Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong kinh thành, con phố Lệ Dương ở phía Đông là con phố nổi danh, không ai không biết. Người sống trên con phố này vừa phú vừa quý. Lệ Dương còn được dân chúng mệnh danh là con phố quan lại. Nơi này tập trung đa số phủ đệ của quan lại trong triều. Nhắc đến Lệ Dương lại càng không thể không nhắc đến Phương phủ. Phương đại nhân, Phương Trình Đông, dù chỉ giữ chức quan tứ phẩm nhưng lại cực kỳ nổi danh với lòng yêu mến cái đẹp. Vì vậy, cho dù Phương đại nhân đã thu được nữ nhi của tam phẩm Mộc đại nhân làm chính thế nhưng vẫn không ngừng cưới thêm thiếp thất khác. Cũng vì thế, Phương đại nhân có khá nhiều nhi tử và nữ nhi. Nhưng không phải ai cũng được Phương đại nhân yêu mến. “Ngươi nhìn thử xem. Cô nương vừa rồi chính là Lan Uyển tiểu thư, là nữ nhi mà Phương đại nhân hết mực yêu thương đó” Có người qua đường chỉ trỏ. 

Người còn lại đưa mắt nhìn theo cô nương mười sáu, mười bảy tuổi đang lựa đồ cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi: “Lan Uyển tiểu thư là trưởng nữ của Phương đại nhân sao?” “Ngu ngốc!” Người kia mắng chửi rồi nhỏ giọng: “Lan Uyển tiểu thư là nữ nhi của Phương đại nhân và chính thế của mình. Còn trưởng nữ của Phương đại nhân là người khác. Nghe nói, Ngọc Oanh tiểu thư do Phương đại nhân và thiếp thất sinh ra trước khi phu nhân qua cửa. Ngươi không biết chuyện năm đó kinh thành bàn tán rất nhiều. Chẳng qua là sau đó bị Phương phủ và Mộc phủ đè lại thôi.” 

Người này tiếp tục kể lể những chuyện mình biết được. Phương Lan Uyển đang chọn đồ trang sức cách đó không xa tuy không nghe được toàn bộ nhưng những gì nên nghe đều đã nghe rồi. 

Nàng cực kỳ tức giận. Nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, nàng không thể làm mất mặt mẫu thân được. Vì vậy, Phương Lan Uyển chỉ còn cách nhẫn nhịn vào trong lòng, đợi về đến phủ thì giải tỏa. 

Không bao lâu sau, Phương Lan Uyển mang theo nha hoàn của mình hồi phủ. Vừa về đến phòng, nàng liền bắt đầu đập phá đồ đạc. Cái danh thứ nữ đeo trên lưng nàng bao nhiêu năm nay. Mỗi lần nàng nghe đến đều hết sức khó chịu. “Đáng ghét! Tại sao mười mấy năm rồi bọn họ vẫn tiếp tục bàn tán chuyện này cơ chứ?” “Tiểu thư bớt giận. Tiểu thư bớt giận” Nha hoàn vội khuyên can: “Tiểu thư làm thế này chỉ rước bực vào thân thôi. Bọn họ bàn tán chẳng phải vì danh tiếng 

của tiểu thư khiến người khác quá ngưỡng mộ hay sao? Bọn họ là đang tiếc nuối tiểu thư không phải là trưởng nữ của Phương gia” Phương Lan Uyển hừ một tiếng. Cơn giận trong lòng nàng vẫn chưa nguôi. Nhưng những lời của nha hoàn cũng khiến nàng vui vẻ hơn một chút. 

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Phương Lan Uyển cất tiếng, nha hoàn nhanh chóng vào bẩm bảo: “Bẩm tiểu thư, phu nhân cho mời tiểu thư đến sảnh chính ngay bây giờ? “Ta biết rồi. Ngươi lui xuống đi” Phương Lan Uyển vẫy tay nói. Sau đó, nàng đi vào trong chỉnh lại y phục của mình rồi mới dẫn theo nha hoàn đến sảnh chính. Trong khi ấy, tin tức này nhanh chóng đến tai Phương Ngọc Oanh. Nàng nhàn nhã tỉa cây cảnh rồi dặn dò nha hoàn: 

“Tiểu Liên, người đi thám thính tin tức đi. Có tin gì thì trở về bẩm báo cho ta biết” 

“Nô tỳ đã biết” Tiểu Liên vâng lời nhanh chóng rời đi. 

Quay lại sảnh chính, lúc này Phương Lan Uyển đã đến. Trong sảnh chính lúc này chỉ có phụ thân, mẫu thân và nội tổ mẫu. Phương Lan Uyển quen cửa quen nẻo vội vàng chạy đến chỗ nội tổ mẫu làm nũng: “Nội tổ mẫu gọi Uyển nhi đến là có chuyện gì vậy? Nội tổ mẫu không biết Uyển nhi hôm nay vốn định mua cho nội tổ mẫu tấm vải mới để may y phục. Nhưng tiếc là Vân Y còn chưa có nhập hàng mới về”. 

“Cũng chỉ có Uyển nhi là quan tâm đến bà lão này thôi” Vũ Tố Nga cười hòa ái nói. 

Mộc Dung Nguyệt thấy vậy mỉm cười nói: “Mẫu thân không biết Uyển nhi chỉ quan tâm đến người mà thôi. Có đồ gì tốt, đồ gì mới đều nhớ đến nội tổ mẫu. Ngay cả song thân cũng phải xếp phía sau.” 

Vũ Tổ Nga nghe tức phụ của nhi tử mình nói vậy liền mỉm cười, yêu thương xoa đầu Phương Lan Uyển. Trong mấy nội tôn ở nhà, bà yêu thích nhất là trưởng tôn và Phương Lan Uyển. Mộc Dung Nguyệt cũng không hổ danh là tức phụ do chính bà lựa chọn. Việc dạy dỗ hài nhi luôn rất nghiêm khắc. “Phương đại nhân không biết gọi chúng ta đến là có chuyện gì?” Vũ Tố Nga mở miệng hỏi. 

Bà chỉ còn lại mỗi nhi tử này. Hơn chục năm trước, chiến tranh loạn lạc. Bà mất phu quân. Những nhi tử còn lại ra chiến trường cũng lần lượt bỏ mạng. May mắn năm đó Trình Đông chăng đèn đọc sách, tránh được một kiếp. Trình Đông cũng không phụ lòng bà, thi đỗ được công danh. Dù chỉ là chức quan tứ phẩm nhưng có nhạc phụ là Mộc đại nhân chống lưng, tương lai chắc chắn sẽ rất phát triển. 

“Mẫu thân cũng biết năm đó nhà chúng ta có hôn ước với Mạc đại nhân. Hiện giờ đã đến 

thời gian trong hôn ước. Mạc đại nhân sai người đến nhắc nhở chúng ta” Phương Trình 

Đông thở dài nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang