• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khoan nói đến việc nhà chúng tôi chưa bao giờ dính dáng đến thế giới ngầm, mà dù có dính, tuyệt đối sẽ không trở thành cây đao trong tay người khác.”

Hoắc Tri Hành rời khỏi bãi đỗ xe, để lại Nok và Trình Sâm đứng đó.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của Nok, anh nhanh chóng đi đến phòng giám sát, nhìn thấy hai người vẫn còn trong màn hình thì thở một hơi nhẹ nhõm.

Nok vẫn đứng yên ở đấy, nhưng nụ cười trên mặt của anh ta đã biến mất.

Hoắc Tri Hành gọi một người tới.


“Từ hôm nay trở đi, cậu theo dõi sát sao hai người này.”

“Vâng, cậu chủ.”

Người đàn ông được gọi tới trả lời với chất giọng khàn khàn đứt quãng, nửa bên mặt lộ ra khỏi bóng tối là vết sẹo màu đỏ thẫm.


———

Tần Dập cứ ở mãi trong phòng không xuống. Mấy người giúp việc đều bị dọa sợ, không ai dám tìm xui xẻo vào lúc này, vậy nên việc đưa cơm chỉ có thể giao cho Tần Thịnh.

Tần Thịnh gõ cửa, lúc bước vào thì thấy Tần Dập đang ngồi ở mép giường, trên người còn mặc bộ đồ dính máu, anh nghiêng nửa mặt, không nhìn người đi vào.

Tần Dập nói khẽ: “Đến nước Z với tôi.”

“Chỉ có anh và tôi?”

“Đúng, chỉ hai chúng ta.”

Tần Thịnh hơi lưỡng lự: “Như vậy có nguy hiểm quá không?”

“Ồ.”

“Không đâu, vì trên thế giới này không có nơi nào an toàn hơn nước Z cả.”

“Vâng.”

Tần Thịnh không quên mình vào đây để làm gì, anh nhanh chóng đẩy xe đồ ăn đến gần.

“Anh ăn chút gì đi.”

Mâm thức ăn được bưng đến trước mặt, Tần Dập cụp mắt liếc nhìn, lông mày hơi giãn ra, cầm lấy đũa gắp một hai miếng mà trong lòng lại không yên.

“Tần Thịnh, cậu cũng biết cậu là người mà tôi tin tưởng nhất.”

“Cậu nói, nhà họ Tần này có phải nên dọn dẹp rồi hay không?”

Ánh mắt anh từ từ nâng lên, lướt từ đầu đũa đến khuôn mặt của người phía trước.

Tần Thịnh chợt thấy căng thẳng, cúi đầu không trả lời.

Lí do thoái thác vụng về của người hôm qua, chỉ sợ những kẻ có mặt ở đó cũng không tin nổi, làm sao có thể trông mong Tần Dập sẽ tin được?

Bản thân anh từng có suy nghĩ riêng, dẫu sao anh và Phương Ny cũng lớn lên cùng nhau, thế nên anh không muốn nhìn thấy cô ta đâm đầu vào đường chết. Nếu không, ngày đó anh đã không nói mấy lời kia với Phương Ny ở hành lang.

Chỉ là lời thật thì luôn mất lòng, từ đầu đến cuối cô ta chẳng nghe lọt tai, vẫn cứ làm chuyện ngu xuẩn.

Việc đã đến nước này, anh cũng đã tận tình tận nghĩa.

Người đàn ông buông đũa xuống, đi về phía cửa sổ.

Một con côn trùng tình cờ bay đến, lọt vào khe hở giữa hai tấm kính thủy tinh, trước mắt rõ ràng là ánh sáng nhưng lại không thể tìm thấy lối thoát. Con côn trùng hoảng sợ, nó cứ vỗ cánh bay tứ tung, bị đυ.ng ngã rồi lại đứng lên, cho đến lúc dần kiệt sức, âm thanh chấn động nho nhỏ giống như tiếng ngâm của cơn đau sau va chạm.

Tần Dập hứng thú nhìn cảnh này, đáng thương cho con côn trùng không biết rằng sự tuyệt vọng của nó đã trở thành thú vui cho người khác.

Thật lâu sau, lúc con côn trùng ấy đã hoàn toàn bất động, Tần Dập mới mở nửa cánh cửa ra.


Xác chết nhỏ rơi xuống mặt đất, nó đã ra ngoài được, nhưng lại trong trạng thái không còn sự sống.


Anh dẫm nhẹ, chất lỏng màu xanh lục bắn tung tóe.


Anh quay lại nhìn Tần Thịnh: “Cho người theo dõi cô ta. Trước tiên đừng bứt dây động rừng, vì phản bội vĩnh viễn sẽ không chỉ có một lần.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK