"Vâng, ngài Nặc Khắc ở chỗ này......" Người đàn ông da đen thân hình cao lớn bị trói lại phía sau, mặt trắng như tờ giấy, bị áp chế không thể di chuyển trong xe.
"Coi chừng hắn."
Xe không thể lại quá gần, Tần Dập nói xong liền mang theo người xuống xe.
Đi một lúc thật lâu sau, mới thấy một tòa nhà trơ trọi ở trong bóng đêm mênh mông.
Ở nơi hoang dã đầy cỏ dại, một đám người đồ đen im hơi lặng tiếng tiến lại gần.
Ở lầu hai, Nặc Khắc mân mê tờ giấy trên tay, cẩn thận gấp nó lại đặt vào túi áo sơ mi.
Đột nhiên, hắn nhạy bén phát hiện ra tiếng động nhỏ ngoài cửa sổ, trở mình bước xuống giường, nhanh chóng rời khỏi phòng. Ngay khi hắn vừa mới bước ra, thủy tinh bị đập vỡ, sau đó có tiếng nổ mạnh vang bên tai.
Tiếng súng từ dưới lầu truyền đến, cách hắn càng ngày càng gần, hai người Đông Nam Á tiến lên bao quanh hắn, chuẩn bị rút lui từ một hướng khác.
Người Đông Nam Á cuối cùng ở trên cầu thang ngã xuống dưới họng súng của Tống Hoài Cẩn, hắn leo lên bậc thang đi đến tầng hai, giơ tay giải quyết hai người đang che phía trước, sau đó nhắm thẳng vào Nặc Khắc.
Trong mắt hắn (Tống Hoài Cẩn) tỏa ra hàn ý, giống như đang trở về bốn năm về trước, cái ngày nhìn thấy vợ chồng đại ca chết trước mặt hắn, tiếng khóc cực kỳ bi thương của Lục Duy vang vọng bên tai hắn, quanh quẩn ở trong giấc mơ nhiều năm không biến mất.
Hồi ức làm cho Tống Hoài Cẩn phân tâm, nhìn Trình Sâm nghiêng người ở phía sau hắn lộ ra cánh tay, trên mặt gương lạnh lẽo của Nặc Khắc rốt cuộc cũng có chút vui vẻ, Tống Hoài Cẩn còn chưa kịp suy nghĩ tại sao thì tiếng súng đã vang lên.
Không có cảm giác đau đớn, là do có một người xông lên dùng thân mình chắn đạn cho hắn.
Tần Dập nặng nề trượt xuống, Tống Hoài Cẩn nhìn bộ dáng Tần Dập ngã xuống đất mà đỏ mắt, cò súng di chuyển, viên đạn bắn về phía Nặc Khắc.
Chỉ là trong nháy mắt, Nặc Khắc linh hoạt tránh ra, cùng Trình Sâm đập vỡ kính nhảy xuống mặt đất, lên một chiếc xe biến mất trong màn đêm.
Những người đuổi theo sau nổ súng bắn liên tục vào xe, kính chống đạn bị bắn kêu răng rắc.
Thủ hạ của Tần Dập không ít, hắn (Nặc Khắc) sẽ không liều mạng, ít nhất là sẽ không có chuyện không có chút hy vọng nào mà đã liều mạng, huống chi Tần Dập bị Trình Sâm bắn trúng giữa lưng, có thể sống sót được hay không rất khó nói, trận này tính thế nào hắn (Nặc Khắc) cũng không thua.
Nặc Khắc ngồi ở ghế phụ, nhớ tới bộ dáng Tần Dập ngã xuống vừa rồi, khóe miệng cong lên. Hắn kéo áo sơ mi của mình ra, vết sẹo ở trên ngực trái mơ hồ nóng lên.