Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lời nói của nàng khiến không khí đông cứng tại chỗ. Chẳng ai có thể ngờ nàng lại nói ra những lời này. Trong mắt tất cả những người ngồi đây, Phương Ngọc Oanh là trưởng nữ của Phương gia nhưng chưa bao giờ phong thái đó cả. Sổ sách trong nhà nàng không được quản. Tiền chi tiêu hàng tháng của nàng cũng ít hơn Phương Lan Uyển. Người khác mới tiểu thư của Phương gia đi xem hội hoa cũng không đến lượt nàng. Bình thường, Phương Lan Uyển thường xuyên gây sự với nàng. Phương Ngọc Oanh cũng không phản ứng lại. “Làm càn!” Phương Trình Đông đập tay xuống bàn chỉ thẳng vào mặt nàng mắng: “Ta là phụ thân của ngươi. Lời ta nói người chẳng nhẽ không nghe hay sao?” “Hạ nhân trong nhà nuôi mười mấy năm cũng biết đường và chủ nhân làm việc. Nữ nhi nuôi mười mấy năm lại vô dụng như vậy? Vũ Tố Nga chán ghét nói. Mộc Dung Nguyệt đứng ra giảng hòa: “Đại nhân chớ nóng vội. Oanh nhi cũng chỉ là nhất thời thôi. Phải không?” “Đây là lời thật lòng của nữ nhi. Uyển nhi không đi được. Tại sao nữ nhi lại đi thay? Hay nữ nhi không bằng Uyển nhi?” 

Phương Ngọc Oanh vừa dứt lời Phương Trình Đông liền vung tay tát nàng. Cái tát vang dội khiến mọi người trong sảnh đều ngẩn người ra. Đoàn Ngọc Dung thấy vậy nhanh chóng chạy đến chỗ nữ nhi của mình. 

“Đại nhân!” Đoàn Ngọc Dung gọi. 

“Nàng xem nữ nhi mà nàng dạy dỗ ra đi. Lời như vậy mà cũng dám nói với phụ thân mình hay sao?” Phương Trình Đông tức giận quát. Chưa bao giờ ông có cảm giác bản thân mình bị một đứa nha đầu lấn lướt như thế này. Phương gia do ông làm chủ. Những người khác không được vượt quyền. “Ta đã nói ngay từ đầu rồi. Loại nữ nhân như thế này đại nhân tốt nhất không nên cưới vào 

phủ” Vũ Tố Nga lạnh nhạt nói. 

Đoàn Ngọc Dung không phản bác. Bà quay ra xem xét vết thương trên mặt nữ nhi của mình. Trên má phải của Phương Ngọc Oanh, hình bàn tay của Phương Trình Đông in rõ. 

“Muội muội cũng nên khuyên bảo danh nhi đi. Oanh nhi không lấy đại công tử của Mạc phủ 

cũng được. Nhưng đến lúc đó Phương phủ lấy ai đi thay? Không có người gả qua bên đó, 

Phương phủ chắc chắn chịu tội. Đến lúc đó không chỉ một mình danh nhi chịu khổ mà cả 

phủ này cũng bồi theo đấy” Mộc Dung Nguyệt cười nhẹ nhắc nhở. “Người đâu, đưa Ngọc Oanh tiểu thư về phòng” Phương Trình Đông hung dữ nói: “Chừng nào Ngọc Oanh tiểu thư còn chưa đồng ý hôn sự này chừng ấy cửa không phòng không được ra nửa bước. Cơm cũng không cần ăn” Nha hoàn bên ngoài nghe tiếng nhanh chân bước vào cưỡng ép kéo Phương Ngọc Oanh đi. Phương Ngọc Oanh vỗ nhẹ tay mẫu thân mình tỏ ý an ủi rồi lớn tiếng nói: “Cho dù phụ thân giam lỏng nữ nhi cũng thế thôi. Uyển nhi có thể lấy cái chết ra để từ chối 

hôn ước này. Nữ nhi cũng vậy”. 

Phương Trình Đông cực kỳ tức giận. Ông định đi đến đánh Phương Ngọc Oanh thì bị Đoàn Ngọc Dung cản đường. “Đại nhân, hôn ước này cần phải xem xét cho kĩ” Đoàn Ngọc Dung lạnh lùng nói: “Oanh nhi dù sao cũng là nữ nhi của ngài”. “Chính vì Oanh nhi là nữ nhi của đại nhân nên mới phải ra sức vì Phương phủ” Mộc Dung 

Nguyệt nói: 

“Muội muội cũng đừng trách đại nhân. Nếu không gả Oanh nhi qua, cả Phương phủ cũng sẽ chịu tội” 

“Uyển nhi không phải cũng không gả qua hay sao?” Đoàn Ngọc Dung lạnh nhạt liếc nhìn Mộc Dung Nguyệt. Trong chớp mắt, thần thái của Đoàn Ngọc Dung đã thay đổi rất nhiều. 

Mộc Dung Nguyệt cứ ngỡ Đoàn Ngọc Dung biến thành con người khác. Nhưng suy nghĩ này rất nhanh bị bà phủ định. Đoàn Ngọc Dung có bản lĩnh đó thì mấy năm nay cũng không 

phải chịu khổ rồi. 

“Muội muội cứ nói đùa. Uyển nhi hiện tại còn không rõ sống chết. Gả Uyển nhi qua đó, Mạc 

phủ kiểu gì cũng sẽ trách phạt Phương phủ gian dối” Mộc Dung Nguyệt đáp lại. 

“Việc này đã quyết rồi. Nếu ngươi không khuyên bảo được Ngọc Oanh cũng sẽ không có 

thay đổi gì. Cho dù phải đánh gãy chân Ngọc Oanh cũng phải gả qua” Vũ Tổ Nga nói rồi nhanh chóng rời đi. 

Từ ngày hôm đó, Ngọc Oanh bị giam lỏng tại phòng. Nước không có một giọt. Đồ ăn lại càng không. Tất nhiên đó chỉ là những thứ người ngoài nhìn thấy. Còn bản thân nàng vẫn rất tự tại. “Tiểu thư, nô tỳ để đồ lại đây. Tiểu thư mau ăn đi kẻo nguội” Giữa đêm khuya, Tiểu Liên từ trên mái nhà ném đồ ăn xuống rồi nhẹ giọng nói. Mấy hôm nay lão gia đều sai người canh. phòng của tiểu thư cả ngày lẫn đêm. Chỉ có ban đêm, bọn họ ngủ say, Tiểu Liên mới dám lén lút tiếp tế tiểu thư. 

Phương Ngọc Oanh nhận lấy bọc đồ, gật đầu. Trong phòng nàng cũng có giấu một ít đồ khô, có thể đảm bảo không chết đói được. Nhưng dù sao ăn đồ ăn nóng hổi vẫn hơn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK