• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hai lên trên tầng cao nhất của tòa nhà, đứng ở nơi này liền có thể nhìn toàn Bắc Kinh. Khung cảnh này cô nhận ra rất quen nhưng không để ý nhiều.

"Em sao thế? ".

"Không có gì, chúng ta gọi món đi ". Có lẽ cô nghĩ nhiều rồi, ánh đèn bỗng nhiên vụt tắt ngay sau đó ánh nến thắp lên, Hứa Ninh cũng không nghĩ nhiều thế nhưng điều đó lại xảy ra... anh cầu hôn cô...chỉ có thể thốt Lên một điều.

"Như mơ vậy "

Ngay sau đó đám Lý Bạch liền bước ra, bọn họ ngồi ăn một lúc thì Cố Mạn Đình liền ra ngoài, Hứa Ninh cả buổi ngồi xem xét tình hình, tất cả đều trùng khớp với giấc mơ khi nãy, Cố Mạn Đình khi này rời đi đã một lúc.

Đình Đình chỉ mới đi có hai mươi phút, mà trong giấc mơ của cô, cô để Cố Mạn Đình đi tận nửa tiếng mới đuổi theo, Hứa Ninh nghĩ xong lại vô thức nhìn đồng hồ, nếu giấc mơ là sự thật vậy cô chỉ còn hơn 8 phút để đuổi theo.

"Không kịp rồi, nhất định phải ngăn Đình Đình lại ".Cô đẩy mạnh bàn chạy lại hướng thang máy. "Tiểu ngốc sao vậy? ". Mấy người đàn ông vẫn ngồi đó khó hiểu, Châu Tinh Duật thấy cô gấp gáp liền rút ra mấy tờ tiền để lên bàn rồi đi lại thang máy, ba người Lý Bạch, Tiêu Vĩ, Điền Gia Hành cũng chỉ đi theo.

"Thang máy này mở ra nhanh lên mà", cô giậm chân liên tục ngoài thang máy,hời gian chỉ còn lại 7 phút, cuối cùng cũng chịu mở ra, cả nhóm nhanh chóng đi vào.

Hứa Ninh cả quá trình chỉ dán mắt vào điện thoại canh giờ, nhóm người Châu Tinh Duật hỏi cái gì cô cũng không thể nghe ra, tay run đến mức sắp rớt điện thoại.

"Không xong rồi chỉ còn 5 phút". Sao Châu Tinh Duật lại chọn tấng cao như vậy cơ chứ. Hứa Ninh đứng trong thang máy nhìn xuống phía dưới qua mặt kính trong suốt, Không xong rồi Cố Mạn Đình đang đi lại chỗ ngã tư.



Chỉ còn lại 3 phút, thang máy vẫn chưa dừng lại. Hứa Ninh chẳng còn suy nghĩ được gì cố gắng đập cửa, cuối cùng cũng đã dừng lại.

Cửa thang máy vừa mở cô liền bỏ lại những người đàn ông,chạy như bay khỏi nhà hàng dưới con mắt khó hiểu của mọi người. Nhóm Châu Tinh Duật vẫn khó hiểu đi theo.

Chỉ còn một phút cuối cùng, chân cô đã run đến không thể chạy nhưng vẫn một mực hét lớn, chạy lại ngã tư. "Cố Mạn Đình chạy đi ", vừa nói cô vừa chạy lại kéo lấy Mạn Đình,sợ hãi khóc lớn, dùng thân mình bao bọc cậu ta.

Thời gian kết thúc một chiếc xe tải lao vụt qua tà váy của Hứa Ninh khiến nó nát tan, cũng là lúc cả người cô ngã xuống mặt đường đỡ Mạn Đình. "Đình Đình... em bé và cậu sẽ ổn mà"

Cố Mạn Đình sau cơn choáng liền bật dậy ôm lấy Hứa Ninh khóc lớn."Ninh Ninh, cậu đau lắm đúng không, sao...sao lại đỡ cho mình chứ...Huhu "

Nhóm Châu Tinh Duật khi này hớt hãi chạy đến, người xung quanh giúp gọi xe cấp cứu rồi cũng rời đi. Vì lưng đập xuống đường nên giờ cô rất đau, bất động giữa đường khóe mắt vẫn vô thức rơi nước mắt.

"Ninh Ninh, trả lời anh,chịu đau một chút nhé xe cứu thương sẽ đến nhanh thôi ". Châu Tinh Duật ôm lấy người cô vào lề đường, anh không tỏ ra vẻ đau thương nhưng chỉ có cô mới biết anh đang run rẩy thế nào. "Vậy được... em ngủ một lát đến bệnh viện thì anh kêu em dậy nhé?".

"Được ".

Xe cấp cứu cũng đã đến, Hứa Ninh rơi vào hôn mê, Cố Mạn Đình ngồi im nắm chặt lấy tay cô, miệng thì mắng nhưng nước mắt lại rơi:"Ninh Ninh này, bỏ cái tính liều mạng vì người khác đi biết chưa, Tiêu Vĩ cùng Lý Bạch nói cậu ngốc quả không sai...nếu biết đúng như vậy...tớ liền không bênh cậu ".Cả đoạn đường đến bệnh viện đều là tiếng khóc của Mạn Đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK