Lông tóc của con sói Bạch Tinh săn ở Đào Hoa Sơn ngày kia không xem là dày dặn, lại đói bụng hồi lâu, màu lông cũng hơi ảm đạm, chẳng qua là bị nàng đánh gãy eo giết chết, trên người một miệng vết thương cũng không có, lột da xuống cũng như vật còn sống.
Hoàn chỉnh như vậy là khó được nhất.
Gần đây nàng lúc nào cũng lấy nhân hạch đào vỡ ra chà lau, dầu hạch đào tinh tế đều đều làm dễ chịu mỗi một sợi lông, trông qua đã có 3 phần ánh sáng, có thể lấy làm nhị lưu ở quan nội.
Tường viện chặn gió nhẹ bên ngoài, không trung nơi đỉnh đầu hết sức cao xa, trên sắc lam xám xịt từ từ đẩy ra mấy đóa mây trắng, cũng chẳng thế nào dày nặng, thưa lớt thớt, phảng phất có thể nhìn thấy vòm trời phía sau.
Hàng xóm dựa theo ước định đang kho đầu heo, hương thơm phức tạp không hề chướng ngại lướt qua đầu tường, dần dần khuếch tán tại tiểu thiên địa một phương này.
Đi kèm theo tiếng bọt nước bị nổ gần như không thể nghe thấy, Bạch Tinh ôm một cuộn da ra, gần như bản năng mà hít vào một hơi, thật thơm!
Qua một lát, Mạnh Dương tới gõ cửa, trong tay còn xách theo một tấm da thỏ màu xám:
Trước đó, lúc dùng di hài của thỏ huynh tế miếu ngũ tạng ấy, chàng đã để lại da, dự bị tự mình tiêu chế, kết quả sau khi bị Bạch cô nương biết, nói không tin được thủ nghệ của chàng......
Chàng vốn không quá dám tùy tiện vào viện nhà cô nương, cơ mà Bạch Tinh đang bận, không yêu nhúc nhích, chàng cũng chỉ đành bó tay bó chân đưa tới.
Trong viện trống không, không có kéo dây thừng phơi nắng xiêm y ở giữa, không có lu dưa muối xếp dưới chân tường, cũng không có khói bếp.
Chàng bỗng nhiên cảm thấy hiu quạnh và cô độc.
Bạch Tinh đang ngồi bên miệng giếng chà da, bên người bày mấy cái chậu gỗ to chứa đầy nước trong.
Thời tiết rất lạnh, nàng lại y như không cảm giác được vậy, mặt vô biểu tình mà nhấp môi, xắn tay áo lên lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khảnh bên dưới, đôi tay bị đông lạnh đến phiếm hồng bận rộn, động tác đơn giản có lực, có loại mỹ cảm nguyên thủy.
Chóp mũi nàng hơi hơi vã mồ hôi, khuôn mặt đỏ ửng, không ngừng có hơi nóng rất nhỏ bốc lên từ bàn tay lả lướt, cuối cùng dần dần tiêu tán trong không khí lạnh lẽo.
Chắc là mới múc nước từ trong chậu ra, bên chân nàng ướt nhẹp, có vệt nước nhợt nhạt đang chảy xuôi theo khe hở giữa đá gạch xanh trên mặt đất, chậm rãi hội tụ vào con mương nơi góc tường.
Mặt nước trong chậu còn hơi hơi lay động, phiếm từng vòng từng vòng gợn sóng, ánh nắng tươi đẹp giống như lá vàng bị vò nát, chiết xạ ra từng đạo ánh sáng chói mắt, sóng nước lóng lánh cực kỳ mỹ lệ.
Mạnh Dương nhẹ nhàng đặt da thỏ xám trên cái băng ghế nhỏ bên chân nàng, Bạch Tinh bớt thời giờ nhìn một cái, cả khuôn mặt lập tức nhăn chặt lại, đáy mắt chói lọi toát ra ghét bỏ:
Thứ tốt đều bị ngươi làm hư rồi.
Mạnh Dương lập tức hổ thẹn mà cúi đầu, như đứa bé phạm sai lầm mà nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Chàng không am hiểu săn thú, mỗi khi lên núi cũng chỉ là thu thập mà thôi, thứ như da sống này, vẫn là lần đầu tiên vào tay đâu......
Xác thật là không có kinh nghiệm mà.
Cũng may ghét bỏ của Bạch Tinh chỉ giằng co không lâu, nàng rất nhanh đã nhận lấy da thỏ xám, trải ngược ra, dùng sống dao rửa sạch từng chút một mỡ cùng tổ chức cơ bắp tàn lưu trên đó.
Thủ nghệ của người lột da thật sự quá kém, làm cho da gồ ghề lồi lõm khắp nơi......
Nhìn tới đây, Bạch Tinh lại nhịn không được mà trừng mắt nhìn chàng một cái nữa.
Mạnh Dương rụt rụt cổ, trong đầu lại bỗng lóe qua một ý niệm:
Ấy, ánh mặt trời lấm tấm trên mặt nước dù mỹ lệ, thế nhưng so ra kém một phần mười đôi mắt của Bạch cô nương!
Đôi mắt của nàng cũng thật đẹp nha, tựa như viên ngọc bích lớn hoàn mỹ, xinh đẹp cực kỳ.
Từ, từ từ, ngọc bích?!
Trong óc Mạnh Dương ong một tiếng, theo bản năng nhìn thoáng qua trên mặt nàng lần nữa:
Ế ế ế, không có bịt mắt?!
Thật sự có một đôi mắt màu lam linh động!
Chàng bị phát hiện mới này làm sợ ngây người, miệng há to ơi là to, cực kỳ giống bộ dáng A Hoa, A Thanh kêu to.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Mạnh Dương mới thật cẩn thận nói: "Bạch cô nương, ngươi, đôi mắt của ngươi...... Có thể thấy à?"
Bạch Tinh cũng chả ngẩng đầu lên, ừ một tiếng, tiếp tục cạo da, dưới tay không ngừng phát ra tiếng "Xuy la ~" "Xuy la ~" có tiết tấu.
Cả người Mạnh Dương đều choáng váng, "Nhưng, nhưng trước đó ngươi rõ ràng......"
Lời còn chưa dứt, chàng đã liền phục hồi tinh thần lại trước:
Phải nha, Bạch cô nương tuy mang bịt mắt, nhưng xác thật chưa từng nói đôi mắt không nhìn thấy được bao giờ, hết thảy đều chỉ là tự mình vào trước là chủ.
Trong đầu Mạnh Dương lộn xộn nảy ra rất nhiều ý niệm, nhịn không được mà nhìn về phía mặt người ta thêm mấy lần, mơ hồ hiểu rõ một chút.
Cũng không biết là nghĩ đến cái gì, chàng cuốn áo choàng lên ôm ở trong lòng, ngồi xổm xuống một chỗ cách đằng trước Bạch Tinh không xa, có chút muốn an ủi, rồi lại không biết nên nói từ đâu.
Bởi vì Bạch cô nương thoạt nhìn là cái gì cũng ứng phó được hết, có lẽ những cái gọi là đồng tình và an ủi đó, với nàng mà nói càng như là vũ nhục.
Nàng xác thật không cần ai thương hại.
Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, Mạnh Dương đã bị kinh hỉ chưa từng có thổi quét, chàng đã vui vì hàng xóm không cần chịu khổ mắt mù, lại không thể tránh khỏi mà dâng lên một chút sợ hãi:
Nàng, nàng nguyện ý đem bí mật mà không chịu tiết lộ với người khác lộ ra cho mình nha!
Đây là tín nhiệm khảng khái cỡ nào.
Trên đời còn có gì càng trân quý, càng nặng trĩu hơn so với tín nhiệm sao?
Không có á!
Chàng ngồi xổm trên mặt đất, không thể không đổi trọng tâm từ chân trái sang chân phải, rồi lại từ chân phải đổi sang chân trái, vò đầu bứt tai nghĩ, bức thiết muốn tìm ra chút bí mật mà làm trao đổi với đối phương.
Cơ mà Bạch Tinh chỉ là cúi đầu bận bịu, nửa điểm lực chú ý dư thừa cũng không chịu chia ra.
Mạnh Dương đợi đó nửa ngày, rốt cuộc trịnh trọng nói như là hạ quyết tâm ấy: "Bạch cô nương, ngươi hỏi ta nha."
Bạch Tinh cũng chẳng ngẩng đầu lên, động tác trên tay không ngừng, "Hỏi cái gì?"
Mạnh Dương vội vàng nói: "Cái gì cũng được nha."
Ngươi hỏi ta cái gì cũng sẽ nói nha.
Bạch Tinh rốt cuộc miễn cưỡng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt y như nhìn thằng ngốc mà chăm chú nhìn vào chàng, thật lâu sau, lắc đầu, một lần nữa rũ tầm mắt xuống làm việc, "Không muốn."
Lộ đôi mắt ra là lựa chọn của nàng, không liên quan gì đến người khác;
Và giống vậy, quá khứ của người khác thế nào, có nguyện ý chủ động thổ lộ hay không, cũng là chuyện của người khác, không liên quan đến nàng.
Hả? Như thế nào được chứ hả!
Mạnh Dương chán nản rũ đầu xuống, quả thực còn khó chịu hơn so với mấy năm trước ăn hồng lớn của người ta không trả tiền.
Qua một lát, chàng lại thử thăm dò lé mắt nhìn qua, nhỏ giọng nói: "Vậy ta đọc thoại bản cho ngươi nghe được không?"
Làm ơn hãy để ta làm chút gì đi mà!
Bạch Tinh không cự tuyệt, càng như là lười phản ứng.
Nhưng Mạnh Dương rất cao hứng: Không cự tuyệt chính là ngầm đồng ý mà!
Vì thế, chàng lập tức bắt đầu đọc thoại bản.
Nói là đọc thoại bản, thật ra là đang ngâm nga, bởi vì đối với chuyện xưa chảy xuôi ra từ dưới ngòi bút của mình, mỗi một chữ mỗi một câu Mạnh Dương đều nhớ rõ ràng.
Chàng kể một câu chuyện nhỏ về một thợ săn cứu trị hồ ly, năm sau hồ yêu báo ân. Ai ngờ nghe được một nửa, Bạch Tinh vẫn luôn không có động tĩnh đột nhiên ngừng động tác trong tay, thẳng tăm tắp nhìn qua, "Ta từng trải qua."
Đây thật đúng là thiên đại duyên phận! Mạnh Dương lập tức vui mừng hỏi: "Thật sao?"
Liền nghe Bạch Tinh tiếp tục nói: "Ta với nghĩa phụ phóng sinh tiểu hồ ly rơi vào bẫy rập......"
Mạnh Dương liên tiếp gật đầu, "Phải đó phải đó......"
"Sau đó năm kế tiếp, nó liền dẫn theo vợ con tới trộm gà vịt mà bọn ta vất vả nuôi lớn!" Trong đôi đồng tử dị sắc mỹ lệ đột nhiên toát ra oán giận vì bị phản bội, Bạch Tinh đen mặt, đâm chủy thủ vào mặt đất như cắt đậu hủ.
Làm sao nó dám!
Gạch đá xưa nay lấy cứng rắn mà xưng thế mà không hề có sức phản kháng, nháy mắt nuốt chọn cả đoạn thân đao, chỉ để lại một cái duôi đao trụi lủi bên ngoài.
Giống như bị nghẹn họng vậy.
Mạnh Dương trợn tròn mắt, "Thế, thế về sau thì sao?"
Bạch Tinh đơ mặt, nhẹ bay bay rút chủy thủ từ gạch đá ra, chỉ để lại một cái lỗ đen tuyền hẹp bẹp, "Làm thành đệm chăn trải, cả nhà già trẻ kiểu gì cũng phải chỉnh chỉnh tề tề."
Đệm chăn trải từ lông cáo tự nhiên là cực ấm áp, giờ còn đang bồi nghĩa phụ dưới mặt đất đâu.
Lỗ đen trên gạch đá chậm rãi bị nước lấp đầy, Mạnh Dương đột nhiên cảm thấy có cỗ lạnh lẽo một đường vọt lên từ bàn chân, len lỏi đến khắp người, cuối cùng nở hoa trên đỉnh đầu.
Xuýt!
Đề tài hình như đột nhiên liền không có cách nào tiếp tục nữa rồi.
Cũng may, qua một lát, Mạnh Dương liền nhằm về phía viện tử nhà mình hít hai hơi, vui sướng nói: "Đầu heo kho nhất định đã chín rục rồi!"
Chàng còn cố ý phân nước kho ra một nửa, chuyên môn dùng để kho lòng heo với gà rừng: Các loại thức ăn hương vị bất đồng, nếu đặt chung với nhau, khó tránh khỏi lẫn vị.
Lòng gà thật không có cho vào, chàng chuẩn bị đợi chút nữa dùng ớt khô nhỏ xào lăn, làm cho cay, nhất định rất đưa cơm.
Muốn đồ kho ăn ngon, trước hết phải ngon miệng, cái này không có biện pháp đặc biệt gì, chỉ có thời gian mà thôi.
Sáng sớm Mạnh Dương đã lấy cối giã tỏi chà sạch sẽ đè trên nắp nồi: Đây là biện pháp mà thế hệ trước truyền xuống, chỉ cần đè một chút đồ nặng ở trên nắp nồi, đồ ăn bên trong sẽ liền chín càng nhanh, càng ngon miệng hơn.
Không ai biết vì sao, nhưng xác thật đời đời đều là làm như vậy.
Kỳ diệu cỡ nào nha.
Sau đó hai người thay đổi trận địa, quả nhiên thấy đầu heo lớn vừa chọc đã nát.
Thời tiết rét lạnh, nước kho này mỗi ngày đun nóng một lúc là có thể sử dụng rất lâu đó! Tùy tiện múc ra một chút, kho lung tung một chút gì mà chế phẩm từ đậu với thịt vụn, lòng cũng ngon!
Tựa hồ là vì đền bù bi thương bị gợi lên từ chuyện cũ năm xưa của Bạch Tinh, Mạnh Dương ân cần mà cắt xuống một miếng lỗ tai heo to dùng đũa cắm đưa qua, "Ta đi xào lòng gà, nhanh lắm."
Nhìn lỗ tai heo nhảy múa trên chiếc đũa, tâm lý đã từng bị hồ ly phản bội thật giống như hơi hơi dễ chịu một chút, Bạch Tinh thậm chí có chút được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Muốn ăn đuôi heo."
"Được được." Vì thế Mạnh Dương nhanh chóng đổi thành đuôi heo cho nàng.
Đuôi heo chỉ có một khúc ngắn ngủn, trên đó cũng không có bao nhiêu thịt, giờ phút này đều đã bị hầm đến nát nhừ, gốc đuôi thậm chí có chút bộ dáng da tróc thịt bong, lộ ra phần thịt non nớt, thành công bị nhuộm thành màu nâu đỏ bên trong.
Ăn có chút phiền toái.
Nhưng Bạch Tinh chính là thích loại cảm giác hút thịt trong xương này nha.
Khi ngươi lặt ra được một sợi thịt từ một đống xương ấy, cái loại vui sướng của thành công này giống như là vui sướng khi nhặt được của hời vậy, nào có thể so sánh với há to mồm ăn thịt?
Mạnh Dương thích ăn cay, bởi vậy góp nhặt ra rất nhiều loại ớt cay, hôm nay dùng vẫn là đám lấy một phong thư nhà đổi với một lữ nhân từ phương nam.
Chúng nó không cao to giống ớt cay phương bắc, mà mang theo vài phần nhỏ xinh ngượng ngùng, hương vị phát ra lúc xào chế cũng không có trương dương như thế kia, nhưng mà...... thiệt cay á!
Chỉ cần một chút nhỏ cỡ nửa cái ngón út này nè, đồ ăn của cả nồi đều sẽ trở nên nóng rát, làm cho người ta miệng lưỡi sinh tân mắt bốc khói nhẹ.
Hai con gà rừng kia không nhỏ, nhưng lòng gà cộng lại cũng chỉ có một chút, Mạnh Dương liền bỏ thêm chút đậu hũ khô băm nhỏ, đã phong phú hương vị, lại có thể cân bằng vị cay.
Lòng gà hoặc mềm nát hoặc giòn non, đậu hũ khô lại là dai ngon như vậy, hương vị đẫy đà cuồn cuộn không dứt, tuyệt phối kiểu gì vậy nha!
Hôm nay chàng cố ý chưng cơm tẻ, tưới một chút nước kho đậm vị nước thịt màu nâu đỏ lên trên, tất cả gạo đều được ngâm thấm nha.
Còn có cái gì mỹ vị hơn so với cơm chan sốt thịt không
Ít nhất là tạm thời, chàng thật đúng là không nghĩ ra được đó!
Tác giả (Thiểu Địa Qua) có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Mạnh Dương: Lại nói năm đó, lúc ta tuân theo di nguyện của thỏ huynh tế miếu ngũ tạng ấy......
Thỏ huynh:...... Ngươi đánh rắm!