Bởi vì nhà ông ấy là buôn bán, luôn muốn kiếm cái điềm tốt có tiền, cho nên mỗi năm sẽ liền dán câu đối xuân khá sớm. Mà mọi người một khi nhìn thấy nhà ông ấy bóc cái cũ, thay cái mới, không hiểu sao sẽ liền sinh ra một loại bừng tỉnh:
A, năm mới thật sự sắp tới rồi.
Này đây, hôm qua vợ chồng Vương chưởng quầy mới tự mình đổi câu đối mới cho trong ngoài tửu lầu, hôm nay liền có rất nhiều người không hẹn mà cùng tới trong nhà Mạnh Dương, tìm chàng viết câu đối xuân nè.
Phần lớn bọn họ xách cái rổ nhỏ, trong rổ đã có giấy đỏ tự mình chuẩn bị, cũng có chút thổ sản để hơi tỏ tâm ý.
Có thể là một miếng thịt khô, có thể là bánh trái lớn mới chưng, cũng có thể là mấy quả trứng gà, mấy quả táo, thậm chí đỉnh đầu càng túng quẫn thì cõng một bó củi lớn tới đây.
Hoặc nhiều hoặc ít, đều là một phen tâm ý của mọi người nha.
Người ta có khả năng không thiếu, nhưng bọn họ phiền toái người ta một hồi, nếu tay không mà tới, thất lễ cỡ nào!
Mạnh Dương đánh giá thời gian cũng tầm tầm rồi, sáng sớm đã chuẩn bị sẵn bút mực, lồng hai tay đứng ở cửa, cười ha hả chờ.
Bạch Tinh với Liêu Nhạn chưa từng thấy người khác tự tay viết câu đối xuân, càng không biết loại chuyện này còn có thể chơi ra cái kiểu hoa hòe gì, tò mò lắm luôn, liền một trái một phải đi theo sau chàng, rất giống tả hữu hộ pháp.
Hôm nay, thời tiết không được tốt, sáng sớm không trung đã xám xịt, gió Tây Bắc nức nở cuồn cuộn, cuồng loạn mà thổi, chạm vào trên mặt y như dao nhỏ đâm vào vậy, tinh mịn dày đặc mà đau.
Nhưng điểm này cũng không ngăn cản được nhiệt tình ăn tết của mọi người.
Càng là lúc tàn khốc như vậy, mới càng nên làm ra chút không khí vui mừng mà xông xáo một phen không phải sao?
Người tới thứ nhất chính là hán tử nhường bọn họ đi vào hôm xem giết heo ấy, hắn mang theo một túi đào khô to, hào khí nói: "Mấy năm nay ta với huynh đệ học làm đồ ăn vặt, ở Đào Hoa trấn chúng ta ăn không nhiều lắm, nhưng đặt ở bên ngoài bán thì lại rất tốt, các ngươi nếm thử, vừa thơm vừa ngọt đó."
Đào khô chua chua ngọt ngọt, chất thịt vừa béo vừa dày, cắn một chút miệng đầy sinh tân. Hơn nữa nghe những đại phu kia nói, ăn đào ích khí bổ huyết, nhuận tràng sinh tân, lại có rất nhiều chỗ tốt, ăn nhiều chút cũng không đáng ngại.
Mùa đông tàn khốc thiếu rau thiếu dưa, không ăn chút đào ngọt ngào thì làm gì?
Đây sớm đã là lệ thường bất thành văn, Mạnh Dương cũng không chối từ, vui vui vẻ vẻ nhận lấy, lập tức mở ra, phân biệt cầm 2 miếng đưa cho Bạch Tinh với Liêu Nhạn.
Hai người không chút do dự mà cắn một miếng, song song nheo đôi mắt lại, lập tức bị hương vị ngon miệng chua ngọt này chinh phục.
Quả đào của Đào Hoa trấn vốn ngọt lành ngon miệng, sau khi phơi khô thì lượng đường và vị của quả áp súc lại, càng là ngọt hơn đào tươi gấp mười gấp trăm lần, tựa như ăn mật nước vậy.
Thịt đào dày dặn rất có phân cao thấp, vừa xốp vừa mềm, càng nhiều thêm 3 phần mới lạ so với ăn đào tươi.
Trong miệng bọn họ tràn ngập hương đào nồng đậm, tuy vẫn là mùa đông, lại đã cho người ta cảm giác thân ở trong mùa xuân.
Hán tử kia chà chà bàn tay đông cứng, cười cảm khái nói: "Vẫn là căn nhà này của tiểu tiên sinh ấm áp, tâm tư người đọc sách các ngươi chính là khéo, ngày khác ta cũng sửa lại địa long* trong nhà."
*: Địa long ở đây là chỉ đường ống ngầm dưới đất dẫn hơi nóng để sưởi ấm á, còn một loại địa long khác là con giun, còn gì nữa thì mình không biết, bữa khác sẽ tra.
Hắn nhìn Bạch Tinh với Liêu Nhạn ăn đến ngon lành, lại cười nói: "Năm nay người trong nhà tiểu tiên sinh nhiều nha, tốt lắm."
Mạnh Dương vốn đã cao hứng, nghe hắn nói như vậy, thì càng thêm vui vẻ lên, lập tức gật đầu nói: "Phải đó phải đó."
Ta không hề là một mình nữa!
Hán tử kia thấy đôi mắt chàng đều cong thành trăng non, chắc là cực vui mừng, cũng cao hứng thay chàng.
"Đúng vậy, ăn tết mà, vốn chính là người nhiều mới tốt chút."
Hai người nói trong chốc lát, Mạnh Dương đã mài mực xong, mở ra giấy đỏ hắn mang đến, hỏi: "Năm nay Tôn đại ca muốn viết cái gì đây?"
Hán tử họ Tôn kia lại chà chà tay, lúc này cũng không phải vì lạnh.
Hắn cười hì hì vài tiếng, mang theo chút ý mừng không khắc chế được nói: "Hiện giờ nhi tử ta tuổi cũng lớn rồi, nên dự bị tìm vợ, ta chỉ muốn có thể kiếm nhiều chút bạc, để lại dựng thêm một gian nhà ngói gạch xanh khang trang."
"Ai ui, vậy chính là chúc mừng trước." Mạnh Dương cười chắp tay, hơi trầm ngâm, "Vậy viết Phúc như Đông Hải thao thao đến, tài tựa xuân triều cuồn cuộn tới, được không?"
Cái bá tánh tầm thường chú ý với câu đối xuân chính là không khí vui mừng trắng ra, nên ngược lại cũng không cần dùng điển cố gì, viết rất nhẹ nhàng.
Quả nhiên, hán tử họ Tôn vừa nghe, thì vui mừng y như gì ấy, đọc theo chàng mấy lần, vừa ý mười phần.
Hắn lập tức gật đầu không ngừng, "Cái này hay cái này hay, vừa có phúc lại có tài, lòng ta đang nghĩ như vậy, chỉ là nói không nên lời, rốt cuộc còn phải nhờ người đọc sách các ngươi, vừa trơn tru vừa dễ nghe."
Mạnh Dương chấm bút lông cho no mực nước, ngưng thần tĩnh khí, một bút huơ liền mạch, quả nhiên rồng bay phượng múa đẹp cực kỳ.
Tôn đại ca thỏa mãn mười phần, lại năn nỉ chàng viết mấy chữ phúc, đều lấy sang một bên cẩn thận phơi nắng, dự bị chờ khô rồi cuốn lại.
Bộ câu đối đầu tiên còn chưa khô hẳn đâu, người thứ 2, thứ 3 liền tới rồi, bọn họ cũng đều không tới tay không, phân biệt mang theo một sọt trứng gà nhỏ và một bó rau ngâm khô to.
Thật sự ra Mạnh Dương chỉ hao phí một chút tinh thần cùng mực nước thôi, những phần lễ đã tính là phong phú, nhưng bọn họ lại vẫn có chút ngượng ngùng.
Cơ hồ là mỗi một người đi vào đều phải cám thán nhà Mạnh Dương ấm áp, lại hỏi kỹ chàng mỗi ngày đốt bao nhiêu củi.
Mọi người tính toán một hồi, càng thêm tán thưởng.
Tôn đại ca liền cười người tới thứ 3, "Y theo ta nói, hai vợ chồng các ngươi cũng hơi quá khôn khéo rồi, vợ ngươi ngày ngày dệt vải, ngươi nhuộm màu, buôn bán, một năm xuống cũng kiếm không ít đi? Sao ngay cả xây nhà cũng phải tự mình làm! Người ta dùng ba xe gạch mộc, gạch xanh, ngươi cứ muốn dùng 2 xe, vách tường mỏng như vậy, làm sao tồn giữ được hơi nóng? Có đốt cũng uổng phí!"
Người đến là một lái buôn vải, sạp làm ăn không tính lớn cỡ nào, nhưng mỗi năm luôn có thể thừa được lợi nhuận mười mấy lượng, mạnh hơn xa so với người thành thật trồng trọt nhiều.
Nhưng người với người bất đồng, có người nghèo hào phóng, có người lại là càng có tiền càng keo kiệt. Người này với vợ hắn quả thực là trời sinh một đôi, hận không thể một văn tiền bẻ 2 nửa mà xài, ngay cả chuyện lớn như xây nhà cũng có thể lăn lộn ra hoa:
Vì ngại quá mức hao phí, bọn họ liều mạng cân nhắc nên tiết kiệm thế nào, thế mà sinh sôi gọt mỏng vách tường!
Chuyện hiếm lạ cỡ nào!
Người tới nghe nhiều trêu ghẹo như vậy, cũng không quá để vào lòng, lập tức xắn tay áo lên ngồi xổm tiếp trên giường đất, cười hề hề nói: "Tiết kiệm quen rồi, quen rồi."
Dừng một chút, lại rung đùi đắc ý nói: "Dù cho có lạnh nữa, hầm một phen cũng liền qua, nhưng bạc tiết kiệm tới được lại là tiết kiệm được....."
Nói đến mọi người cười vang, Tôn đại ca vỗ đùi nói: "Chẳng lẽ còn có thể sinh đứa nhỏ?"
Tiết kiệm chút xíu này làm được gì!
Người nọ lại nghiêm mặt nói: "Bọn ta lại mua một máy dệt nữa, mướn 1 người, còn không phải là sinh đứa nhỏ?"
Mọi người càng cười đến ngửa tới ngửa lui, sôi nổi giễu cợt nói, các ngươi kiếm tiền không biết ngày đêm như vậy, cố tình lại không tiêu xài, đồ cái gì?
Sau khi người nọ nghe xong, cũng có chút mờ mịt, gãi gãi đầu, cười hì hì nói: "Ai biết được, nhìn là vui hà."
Chẳng sợ không tiêu xài, nhưng nhìn bạc trắng bóng chất trong nhà, chẳng lẽ trong lòng không vui sao?
Bạch Tinh với Liêu Nhạn nào trải qua chuyện như vậy!
Đây thật đúng là quá thú vị rồi.
Trên mặt mọi người đều treo ý cười, ý cười phát ra từ nội tâm.
Bọn họ nói, cười, kể chút chuyện nhà, cũng không thấy được có đạo lý lớn, hành động vĩ đại danh chấn cổ kim gì, nhưng chính là làm người ta cảm thấy vui mừng.
Đây mới là ngày tháng an ổn của dân chúng tầm thường nha.
Mỗi một chữ, mỗi khuôn mặt tươi cười, đều thuộc về riêng hơi thở khói lửa của thế gian này.
"Ui." Vương đại gia tới, ông phả ra một làn hơi trắng, tháo mũ xuống vỗ phủi đi bông tuyết rơi trên người, cười đầy mặt nếp nhăn, "Ta chính là lo lắng Dương Tử bận quá đó."
Ông cười nhìn nhìn Bạch Tinh cùng Liêu Nhạn ăn đến quai hàm phình phình, gật gật đầu, "Rất tốt, năm nay không thiếu người rồi."
Năm rồi, lúc ăn tết, Dương Tử luôn lẻ loi một mình, bọn họ nhìn mà trong lòng cũng không chịu nổi, có lòng mời chàng cùng nhau ăn tết với mình, nhưng chàng lại luôn rất khách khí mà cự tuyệt.
Nói cho cùng, chuyện như ăn tết này, luôn phải là bạn bè thân thích ghé vào một chỗ mới là cái mùi vị kia, bằng không dù cho đi nhà người khác, người ta là đoàn đoàn viên viên người một nhà, càng thêm hiện ra cô đơn của mình......
"Tuyết rơi sao?" Tôn đại ca kinh ngạc nói.
"Phải đó," Vương đại gia gật đầu, nếp nhăn trên mặt đều lộ ra vui vẻ, "Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu a, xuống tuyết tốt, xuống tuyết tốt lắm."
Người nhà nông dựa trời ăn cơm, còn không phải là ngóng trông mưa thuận gió hòa sao.
Một khi người nhiều, nhà ở vốn không lớn lập tức náo nhiệt lên.
Người vốn muốn đi cũng không đi rồi, mà đứng ngay bên ngoài nhà chính nói chuyện kìa, ăn tết mà, khó được tụ tập một chỗ, chuyện trò năm cũ đã qua, mong đợi năm mới triển vọng, chẳng lẽ không phải rất tốt sao?
Có người nhìn thấy lu nước trong viện sắp hết, liền chủ động đi xách nước tới rót đầy;
Có người thấy đống củi có mấy cây còn chưa có chẻ, liền vén tay áo răng rắc bổ chẻ rồi chồng xong xuôi luôn;
Có người tới muộn, việc đều bị người khác cướp sạch rồi, bèn dứt khoát cầ lấy cái chổi bắt đầu quét rác: Đây không phải tuyết rơi à, nếu không quét tước mặt đất cho sạch sẽ chút, đợi chút nữa tiểu tiên sinh ra cửa không cẩn thận trượt chân thì làm sao đây?
Tâm tư của các bá tánh nông thôn chính là thuần phác lại tinh tế như vậy, cứ luôn yêu suy xét thay người khác.
Mạnh Dương đã chẳng rảnh lo bên ngoài, Bạch Tinh liền tự đề cử mình mài mực thay chàng, hậu sinh anh tuấn Liêu Nhạn cũng bị bắt tới hỗ trợ trải phẳng trang giấy.
Nhìn này, mặc dù lại anh tuấn, lúc nên làm việc không phải cũng còn phải làm việc à!
Mới đầu không có kinh nghiệm, hai người còn có chút luống cuống tay chân, nhưng sau khi làm vài lần rồi đều liền lên tay, bắt đầu có tới có lui mà phối hợp nhau.
Có đại nương nhìn mà vui vẻ, nhịn không được mà tiến lên đi nhéo cánh tay rắn chắc của Liêu Nhạn, cảm khái nói: "Hậu sinh thật rắn chắc, chỉ là thân thể hơi đơn bạc chút."
Liêu Nhạn bị bà ấy nhéo để cả người nổi gai ốc, cơ hồ theo bản năng muốn đi sờ đao, nhưng nghe xong lời này lại không phục:
Lăn lộn giang hồ đâu ra mấy gã bụng to? Đều là cơ bắp, cơ bắp! Như vậy mới linh hoạt!
Liền nghe đại nương kia lại cười ha hả hỏi: "Hậu sinh mấy tuổi rồi? Có ý trung nhân chưa? Cô nương Đào Hoa trấn bọn ta đều ôn nhu hiền huệ, có muốn đại nương giới thiệu một người cho ngươi không?"
Liêu Nhạn khiếp sợ mà trợn tròn đôi mắt, cơ hồ mang theo chút sợ hãi mà lắc đầu.
Chàng ta thích nhất là Tinh Tinh á! Mới không cần người khác giới thiệu cái gì mà cô nương đâu!
Những cô nương nhà người thường đó đều yếu yếu ớt ớt, xách không nổi đao cầm không nổi kiếm, cần có tác dụng gì?
Mạnh Dương thấy, cũng bớt thời giờ nghiêng đầu cười nói: "Phải đó Nhạn Nhạn, giới thiệu chút mà!"
Liêu Nhạn trong đống người nổi gai ốc cả người, nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn chàng, "Ta giết ngươi!"
Mạnh Dương cười hì hì, mi mắt cong cong.
Chàng cảm thấy Nhạn Nhạn thẹn quá thành giận như vậy thật thú vị nha, dù sao có Tinh Tinh ở đây, chàng ta cũng không thể làm gì được mình mà.
Hì hì.
Mọi người đều cho rằng Liêu Nhạn chỉ là thẹn thùng, đều cười ha hả lên, trêu ghẹo theo một phen, trong phòng lập tức tràn ngập hơi thở hoạt bát.
Thật người người ngây thơ a, Bạch Tinh âm thầm nghĩ, nói vậy sẽ không có ai biết thiếu niên bọn họ trêu ghẹo này là "Chiết Sí Nhạn" tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, một đôi song đao dài ngắn chẳng biết đã dính máu bao nhiêu người trên đó.
Ngô quả phụ với Khang tam gia cũng tới rồi, trên nửa đường gặp được Đông Đông kéo Tiểu Đào Nhi ra chơi, liền cùng mang đến đây xem náo nhiệt.
Mấy người mới vừa vào cửa đã bị kinh ngạc nhảy dựng:
A, nhiều người thế này à!
Đứng ở trên phố đã có thể nghe thấy tiếng cười nói rồi, náo nhiệt cỡ nào.
Tiểu Đào Nhi một bé con nho nhỏ xinh xinh, trông lại phấn nộn đáng yêu, mấy ngay nay mọi người đều lục tục nghe về tao ngộ của Thúy Hồng, tức giận và đồng tình mười phần, lúc này thấy tiểu cô nương rồi, đều là thương tiếc không thôi, sôi nổi cong lưng trêu đùa.
"Ca ca tỷ tỷ, ta dẫn muội muội tới tìm các ngươi chơi nè!" Đông Đông chen qua trong đống người, lớn tiếng nói.
Vợ chồng Vương chưởng quầy cơ hồ là mỗi ngày đều phải sửa đúng lại xưng hô rối loạn bối phận của cậu, cơ mà Đông Đông lại nhận chắc rồi, một hai cứ gọi muội muội, mỗi lần đều không nhớ được, cũng chỉ đành từ bỏ.
Bạch Tinh phi thường rõ ràng do dự một phen, giãy dụa mãi thôi, rốt cuộc vẫn là cầm ra 2 miếng đào khô, phân biệt đưa cho Đông Đông với Tiểu Đào Nhi.
Nàng cố ý tìm 2 miếng nhỏ!
Dù sao bọn nó vẫn chỉ là trẻ con nha, ăn không hết, Bạch Tinh nghĩ như vậy, cũng cảm thấy mình rất có đạo lý.
Đông Đông với Tiểu Đào Nhi đều nhận, chóp chép ăn đến ngon lành.
Tiểu Đào Nhi còn nhỏ đâu, khó ## chút nước miếng, Đông Đông cũng không chê, tỉ mỉ lau thay bé.
Người chung quanh đều liền khen, "Ai da, Đông Đông thật là một người cậu tốt."
"Mới không phải cậu!" Đông Đông xoa cái eo nhỏ béo tốt mà không quá rõ ràng, thở phì phì nói, "Là ca ca, ta là một ca ca tốt!"
Cậu muốn muội muội, mới không cần cái gì mà cháu ngoại gái đâu! Hừ! Người lớn đều là người xấu, không sinh muội muội cho cậu!
Mọi người đều liền cười rộ lên, có người tiếp tục sửa đúng, có người lại lựa chọn ủng hộ tâm nguyện đáng thương vô cùng của đứa nhỏ, gật đầu nói "Được thôi, vậy xem như ca ca đi."
Dù sao thì ăn tết mà, trẻ nhỏ có thể cầu nguyện, mặc kệ là tâm nguyện gì đều có thể biến thành hiện thực.
Đây là phép màu của năm mới, phép màu thuộc về trẻ nhỏ.
Rất nhiều người đều đang nói chúc mừng với Khang tam gia và Ngô quả phụ.
Ngô quả phụ trà trộn một mình nhiều năm vậy rồi, sớm đã không biết e lệ là thứ gì, mà Khang tam gia bị trêu ghẹo nhiều, ngược lại cũng luyện ra luôn, giờ đã co thể mặt không đỏ tim không nhảy mà đáp tạ.
"Ai ui, cây trâm này thật là đẹp." Có nàng tức phụ trẻ tuổi thấy cây trâm con bướm trên đầu Ngô quả phụ, không khỏi khen, "Là tam gia mua cho ngươi nhỉ?"
"Phải đó!" Hôm nay Ngô quả phụ cố ý cắm trâm bướm dựa ra phía ngoài, còn không phải là vì nghe lời này sao? Nàng cười tủm tỉm giơ tay đỡ hờ, mặt hồng hồng, ngượng ngùng nói, "Ai, ta không yêu mấy hoa hoa cỏ cỏ đó, nhưng hắn một hai muốn mua, nói gì mà người ta ăn tết đều có hoa đeo, ta cũng không tiện không có...... Nam nhân mà, chính là tính tình quật, hắn nói như vậy, ta còn có thể thế nào chứ?"
Nói rồi, lại liếc xéo Khang tam gia một cái.
Khang tam gia: "......"
Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy!
Khang tam gia đang bất đắc dĩ đâu, mơ hồ cảm thấy được có một cỗ tầm mắt đang nhìn chằm chằm mình, theo bản năng ngẩng đầu, liền đối mắt với Bạch Tinh.
Đối phương mới vừa nhét một que bánh quai chèo nhỏ xốp xốp giòn giòn vào miệng, căng đến quai hàm phình phình, đang răng rắc răng rắc nhai đến thơm giòn, một con mắt to lộ ở bên ngoài hơi hơi nheo lại, liền có vẻ rất ý vị sâu xa.
Nga ~ Chết sống muốn mua trâm thay người ta à.
Chậc chậc, tuy què một chân, nhưng vẫn rất có khả năng mà.
Khang tam gia: "......"
Nha đầu thúi này!
Đến phiên Vương đại gia viết câu đối rồi, trước lúc ông tới đã nghĩ kỹ rồi, "Năm nay con dâu sinh nở gian nan, người một nhà bọn ta đều sợ hãi, thật là không dễ dàng. Hầy, kiếm bao nhiêu tiền mới là nhiều nhỉ? Một nhà già trẻ đều bình bình an an chính là phúc rồi."
Mọi người đều là tràn đầy cảm xúc mà gật đầu.
Kiếm tiền khó, nhưng một khi sinh bệnh, nó lại khó khăn hơn so với bất kỳ thứ gì.
Chẳng sợ có gia tài bạc triệu, cũng không chịu nổi một hồi bệnh nặng tra tấn nha.
Mạnh Dương nghĩ sơ một hồi, "Liền viết Thuận buồm xuôi gió phúc tinh đến, vạn sự như ý phúc lâm môn, hoành phi, gia hòa vạn sự hưng, thế nào?"
Vương đại gia nghe mà gật đầu liên tục, vui vẻ nói: "Cái này tốt, thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý, không còn có gì càng cát lợi hơn cái này, ta muốn cái này này."
Gia hòa vạn sự hưng, nhà bọn họ thêm phúc thêm thọ thêm dân cư, còn không phải nên vạn sự hưng sao!
Thật không tồi.
Nhất thời viết xong cho Vương đại gia, lại có những người khác đằng sau tiếp đằng trước kêu lên:
"Tiểu tiên sinh, tiểu tiên sinh, cũng viết một cái cho ta đi! Ta muốn dính chút không khí vui mừng!"
"Vậy viết một năm bốn mùa tân xuân hỉ, bát phương tài bảo tiến gia môn, hoành phi tài nguyên cuồn cuộn, được chứ?"
"Muốn muốn, thật tốt!"
"Ta cũng muốn ta cũng muốn, nương ta sang năm là qua đại thọ 70 rồi, viết cái tốt đi!"
Mạnh Dương vừa nghe, đầu tiên là chúc mừng, "Ui, đại thọ 70, thế thì phải thu xếp cho tốt rồi, nhà có một lão như có một bảo, người nhà các ngươi có phúc nha."
Người nọ vui rạo rực, "Mượn cát ngôn của tiểu tiên sinh."
Mạnh Dương lại chấm chấm bút, "Thân thể lão nhân gia còn cứng cáp chứ?"
"Cứng cáp cứng cáp." Người nọ cười nói, "Sáng nay còn cởi giày đánh ta đó!"
Mọi người lập tức cười vang lên.
Mạnh Dương cũng cười theo một hồi, nói: "Phúc hải lãng chiếu thiên thu nguyệt, thọ vực quang hàm vạn dặm thiên, cái này được chứ?"
Đây vừa là phúc lại là thọ, còn thiên thu, vạn dặm, vừa nghe liền rất khó lường, người nọ quả nhiên cảm thấy mỹ mãn.
Bạch Tinh ở bên cạnh mài mực, nhìn chàng há mồm liền tới, kính nể khó lường.
Trong bụng chàng đến tột cùng chứa bao nhiêu thứ nha! Sao đều nói không hết chứ?
Còn không có lặp lại nữa!
Có đôi khi Bạch Tinh nghe xong cảm thấy thu vị, cũng liền đọc theo một hồi, có chữ không quen biết, Mạnh Dương liền kiên nhẫn dạy dỗ.
Cuối cùng, Mạnh Dương dứt khoát lấy thêm một bộ giấy bút cho nàng, nghiêm túc nói: "Bạch cô nương, ta cảm thấy ngươi rất có thiên phú đó, không bằng câu đối của chúng ta ngươi viết nhé!"
Bạch Tinh vừa nghe, lập tức hoảng sợ, lắc đầu theo bản năng, "Ta không được."
Nàng còn chưa từng đứng đắn cầm bút, sao lại có thể làm đại sự như vậy chứ?
Không được.
Nhưng Mạnh Dương cảm thấy nàng được.
Chàng cảm thấy Bạch cô nương chính là rất lợi hại, nhất định được.
Hai người ngươi tới ta đi chối từ một hồi, rốt cuộc chọc đến Bạch Tinh ngứa lòng lại có Liêu Nhạn ở một bên cổ vũ ồn ào, cuối cùng liền lấy một biện pháp trung hòa:
Nàng viết chữ phúc là được rồi.
Bạch Tinh âm thầm đếm đếm nét bút của chữ phúc, lại đếm đầu ngón tay tính tính nét bút của một bộ câu đối, đáp ứng.
Này đây so ra đơn giản hơn viết câu đối nhiều.
Nàng xưa nay là một người rất nghiêm túc, một khi hạ quyết tâm đi làm chuyện gì, tất nhiên phải toàn lực ứng phó.
Vì thế Bạch Tinh liền không mài mực, mà cầm một bộ giấy và bút mực khác luyện chữ cạnh Mạnh Dương.
Chỉ là nàng chưa từng đứng đắn học qua, ngang không bằng dựng không thẳng, tuy có vài phần gân cốt, nhưng cứ luôn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Liên tiếp viết phế đi mấy tờ, Bạch Tinh nhìn chữ "Phúc" vẫn xấu hoắc như cũ, bỗng có chút nhụt chí.
Nàng nhìn nhìn của Mạnh Dương viết, lại nhìn nhìn của mình viết, rất là hổ thẹn.
Nhìn qua cũng không khó nha, nhưng vì sao lại viết không tốt?
Ngay cả cây bút lông mảnh dẻ kia cũng đang khi dễ mình, đầu bút mềm oặt, hoàn hoàn không nghe sai sử!
Nàng bảo nó hướng đông, nó càng muốn hướng tây......
Nếu không phải nó không phải đồ của mình, nàng quả hực muốn đánh nó một trận!
"Nha, Tinh Tinh viết như vậy được rồi!"
Mạnh Dương bên cạnh lại thò đầu qua, vui mừng tự đáy lòng mà nói.
Liêu Nhạn há to miệng, nhíu mày nhìn chàng, nhìn nhìn lại Bạch Tinh, sau đó phát ra nghi hoặc là tận linh hồn:
Ngươi là viết câu đối quá nhiều, viết đến mắt mù sao?
Nhưng Mạnh Dương chính là cảm thấy rất tốt.
Tinh Tinh mới vừa luyện non nửa canh giờ đã có được thành quả như vậy, thật là thiên phú dị bẩm!
Thật không tệ, thật không tệ nha!
Vì thế Mạnh Dương vui mừng mà đi nấu hồ nhão, trên cửa lớn nhà mình với nhà Bạch Tinh, đều dán chữ phúc ngược xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Dán ngược rồi, ý tứ chính là phúc khí đến rồi," Chàng vui vẻ nói, "Một năm mới, mọi người đều sẽ bình bình an an thuận thuận lợi lợi."
Phúc khí tới rồi?
Bạch Tinh chớp chớp mắt, đột nhiên cũng bắt đầu cảm thấy...... Chữ phúc mình viết thật là đẹp mắt!
Nhìn đi, vừa phì lại béo, tròn vo, vừa thấy chính là bộ dáng rất có phúc khí mà.
"Xì!" Liêu Nhạn ngồi xổm một bên nhìn, biểu tình khó có thể miêu tả mười phần.
Chàng ta nghẹn nửa ngày, cũng không ra được một chữ, "Thật xấu a!"
Bạch Tinh đánh một quyền qua, thẹn quá thành giận nói: "Ngươi câm miệng!"