Cho dù Ngọc Oanh không được phụ thân và nội tổ mẫu yêu quý, việc cưới xin này cũng không thể qua loa. Bọn họ không làm vì nàng, mà vì danh dự của Phương phủ. Không ai muốn bị người khác đàm tiếu cả.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn cách ngày Phương Ngọc Oanh gả đi có một ngày. Hôm nay chính là thời gian mà Mộc Dung Nguyệt hứa hẹn sẽ xử lý chuyện hòa ly. Mọi người xung quanh
bận rộn chuẩn bị gả nàng đi nhưng Phương Ngọc Oanh lại chỉ nghĩ đến chuyện này.
“Phụ thân không định đổi ý chứ?” Sau khi ăn điểm tâm sáng xong, Phương Ngọc Oanh liền hỏi thẳng trước mặt mọi người. Phương phủ có quy củ mọi người phải cùng nhau ăn bất kể là sáng, trưa hay tối. Nhưng tất nhiên một vài người mà nội tổ mẫu không ưa như Phương Ngọc Oanh hay thân mẫu của nàng có thể viện cớ không đến. Song sau đó kiểu gì bọn họ cũng bị nội tổ mẫu trách mắng. Bữa đó cũng có thể phải nhịn đói. "Ngươi có còn coi ta là phụ thân không vậy?” Phương Trình Đông tức giận quát. Vũ Tố Nga nhăn mày xỉa xói: “Đừng tưởng rằng người sắp gả đi là muốn nói gì nói” “Nội tổ mẫu, nội tôn cũng chỉ nhắc nhở phụ thân thôi. Phụ thân nhiều việc, hay quên” Phương Oanh mỉm cười nói. “Canh giờ này quan phủ còn chưa mở. Đại nhân nói lời sẽ giữ lời. Oanh nhi còn sợ đại nhân nuốt lời hay sao?” Sa Tố Hằng mỉm cười nói. Lúc này, Tưởng Nguyệt Hoa cũng lên tiếng: “Làm gì có nữ nhi nào lại sốt sắng chuyện hòa ly của phụ thân và thân mẫu mình như vậy cơ chứ? Hay Oanh nhi có điều gì khó nói?” “Người ngoài nhìn vào lại tưởng Oanh nhi không phải là nữ nhi của Phương phủ ấy chứ". Liễu Mai Nguyệt tiếp lời. Nàng ta là tam phòng của phụ thân Phương Ngọc Oanh.
Phương Ngọc Oanh đưa mắt nhìn mấy thiếp thất của phụ thân mình cười nhẹ. Những lúc như thế này, nàng thấy bọn họ chẳng khác gì tỷ muội thân thiết cả, khác hẳn vẻ cười cười nói nói bụng đầy dao găm thường ngày. Phương phủ cũng không khác gì những phủ quan lại khác cả. Thiếp thất luôn ngấm ngầm hãm hại lẫn nhau, mong muốn giành được sự ưu ái của phu quấn. “Mấy nàng bớt nói vài lời đi” Phương Trình Đông quát. Lời của bọn họ chính là cái gai trong lòng ông. Phương Ngọc Oanh sinh ra là nữ nhi không nói lại không có nét gì giống ông hay mẫu thân cả. Phương Ngọc Oanh hoàn toàn giống
thân mẫu của mình. Vì vậy, trong phủ không ít lời ra tiếng vào không hay. Thêm nữa, mẫu thân vốn không ưa gì thiếp thất này của ông lại càng được cơ hội nhắc nhở. Ban đầu,
Phương Trình Đông tất nhiên không để tâm. Nhưng rất nhiều người đều nói khiến ông từ
cảm giác khó chịu, phiền hà đển sinh ra nghi ngờ. Một, hai người nói còn có thể giải thích. Nhưng tất cả mọi người nói có khi nào đây là sự thật hay không? Đây cũng là một trong những nguyên nhân ông không thích đứa nữ nhi này. “Một lát nữa đại nhân cùng thiếp thất kia đến quan phủ đi, để cho nha đầu kia đi cùng nữa. Miễn cho nó lại nói xằng nói bậy ảnh hưởng đến Phương phủ” Vũ Tổ Nga chán ghét nói rồi
chép miệng:
“Nữ nhi ngay trước ngày cưới hỏi còn xuất đầu lộ diện tuy không hợp quy củ lắm. Nhưng nếu không đi, mất công Phương phủ lại mang tiếng bắt nạt người khác. Đến lúc Mạc gia hỏi chuyện, lão bà này cũng chỉ đành giải thích Phương phủ yêu thương con cháu khiển con
cháu làm càn mà thôi.”
Lời nói của Vũ Tổ Nga khiến Phương Ngọc Oanh suýt chút nữa bật cười. Nhưng nàng kim lại được. Đúng là gừng càng già càng cay! Lời nói không biết ngượng như vậy mà bà ta cũng có thể nói ra được. Mẫu thân đã lên tiếng. Phương Trình Đông cũng không nói gì nữa. Đúng giờ, ông cùng Mộc Dung Nguyệt, Đoàn Ngọc Dung và Phương Ngọc Oanh đến quan phủ. Ông cùng Mộc Dung Nguyệt ngồi một kiệu. Hai người còn lại ngồi cùng một kiệu. "Sẽ không có chuyện gì bất trắc chứ?” Phương Trình Đông hỏi. “Đại nhân yên tâm. Thiếp đã nhờ phụ thân chuyển lời rồi. Mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì cả” Mộc Dung Nguyệt mỉm cười nói.
Bốn người đến quan phủ, nhanh chóng được mời vào trong. Khoảng một khắc sau, bốn người lên kiệu trở về Phương phủ. Mộc Dung Nguyệt nén niềm vui vào trong. Còn gương mặt của Phương Trình Đông hết sức lạnh lùng. Trong lúc này, mọi người ở Phương phủ vẫn tập trung tại sảnh chính. Vũ Tố Nga nhàn nhã uống trà chờ đợi.
“Mẫu thân! Oanh nhi làm như thế này còn ra thể thống gì nữa” Liễu Mai Nguyệt cằn nhằn.
Bản thân nàng cũng muốn Đoàn Ngọc Dung biến ra khỏi phủ nhưng tất nhiên là không phải
theo cách này. Đoàn Ngọc Dung là cái gai trong mắt tất cả mọi người. Trong những năm
qua, nàng ta bị người khác chèn ép, đại nhân cũng không quá để tâm. Nhưng đại nhân lại
vẫn muốn giữ người lại trong phủ. Vũ Tổ Nga nhàn nhạt nói:
“Nha đầu kia sắp không phải là người nhà này nữa rồi. Xuất giá tòng phu. Phương phủ còn
ai có thể gả thay hay sao?”