Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Lan Uyển tiếp tục. Phương Mỹ Huệ mỉm cười, ngồi xuống ghế đá nói tiếp: “Muội muội nghe tin đồn trong phủ về chuyện hôn ước của tỷ với đại công tử của Mạc phủ nên mới đến hỏi thăm”. Nhắc đến chuyện này, Phương Lan Uyển nghiến răng nghiến lợi. Nàng chán ghét hôn ước 

này cực độ nhưng lại không có cách nào lay chuyển được phụ mẫu cả. 

“Không biết hôn ước này cụ thể thế nào? Tỷ có thể nói rõ cho muội muội được không?” 

Phương Mỹ Huệ ôn nhu hỏi rồi nói tiếp: 

“Đại công tử Mạc gia nổi danh là gà bệnh ốm yếu. Muội nghe bên ngoài đồn không biết vị công tử này có qua nổi mùa thu năm nay nữa hay không. Chính vì vậy, Mạc phủ mới gấp rút thực hiện hôn ước này để xung hỉ, cầu cho đại công tử một đường sống” 

Phương Lan Uyển mím môi hỏi ngược lại: “Chuyện này liên quan gì đến ngươi?” “Muội chẳng phải chỉ quan tâm tỷ hay sao? Tỷ tỷ xinh đẹp như thế này mà phải gả cho đại công tử đúng là lãng phí” Phương Mỹ Huệ thở dài rồi nói tiếp: “Không biết hôn ước này có chỉ đích danh tỷ hay không? Nếu không chỉ đích danh, Phương phủ chỉ cần ra người là được không phải hay sao? Tỷ cũng biết vị đại tỷ kia còn chưa xuất giá. Làm sao lại có lý muội muội thành thân trước đại tỷ được?”. 

Phương Mỹ Huệ nói đến đó liền không nói tiếp. Phương Lan Uyển đang buồn bực nghe thấy những lời này chẳng khác gì cọng rơm cứu mạng. Nàng suy nghĩ một lúc liền hiểu ra nên làm như thế nào. 

“Hôn ước cũng không phải chuyện mua rau, mua cá ngoài chợ, nói đổi là đổi” Phương Lan 

Uyển hừ lạnh rồi đứng dậy rời đi. Cho dù trong lòng nàng đang rất vui vẻ nhưng cũng không thể thể hiện ra ngoài để nha đầu kia đắc ý được. 

“Tỷ tỷ dạy phải” Phương Mỹ Huệ cười nói. Đợi người đi xa, nụ cười trên môi nàng liền biến thành châm chọc. Phương Lan Uyển cũng chỉ là một nha đầu ngốc mà thôi. Nếu không, nàng sao có thể dễ dàng mượn đao giết người được? 

********* 

Phương Mỹ Huệ lúc này không biết bộ dạng của mình đã bị Tiểu Liên nhìn thấy. Đợi Phương 

Lan Uyển đi khuất, Tiểu Liên nhanh chân trở về báo cho tiểu thư của mình. Tiểu thư đoán 

không sai. Bọn họ muốn dùng chiều thay xà đổi cột, đẩy tiểu thư đi. 

“Ý kiến này do Phương Mỹ Huệ đề nghị ư? Đứa muội muội này của ta quả là tài trí hơn người!” Phương Ngọc Oanh cảm thán. Mười mấy năm qua, nàng sống trong phủ này làm sao không nhìn thấu bộ mặt của bọn họ cơ chứ? So sánh ra, Phương Lan Uyển dù thích hãm hại người khác nhưng tâm kế còn thua xa Phương Mỹ Huệ. Nếu không, phụ thân cũng chẳng yêu thích hai người bọn họ ngang 

nhau. 

“Tiểu thư vậy giờ phải làm thế nào?” Tiểu Liên lo lắng hỏi. 

“Binh tới tướng đỡ” Phương Ngọc Oanh cười nhẹ đặt bút lông xuống rồi bảo: “Ta đi xem di nương thế nào? Phương Ngọc Oanh nói xong liền ra khỏi phòng, đi qua hoa viên nhỏ đến phòng nghỉ cách 

AIN 

đó không xa. “Oanh nhi sao lại đến đây?” Đoàn Ngọc Dung nhìn thấy nữ nhi của mình vội hỏi. 

Phương Ngọc Oanh ra hiệu cho Tiểu Liên ra ngoài, đóng cửa lại rồi mới tiến đến gần mẫu thân mình. Mẫu thân là thiếp thất trong phủ nên nàng không thể xưng hô như bình thường được. Trước mặt người ngoài, nàng đành phải gọi hai tiếng di nương. “Mẫu thân đã nghe qua chuyện hôn ước với Mạc phủ chưa?” Phương Ngọc Oanh ngồi xuống bên cạnh rồi thì thầm. Đoàn Ngọc Dung cau mày nói: “Ta mới nghe tin hôm qua. Có chuyện gì hay sao?” Phương Ngọc Oanh bật cười nói: “Phương Mỹ Huệ bày kế cho Phương Lan Uyển. Phương Lan Uyển giờ này chắc chắn đã đến tìm nội tổ mẫu để khóc lóc đổi người rồi.” “Nàng ta muốn Oanh nhi đi thay sao?” Đoàn Ngọc Dung hỏi. Tuy hỏi thế nhưng trong lòng bà cũng có đáp án rồi. “Mẫu thân nghĩ bọn họ có thể hãm hại ai khác ngoài nữ nhi hay sao?” Phương Ngọc Oanh 

cười nói: 

“Nữ nhi đang nghĩ không biết nên đặt điều kiện gì với phụ thân đây. Tiểu Liên tìm hiểu được thì hôn ước kia chỉ đích danh Phương Lan Uyển. Nếu không phụ thân cũng sẽ không gả 

nàng ta qua” 

“Nội tổ mẫu chắc chắn đồng ý” Đoàn Ngọc Dung trầm tư nói. “Nội tổ mẫu yêu thương nàng ta nhất. Việc đồng ý cũng không có gì là lạ cả” Phương Ngọc Oanh gật đầu. “Đại công tử của Mạc phủ bệnh tật quanh năm đúng không? Nếu nữ nhi không muốn gả đi, ta sẽ liều một phen” Đoàn Ngọc Dung cầm lấy tay nàng nói. Nếu không có nữ nhi ở bên, bà chắc chắn đã tự sát lâu rồi. Nữ nhi là mạng của bà. Bất kể ai cũng không được làm hại Oanh 

nhi. 

"Mẫu thân đừng lo lắng. Việc này nữ nhi tự có kế hoạch. Mẫu thân chỉ cần tự chuẩn bị cho 

mình thật tốt là được. Nữ nhi chắc chắn sẽ cho mẫu thân một phần đại lễ” Phương Ngọc 

Danh mỉm cười nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK