Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có thể giúp đại nhân phân ưu là niềm vui của thần thiếp” Mộc Dung Nguyệt mỉm cười 

nhắc nhở thêm: 

“Nhưng cho dù là giả, đại nhân cũng cần làm cho Oanh nhi xem, tránh cho nó không chịu 

gả đi. Hơn nữa, chuyện này cũng phải tuyệt đối giữ bí mật” 

“Ta biết rồi. Đứa nữ nhi này chỉ khiến Phương phủ thêm phiền” Phương Trình Đông gật đầu 

rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. 

Mộc Dung Nguyệt nhìn theo phu quân của mình mỉm cười. Bà biết đại nhân chắc chắn sẽ 

không đồng ý chuyện hòa ly một cách dễ dàng. Nhưng hiện giờ, cơ hội trời cho như thế là chẳng nhẽ bỏ qua? Giả hay thật chẳng phải là một câu nói của bà à? Đến lúc ấy, mọi sự đã thành, ai có thể trách được? Bà cũng rất chờ mong bộ dáng tưởng hòa ly giá mà thành thật của Đoàn Ngọc Dung. Chuyện này cũng đừng trách nàng ác tâm. 

Mộc Dung Nguyệt chỉnh sửa lại váy áo rồi đến chỗ mẫu thân bàn bạc. Bà dù sao cũng cần phải kéo nương vào chuyện này nữa. Đến lúc ấy, cho dù đại nhân tức giận cũng có cách giải quyết. 

Buổi trưa hôm ấy, Phương Ngọc Oanh cũng biết tình hình trong phủ nhờ lời kể của Tiểu Liên và thân mẫu của mình. “Mộc Dung Nguyệt quả thực hành xử rất cẩn thận. Bà ta biết nếu quang minh chính đại hòa ly, phụ thân chắc chắn sẽ không đồng ý” Phương Ngọc Oanh mỉm cười. Lúc tính toán, nàng cũng biết là việc này chắc chắn khó khăn. Cửa ải của Mộc Dung Nguyệt và nội tổ mẫu kia của nàng có thể qua được dễ dàng. Nhưng còn phụ thân mới khó. Nhưng nàng cũng biết Mộc Dung Nguyệt bằng mọi cách sẽ khiến việc này thành sự thật. Bà ta khéo khi còn muốn đuổi mẫu thân nàng ra khỏi phủ ngay ngày mai ấy chứ. “Ta cũng không quá bất ngờ” Đoàn Ngọc Dung tiếp lời: “Khả năng nàng ta sẽ khiến mọi việc nhanh nhất có thể. Mạc phủ cũng đồng ý rồi. Việc cưới gả chắc chắn sẽ rất gấp rút” 

“Mẫu thân đừng quá lo lắng. Nữ nhi sẽ thu xếp mọi chuyện chu toàn” Phương Ngọc Oanh 

an ủi. 

Những người khác bàn bạc thế nào, Phương Ngọc Oanh không rõ. Tiễn mẫu thân rời khỏi 

phòng, nàng bình thản lấy sách ra đọc. Tiểu Liên canh phòng cho nàng. Nhìn Phương Ngọc Oanh lúc này hoàn toàn khác với bộ dáng điên cuồng lúc sáng. 

Qua ngày hôm sau, Mộc Dung Nguyệt về nhà một chuyến. Việc này Phương Ngọc Oanh nghe Tiểu Liên kể. Đến trưa, bà ta trở lại. Không lâu sau đó, phụ thân nàng cũng đến đây. 

Phương Ngọc Oanh lại giả bộ yếu ớt, bệnh tật. Nói về giả bộ làm gì có ai qua mặt được 

nàng? “Nếu không hòa ly người sẽ không gả?” Phương Trình Đông nhìn Phương Ngọc Oanh lạnh nhạt hỏi. Cho dù kế hoạch đã sắp xếp chu toàn nhưng ông vẫn không ngờ được lời này là do 

nữ nhi của mình nói ra. 

“Đây là điều kiện duy nhất của nữ nhi” Phương Ngọc Oanh kiên trì rồi nói: “Cho dù phụ thân không đồng ý, cưỡng ép nữ nhi gả qua, chỉ cần có cơ hội, nữ nhi chắc 

chắn sẽ tự sát” 

Lời nói của Phương Ngọc Oanh khiến Phương Trình Đông nhíu mày. Mộc Dung Nguyệt bên cạnh kéo nhẹ ống tay áo của ông. Lần này đến đây ngoại trừ Phương Trình Đông, chỉ có bà ta và thân mẫu của Phương Ngọc Oanh mà thôi. 

“Được, ta chấp nhận. Đến lúc đó, người đừng hối hận. Ngọc Dung ra khỏi cửa Phương phủ cũng không được cầm bất cứ thứ gì đi.” Phương Trình Đông tức giận nói. 

Cho dù đã bàn bạc kỹ lưỡng nhưng lúc này ông vẫn rất tức giận. Trên đời làm gì có nữ nhi như Ngọc Oanh cơ chứ? Sinh ra đã là phận con cháu trong nhà không phải trưởng bối nói gì nghe nấy hay sao? 

“Trước khi nữ nhi gả đi, chuyện này phải được hoàn thành” Phương Ngọc Oanh cố chấp. Trong mắt Mộc Dung Nguyệt hành động này của Ngọc Oanh cũng không phải không thể giải thích. Chỉ cần Ngọc Oanh ra khỏi Phương phủ, thân mẫu của nàng ta chẳng phải để bà xử trí hay sao? Đại thiếu gia của Mạc phủ thân phận chẳng khác gì con ghẻ cả. Phương Ngọc 

Danh qua đó cũng chỉ chịu khổ mà thôi. 

“Được voi đòi tiên” Phương Trình Đông lạnh giọng rồi nói: 

“Ta nói sẽ giữ lời” 

Phương Ngọc Oanh vẫn kiên quyết. Cuối cùng, Mộc Dung Nguyệt cũng đứng ra hòa giải: “Năm ngày sau chẳng phải Mạc phủ sẽ đón dâu hay sao? Việc hòa ly nhanh cũng phải mất ba bốn ngày. Hôm Oanh nhi xuất giá, Ngọc Dung muội muội không có trong phủ cũng kỳ. 

Không thì trước hôm Oanh nhi xuất giá tiến hành, đợi danh nhi lại mặt chúng ta cũng dễ ăn 

nói với bên kia” 

Cuối cùng, mọi người đều đồng ý. Tin tức này nhanh chóng lan ra cả phủ. Đa số mọi người 

đều vui mừng thầm. Mất đi một tình địch, ai mà không thích. Cái gai trong mắt cũng được nhổ đi, mọi người đều hết sức tận tâm chuẩn bị hôn lễ sắp đến. Ngược lại, người nhàn rỗi nhất lại là Phương Ngọc Oanh. 

Mọi người trong phủ bận rộn vài ngày liên tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK