• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Tri Niệm vốn có thể ngăn mình lại, nhưng thời gian dài xa nhà đã khiến cho cảm xúc của cô không thể khống chế được nữa. So với bản thân, cô lo lắng cho người nhà nhiều hơn. Kiều Tri Niệm không thể tưởng tượng được nếu người nhà không thể tìm thấy mình thì sẽ sốt ruột đến mức nào, thậm chí họ có thể còn cho là cô đã “chết”. Nếu thật sự là như vậy thì họ sẽ đau khổ ra sao đây.

Nước mắt của cô gái nhỏ rơi xuống đáy lòng Tần Dập, anh thở dài lau đi những giọt nước mắt của cô.

Giọng nói vô cùng bất đắc dĩ vang lên bên tai Kiều Tri Niệm: “Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều đến thế nào không?”


Kiều Tri Niệm ngẩng đầu, hàng mi dài còn vương những giọt nước mắt khẽ run rẩy, giật mình nhìn anh.


“Em cũng có thể yêu anh chứ?”

Sau một hồi im lặng, Tần Dập nhắm mắt lại, kéo cô gái ôm vào lòng.

“Chắc là do em quá buồn chán thôi, tối nay anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi.” Anh bế Kiều Tri Niệm lã chã nước mắt đi lên lầu, để lại một bàn đồ ăn gần như không động đũa vào.

Lúc ở Miến Điện, Mạnh Húc cũng bị thương, một cánh tay của anh ta bị băng bó. Mạnh Húc đứng bên cạnh nhà ăn, vừa khéo nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Phương Ny khi nhìn hai bóng lưng kia. Phương Ny chuyển mắt sang nhìn anh ta cười chế nhạo: “Đừng nhìn nữa, người ta không ăn thì cũng không cho anh ăn đâu.”

Bả vai không bị thương của Mạnh Húc nhún lên, vẻ mặt thờ ơ: “Đúng vậy, ngài Tần rất yêu thương cô Kiều, ban nãy còn nói muốn dẫn cô ấy ra ngoài chơi.”

“Ra ngoài chơi?”

Người đàn ông gật đầu: ”Ừ, tâm trạng không tốt đâm ra chán ăn, cho nên cần được giải sầu. Có điều với thân phận của cô ấy, chắc chỉ có đi dạo trong địa bàn nhà mình thì mới không bị ai phát hiện ra thôi. Hoắc Tri Hành đang lật tung cả thế giới để tìm cô ấy đấy.”

Phương Ny không chờ Mạnh Húc nói xong đã giận dữ bỏ đi.

Cả một bàn đồ ăn gần như chưa động đũa đã bị lạnh nhạt. Mạnh Húc nhướng mày ra lệnh cho người hầu bên cạnh: “Đưa những món ăn này đến chỗ của tôi đi.”

———

Napa bị trói cả tay lẫn chân, ném vào ghế sau. Chiếc xe chạy như bay trên con đường có địa hình xấu làm ông ta bị xóc nảy suýt chút bay ra ngoài. Trên miệng và mắt đều dán băng keo đen làm Napa không thể phân biệt được hoàn cảnh xung quanh, tài xế cũng im lặng suốt cả quãng đường.

Ông ta vừa tức vừa sợ, tức vì bản thân tung hoành nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng là kẻ có danh tiếng, thế mà lại bị đối xử như vậy. Sợ là vì người kia dám trắng trợn bắt người như vậy, tất nhiên sẽ không kiêng nể thế lực của ông ta…


Napa hoảng sợ, chẳng lẽ chuyện ông ta đi tìm Nok đã bị Tần Dập phát hiện?


Ý nghĩ vừa lóe lên lập tức bị bác bỏ. Nếu đúng là vậy thì sao người nhà họ Tần có thể dung túng ông ta đến tận nửa tháng chứ?


Ngoài những người này, ông ta nghĩ không ra còn ai khác nữa.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK