"Bà xã, anh yêu em, em có biết không?"
Đã bao lần trong cơn yêu đương mê đắm Cố Đình Lập kém chút nữa đã thốt lên điều ấy, nhưng chút lý trí còn sót lại nhắc nhở anh không thể bước qua ranh giới mà cô đã vạch ra.
Kỳ thực sau buổi gặp mặt đầu tiên trước khi kết hôn ấy thì họ còn gặp nhau thêm một lần nữa. Đó là sau khi anh nhận được tin nhắn đồng ý của cô.
Buổi hẹn ở một quán cà phê yên tĩnh hơi hơi gần với trường học cấp 3 của anh và cô.
Anh nhìn cô gái ngồi trước mặt, nhớ đến cô thiếu nữ 16 của nhiều năm về trước chạy đi chạy lại như con thoi ở chính nơi này. Khi ấy anh cũng đang làm thêm ở quán bên phía đối diện, chỉ khác là làm ở vị trí thu ngân nơi góc khuất.
Ban đầu khi anh tìm việc thì được nhận vào làm phục vụ, nhưng vẻ điển trai hiếm có khiến anh gặp không ít rắc rối với các cô gái đến quán không vì đồ uống. Chủ quán là một người khôn khéo, chủ động chuyển anh vào làm ở vị trí thu ngân phía trong. Muốn gặp trai đẹp thì cứ vào thanh toán, một ngày mấy lượt cũng không sao, chớ không phải chỉ kêu mỗi ly nước rồi năm lần bảy lượt gọi anh phục vụ điển trai thêm đá, đổi muỗng rồi ngồi đồng đến trưa. Cố Đình Lập cũng vui vẻ hài lòng với việc này
Bàn thu ngân có một khu cửa sổ nhỏ nhìn qua bên đường đối diện, lúc đó tiệm cà phê hiện tại lại là một quán cơm cho nhân viên văn phòng, trang hoàng lịch sự và cao cấp.
Một ngày nọ bên quán cơm nhốn nháo, theo lời kể của anh phục vụ thích hóng chuyện bên này thì có ông lão ăn mặc lôi thôi vô ý đụng vào một chị gái văn phòng đang mang thức ăn đem về, cơm cà ri đổ vào chiếc áo sơ mi trắng của cô ấy để lại một vệt dài chói mắt.
Chị gái ấy đang khó chịu lớn tiếng bắt ông ấy bồi thường vì chiếc áo ấy rất đắt lại là bản giới hạn số lượng nữa, còn ông lão thì bối rối không biết làm sao. Việc này náo động kéo theo nhiều người qua đường vây quanh bàn tán.
Vốn dĩ bình thường anh rất ít khi quan tâm những chuyện không liên quan đến mình, nhưng quán bên kia đường ồn ào lớn vậy cũng kéo theo việc khách trong quán tò mò theo dõi, trong nhất thời anh cũng không có việc để làm.
Lơ đãng nhìn qua khung cửa sổ, Cố Đình Lập nhìn thấy một cô gái cao gầy mặc bộ quần áo phục vụ xuyên qua vòng người đến bên chị gái văn phòng, nở nụ cười lễ phép nói nhỏ gì đó với chị gái ấy. Chị gái kia có vẻ ngờ vực hỏi lại, cô phục vụ mỉm cười đưa ngón tay vẻ cam đoan, sau đó dẫn chị gái ấy vào trong quán.
Rất nhanh, hai người quay trở ra cửa, lúc ấy chị gái kia đã thay một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc sạch sẽ, tay còn lại cầm túi giấy đưa cho cô gái trẻ dặn dò gì đó. Cô phục vụ lễ phép nhận lấy, lại gật đầu cam đoan, chị gái văn phòng lúc này mới hài lòng cầm lấy phần thức ăn mới được chuẩn bị rồi rời đi.
Đám người thấy việc này có vẻ được giải quyết xong thì sôi nổi giải tán, bỏ lại ông cụ còn đang ngơ ngẩn đứng đấy. Tần ngần hồi lâu, ông cụ quay người rời đi.
Từ trong cửa hàng, một dáng người thanh mảnh chạy vụt qua cửa, bước nhanh về phía ông cụ ở cuối đường. Lại là cô phục vụ ấy. Có lẽ do phải chạy khá nhanh nên lúc dừng lại trước mặt ông lão thì mặt cô đã đỏ hồng, làn tóc mai lòa xòa bị mồ hôi dán vào gương mặt trắng ngần không chút son phấn.
Cô gái đưa một phần thức ăn đựng trong chiếc hộp thức ăn bình thường, giống như là đồ đựng thức ăn của riêng cô ấy vậy.
Ông cụ xua tay từ chối nhưng cô ấy một mực nhét vào tay, luôn miệng nói gì đó, vừa nói vừa tiện tay cài lại những chiếc cúc áo khoác bị cài lệch của ông cụ, nở một nụ cười đầy ấm áp.
Cô gái nhỏ chào ông cụ, sải những bước chân nhanh chóng quay lại tiệm, mái tóc dài buộc cao gợn sóng theo từng bước chân, mặt trời mùa thu phủ một tầng ánh sáng bạch kim trên bóng dáng cô ấy. Khoảnh khắc đó là lần đầu tiên Cố Đình Lập nhìn một cô gái mà có cảm giác như nhìn thấy hào quang của một thiên sứ, vẻ đẹp thanh khiết và ấm áp của cô khiến anh trong vô thức không thể rời mắt.
Thế là Cố nam thần trong mắt tất cả nữ sinh trường X bắt đầu thường vô tình hay hữu ý gì đó liếc mắt qua khung cửa sổ nhỏ về phía cửa hàng bên kia đường.
Thiên sứ của anh có vẻ là một cô gái khá bề bộn. Đúng 12 giờ trưa sẽ gấp gáp chạy đến quán cơm, bận bịu chạy trước chạy sau bưng trà đổ nước tiếp đãi khách khứa, đến 20 giờ sau khi giúp lau dọn cửa hàng xong đã vội leo lên xe đạp rời đi, nhìn như là có công việc khác.
Một ngày nghỉ nào đó, Cố Đình Lập còn thấy cô mặc nguyên bộ thú bông chạy đến cửa hàng vì sợ trễ giờ, hóa ra là chạy sô liên tục. Anh tự hỏi việc gì khiến cô gái nhỏ như cô phải điên cuồng làm việc kiếm tiền như thế? Nhưng mà nghĩ đến bản thân mình cũng đang ngày ngày bán sức lao động muốn góp chút sức lực cho gia đình bé nhỏ của mình thì anh cũng xem như hiểu phần nào.
Cố Đình Lập ngày ngày nhìn cô đúng giờ chạy đến, hết giờ nhanh chóng chạy đi, ở giữa thời gian làm việc còn tranh thủ đem phần cơm cho ông cụ đang chờ ở cuối đường.
Nhân viên phục vụ trong tiệm anh có vẻ việc gì cũng biết tuốt, bảo là lần trước cô phục vụ quán đối diện không biết bằng cách nào đã giúp gột sạch vết cà ri trên áo chị gái văn phòng ấy, khiến chị ấy rất mừng, còn giới thiệu khách đến ăn khiến chủ quán rất hài lòng nên tăng lương cho cô phục vụ. Cô ấy không nhận, chỉ xin mỗi ngày được lấy số thức ăn mà đầu bếp nấu dư để mang cho ông cụ kia.
Khi kể cậu ta còn tặc lưỡi bảo với anh:
- Em trai à, để anh nhắc nhở em, bây giờ nếu muốn tìm người yêu phải tìm cô gái lương thiện như cô phục vụ ấy, chứ bọn con gái ham hư vinh lại giả vờ giả vịt đầy rẫy ngoài kia cần phải tránh xa thật xa.
Cố Đình Lập cũng âm thầm đồng ý điều đó, lại cũng có chút cảm thấy tự hào như vinh quang đó là của chính mình vậy.
Không lâu sau đó, Cố Đình Lập lại vô tình phát hiện ra nữ thần của anh là bạn học cùng trường, là đàn em dưới anh một lớp.
Hôm ấy có chút việc nên ra khỏi lớp trễ, đang cúi đầu đi đến đầu hành lang dẫn tới cầu thang thì đoạn đối thoại của hai nữ sinh đằng trước khiến anh phải chú ý.
- Hàn Lâm, tớ nói cậu này. Cậu cũng không nhìn bộ dạng của cậu lúc này đi, gầy guộc đến gió thổi cũng bay mất rồi. Cậu làm mấy công việc cùng lúc rồi có kiếm được thêm bao nhiêu nữa? Căn bản là không kịp! Không được, tớ phải nhờ ba mẹ...
Cô gái bên cạnh liền cắt ngang lời cô:
- Không được, Sở Nhiên. Ba Sở mẹ Sở lo cho mình cậu đã cố sức lắm rồi, tớ không thể mang đến phiền phức cho họ được. Nếu cậu đem việc này nói ra, tớ sẽ xem như cậu muốn cắt đứt tình bạn của bọn mình đó.
- Cậu... cậu làm mình tức chết mà.
Cô gái có tên Sở Nhiên giậm chân giận dỗi chạy xuống lầu trước, Cố Đình Lập nhìn thấy nữ thần của anh lắc đầu ngao ngán rồi nhanh chóng chạy theo
Thì ra tên cô ấy là Hàn Lâm. Hàn Lâm...
Đã bao lần trong cơn yêu đương mê đắm Cố Đình Lập kém chút nữa đã thốt lên điều ấy, nhưng chút lý trí còn sót lại nhắc nhở anh không thể bước qua ranh giới mà cô đã vạch ra.
Kỳ thực sau buổi gặp mặt đầu tiên trước khi kết hôn ấy thì họ còn gặp nhau thêm một lần nữa. Đó là sau khi anh nhận được tin nhắn đồng ý của cô.
Buổi hẹn ở một quán cà phê yên tĩnh hơi hơi gần với trường học cấp 3 của anh và cô.
Anh nhìn cô gái ngồi trước mặt, nhớ đến cô thiếu nữ 16 của nhiều năm về trước chạy đi chạy lại như con thoi ở chính nơi này. Khi ấy anh cũng đang làm thêm ở quán bên phía đối diện, chỉ khác là làm ở vị trí thu ngân nơi góc khuất.
Ban đầu khi anh tìm việc thì được nhận vào làm phục vụ, nhưng vẻ điển trai hiếm có khiến anh gặp không ít rắc rối với các cô gái đến quán không vì đồ uống. Chủ quán là một người khôn khéo, chủ động chuyển anh vào làm ở vị trí thu ngân phía trong. Muốn gặp trai đẹp thì cứ vào thanh toán, một ngày mấy lượt cũng không sao, chớ không phải chỉ kêu mỗi ly nước rồi năm lần bảy lượt gọi anh phục vụ điển trai thêm đá, đổi muỗng rồi ngồi đồng đến trưa. Cố Đình Lập cũng vui vẻ hài lòng với việc này
Bàn thu ngân có một khu cửa sổ nhỏ nhìn qua bên đường đối diện, lúc đó tiệm cà phê hiện tại lại là một quán cơm cho nhân viên văn phòng, trang hoàng lịch sự và cao cấp.
Một ngày nọ bên quán cơm nhốn nháo, theo lời kể của anh phục vụ thích hóng chuyện bên này thì có ông lão ăn mặc lôi thôi vô ý đụng vào một chị gái văn phòng đang mang thức ăn đem về, cơm cà ri đổ vào chiếc áo sơ mi trắng của cô ấy để lại một vệt dài chói mắt.
Chị gái ấy đang khó chịu lớn tiếng bắt ông ấy bồi thường vì chiếc áo ấy rất đắt lại là bản giới hạn số lượng nữa, còn ông lão thì bối rối không biết làm sao. Việc này náo động kéo theo nhiều người qua đường vây quanh bàn tán.
Vốn dĩ bình thường anh rất ít khi quan tâm những chuyện không liên quan đến mình, nhưng quán bên kia đường ồn ào lớn vậy cũng kéo theo việc khách trong quán tò mò theo dõi, trong nhất thời anh cũng không có việc để làm.
Lơ đãng nhìn qua khung cửa sổ, Cố Đình Lập nhìn thấy một cô gái cao gầy mặc bộ quần áo phục vụ xuyên qua vòng người đến bên chị gái văn phòng, nở nụ cười lễ phép nói nhỏ gì đó với chị gái ấy. Chị gái kia có vẻ ngờ vực hỏi lại, cô phục vụ mỉm cười đưa ngón tay vẻ cam đoan, sau đó dẫn chị gái ấy vào trong quán.
Rất nhanh, hai người quay trở ra cửa, lúc ấy chị gái kia đã thay một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc sạch sẽ, tay còn lại cầm túi giấy đưa cho cô gái trẻ dặn dò gì đó. Cô phục vụ lễ phép nhận lấy, lại gật đầu cam đoan, chị gái văn phòng lúc này mới hài lòng cầm lấy phần thức ăn mới được chuẩn bị rồi rời đi.
Đám người thấy việc này có vẻ được giải quyết xong thì sôi nổi giải tán, bỏ lại ông cụ còn đang ngơ ngẩn đứng đấy. Tần ngần hồi lâu, ông cụ quay người rời đi.
Từ trong cửa hàng, một dáng người thanh mảnh chạy vụt qua cửa, bước nhanh về phía ông cụ ở cuối đường. Lại là cô phục vụ ấy. Có lẽ do phải chạy khá nhanh nên lúc dừng lại trước mặt ông lão thì mặt cô đã đỏ hồng, làn tóc mai lòa xòa bị mồ hôi dán vào gương mặt trắng ngần không chút son phấn.
Cô gái đưa một phần thức ăn đựng trong chiếc hộp thức ăn bình thường, giống như là đồ đựng thức ăn của riêng cô ấy vậy.
Ông cụ xua tay từ chối nhưng cô ấy một mực nhét vào tay, luôn miệng nói gì đó, vừa nói vừa tiện tay cài lại những chiếc cúc áo khoác bị cài lệch của ông cụ, nở một nụ cười đầy ấm áp.
Cô gái nhỏ chào ông cụ, sải những bước chân nhanh chóng quay lại tiệm, mái tóc dài buộc cao gợn sóng theo từng bước chân, mặt trời mùa thu phủ một tầng ánh sáng bạch kim trên bóng dáng cô ấy. Khoảnh khắc đó là lần đầu tiên Cố Đình Lập nhìn một cô gái mà có cảm giác như nhìn thấy hào quang của một thiên sứ, vẻ đẹp thanh khiết và ấm áp của cô khiến anh trong vô thức không thể rời mắt.
Thế là Cố nam thần trong mắt tất cả nữ sinh trường X bắt đầu thường vô tình hay hữu ý gì đó liếc mắt qua khung cửa sổ nhỏ về phía cửa hàng bên kia đường.
Thiên sứ của anh có vẻ là một cô gái khá bề bộn. Đúng 12 giờ trưa sẽ gấp gáp chạy đến quán cơm, bận bịu chạy trước chạy sau bưng trà đổ nước tiếp đãi khách khứa, đến 20 giờ sau khi giúp lau dọn cửa hàng xong đã vội leo lên xe đạp rời đi, nhìn như là có công việc khác.
Một ngày nghỉ nào đó, Cố Đình Lập còn thấy cô mặc nguyên bộ thú bông chạy đến cửa hàng vì sợ trễ giờ, hóa ra là chạy sô liên tục. Anh tự hỏi việc gì khiến cô gái nhỏ như cô phải điên cuồng làm việc kiếm tiền như thế? Nhưng mà nghĩ đến bản thân mình cũng đang ngày ngày bán sức lao động muốn góp chút sức lực cho gia đình bé nhỏ của mình thì anh cũng xem như hiểu phần nào.
Cố Đình Lập ngày ngày nhìn cô đúng giờ chạy đến, hết giờ nhanh chóng chạy đi, ở giữa thời gian làm việc còn tranh thủ đem phần cơm cho ông cụ đang chờ ở cuối đường.
Nhân viên phục vụ trong tiệm anh có vẻ việc gì cũng biết tuốt, bảo là lần trước cô phục vụ quán đối diện không biết bằng cách nào đã giúp gột sạch vết cà ri trên áo chị gái văn phòng ấy, khiến chị ấy rất mừng, còn giới thiệu khách đến ăn khiến chủ quán rất hài lòng nên tăng lương cho cô phục vụ. Cô ấy không nhận, chỉ xin mỗi ngày được lấy số thức ăn mà đầu bếp nấu dư để mang cho ông cụ kia.
Khi kể cậu ta còn tặc lưỡi bảo với anh:
- Em trai à, để anh nhắc nhở em, bây giờ nếu muốn tìm người yêu phải tìm cô gái lương thiện như cô phục vụ ấy, chứ bọn con gái ham hư vinh lại giả vờ giả vịt đầy rẫy ngoài kia cần phải tránh xa thật xa.
Cố Đình Lập cũng âm thầm đồng ý điều đó, lại cũng có chút cảm thấy tự hào như vinh quang đó là của chính mình vậy.
Không lâu sau đó, Cố Đình Lập lại vô tình phát hiện ra nữ thần của anh là bạn học cùng trường, là đàn em dưới anh một lớp.
Hôm ấy có chút việc nên ra khỏi lớp trễ, đang cúi đầu đi đến đầu hành lang dẫn tới cầu thang thì đoạn đối thoại của hai nữ sinh đằng trước khiến anh phải chú ý.
- Hàn Lâm, tớ nói cậu này. Cậu cũng không nhìn bộ dạng của cậu lúc này đi, gầy guộc đến gió thổi cũng bay mất rồi. Cậu làm mấy công việc cùng lúc rồi có kiếm được thêm bao nhiêu nữa? Căn bản là không kịp! Không được, tớ phải nhờ ba mẹ...
Cô gái bên cạnh liền cắt ngang lời cô:
- Không được, Sở Nhiên. Ba Sở mẹ Sở lo cho mình cậu đã cố sức lắm rồi, tớ không thể mang đến phiền phức cho họ được. Nếu cậu đem việc này nói ra, tớ sẽ xem như cậu muốn cắt đứt tình bạn của bọn mình đó.
- Cậu... cậu làm mình tức chết mà.
Cô gái có tên Sở Nhiên giậm chân giận dỗi chạy xuống lầu trước, Cố Đình Lập nhìn thấy nữ thần của anh lắc đầu ngao ngán rồi nhanh chóng chạy theo
Thì ra tên cô ấy là Hàn Lâm. Hàn Lâm...