Bộ dáng của cô không xấu, nhưng khuôn mặt trước mặt đây lại ảm đạm không có khí sắc, làn da tuyết trắng óng ánh, dáng người mềm mại như không xương, cùng thần thái rung động lòng người, đều là những thứ mà người từng liếʍ đao uống máu như cô ta không bao giờ có được. Từ trước đến giờ cô ta luôn khinh thường người phụ nữ nhu nhược không chịu nổi một kích này, nhưng cố tình Tần Dập lại thích bộ dáng chết tiệt này!
Nếu không phải do thân thể cùng gương mặt chết tiệt kia, người đứng bên cạnh Tần Dập phải là cô ta mới đúng!
"Choang!"
Cái tô chứa đầy canh rơi xuống đất, nước canh nóng bỏng bắn hết lên cổ chân của Kiều Tri Niệm.
"A......" Cô nhỏ giọng sợ hãi kêu lên một tiếng, che lại cổ chân, hai tay mở ra, cổ chân trắng nõn đỏ lớn một mảng.
Phương Ny bình tĩnh trêu chọc, trong tay là mâm đồ ăn, "Kiều tiểu thư thật ngại quá, tay hơi run, cô thông cảm cho."
Cô ta ngẩng đầu, nhìn Kiều Tri Niệm bằng ánh mắt đầy miệt thị và khinh thường.
"Cô!" Kiều Tri Niệm che lại mắt cá chân, căm tức nhìn Phương Ny, vừa dứt lời trong phòng liền xuất hiện một bóng hình, người đó giơ tay, một cái mâm chứa đầy đồ ăn úp thẳng lên đầu Phương Ny.
Phương Ny vừa muốn há mồm, lại bị một vật lạnh lẽo dí vào sau lưng làm cho lời nói thô tục không phát ra được. Cô ta lăn lộn nhiều năm như vậy, không cần nghĩ cũng biết thứ dí đằng sau là cái gì.
Tay phải Lục Duy cầm súng, nhìn đồ ăn trên đầu Phương Ny mà lắc đầu, "Tiếc thật, tôi rất thích ăn rau chân vịt, lát nữa lại cho phòng bếp làm lại một phần."
"Lục tiểu thư, tôi với Kiều tiểu thư chỉ đang đùa một chút thôi."
Lục Duy cười phóng đãng một cái, tay trái vỗ vỗ mặt Phương Ny. Phương Ny là trợ thủ của Tần Dập nên không thể tùy ý gϊếŧ chết, cô gái liền đem người ném ra khỏi phòng, đóng cửa lại, thu lại súng lục rồi lấy hộp cứu thương trong ngăn tủ ra, ngồi xổm xuống chữa trị cho chân của Kiều Tri Niệm.
Kiều Tri Niệm nhìn cô gái lưu loát bôi thuốc, sau đó lại thoải mái ngồi trên giường nhìn mình.
Cô chạm nhẹ tay Lục Duy, nhỏ giọng hỏi một câu: "Lúc nãy lấy ra, là súng thật sao?"
Lục Duy cười càng tươi, từ sau thắt lưng rút ra súng lục màu đen đặt trên giường.
"Đương nhiên, nơi này chính là nhà họ Tần mà, sao mà có súng giả được."
Súng lục lạnh lẽo làm người ta rùng mình, tuy nói nhà họ Hoắc cây to đón gió, ngày thường cũng tiếp xúc với nhiều người phức tạp, Kiều Tri Niệm đương nhiên đã thấy qua súng thật, thậm chí khi còn nhỏ, ba cô đã dạy cô cách bắn súng, nhưng lúc đó chỉ là chơi đùa một chút thôi, cô thật không rõ phải sinh hoạt trong hoàn cảnh như thế nào, mới có thể thời thời khắc khắc mang súng theo bên người.