Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được! Thiếp không thể bỏ chàng được.” Bà khóc lóc, van nài. Người nam nhân cắn răng gỡ tay bà ra rồi ra lệnh: “Mau đưa nàng ấy đi. Lấy cả tính mạng các ngươi bảo vệ nàng ấy” “Thuộc hạ đã rõ” Hai người áo đen từ đầu xuất hiện nhanh chóng đồng thanh. 

“Không được!” Bà phản kháng dữ dội. Ngọc Dung đã từng học võ. So với người thường, bà sẽ chiếm ưu thế. Nhưng so với nam nhân trước mặt hay hai người bên cạnh cũng chẳng xi nhê gì cả. 

Trước mắt bà tối sầm, nam nhân đầy luyến tiếc nhìn bà rồi vẫy tay ra lệnh cho hai người kia mang người đi. Đêm đó, ánh lửa khiến cả một khoảng trời sáng rực. Cho đến tận sáng, ánh lửa đó cũng không ngừng. Người chết như ngả rạ, máu chảy thành sông. Dân gian mỗi khi nhắc đến những ngày ấy đều run sợ không ngừng dù đã qua thời gian rất lâu rồi. Phản loạn hoành hành, kinh thành thất thế, tiếng khóc thét thê lương đến nỗi dường như kinh thành. phồn hoa cũng biến thành địa ngục trần gian. 

Nhưng những chuyện sau đó chẳng còn liên quan đến Ngọc Dung nữa. Bà được ám vệ hộ tống ra khỏi phủ, một đường chạy về phía nam. Phía sau không ngừng có người đuổi theo. Hai người ám vệ ra sức bảo vệ bà. Càng về sau, số người đuổi theo càng nhiều. Bà và hai người kia gấp rút lên đường. Đêm nào cũng đều phải ngủ ở ngoài, không dám nghỉ lại lâu. Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn bị đuổi kịp. “Phu nhân mau chạy. Ở đây có chúng tôi lo” Một trong hai người bọn họ đẩy bà về phía sau 

nói. 

Đoàn Ngọc Dung nhìn bọn họ cắn chặt răng quay đi. Tướng công muốn bà sống, bà không thể chết được. Nếu chết ở đây, bà đã phụ lòng người ấy mất rồi. 

Đoàn Ngọc Dung lên ngựa, không quay đầu lại, cứ thế tiến thẳng về phía trước. Tiếng đánh nhau phía sau xa dần. Bà thúc ngựa chạy mất mấy ngày trời, không ăn không uống gì. Không bao lâu sau, bà liền ngất trước cửa nhà một hộ nông dân. Ngựa không có người giữ, hí một tiếng rồi chạy mất. Hộ gia đình kia hiền lành, vươn tay cưu mang bà. 

“Ta nghe nói trong trận đang dán cáo thị tìm người” Nam chủ nhân gia đình như có như không liếc mắt nhìn Đoàn Ngọc Dung rồi nói. Ông lão dừng lại không bao lâu cất lời nói tiếp: “Bọn họ tìm một nữ nhân, hai mươi tuổi, bên mang tai có một nốt ruồi đó.” 

Đoàn Ngọc Dung im lặng. Bà đã ở nhờ nhà bọn họ được hơn một tuần. Thời gian qua, bà hồi phục được một chút nhưng vết thương trên người vẫn còn. Nội công cũng chưa bình phục được bao nhiêu. Bà vốn nghĩ bọn họ đã ngừng tìm kiếm mình. Nhưng không ngờ, những kẻ kia to gan đến vậy. Bọn chúng không những truy tìm bà mà còn dám dán cáo thị. Phải biết chỉ có triều đình mới được quyền dán cáo thị! “Dung nhi.” Bà lão lo lắng gọi bà. “Bá phụ, bá mẫu yên tâm. Dung nhi chắc chắn không để hai người liên lụy” Đoàn Ngọc Dung chắc nịch nói. Bà không thể để những người cưu mang mình gặp chuyện được. Cả đêm đó, Đoàn Ngọc Dung suy nghĩ mãi mà không có cách nào. Đến ngày hôm sau, bà 

vẫn chìm vào việc tìm cách thoát thân. Trời một lần nữa xẩm tối. Dùng cơm xong, hai lão bá đi nghỉ ngơi. Con cái bọn họ đều chết trên chiến trường nên nay chỉ còn lại hai người nương tựa vào nhau. Đoàn Ngọc Dung được bọn họ cưu mang, lấy thân phận là cháu gái xa mà ở lại. Hộ khẩu của bà cũng được làm giả nhờ một ít bạc bà mang theo người. Nhưng đến hiện tại, bà nên làm gì? Bọn họ chỉ cần tra một chút chắc chắn sẽ phát hiện bà. 

Đoàn Ngọc Dung vừa suy nghĩ vừa đi đến chỗ nhà xí. Nhưng bà chưa đến nơi liền bị một người bịt miệng. Hắn ta còn dám sỗ sàng bà nữa. 

“Dung nhi! Dung nhi!” Nam nhân kia nỉ non bên tai bà. Cùng với đó, mùi rượu nồng nặc xông lên. 

“Dung nhi! Dung nhi! Ta yêu nàng!” Nam nhân tiếp tục nỉ non. 

Đoàn Ngọc Dung nhanh chóng vươn tay điểm huyệt người đằng sau. Bà chưa hồi phục những chiêu này thì vẫn làm được. 

Hắn ta không đề phòng hoặc uống rượu quá say nên nhanh chóng ngã xuống. Mượn ánh 

trăng, bà cũng nhìn rõ thân phận người này. Phương Trình Đông, tủ tài duy nhất của thôn này. 

Bà đến đây ngày thứ hai liền gặp người này. Ngay từ lần gặp đầu tiên bà đã không thích ông ta rồi. Sau này, Phương Trình Đông thường tìm cớ đến nhà hai lão bá để nhìn bà. Bà cũng biết. Nhưng bà thật không ngờ ông ta lại dám mượn rượu làm càn như vậy. 

Nhìn Phương Trình Đông nằm dưới thảm cỏ, bà đi vào chân ông ta vài cái xong liền muốn bỏ đi. Tuy nhiên, lúc này trong đầu bà đột nhiên hiện lên một kế sách. Nếu bà lấy người này, bọn chúng có thể sẽ không còn nghi ngờ gì nữa. Phương gia hiện giờ chỉ là một hộ bình thường nhưng người này lại là tú tài. Đợi phản loạn dẹp xong, triều đình chắc chắn sẽ trọng dụng. 

Càng nghĩ, bà lại càng cảm thấy khả thi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK