Bức màn dày nặng khép chặt, ánh sáng mặt trời theo khe hở rọi xuống sàn nhà.
Kiều Tri Niệm mê mang mở hai mắt, chống tay ngồi dậy. Đã ba ngày, kể từ sau buổi tối hôm đó, người đàn ông kia mỗi tối đều sẽ lại đây cùng cô trằn trọc ở trên giường.
Im lặng trong chốc lát, cô đứng dậy đi vào toilet, đứng trước bồn rửa mặt chải đầu, nhìn chính mình ở trong gương.
Trên da thịt tuyết trắng phủ đầy vệt đỏ ái muội, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c theo đùi của cô chảy xuống, tứ chi đau nhức vẫn chưa hồi phục, toàn bộ huyệt đạo đều tê mỏi, thân thể giống như không còn là của cô nữa.
Cô dùng nước ấm cọ rửa thân thể, quấn khăn tắm đi ra ngoài thì thấy có một bộ quần áo sạch sẽ đặt ở trên giường, trên bàn cũng đã dọn xong điểm tâm.
Hai phần điểm tâm.
Hai ngày nay đều là như thế, cô không có đi ra khỏi phòng này, mỗi ngày quần áo sạch sẽ sẽ có người đưa tới, đồ ăn sẽ có người dọn lên, mỗi lần đều là hai phần, Tần Dập đều sẽ đến cùng cô ăn cơm.
Cô đờ đẫn mặc quần áo xong rồi ngồi ở mép giường, cửa phòng liền "lạch cạch" vang lên một tiếng.
Người đàn ông cao lớn đi vào phòng, nhìn đến tóc cô còn ướt sũng, mày nhíu một cái.
"Sao không sấy tóc? Tóc ướt rất dễ sinh bệnh."
Hắn đi vào buồng vệ sinh cầm máy sấy, động tác ôn nhu sấy tóc cho cô.
Kiều Tri Niệm không nghĩ tới hắn sẽ làm vậy, đầu có chút ngốc. Động tác cùng giọng điệu dịu dàng làm lời cự tuyệt không thể phát ra.
Cơ bụng tinh tráng dán vào lưng cô, cảm xúc ấm áp từ phía sau truyền đến, cô đối với thân thể này rất quen thuộc, biết cơ bắp rõ ràng kia rốt cuộc có bao nhiêu hữu lực.
"Cơm nước xong tôi mang em ra ngoài đi dạo."
Cô nghe được lời này thì không thể tưởng tượng nổi mà mở to hai mắt, xoay người nhìn hắn, chỉ cần có thể ra ngoài cô liền có hy vọng có thể rời đi.
Nhưng mà câu nói tiếp theo lại dập tắt hy vọng của cô.
"Dạo quanh Tần gia. Tần gia rất lớn, em sẽ không buồn." Tần Dập nhìn ra ý tưởng của cô, ngón tay cong lên véo một cái lên gương mặt.
Ánh mắt u ám của cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mình rốt cuộc tới khi nào mới có thể rời khỏi nơi này......
......
Tần Dập không có nuốt lời, ăn xong bữa sáng thật sự mang cô ra cửa, đây vẫn là lần đầu cô đi ra ngoài.
Hành lang trống trải, những cánh cửa giống nhau đóng chặt lặp đi lặp lại. Cửa lớn làm người sợ hãi, trang trí đơn giản lại trang trọng, nghiêm túc tới mức không giống một ngôi nhà.
Một thân đồ đen cao lớn cùng váy trắng nhỏ xinh đi đến chính sảnh. Ở đại sảnh đều là người đứng chỉnh tề, bên trái là người mặc đồ người hầu, bên phải là người mặc tây trang màu đen.
Kiều Tri Niệm thực kinh ngạc, ở địa phương an tĩnh quỷ dị này, không ngờ lại có nhiều người như vậy, mỗi người đều rũ mắt, đứng cung kính lễ độ.
Dư quang của cô nhìn thấy hắn nắm lấy tay mình.
Người đàn ông này trị gia có bao nhiêu nghiêm khắc, mới làm cho những người này quy củ cẩn thận như thế.
"Kiều Tri Niệm. nữ chủ nhân của các người."
Giọng nói nhẹ nhàng lại uy nghiêm chân thật vang lên, cô không nghĩ tới hắn sẽ cho mình một cái danh hiệu như vậy, giật mình nhìn người đàn ông, mà người phía dưới cũng đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn "Nữ chủ nhân" mới.