• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tần Dập.”

“Thả em gái của tôi ra. Đừng tưởng rằng anh là trùm ở đây thì có thể coi trời bằng vung, không ai dám quản.”

Hoắc Tri Hành cầm súng tiến lại gần, mỗi một bước của anh giống như đang dẫm lên trái tim Kiều Tri Niệm. Ban nãy khi họ quấn quýt lấy nhau trên bờ cát, cô có chạm vào eo anh nên biết Tần Dập không mang theo súng. Một khi Hoắc Tri Hành nổ súng bắn Tần Dập, nhà họ Tần ở đây nhất định sẽ không để yên cho anh ấy. Hai bên chắc chắn sẽ có một trận chiến sống còn cho mà xem.


Cho dù là ai trong hai người chết đi thì Kiều Tri Niệm đều không thể chấp nhận được, cô không muốn nhìn thấy máu của bên nào phải chảy ra cả.

“Anh, anh đừng làm anh ấy bị thương”.


Hoắc Tri Hành nghe em gái nói, đầu hơi giật nhẹ, vì quá tức giận mà đôi mắt đỏ hoe phủ lên một tầng xám xịt.

Kiều Tri Niệm nói xong thì quay sang khẽ khuyên Tần Dập: “Anh cũng đừng làm anh ấy bị thương, có được không? Em không muốn có ai bị thương cả, cầu xin anh….”.

Trên hàng lông mi dài của cô vẫn còn vương những giọt nước, đôi mắt to phủ đầy sương mù. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, giống như muốn khắc dáng vẻ của cô vào sâu trong lòng.

Qua một lúc lâu, gương mặt Tần Dập cuối cùng cũng có chút thay đỏi. Anh có thể tùy ý gϊếŧ một người, cũng có thể dùng cách đáng sợ nhất để tra tấn những kẻ không muốn phục tùng mình, nhưng anh lại không thể chịu được dáng vẻ nhíu mày và đau thương của cô.

Không biết hai người đã nhìn nhau bao lâu, khung cảnh gần trăm người an tĩnh đứng đó nhìn quá kỳ lạ.

Sau một hồi lâu.

Tần Dập nghiến răng, hai mắt nhắm lại rồi mở ra. Bàn tay dày rộng của anh đang đặt trên vai cô buông xuống, nhưng chỉ chốc lát thì anh lại kéo người vào lòng. Một lúc sau anh mới thả tay ra rồi hôn nhẹ lên trán Kiều Tri Niệm.

“Từ ngày đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã muốn cơ thể em. Sau đó em tỉnh dậy, tôi lại muốn lòng em.”

Tay Tần Dập chậm rãi buông xuống, đầu lưỡi quét giữa hàm răng một vòng.

Dáng vẻ chán nản của anh khiến l*иg ngực Kiều Tri Niệm nhói đau. Thế nhưng, sự chần chờ của cô đã khiến tay cầm súng của Hoắc Tri Hành đột nhiên giơ lên, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên cò súng. Hành động bất ngờ của anh khiến trái tim của tất cả mọi người đều giật thót.

Lông mày Tần Thịnh nhíu chặt lại, hai mắt nhìn chòng chọc vào khẩu súng trong tay Hoắc Tri Hành, hình ảnh nơi khóe mắt là gương mặt xám trắng của Phương Ny.

Môi Phương Ny run lên khi nhìn cảnh tượng trước mặt. Cô ta không muốn chuyện đi tới bước này, cô ta chẳng qua chỉ vì tức giận nhất thời nên đã sai người đưa một tờ giấy cho Hoắc Tri Hành. Mà sau khi gửi xong, Phương Ny cũng rất hối hận, bởi vì địa chỉ của nhà họ Tần cứ thế bị cô đưa cho một kẻ hận Tần Dập thấu xương.

Bây giờ cũng chỉ có Kiều Tri Niệm rời đi….


Kiều Tri Niệm rời mắt khỏi gương mặt của người đàn ông, sau đó quay người bước nhanh về phía Hoắc Tri Hành. Cô dừng lại trước mặt anh trai, dùng tay che họng súng đang nhắm vào Tần Dập, khẽ lắc đầu. Đôi mắt của Kiều Tri Niệm trong veo và kiên định, đồng thời cũng giúp đầu óc đang rối bời vì tức giận của Hoắc Tri Hành tỉnh táo lại.


Nhà họ Hoắc không dính dáng đến thế giới ngầm, cho dù hiện tại đang ở nước ngoài thì anh cũng không được phép phá vỡ quy tắc.


Hoắc Tri Hành từ từ bỏ súng xuống, đưa Kiều Tri Niệm lên xe, không một ai đứng ra ngăn họ lại.


Kiều Tri Niệm nhìn Tần Dập qua lớp kính chắn gió phía sau, nhưng lại bị Hoắc Tri Hành cưỡng chế quay đầu sang chỗ khác. Tiếp sau đó, đoàn xe lặng lẽ lái vào con đường dài vô tận rồi biến mất trong đêm tối.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK