Phương Ngọc Oanh ăn xong nhanh chóng hủy thi diệt tích. Nàng nhấp một ngụm nước cho nhuận họng rồi lại bắt đầu giả dạng bản thân trở thành người mấy ngày không được ăn uống gì cả.
Xong xuôi, nàng lên giường ngủ một mạch đến gần sáng mới tỉnh. Nhìn thời gian đoán chừng phụ thân sắp về đến phủ, nàng chỉnh lại bộ dạng của bản thân rồi ngồi chờ. Từ hôm nàng bị nhốt cũng đã ba bốn ngày rồi, hôm nay phụ thân nhất định sẽ đến thăm nàng.
Phương Ngọc Oanh đoán không sai chút nào. Trời sáng hẳn phụ thân liền đến. Cánh cửa mở ra. Phương Ngọc Oanh suy yếu ngồi trên giường nhìn phụ thân mình. Đôi mắt nàng quật cường đến lạ. “Ngươi suy nghĩ kỹ hay chưa?” Phương Trình Đông hỏi. Cả cái nhà này ngoại trừ Đoàn Ngọc Dung không ai yêu thích Phương Ngọc Oanh kể cả bản thân ông. Năm đó, ông khó khăn lắm mới có thể lấy Đoàn Ngọc Dung vào phủ. Nếu không vì cái thai trong bụng, Đoàn Ngọc Dũng chắc chắn không chịu làm thiếp thất của ông. Nhưng nữ nhi này sinh ra không giống ông khiến nhiều người bàn tán. Hơn nữa, mẫu thân vốn luôn mong muốn nội tôn là nam nhi. Điều này càng khiến ông chán ghét Phương Ngọc Oanh. Sau này không biết vì lý do gì, Đoàn Ngọc Dung không thể có thai được nữa. Ông lại càng chán ghét Phương Ngọc Oanh hơn. “Nữ nhi thà chết cũng không bước vào Mạc phủ” Phương Ngọc Oanh đanh thép nói. Mặt Phương Trình Đông tối sầm. Ông ra lệnh: “Ngươi đâu, mang gia pháp đến cho ta”. Phương Ngọc Oanh đúng lúc run lên nhưng đôi mắt vẫn quật cường đáng sợ. Những biểu hiện này được Phương Trình Đông thu vào mắt. Nhưng ông cũng không có chút thương xót
>
>
KCE
nào.
Hạ nhân nhanh chóng mang gia pháp đến. Gia pháp của Phương phủ có nhiều loại. Nhưng thứ mà Phương Trình Đông hay dùng nhất là một cái gậy to bằng bắp tay hài tử được vài tháng, làm bằng gỗ, rất chắc chắn. Nếu đánh xuống, nhẹ cũng phải ba bốn ngày mới khỏi. Còn nặng, nằm liệt giường nửa tháng là chuyện bình thường. “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa. Người có chịu gả đi hay không?” Phương Trình Đông hỏi. “Nữ nhi sẽ không gả đi. Nếu phụ thân muốn, cứ đánh chết nữ nhi đi” Phương Ngọc Oanh
run sợ nói.
Phương Trình Đông thấy vậy lại càng tức giận. Ông không nhẹ tay chút nào. Vài đòn đánh xuống, Phương Ngọc Oanh cũng không phản kháng. Phương Trình Đông tức giận nhìn nữ nhi của mình run như cầy sấy nói:
“Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ”
Phương Trình Đông nói xong câu đó liền bỏ ra ngoài. Ngay khi cửa phòng đóng lại, bộ dáng run sợ của Phương Ngọc Oanh hoàn toàn biến mất. Nàng nở nụ cười đầy châm biếm. Phụ thân phải chán ghét nàng đến mức nào cơ chứ?
Phương Trình Đông rời đi được không bao lâu. Tiểu Liên liền được cho phép vào phòng. “Tiểu thư” Tiểu Liên ấm ức gọi. “Không sao đâu, chỉ là vài vết thương nhỏ mà thôi” Phương Ngọc Oanh lắc đầu. Vết thương trên người tất nhiên là đau rồi nhưng nàng vẫn có thể chịu được.
Tiểu Liên nghe xong nhanh chân chạy đến giúp nàng lau vết thương và bồi dược. Việc này ngay buổi trưa hôm đó liền truyền khắp trong phủ. Đoàn Ngọc Dung cũng vì thế mà không đến sảnh dùng bữa. “Đại nhân xem thử xem. Thê thiếp trong nhà ngày càng không có quy củ gì cả. Đúng là gà hoang mãi mãi chỉ là gà hoang thôi” Vũ Tố Nga chê trách. Mười mấy năm qua, hễ có cơ hội là bà sẽ xỉa xói Đoàn Ngọc Dung. Mộc Dung Nguyệt bên cạnh vội vàng an ủi: “Mẫu thân cũng đừng trách muội muội. Muội muội chẳng qua là đau lòng vì Oanh nhi mà thôi”
“Nếu đau lòng như thế sao không khuyên nữ nhi của mình đi” Vũ Tố Nga hừ lạnh. Trên bàn cơm cũng không ai dám nói gì cả.
Đến sáng hôm sau, Phương Trình Đông một lần nữa đến phòng của Phương Ngọc Oanh. Đôi mắt ông trông lạnh lùng, vô cảm hơn rất nhiều. “Nếu ngươi cứ điên cuồng cố chấp như vậy, ta cũng không đảm bảo được mẫu thân của
ngươi sẽ bình an vô sự đầu” Phương Trình Đông đe dọa. Phương Ngọc Oanh gắng gượng ngồi dậy nói:
“Phụ thân không phải yêu di nương sao?”
Phương Ngọc Oanh biết mẫu thân trong miệng phụ thân không phải là Mộc Dung Nguyệt mà chính là thân mẫu của mình.
“Ngươi không chịu gả đi. Phương phủ cần người gánh tội” Phương Trình Đông lạnh lùng nói.