• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ánh mắt họ chạm nhau, trong phút chốc Bội Châu hình như cũng giật mình, nhưng không phải vì nhận ra Hàn Lâm, mà là vì nhan sắc cô gái mới đến ngoài cửa quá ấn tượng.

Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản làm tôn nước da như ngọc bạch, thân hình thanh mảnh nhưng cân đối, nhất là khuôn mặt không trang điểm cầu kỳ nhưng vẫn không giấu được nét mĩ lệ. Người luôn tự hào về tài sắc như Bội Châu trong nháy mắt cảm thấy địa vị đệ nhất mỹ nhân Hoàng Liệt của mình bị uy hiếp rồi.

Cố nén khó chịu, cô quay lại mỉm cười với những người ngồi cùng bàn, cẩn thận và khéo léo bày ra phong thái xinh đẹp cuốn hút nhất của mình. Là một người hiếu thắng và hư vinh, Bội Châu không chấp nhận hào quang của mình bị cô gái vô danh mới đến kia cướp mất.

Hàn Lâm bắt gặp ánh mắt của Bội Châu nhìn về phía mình, trong lòng cô có chút khẩn trương tưởng rằng cô ta nhận ra mình. Nhưng nhìn những phản ứng sau đó của Bội Châu liền hiểu ra đó chỉ là bản năng và ghen tị giữa phụ nữ với nhau.

Suy cho cùng thì những năm tháng đại học, chỉ có Cố Đình Lập và Bội Châu là tâm điểm chú ý của mọi người, còn cô chỉ là một cô gái vô danh chưa hề xuất hiện trước mặt họ bao giờ.

Nở nụ cười với hai người đi cùng, Hàn Lâm cùng họ tìm chiếc bàn của phòng nhân sự, nhìn thấy Từ Khai đã ngồi sẵn, đang vồn vã bảo bọn ngồi xuống.

Chọn một vị trí xa Từ Khai nhất, đưa lưng về chiếc bàn ở khu vực trung tâm, Hàn Lâm đưa mắt quan sát xung quanh, thấy người các phòng ban đều đã tập hợp đầy đủ.

Ngồi chung bàn với cô là ba bốn nhân viên lâu năm của phòng nhân sự, trong đó có một cô gái có gương mặt tròn xoe tên là Mỹ Tinh đang liếng thoắng trò chuyện với cô gái bên cạnh, nghe kỹ thì chủ đề của hai cô gái xoay quanh Bội Châu.

- Chứ cậu nghĩ vì sao đang làm việc ở bộ phận PR của một tập đoàn lớn như MJ mà cô ta lại chấp nhận trở về nước làm cho công ty chúng ta?

- Có nguyên nhân khác hả?

- Ừm, chị họ mình làm ở phòng kế hoạch, có quan hệ khá tốt với cô ta. Chị ấy bảo tính tình cô ta cũng không tốt như vẻ bề ngoài, là người có thủ đoạn và dã tâm. Cô ta thẳng thắn thừa nhận mình về đây là vì muốn nối lại tình xưa với bạn trai cũ hồi đại học, họ chia tay khi cô ta đi du học.

- Thế thì chắc chắn trong số đàn ông ở đây có một người là mục tiêu của cô ta rồi?

- Cũng không chắc chắn, vì công ty này có quan hệ trực tiếp và trực thuộc Trung Thiên , lại cùng ở chung tòa nhà. Ai biết con rùa vàng cô ta muốn câu là ai đâu!



Tiếng nói chuyện không nhỏ của hai cô gái đã thu hút sự chú ý của những người ngồi cùng bàn. Nam nhân viên tập sự vào cùng lượt với cô hiếu kỳ hỏi:

- Các cô đang nói về ai thế?

Mỹ Tình hướng ánh mắt về chiếc bàn ở khu vực giữa phòng. Cậu ta nhìn theo rồi nở nụ cười ra vẻ thông hiểu.

- A, cô gái kia là Bội Châu phải không? Thật ra cô ấy là bạn học cùng khoa với tôi thời đại học, cũng tính là nhân vật nổi tiếng trong trường.

- Anh học cùng khóa với cô ta hả?

- Ừm. Tính ra thì trong tòa nhà này bạn học cùng khóa cũng không chỉ có tôi và cô ấy là bạn học thời đại học. Còn có giám đốc Trình của chúng ta, còn có cả Cố tổng nữa..

- Thiệt hay giả? Vậy anh có biết bạn trai thời đại học của cô ta là ai không?

Anh ta nháy nháy mắt, nở nụ cười bí hiểm:

- Chuyện này quan hệ đến riêng tư cá nhân, tôi không tiện nói đâu, tránh để xảy ra lời đồn không hay. Tôi còn chưa qua kỳ tập sự nữa, đợi lúc tôi thuận lợi trở thành nhân viên chính thức thì sẽ cho các cô biết.

Lời này của anh ta rước lấy hai tiếng hừ khẽ và ánh mắt bất mãn của hai cô gái, nhưng anh ta không chú ý lắm, đột nhiên nhìn về phía Hàn Lâm rồi nói.

- Tôi cứ có cảm giác nhìn cô rất quen, có lẽ đã gặp ở đâu rồi.

Hàn Lâm bình tĩnh đáp:

- Tôi cũng là sinh viên cùng trường các anh, bất quá học sau hai khóa.

- Ồ, ra thế. Có lẽ tôi gặp cô trong trường rồi, nhưng sao một mỹ nhân như cô mà ngày xưa tôi không biết được nhỉ?



- Tôi sống khá khép kín, phần lớn thời gian chỉ đến thư viện tự học.

Đàn anh khóa trên lại "ừm " ra vẻ tán thành. Không biết nghĩ đến chuyện gì lại nhiệt tình hỏi cô:

- Cô thường đến thư viện, vậy có còn nhớ con mèo hoa hay phơi nắng bên bục cây xanh ngoài lối vào không? Chúng tôi có lập một nhóm chat về con mèo ấy, nhưng hình như lúc tôi lên năm 3 đại học thì nó đi chỗ khác hay sao rồi, không tìm thấy nữa.

- Anh nói Bóng Bay hả?

- Ừ, chính là nó. Bọn tôi chụp rất nhiều bức ảnh cập nhật về sinh hoạt của con mèo này, cô muốn xem thì tôi add cô vào.

Hàn Lâm cảm ơn rồi đọc số điện thoại cho anh ta. Rất nhanh chóng, điện thoại cô nhận được thông báo " Bạn đã được XXX thêm vào nhóm Người Yêu Bóng Bay"

Vì đang ở nơi công cộng nên cô không mở vào xem, định về nhà sẽ vào lại.

Cuộc họp mặt hôm nay với danh nghĩa là chào đón người mới, nên các nhân viên mới không tránh khỏi cảnh mời rượu và bị mời rượu. Ai cũng mặt đỏ bừng nhưng không dám từ chối. Hàn Lâm cũng vậy. Tửu lượng của cô không cao nên có phần chếnh choáng.

Kết thúc cuộc vui, Hàn Lâm để xe lại nhà hàng, bước ra ngoài đợi taxi để về nhà.

Đêm cuối mùa hè, cơn gió nhè nhẹ xuyên qua hàng cây ven đường, sự oi bức như được làn gió mát xua tan trong phút chốc. Đứng bên vệ đường đón xe, cảm giác khó chịu vơi đi không ít.

Những năm gần đây, Hàn Lâm rất ít khi nhớ về chuyện cũ thời đại học. Có lẽ do lúc đã kết hôn cùng Cố Đình Lập, tâm nguyện xem như hoàn thành một nửa làm cô buông bỏ chút quá khứ ủy khuất không vui đó rồi.

Nhưng sự quay về của Bội Châu liệu sẽ có ảnh hưởng nào đến Cố Đình Lập hay không?

Người ta vẫn bảo: Tình cũ không rủ cũng tới...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK