• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ nói Kiều Tri Niệm không bị thương nhưng vì thể trạng yếu, cộng thêm lo lắng quá mức mới dẫn đến hôn mê. Về phần tại sao lại quá lo lắng, bác sĩ tư lâu năm của nhà họ Hoắc chỉ cần nhìn qua trạng thái của mọi người là hiểu được.

Đến khi trời sắp tối thì Kiều Tri Niệm mới tỉnh lại. Hai ngày nay cô vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, lần này có thể ngủ ngon như vậy là nhờ ngửi được mùi thuốc lá quen thuộc của người đàn ông kia.

Hai bố con nhà họ Hoắc bị Kiều Uyển Ninh nhốt ở ngoài cửa không cho vào, trong phòng chỉ có hai mẹ con. Kiều Tri Niệm dụi đôi mắt to mơ màng, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn tan đi. Cô liếc nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác định người kia không còn ở đây nữa thì ánh mắt có hơi ảm đạm.

Kiều Uyển Ninh vừa là một người mẹ vừa là một người phụ nữ, thấy con gái nhìn quanh, sao có thể không biết cô đang tìm ai được. Bà thở dài nói: “Mẹ đuổi cậu ta đi rồi.”

“Mẹ….”

Vì đã ngủ một thời gian dài nên cổ họng Kiều Tri Niệm hơi khô, giọng nói khàn khàn.

Kiều Uyển Ninh cầm bình rót cho cô một cốc nước ấm: “Con thấy đỡ hơn chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi ạ.”

Kiều Uyển Ninh kéo tay con gái qua, vành mắt bà đỏ lên.

“Niệm Niệm, con có thể nói chuyện với mẹ được không?”

Đối mặt với người mẹ dịu dàng của mình, Kiều Tri Niệm đã bớt đi sự đề phòng. Tuy bố và anh trai rất gần gũi, nhưng vẫn có mấy lời cô không muốn nói với họ.

“Mẹ, Tần Dập, anh ấy không hề ép buộc con….”

“Con thích cậu ta à?”

Kiều Tri Niệm gật đầu, chợt cảm thấy tủi thân.

Kiều Uyển Ninh kéo cô vào lòng, hai mẹ con ôm nhau khóc không thành tiếng.

“Anh ấy đối xử với con rất tốt. Mẹ có thể nói với anh trai, bảo anh ấy đừng…..”

“Con biết anh trai rất quan tâm và yêu thương con, nhưng hôm nay, dáng vẻ của anh ấy rất đáng sợ.”

“Niệm Niệm, con có biết cậu ta là ai không?”

Sau khi sinh con gái, sức khỏe của Kiều Uyển Ninh rất kém, vậy nên bà hiếm khi ra ngoài, cũng ít tiếp xúc với những chuyện bên ngoài. Những chuyện liên quan đến Tần Dập cũng là do Hoắc Tri Hành nói cho bà biết.

“Con biết!”

“Anh ấy không phải người xấu, ít nhất đối với con thì không phải.”

“Đồ ngốc, nghỉ ngơi cho tốt đi. Lát nữa mẹ sẽ mang bữa tối lên, cố gắng ăn nhiều một chút, có biết không?”

“Dạ vâng.”

“Nằm xuống đi.”

Kiều Tri Niệm mới tỉnh lại nên Kiều Uyển Ninh không muốn nói chuyện quá lâu với cô. Bà đỡ Kiều Tri Niệm nằm xuống rồi đắp chăn lên, nhìn gương mặt non nớt của con gái rồi lại thở dài.

Hoắc Chính Kỳ và Hoắc Tri Hành đang ngồi ở phòng khách dưới lầu, vì bị cưỡng chế không được lên tầng, thế nên cả hai đã ngồi trên ghế sô pha suốt cả buổi chiều.

Hoắc Chính Kỳ cầm điếu xì gà, còn cái gạt tàn bên cạnh Hoắc Tri Hành đã đầy ắp tàn thuốc.

Kiều Uyển Ninh đi xuống tầng, ngồi đối diện họ, ra vẻ muốn bàn bạc.

“Đứa bé của Niệm Niệm, tôi quyết định giữ lại.”

“Vợ à… chuyện này…”

Kiều Uyển Ninh ngắt lời Hoắc Chính Kỳ: “Tôi không thể để con bé mất đi tư cách làm mẹ được, cho dù chỉ là có khả năng cũng không được.”

Hoắc Chính Kỳ dập điếu xì gà, ông đứng dậy đi tới rồi ngồi xuống cạnh vợ.

“Niệm Niệm còn trẻ như vậy đã có con, em bảo con bé sau này phải làm sao đây? Bây giờ nếu bỏ đứa bé đi thì ít ra con bé sẽ được tự do, cùng lắm thì chúng ta nuôi con bé cả đời.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang