• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi từ nội thành Tuy Sơn về phía nam chừng 200 dặm nữa là có thể vào địa giới phủ Vân Gian, mà trong phủ thành Vân Gian kia có một hộ, ban đầu cũng từng ra quan viên, sau lại cáo lão hồi hương làm một hương thân ở quê nhà, hiện giờ tuy trên người không có chức quan, nhưng vẫn chịu hương dân kính yêu mười phần, uy vọng rất nặng.

Vào mấy năm trước kia kìa, một chất nhi* chủ hộ kia mang theo hai ba tên hầu ra ngoài du ngoạn, vì không có kinh nghiệm giang hồ, nửa đường lộ ra vết tích vàng bạc, đã bị Tống lão đại theo dõi.

*: là người cháu trai, nhưng là không phải cháu con mình sinh, mà cháu anh em sinh.

Tống lão đại giả ý độ bọn họ sang sông, khi thuyền chạy đến giữa dòng lại lật mặt, trước hết thọc chết một tên hầu để ra oai phủ đầu, lại buộc chất nhi của quan viên kia lấy ra tất cả tiền tài.

Kết quả, sau đó người ta giao ra toàn bộ tiền tài, thậm chí ngay cả túi tiền thêu chỉ vàng cũng dâng ra luôn, Tống lão đại lại không tuân thủ hứa hẹn, mà là một đao một người, kết thúc tánh mạng hai người kia, xong việc lại đẩy hết 3 cổ thi thể vào giữa sông.

Người nhà người chết thấy thân nhân đợi lâu không về, đã có dự cảm về điềm xấu, liền phái nhân thủ ra tìm. Nói tới cũng là ông trời có mắt, có người phát hiện túi tiền thêu chỉ vàng của người chết trong một hiệu cầm đồ ở một địa phương, lại tìm hiểu nguồn gốc tra được tin về Tống lão đại.

Lúc ấy, Tống lão đại đã sớm trốn đến một địa phương khác làm lại nghề cũ, người nhà người chết tất nhiên là vồ hụt. Chẳng qua, bọn họ cũng không từ bỏ, tốn một tuyệt bút bạc, thuê vô số tráng hán biết bơi giỏi xuống nước vớt xác.

Hành động này khi ấy đã oanh động ba phủ sáu châu, dẫn đến vô số bá tánh lạc mất người nhà qua tìm hiểu tiếng gió. Sau đó, trừ bỏ chất nhi nhà mình ra, hộ kia còn vớt ra được tổng cộng 13 cổ thi thể......


"Tinh Tinh, không phải ngươi nói chúng ta muốn đi về Hà Bắc sao?" Mạnh Dương nghi hoặc nói.

Bạch Tinh gật gật đầu, phi thường nghiêm túc mà nói: "Vốn là tính như vậy, nhưng sau đó ngẫm lại, không quá có lời."

Vốn dĩ trong kế hoạch là công tử nhà tiểu quan ở phủ Vạn An, Hà Bắc kia ngộ hại, xong việc phía quan phương treo giải hơn 600 lượng, xác thật là nhiều nhất theo được biết trước mắt. Nhưng chính nhà tiểu quan kia lại không treo giải bao nhiêu, mặt khác, nếu nếu bọn họ lên Bắc, liền không kịp đi ngắm sen Hàng Châu.

Ngược lại là xuôi nam đi phủ Vân Gian, nhà hương thân kia treo giải thưởng cao nhất chỉ có 400 lượng, nhưng mà thêm vào giải thưởng phía quan phương đối với Tống lão đại và Mã lão nhị nữa cũng không ít đi đâu được, hai bên cộng lại, ngược lại là vượt quá phủ Vạn An ở Hà Bắc.

Hơn nữa, vừa lúc sau khi không nhanh không chậm lãnh bạc thưởng rồi, bọn họ có thể tiếp tục xuôi dòng nam hạ đi ngắm sen, hai cái không chậm trễ.

"Trời nóng." Bạch Tinh lấy vải dầu ra, chậm rãi chà lau đao chém ngựa, nói ra một điều khác làm người ta không có lý do nào để cự tuyệt, "Vì làm khách hàng vừa lòng, có khả năng phải phanh thây, tiếp đây sẽ càng ngày càng ẩm nóng, nếu hai nơi cách nhau quá xa, không dễ bảo tồn."

Nói tới đây, nàng phảng phất thấy được vô số bạc trắng bóng mọc ra cánh, run run rẩy rẩy bay đi trước mặt mình, bất giác tim như bị đao cắt, đau thương mà thở dài.

Phía quan phương thì lấy bạc thưởng khá đơn giản, hoặc là có đầu, hoặc là có thi thể, chỉ cần có thể xác định thân phận người chết là xong. Nhưng dân gian lại yêu cầu tương đối đa dạng hóa, bởi vì người nhà của người chết chủ yếu là vì để hả giận, cho nên thường thường yêu cầu một vài bộ kiện của hung thủ để lên mộ bái tế.

Làm thợ săn tiền thưởng thâm niên dựa vào cái này ăn cơm hằng năm, Bạch Tinh tất nhiên sẽ tận lực thỏa mãn tất cả nhu cầu của mọi người, bởi vậy cần phải suy xét chu đáo.

Bạch Tinh thở dài một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Tống lão đại và Mã lão nhị tràn ngập tiếc nuối, "Ài, nếu bây giờ là mùa đông thì tốt rồi."

Mạnh Dương: "......"

Tống lão đại với Mã lão nhị vừa mới tỉnh nghe xong lời này, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh theo bàn chân xông thẳng lên ót, toàn thân đều nổi lên một tầng da gà.

Bọn hắn hoàn toàn không cảm thấy đối phương đang nói giỡn.

Con ả nhỏ này vì bạc sẽ thật sự nguyện ý bổ bọn hắn ra bán cho mấy nhà á!

Xương cằm Mã lão nhị đều nát, vừa há mồm liền hộc máu loãng ra ngoài, căn bản nói không nên lời.

Nhưng Tống lão đại, than thở khóc lóc, cầu xin liên tục, "Gia gia nãi nãi, bọn ta đều cho ngài bạc rồi, ngài không thể nói chuyện không giữ lời nha! Không phải ta đều nói xong xuôi rồi sao? Tương lai còn dài! Nếu ngài ngại 8 phần ít, về sau bọn tiểu nhân kiếm lời được đều là của các ngươi, còn không được sao? Từ nay về sau, hai huynh đệ bọn ta chính là 2 con chó của các vị, ngươi bảo hướng đông, chúng ta không dám hướng tây......"

Liêu Nhạn đá gã một cước, "Lão tử đáp ứng tha các ngươi đi rồi sao?"

Phần diễn trước đó chẳng qua cũng chỉ là vì làm bọn hắn thả lỏng cảnh giác, khai ra địa điểm của tiền tham ô, hiện giờ, nếu bạc đã tới tay......

Chính như lời mọt sách nói, một khi 2 tên này chạy mấy, tất sẽ làm trầm trọng thêm mà sát hại bá tánh. Chiết Sí Nhạn chàng ta tự hỏi mình không phải người quá tốt, nhưng mà lại xem thường đồ bậy bạ bực này từ nội tâm, gặp một tên giết một tên.

Tống lão đại sửng sốt, trong lòng lạnh lẽo một mảnh.

Thật đúng là không.

Bạch Tinh tiếp tục chà đao, không nói gì, chỉ là cứ cảm thấy một màn trước mắt này không hiểu sao thấy quen ghê, hình như gặp qua ở đâu ấy nhể?

Sau một lúc lâu, nàng thu hồi binh khí, dùng bạc tang vật vừa tới tay tống cổ tiểu nhị khách điếm đi mua một ít thuốc trị thương thượng đẳng, lại phi thường săn sóc dặn dò Tống lão đại với Mã lão nhị, "Hai vị dưỡng thương cho tốt vào, đường còn dài đâu, ngàn vạn đừng có không chịu đựng nổi rồi chết mất."

Người nhà của những người chết vô tội kia tích góp oán hận cùng tưởng niệm nhiều năm lại với nhau, cơ hồ cao như núi, nhiều như biển vậy đó, nếu không phải phát tiết với hung thủ cho đã một trận, nhất định sẽ nghẹn chính mình đến độ có sai lầm mất.

Cho nên, nàng chí ít phải bảo đảm hai kiện "hàng hóa" này còn sống đến khi gặp người nhà người chết.

Tuy Bạch Tinh không nói tỉ mỉ, nhưng Tống lão đại với Mã lão nhị biết rõ nếu mình rơi vào trong tay những người kia, tất nhiên là sống không bằng chết, nhất thời chỉ cảm thấy tâm can đều run.

Liêu Nhạn sợ bọn hắn tự sát, nên cũng dứt khoát không hoàn nguyên khớp xương cho bọn hắn, lại lấy dây thừng buộc lên khung cửa sổ mấy lần, lúc này mới an tâm.

Đây là mấy trăm lượng bạc sống sờ sờ đó!

Nghe nói bọn họ phải đi, Bùi Hoài giữ lại mười phần, "Sao không ở lâu thêm chút nữa, đại đương gia bọn ta chắc chắn còn phải giáp mặt nói lời cảm tạ. Nếu mấy vị không có tính toán khác, không bằng theo bọn ta lên Tây Bắc, qua đoạn thời gian nữa xuân về hoa nở, ngày hè đến, thảo nguyên Tây Bắc xanh um tươi tốt một mảnh, thả mắt nhìn lại vô biên vô hạn, tuyệt đối là vẻ tráng lệ Trung Nguyên không có, không xem thật sự đáng tiếc."

Lời hắn nói xác thật rất có sức hấp dẫn, nhưng Bạch Tinh vẫn là lắc lắc đầu, "Bọn ta phải giao hàng trước."

Bùi Hoài nhìn Tống lão đại với Mã lão nhị như bùn lầy trên đất bên cạnh, bỗng nhiên liền cười.

"Cũng phải, không trì hoãn chính sự của các ngươi." Hắn ôm ôm quyền với mấy người, "Tương lai chúng ta còn dài. Mặc kệ các vị muốn đi khi nào, Hắc Phong tiêu cục tất quét dọn giường chiếu chiêu đãi!"

Hai bên lại chuyện trò trong chốc lát, Bùi Hoài lại nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, còn có bạc cảm ơn nói chắc trước đó......"

Liêu Nhạn bọn họ mới vừa phát một bút đại tài, nên ngược lại cũng không vội đi đòi phần bạc này, sau khi thương nghị liền quyết định tồn tiền trong Hắc Phong tiêu cục trước.

Bùi Hoài gật đầu, "Cũng tốt, vậy tại hạ liền chờ chư vị ở Hắc Phong tiêu cục!"

Mấy ngày nay, Hắc Phong tiêu cục có thỉnh vài vị thuyết khách tới, đang cãi cọ với phía Hồng Chi tiêu cục bên kia, dự bị phân chia địa bàn lần nữa. Hắn làm đại biểu số 1 cho Hắc Phong tiêu cục nên không thiếu được phải lo liệu mọi chuyện, cũng là bận đến chân không chạm đất, hôm nay khó được có rảnh nghỉ một chút.

"Không bằng hôm nay tại hạ làm chủ, mở tiệc tiễn các vị đi!" Bùi Hoài cũng là người sảng khoái, lập tức đề nghị nói.

Bạch Tinh mấy người liếc nhau, không có cự tuyệt.

Chuyện tốt như ăn không uống không này, đẩy ra ngoài làm chi chứ?

Vì thế, Bùi Hoài lại đi mời Hoàng Bình, mấy người gom thành 1 bàn lớn.

Năng lực giao tế của nhị đương gia Hắc Phong tiêu cục, từ trên việc nhỏ này đã có thể thấy được một chút. Tuy nói triều đình với giang hồ là hai phe đứng khác bên, nhưng thật ra cũng rất có giao thoa, hiện giờ hắn làm tốt quan hệ với quan viên bản địa, Hồng Chi tiêu cục muốn quậy nữa liền khó như lên trời.

Hoàng Bình cũng không nghĩ tới 3 tiểu bằng hữu nói đi là đi, tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, ấy lại cũng trong tình lý.

Người trẻ tuổi mà, luôn là ham chơi chút, thừa dịp thể trạng tốt, tinh lực đủ, lang bạt khắp nơi một phen cũng không có gì không tốt.

"Vậy 2 tên này?" Trong chức trách của Hoàng Bình, cần phải bảo đảm an toàn cho dân cư bản địa, cho nên thật sự không cách nào bỏ qua hai đống bị bó cho bộ mặt hoàn toàn thay đổi trong góc tường.

Liêu Nhạn cười ha hả, nửa thật nửa giả nói: "Hai tên bại hoại giang hồ mà thôi, vừa lúc đụng vào trên tay bọn ta."

Người triều đình mặc kệ chuyện giang hồ, Hoàng Bình thấy bọn họ không có lan đến người khác, lại có Bùi Hoài làm bảo đảm, cũng liền không hề truy cứu.


Chỉ là xong việc rồi hắn lại hồi tưởng lại, cứ cảm thấy hai tên kia cứ thấy quen mắt thế nào ấy, hình như là gặp qua ở đâu nhỉ?


Nhưng nếu lại nghĩ lại, thì lại bởi vì khuôn mặt bị ẩu đả đến sưng to như lợn đến độ không cách nào phân biệt nên không thể không từ bỏ......


Ba người Bạch Tinh lại nghỉ ngơi dọn dẹp ở nội thành Tuy Sơn một ngày, thuận tiện chọn mua tiếp viện, sáng 18 tháng giêng lại lần nữa bước lên hành trình.


Một hàng ba người lập tức ra khỏi thành từ cửa nam, đón lấy mặt trời từ từ dâng lên, thẳng đến phủ Vân Gian mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK