Hàn Lâm ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn ra khoảng trời bao la ngoài khung cửa sổ. Nắng cuối hè trải rộng trên khắp các tòa nhà, chen chúc qua mành vải, nhưng sức nóng mãnh liệt cách mấy cũng không ủ ấm được con tim lạnh lẽo của cô lúc này.
Hóa ra họ cuối cùng cũng lao vào nhau, vậy một người vợ như cô chẳng phải đã trở thành thừa thãi hay sao? Anh định làm gì?
Đôi môi đã hôn nhân tình bé nhỏ ngày nhớ đêm mong của anh lại có thể hôn cô cuồng nhiệt đói khát như vậy. Hàn Lâm xiết chặt đôi tay, lòng trào dâng phẫn uất. Anh xem mình là cái gì, công cụ phát tiết nhu cầu sao?
Chiều tan sở, cô không vội vàng về nhà, mái nhà cô từng xem là tổ ấm ấy giờ giống như sự mỉa mai vào mặt cô, nó là bằng chứng cho sự cố chấp và không biết lượng sức mình của cô.
Lang thang vô định một lúc lâu, lúc định thần lại Hàn Lâm phát hiện mình đã ở trước khu mộ ba mẹ. Mua hai bó tường vi, cô bước trên những bậc thang trải dài, từ từ tiến về khu mộ ba mẹ cô đang nằm.
Tàng cây lộng gió rủ bóng xuống như che chở cho bóng dáng mong manh của cô gái, cô ngồi bó gối trước mộ, nhìn về di ảnh hai người thân duy nhất đời mình. Ba mẹ nhìn cô nở nụ cười từ ái. Nước mắt như vỡ đê trào ra, từng giọt từng giọt thấm xuống nền đất lạnh. Kể cả trong những tháng ngày đen tối sau khi rời khỏi nhà họ Hàn thì cô cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào trước mặt họ, nhưng hôm nay cô cô đơn bội phần, muốn cầu sự an ủi.
- Ba. Mẹ. Nếu ba mẹ còn sống, con sẽ không đi đến bước đường này.
Nếu ba mẹ còn sống, cô sẽ mãi là cô gái mười sáu tuổi vô lo ngày ấy, sẽ lớn lên trong vòng tay chở che của bố, sẽ có mẹ để thì thầm về người con trai cô thầm mến, sẽ không bơ vơ quay về nhà họ Hàn, sẽ không kết hôn cùng anh ấy... Có lẽ giờ này cô đã lấy một người đàn ông khác, sinh con đẻ cái phụng dưỡng bố mẹ.
Hàn Lâm khóc không thể ngừng, như muốn dùng nước mắt rửa trôi những tủi hờn từ năm tháng xa xưa ấy.
Bàn tay đặt trên đất đột nhiên chạm vào vật gì đó xốp mềm ấm áp, giữa màn nước mắt mông lung, cô nhìn thấy chú mèo hoa đang dịu dàng liếm lấy bàn tay cô, thỉnh thoảng dụi đầu nhè nhẹ.
- Sao mày ở đây?
Lúc này mới phát hiện dưới gốc cổ thụ sau lưng cô có một bóng người không biết đã ở đó từ lúc nào. Bà cụ mỉm cười hiền lành, tiến đến xoa đầu chú mèo:
- Thì ra nguyên nhân mày mãi không chịu đi là đây hả? Cô nương khóc lóc đâu có xinh đẹp đâu. A, thì ra là khi khóc nước mắt tèm lem như mèo hả?
Nói xong, quay sang Hàn Lâm
- Cháu ngoan, đừng khóc nữa, đưa ta xuống núi nào.
Ngôi nhà trang nhã nằm ở ngoại ô thành phố có một khoảng sân nhỏ, một chiếc xích đu được đặt dưới giàn hoa hồng đang nở rộ, sắc màu tím biếc dưới ánh hoàng hôn chập choạng khiến khoảng sân có chút tịch liêu.
Đặt tách trà ấm vào tay Hàn Lâm, bà Thi An cất giọng hiền hòa :
- Nếu cháu không có chỗ để đi thì hôm nay có thể ở chỗ này của bà. Nhà cửa đơn chiếc, chỉ có bà, vú Trương và tài xế Lâm sống cùng nhau thôi.
Thấy cô có vẻ ngần ngại, bà dẫn cô đi tham quan khắp nhà rồi dẫn Hàn Lâm lên tầng một, trên ấy có hai căn phòng nằm cạnh nhau. Theo bà giới thiệu thì căn bên trái là của con gái, căn bên phải là của đứa cháu trai của bà, nhưng người đó rất ít khi về nhà.
Hàn Lâm ngạc nhiên nhìn căn phòng bên trái, nếu như nói là của con gái bà thì tuổi tác bây giờ cũng đã trung niên, nhưng căn phòng này được trang hoàng như của một cô thiếu nữ đang xuân. Giường treo màn hồng nhạt, bàn và cửa sổ viền ren, góc bàn trang điểm đầy những vật trang trí đủ màu, chủ nhân căn phòng này cứ như là một thiếu nữ mộng mơ vậy.
Nhìn vẻ mặt của cô, bà Thi An đã hiểu, cười nhẹ giải thích:
- Con bé gặp một cú sốc vào năm mới hai mươi hai tuổi, thế nên thần trí tỉnh tỉnh mê mê suốt hai chục năm, người đi cũng đã khá lâu rồi. Bây giờ chỉ còn bà và Tiểu Giai sống nương tựa vào nhau, nhưng nó làm việc trong thành phố, thỉnh thoảng mới về thăm bà.
Trên tường treo một bức ảnh, cô bé hơn mười tuổi cười rạng rỡ nép mình vào ngực người phụ nữ trẻ. Hàn Lâm nghĩ đó là mẹ con của Tiểu Giai được nhắc đến, nhưng nhìn cô bé trong ảnh, cô cảm giác được nét quen thuộc không thể lý giải được.
- Có lẽ mình đã gặp cô ấy ở đâu đó...
Hàn Lâm cảm ơn bà Thi An rồi chọn ở lại trong phòng này, cô không thể xâm phạm vào căn phòng kia lúc chủ nhân nó không có ở đây được.
Mỏi mệt đánh úp, Hàn Lâm chìm trong giấc ngủ, không hề hay biết khi cô say giấc nồng thì chủ nhân căn phòng bên cạch cũng đã trở lại.
Bà Thi An đang ở trong phòng khách nghe nhạc kịch, đó là thói quen ăn sâu vào trong con người bà, dù quá khứ trải qua bao nhiêu khổ cực nuôi cô con gái ngây dại cùng đứa cháu, bà vẫn giữ lại chút cốt lõi của cuộc sống thượng lưu ngày cũ.
Bóng chàng trai thong thả bước qua giàn hoa hồng thu hút sự chú ý của mèo hoa, nó đang từ bên bệ cửa sổ phóng xuống đất chạy lại đón người mới tới. Chàng trai cao dong dỏng ngược ánh sáng từ hành lang cúi xuống, khẽ vuốt ve tai nó, mèo hoa lăn vài vòng thỏa mãn rì rầm "meo meo".
- Mày lại tăng cân đấy à? Cẩn thận béo quá bà không bế nổi thì hết được ra ngoài chơi đấy!
Bà Thi An nở nụ cười nhìn chàng trai:
- Tiểu Giai về rồi à? Đến đây!
Hóa ra họ cuối cùng cũng lao vào nhau, vậy một người vợ như cô chẳng phải đã trở thành thừa thãi hay sao? Anh định làm gì?
Đôi môi đã hôn nhân tình bé nhỏ ngày nhớ đêm mong của anh lại có thể hôn cô cuồng nhiệt đói khát như vậy. Hàn Lâm xiết chặt đôi tay, lòng trào dâng phẫn uất. Anh xem mình là cái gì, công cụ phát tiết nhu cầu sao?
Chiều tan sở, cô không vội vàng về nhà, mái nhà cô từng xem là tổ ấm ấy giờ giống như sự mỉa mai vào mặt cô, nó là bằng chứng cho sự cố chấp và không biết lượng sức mình của cô.
Lang thang vô định một lúc lâu, lúc định thần lại Hàn Lâm phát hiện mình đã ở trước khu mộ ba mẹ. Mua hai bó tường vi, cô bước trên những bậc thang trải dài, từ từ tiến về khu mộ ba mẹ cô đang nằm.
Tàng cây lộng gió rủ bóng xuống như che chở cho bóng dáng mong manh của cô gái, cô ngồi bó gối trước mộ, nhìn về di ảnh hai người thân duy nhất đời mình. Ba mẹ nhìn cô nở nụ cười từ ái. Nước mắt như vỡ đê trào ra, từng giọt từng giọt thấm xuống nền đất lạnh. Kể cả trong những tháng ngày đen tối sau khi rời khỏi nhà họ Hàn thì cô cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào trước mặt họ, nhưng hôm nay cô cô đơn bội phần, muốn cầu sự an ủi.
- Ba. Mẹ. Nếu ba mẹ còn sống, con sẽ không đi đến bước đường này.
Nếu ba mẹ còn sống, cô sẽ mãi là cô gái mười sáu tuổi vô lo ngày ấy, sẽ lớn lên trong vòng tay chở che của bố, sẽ có mẹ để thì thầm về người con trai cô thầm mến, sẽ không bơ vơ quay về nhà họ Hàn, sẽ không kết hôn cùng anh ấy... Có lẽ giờ này cô đã lấy một người đàn ông khác, sinh con đẻ cái phụng dưỡng bố mẹ.
Hàn Lâm khóc không thể ngừng, như muốn dùng nước mắt rửa trôi những tủi hờn từ năm tháng xa xưa ấy.
Bàn tay đặt trên đất đột nhiên chạm vào vật gì đó xốp mềm ấm áp, giữa màn nước mắt mông lung, cô nhìn thấy chú mèo hoa đang dịu dàng liếm lấy bàn tay cô, thỉnh thoảng dụi đầu nhè nhẹ.
- Sao mày ở đây?
Lúc này mới phát hiện dưới gốc cổ thụ sau lưng cô có một bóng người không biết đã ở đó từ lúc nào. Bà cụ mỉm cười hiền lành, tiến đến xoa đầu chú mèo:
- Thì ra nguyên nhân mày mãi không chịu đi là đây hả? Cô nương khóc lóc đâu có xinh đẹp đâu. A, thì ra là khi khóc nước mắt tèm lem như mèo hả?
Nói xong, quay sang Hàn Lâm
- Cháu ngoan, đừng khóc nữa, đưa ta xuống núi nào.
Ngôi nhà trang nhã nằm ở ngoại ô thành phố có một khoảng sân nhỏ, một chiếc xích đu được đặt dưới giàn hoa hồng đang nở rộ, sắc màu tím biếc dưới ánh hoàng hôn chập choạng khiến khoảng sân có chút tịch liêu.
Đặt tách trà ấm vào tay Hàn Lâm, bà Thi An cất giọng hiền hòa :
- Nếu cháu không có chỗ để đi thì hôm nay có thể ở chỗ này của bà. Nhà cửa đơn chiếc, chỉ có bà, vú Trương và tài xế Lâm sống cùng nhau thôi.
Thấy cô có vẻ ngần ngại, bà dẫn cô đi tham quan khắp nhà rồi dẫn Hàn Lâm lên tầng một, trên ấy có hai căn phòng nằm cạnh nhau. Theo bà giới thiệu thì căn bên trái là của con gái, căn bên phải là của đứa cháu trai của bà, nhưng người đó rất ít khi về nhà.
Hàn Lâm ngạc nhiên nhìn căn phòng bên trái, nếu như nói là của con gái bà thì tuổi tác bây giờ cũng đã trung niên, nhưng căn phòng này được trang hoàng như của một cô thiếu nữ đang xuân. Giường treo màn hồng nhạt, bàn và cửa sổ viền ren, góc bàn trang điểm đầy những vật trang trí đủ màu, chủ nhân căn phòng này cứ như là một thiếu nữ mộng mơ vậy.
Nhìn vẻ mặt của cô, bà Thi An đã hiểu, cười nhẹ giải thích:
- Con bé gặp một cú sốc vào năm mới hai mươi hai tuổi, thế nên thần trí tỉnh tỉnh mê mê suốt hai chục năm, người đi cũng đã khá lâu rồi. Bây giờ chỉ còn bà và Tiểu Giai sống nương tựa vào nhau, nhưng nó làm việc trong thành phố, thỉnh thoảng mới về thăm bà.
Trên tường treo một bức ảnh, cô bé hơn mười tuổi cười rạng rỡ nép mình vào ngực người phụ nữ trẻ. Hàn Lâm nghĩ đó là mẹ con của Tiểu Giai được nhắc đến, nhưng nhìn cô bé trong ảnh, cô cảm giác được nét quen thuộc không thể lý giải được.
- Có lẽ mình đã gặp cô ấy ở đâu đó...
Hàn Lâm cảm ơn bà Thi An rồi chọn ở lại trong phòng này, cô không thể xâm phạm vào căn phòng kia lúc chủ nhân nó không có ở đây được.
Mỏi mệt đánh úp, Hàn Lâm chìm trong giấc ngủ, không hề hay biết khi cô say giấc nồng thì chủ nhân căn phòng bên cạch cũng đã trở lại.
Bà Thi An đang ở trong phòng khách nghe nhạc kịch, đó là thói quen ăn sâu vào trong con người bà, dù quá khứ trải qua bao nhiêu khổ cực nuôi cô con gái ngây dại cùng đứa cháu, bà vẫn giữ lại chút cốt lõi của cuộc sống thượng lưu ngày cũ.
Bóng chàng trai thong thả bước qua giàn hoa hồng thu hút sự chú ý của mèo hoa, nó đang từ bên bệ cửa sổ phóng xuống đất chạy lại đón người mới tới. Chàng trai cao dong dỏng ngược ánh sáng từ hành lang cúi xuống, khẽ vuốt ve tai nó, mèo hoa lăn vài vòng thỏa mãn rì rầm "meo meo".
- Mày lại tăng cân đấy à? Cẩn thận béo quá bà không bế nổi thì hết được ra ngoài chơi đấy!
Bà Thi An nở nụ cười nhìn chàng trai:
- Tiểu Giai về rồi à? Đến đây!