Dạo gần đây không khí trong tòa nhà Trung Thiên rất hài hòa dễ thở, oanh yến dập dìu.
Từ lúc truyền ra tin tức cô thư ký nhỏ dưới tầng bị nhìn thấy ăn mặc xộc xệch bước ra từ trong phòng nghỉ riêng của tổng giám đốc, sau đó chính thức chuyển đến làm thư ký riêng tại tầng hai mươi bảy, các cô gái còn lại trong công ty càng thêm sục sôi hy vọng.
Nếu đã có một người đi trước thành công, chứng minh Cố tổng không phải là xa không thể chạm vào như lời đồn, có lẽ vì bọn họ chưa tiếp cận đúng cách.
Thế là trợ lý Thoại gần đây trở thành người được săn đón nhất của các cô gái chưa chồng trong công ty. Còn lối đi nào gần gũi và có xác suất thành công hơn tiếp cận từ người thân thiết nhất của Cố tổng đâu?
Cô thư ký nhỏ kia thì bọn họ cũng tìm cơ hội nhìn qua rồi. Xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng ăn mặc bình thường trung trung, không biết tận dụng lợi thế hình thể của mình. Người như vậy mà còn lọt được vào mắt Cố tổng, sành điệu như bọn họ cớ sao không được nghĩ?
Sảnh trước phòng làm việc ở tầng 27.
Đây đã là lần thứ bốn hay thứ năm mà mấy cô gái ăn mặc váy ngắn cũn cỡn, nước hoa nồng nặc ghé lại để đưa hồ sơ. Bất cứ thứ gì cần đưa đến văn phòng tổng giám đốc đều bị các cô ấy tranh nhau. Cửa phòng thư ký đều biến thành sàn diễn thời trang, gầy mập dập dìu. Trợ lý Thoại cũng theo đó biến thành khán giả bất đắc dĩ.
Nếu là bình thường, có người đàn ông nào không thích mấy cô gái đẹp xum xoe ỏn ẻn bên cạnh? Nhưng mà với số lượng và tần suất mỹ nữ xuất hiện thế này, chỉ mới ba ngày thì trợ lý Thoại đã cảm thấy bội thực.
Không dưới một lần anh ta khéo léo xác nhận tin đồn sếp mình cưới thiên kim tập đoàn Lập Hằng được bảy năm rồi, nhưng dù vậy cũng ngăn không được tâm tư của mấy cô gái kia.
Không làm vợ thì làm tình nhân cũng đâu có tồi? Thời buổi này đàn ông có sự nghiệp lớn được mấy ai chung thủy?
Huống chi, có tấm gương lớn của cô thư ký nhỏ dưới tầng kia, các cô gái lại ghen tị đỏ mắt.
Buổi sáng sớm, sếp tổng đến công ty cũng mang theo cô ta, buổi trưa lại gọi cơm mang đến phòng, chưa bao giờ thấy cô ta xuống phòng ăn nhân viên. Buổi chiều muộn, cũng vẫn là cô ta đi bên cạnh sếp bước vào thang máy. Chẳng khác gì dính keo lên người sếp, đi đâu cũng không rời.
Bọn họ chỉ biết nhìn theo chứ hoàn toàn không thể làm gì để tiếp cận.
Thỉnh thoảng, lúc thang máy chuyên dùng của sếp chưa đóng lại, tiếp tân ở tầng dưới còn nghe tiếng cô ấy quát sếp, gọi cả họ lẫn tên. Như lúc này vậy.
- Cố Đình Lập!
- Hở?
Túm lấy đôi tay nhỏ xinh mềm mại đang cố đẩy anh ra, Cố Đình Lập nghiêng đầu hôn lấy chiếc cằm duyên dáng của cô.
- Anh không được làm ẩu, đây là thang máy, có camera giám sát đó. Anh không cần mặt mũi nhưng em cần.
Bàn tay tay anh luồn phía sau chiếc eo nhỏ, kéo người cô ép sát người anh. Hàn Lâm cứng người nhận ra chỗ nào đó của anh đã tỉnh giấc.
Chồng cô bây giờ giống như con sói đói bất trị, ở nhà đã không nói, trên đường đến công ty chỉ cần ánh mắt cô đặt trên người anh lâu một chút, anh sẽ tự động phiên dịch thành "Em muốn hôn".
Nhưng mà có lần nào anh dừng ở hôn đâu?
Cố Đình Lập hướng đôi mắt nhìn về camera giám sát trên tầng, rút ra một tay bấm điện thoại, ra lệnh ngắn gọn:
- Tắt camera thang máy!
Chiếc đèn màu đỏ trên máy quay nhanh chóng chuyển thành màu xám xịt, anh cúi người thầm thì:
- Thế được chưa?
Hàn Lâm hé miệng muốn nói gì đó, nhưng không có cơ hội thốt nên lời. Lưỡi anh lướt qua bờ môi hồng mềm mại, thỉnh thoảng lại khẽ cắn trêu chọc, lúc sau thốt lên tiếng cười khàn khàn.
- Em đổi son à? Thơm quá!
Ánh mắt Hàn Lâm chỉ mải mê đặt trên hàng chữ báo số tầng.
Đến tầng 15, miệng anh lướt xuống tới vai cô.
Tầng 18, một chiếc cúc áo rời khỏi khuy áo, cô bị anh đặt lên tường kính hôn ngấu nghiến.
Tầng 22, váy cô bị vén lên khỏi đùi, bàn tay anh đang mải mê chu du trên vùng đồi phía sau rồi vòng qua phía trước.
Hơi thở Hàn Lâm trở nên dồn dập. Sợ hãi cùng cảm giác đê mê khiến đầu óc cô trở nên vừa mụ mị vừa kích thích, cắn nhẹ vào vai anh để khỏi bật lên tiếng rên rỉ ám muội.
Chiếc áo vest anh vắt trên tay bị bỏ rơi dưới sàn từ lâu, trên vai áo sơ mi trắng lúc này in hằn dấu môi hồng chói mắt.
Tầng 25, cô đẩy khuôn mặt đang chôn trước ngực mình của anh ra, thở hổn hển.
- Đến, đến... rồi.
- Chưa đâu!
Anh trở mình áp cô lên tường sát bên cửa, không ngẩng đầu lên, đúng lúc thang máy vừa mở ra đã chuẩn xác bấm nút khóa cửa, lại chọn xuống tầng 1.
Thang máy từ từ đi xuống, kéo theo lòng của cô thư ký cũng trầm theo.
Thế là suốt buổi sáng hôm ấy, thang máy của Cố tổng cứ lên lên xuống xuống mấy bận mà chẳng thấy người bước ra.
Đến ba mươi phút sau, Cố tổng với vẻ mặt phơi phới bước ra ngoài, kèm theo là cô thư ký nhỏ mặt đỏ như gấc xoa cổ tay mỏi nhừ vượt qua anh nhanh chóng vào phòng.
Thiên hạ chung quanh xuýt xoa, Cố tổng cũng thật anh dũng, nghe nói mấy ngày trước vừa tháp tùng phu nhân dự họp cổ đông bên tập đoàn nhà vợ, còn khoe khoang hạnh phúc. Lúc này ở trong công ty nhà mình lại không chút cố kỵ chơi bời ong bướm. Thực sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Trình Nam vào văn phòng, không trông thấy Hàn Lâm đâu, nhướng mắt ý hỏi thăm. Cố Đình Lập thoải mái no đủ ngồi xoay người trên ghế cười nhìn anh.
- Đang giận dỗi trong phòng.
Anh đã cố dỗ dành hết mức, nhưng mà từ buổi sáng đến giờ người ta kiên quyết không mở cửa, Cố tổng đành đợi thời cơ khác.
- Cậu phô trương như vậy, không sợ bị phản tác dụng sao?
- Hết cách rồi, không ép buộc như thế thì phải đợi đến lúc nào cô ấy mới cho tớ một danh phận? Hơn nữa, tớ lại thấy yêu đương kiểu này rất phấn khích. Cậu không hiểu đâu!
Từ lúc truyền ra tin tức cô thư ký nhỏ dưới tầng bị nhìn thấy ăn mặc xộc xệch bước ra từ trong phòng nghỉ riêng của tổng giám đốc, sau đó chính thức chuyển đến làm thư ký riêng tại tầng hai mươi bảy, các cô gái còn lại trong công ty càng thêm sục sôi hy vọng.
Nếu đã có một người đi trước thành công, chứng minh Cố tổng không phải là xa không thể chạm vào như lời đồn, có lẽ vì bọn họ chưa tiếp cận đúng cách.
Thế là trợ lý Thoại gần đây trở thành người được săn đón nhất của các cô gái chưa chồng trong công ty. Còn lối đi nào gần gũi và có xác suất thành công hơn tiếp cận từ người thân thiết nhất của Cố tổng đâu?
Cô thư ký nhỏ kia thì bọn họ cũng tìm cơ hội nhìn qua rồi. Xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng ăn mặc bình thường trung trung, không biết tận dụng lợi thế hình thể của mình. Người như vậy mà còn lọt được vào mắt Cố tổng, sành điệu như bọn họ cớ sao không được nghĩ?
Sảnh trước phòng làm việc ở tầng 27.
Đây đã là lần thứ bốn hay thứ năm mà mấy cô gái ăn mặc váy ngắn cũn cỡn, nước hoa nồng nặc ghé lại để đưa hồ sơ. Bất cứ thứ gì cần đưa đến văn phòng tổng giám đốc đều bị các cô ấy tranh nhau. Cửa phòng thư ký đều biến thành sàn diễn thời trang, gầy mập dập dìu. Trợ lý Thoại cũng theo đó biến thành khán giả bất đắc dĩ.
Nếu là bình thường, có người đàn ông nào không thích mấy cô gái đẹp xum xoe ỏn ẻn bên cạnh? Nhưng mà với số lượng và tần suất mỹ nữ xuất hiện thế này, chỉ mới ba ngày thì trợ lý Thoại đã cảm thấy bội thực.
Không dưới một lần anh ta khéo léo xác nhận tin đồn sếp mình cưới thiên kim tập đoàn Lập Hằng được bảy năm rồi, nhưng dù vậy cũng ngăn không được tâm tư của mấy cô gái kia.
Không làm vợ thì làm tình nhân cũng đâu có tồi? Thời buổi này đàn ông có sự nghiệp lớn được mấy ai chung thủy?
Huống chi, có tấm gương lớn của cô thư ký nhỏ dưới tầng kia, các cô gái lại ghen tị đỏ mắt.
Buổi sáng sớm, sếp tổng đến công ty cũng mang theo cô ta, buổi trưa lại gọi cơm mang đến phòng, chưa bao giờ thấy cô ta xuống phòng ăn nhân viên. Buổi chiều muộn, cũng vẫn là cô ta đi bên cạnh sếp bước vào thang máy. Chẳng khác gì dính keo lên người sếp, đi đâu cũng không rời.
Bọn họ chỉ biết nhìn theo chứ hoàn toàn không thể làm gì để tiếp cận.
Thỉnh thoảng, lúc thang máy chuyên dùng của sếp chưa đóng lại, tiếp tân ở tầng dưới còn nghe tiếng cô ấy quát sếp, gọi cả họ lẫn tên. Như lúc này vậy.
- Cố Đình Lập!
- Hở?
Túm lấy đôi tay nhỏ xinh mềm mại đang cố đẩy anh ra, Cố Đình Lập nghiêng đầu hôn lấy chiếc cằm duyên dáng của cô.
- Anh không được làm ẩu, đây là thang máy, có camera giám sát đó. Anh không cần mặt mũi nhưng em cần.
Bàn tay tay anh luồn phía sau chiếc eo nhỏ, kéo người cô ép sát người anh. Hàn Lâm cứng người nhận ra chỗ nào đó của anh đã tỉnh giấc.
Chồng cô bây giờ giống như con sói đói bất trị, ở nhà đã không nói, trên đường đến công ty chỉ cần ánh mắt cô đặt trên người anh lâu một chút, anh sẽ tự động phiên dịch thành "Em muốn hôn".
Nhưng mà có lần nào anh dừng ở hôn đâu?
Cố Đình Lập hướng đôi mắt nhìn về camera giám sát trên tầng, rút ra một tay bấm điện thoại, ra lệnh ngắn gọn:
- Tắt camera thang máy!
Chiếc đèn màu đỏ trên máy quay nhanh chóng chuyển thành màu xám xịt, anh cúi người thầm thì:
- Thế được chưa?
Hàn Lâm hé miệng muốn nói gì đó, nhưng không có cơ hội thốt nên lời. Lưỡi anh lướt qua bờ môi hồng mềm mại, thỉnh thoảng lại khẽ cắn trêu chọc, lúc sau thốt lên tiếng cười khàn khàn.
- Em đổi son à? Thơm quá!
Ánh mắt Hàn Lâm chỉ mải mê đặt trên hàng chữ báo số tầng.
Đến tầng 15, miệng anh lướt xuống tới vai cô.
Tầng 18, một chiếc cúc áo rời khỏi khuy áo, cô bị anh đặt lên tường kính hôn ngấu nghiến.
Tầng 22, váy cô bị vén lên khỏi đùi, bàn tay anh đang mải mê chu du trên vùng đồi phía sau rồi vòng qua phía trước.
Hơi thở Hàn Lâm trở nên dồn dập. Sợ hãi cùng cảm giác đê mê khiến đầu óc cô trở nên vừa mụ mị vừa kích thích, cắn nhẹ vào vai anh để khỏi bật lên tiếng rên rỉ ám muội.
Chiếc áo vest anh vắt trên tay bị bỏ rơi dưới sàn từ lâu, trên vai áo sơ mi trắng lúc này in hằn dấu môi hồng chói mắt.
Tầng 25, cô đẩy khuôn mặt đang chôn trước ngực mình của anh ra, thở hổn hển.
- Đến, đến... rồi.
- Chưa đâu!
Anh trở mình áp cô lên tường sát bên cửa, không ngẩng đầu lên, đúng lúc thang máy vừa mở ra đã chuẩn xác bấm nút khóa cửa, lại chọn xuống tầng 1.
Thang máy từ từ đi xuống, kéo theo lòng của cô thư ký cũng trầm theo.
Thế là suốt buổi sáng hôm ấy, thang máy của Cố tổng cứ lên lên xuống xuống mấy bận mà chẳng thấy người bước ra.
Đến ba mươi phút sau, Cố tổng với vẻ mặt phơi phới bước ra ngoài, kèm theo là cô thư ký nhỏ mặt đỏ như gấc xoa cổ tay mỏi nhừ vượt qua anh nhanh chóng vào phòng.
Thiên hạ chung quanh xuýt xoa, Cố tổng cũng thật anh dũng, nghe nói mấy ngày trước vừa tháp tùng phu nhân dự họp cổ đông bên tập đoàn nhà vợ, còn khoe khoang hạnh phúc. Lúc này ở trong công ty nhà mình lại không chút cố kỵ chơi bời ong bướm. Thực sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Trình Nam vào văn phòng, không trông thấy Hàn Lâm đâu, nhướng mắt ý hỏi thăm. Cố Đình Lập thoải mái no đủ ngồi xoay người trên ghế cười nhìn anh.
- Đang giận dỗi trong phòng.
Anh đã cố dỗ dành hết mức, nhưng mà từ buổi sáng đến giờ người ta kiên quyết không mở cửa, Cố tổng đành đợi thời cơ khác.
- Cậu phô trương như vậy, không sợ bị phản tác dụng sao?
- Hết cách rồi, không ép buộc như thế thì phải đợi đến lúc nào cô ấy mới cho tớ một danh phận? Hơn nữa, tớ lại thấy yêu đương kiểu này rất phấn khích. Cậu không hiểu đâu!