động, chậm chập khẽ nhấc. Thất vọng tràn trề nhưng cũng có phần ngạc nhiên.

"Anh Cửu Dị? ". Giọng cô khá nhỏ nhưng cũng đủ nghe, từ lúc tốt nghiệp, đã hơn 3 tháng họ không gặp nhau rồi. "Ninh Ninh lâu rồi không gặp ". An Cửu Dị cười ồn hòa chào hỏi.

Hứa Ninh nhìn người đàn ông trang trọng dưới bộ vest chỉnh tề, cũng mỉm cười đáp lại:"Chào anh lâu rồi không gặp ". Thấy An Cửu Dị cứ nhìn mình cười, cô bất giác có chút mất tự nhiên.

"Sao lại khách sáo như vậy, chẳng phải chính em nói chúng ta vẫn làm bạn sao? ". An Cửu Dị giọng điệu cợt nhã,vẻ ôn nhu điềm đạm thoáng biến mất làm Hứa Ninh có chút sửng sốt. Giọng khẽ run nhưng không quá lộ "Vâng "

"Bạn trai Châu Tinh Duật của em đúng là vô tâm mà, để bạn gái ở lại một mình không sợ bị cướp mất sao? ". Ánh mắt cô khi này tràn ngập vẻ khó hiểu, cả hai đều chẳng gặp nhau, sao anh ta biết Tinh Duật ra nước ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK