Nhất thời có thể thấy lá bạc được chế tạo tinh xảo bay lả tả trong không trung, theo góc độ biến hóa mà chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ, đổ lại thật sự có chút giống với cảnh trí cuối thu lá rụng.
"Lúc xảy ra chuyện Viên đại đương gia muốn đi đâu?" Bạch Tinh âm thầm tính bị tát ra kia có bao nhiêu ngân lượng, ngoài miệng lại hỏi.
"Nghe nói là đi kết bạn." Tên móc túi kia nói, "Vốn dĩ nói trước 15 liền về, cho nên chẳng thế nào dẫn người theo."
"Đi đâu? Gặp ai?"
"Này...... Tiểu nhân chỉ được tin đến đây, vẫn chưa biết được." Tên móc túi thấy trong lòng rờn rợn, nhịn không được trộm đi nhìn Liêu Nhạn, sợ đối phương không hài lòng biểu hiện của mình, lại đấm cho.
Giang hồ đồn Chiết Sí Nhạn ham thích nhất là bẻ tay chân người, hắn còn muốn sung sướng thêm mấy năm......
Đáng thương hắn vốn dĩ chỉ là tên móc túi, giờ lại bị bức làm nên "hoạt động" tìm hiểu tin tức, có thể có được kết quả này trong khoảng thời gian ngắn, thật sự không dễ.
"Hiện tại Viên đại đương gia thế nào? Nhị đương gia, Tam đương gia bây giờ ở đâu?" Bạch Tinh lại hỏi.
Nàng với Viên đại đương gia chẳng qua là sơ giao, duy nhất được coi như có giao tình tương đối sâu chẳng là Nhị đương gia Bùi Hoài, có điều Bùi Hoài là quân sư, công phu chỉ có thể tính là tam lưu, tình hình chung đều là tọa trấn tổng cục giữ nhà, ước chừng không quá có khả năng đi ra theo.
Tên móc túi kia quả nhiên nói: "Nghe nói chỉ có Viên đại đương gia với mấy tùy tùng, xung đột một trận, đã chết mấy người, hiện tại đang giằng co trong sơn cốc Lan Hòa ở ngoài thành tây 40 dặm, càng cụ thể, tiểu nhân tạm thời không biết......"
Bạch Tinh trở tay móc ra một thỏi bạc, mí mắt không nháy tí nào mà ném vào lòng hắn ta, "Lại thăm dò."
Tên móc túi kia cuống quít nhận, vào tay chính là chìm xuống, không khỏi vui mừng khôn xiết, mới muốn tạ ơn lại theo bản năng đi nhìn Liêu Nhạn.
Liêu Nhạn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn lại, "Lão tử còn sẽ cướp của ngươi được à? Cút đi."
Tên móc túi kia nghĩ thầm, cái hiện giờ ngài tiêu, ấy còn không phải cướp của bọn ta sao......
Mắt thấy tên móc túi kia đã té lộn nhào chạy đi, Mạnh Dương lo lắng nói: "Tinh Tinh, nghe qua thật hung hiểm a, ngươi muốn đi sao?"
"Chờ chút." Bạch Tinh tùy tay nhặt một viên hạch đào, hai ngón tay nhẹ nhàng bóp, hạch đào liền theo tiếng mà vỡ, lộ ra nhân hạch đào quanh co khúc khuỷu bên trong. Nàng thả nhân hạch đào tới trước mặt Mạnh Dương, "Viên đại đương gia là một nhân vật."
Mà đại nhân vật ấy à, ít nhiều đều yêu chút mặt mũi.
Tuy Bạch Tinh mắt cao hơn đỉnh, cũng không thể không thừa nhận đại đương gia Viên Minh của Hắc Phong tiêu cục là một nhân vật.
Hắn từ nhỏ gia cảnh bần hàn, từ rất nhỏ đã đi làm cu li, một đường học trộm, luyện thành một thân võ nghệ giỏi. Sau lại cùng nhau áp tải hàng hóa với 2 huynh đệ kết nghĩa, sau khi có kinh nghiệm thì bắt đầu làm một mình, 21 tuổi đã sáng lập Hắc Phong tiêu cục, đi từng bước một làm lớn lên, đến nay đã có gần 30 năm.
Cơ mà nhân vật lại lợi hại nữa cũng có một thiên địch: Thời gian.
Năm tháng không buông tha người, mỹ nhân tuổi xế chiều, anh hùng đầu bạc, thật sự là chuyện làm người thổn thức nhất trên đời.
Hắn rốt cuộc đã già nua, mắt với tai sớm đã không nhanh nhạy bằng khi trẻ, huyết khí cũng bắt đầu suy nhược, lại cứ Hắc Phong tiêu cục còn hùng cứ một phương, chặt chẽ khống chế toàn bộ việc làm ăn ở đại Tây Bắc, mỗi năm đều kiếm được một nửa vàng bạc của hải thủy.
Tiền tài phú quý động lòng người, người chết vì tiền, chim chết vì mồi, chỉ sợ sớm đã có kẻ không phục, chỉ là sợ hãi uy của Hắc Phong tiêu cục nhiều năm qua, không dám động mà thôi.
Hắc Phong tiêu cục tựa như một cụ ông dần dần đi vào tuổi xế chiều, nhưng Hồng Chi tiêu cục phía nam, lại mới vừa bắt đầu phát triển không ngừng. Đại đương gia của nó năm nay chưa đầy 30 tuổi, trẻ trung khỏe mạnh, chính là lúc hiếu thắng ham đấu, tàn nhẫn và dã tâm bừng bừng nhất trong đời người......
Dù sao Viên Minh cũng là lão tiền bối thành danh nhiều năm, không đến thời khắc nguy cơ chắc chắn sẽ không cúi đầu, nếu lúc này mình tùy tiện tiến đến, một cây ngạo cốt của hắn còn đĩnh đó, không chừng sẽ nghĩ rằng mình tới chế giễu.
Cho nên, chờ một chút đi, đằng nào thì đạn pháo hoa cầu cứu còn chưa phát ra đâu.
Chỉ cần không hãm lấy Bùi Hoài, dù cho nàng không đi cũng không tính là làm hư quy củ giang hồ.
"Hì hì." Nhìn Tôn Ngộ Không đại náo Lăng Tiêu bảo điện trên sân khấu kịch, Liêu Nhạn bỗng nhiên vỗ đùi cười gian vài tiếng, "Có náo nhiệt xem."
"Nhạn Nhạn cũng muốn đi sao?" Mạnh Dương hỏi.
Liêu Nhạn xốc xốc mí mắt, tươi cười có chút âm hiểm. "Náo nhiệt lớn như trời, bỏ lỡ liền đáng tiếc."
Mặc kệ Hắc Phong hay là Hồng Chi, đều chả có nửa điểm giao tình với chàng ta, thật ra thì ai chết hay sống căn bản là chả sao cả. Nhưng nếu Bạch Tinh muốn đi, như vậy chàng ta cũng không ngại đi một chuyến, xem kịch tí.
Có điều nghĩ lại ngợi, chuyện này rất có ý tứ.
Viên Minh cũng coi như lão tiền bối danh lợi song thu trên giang hồ, làm việc không có khả năng không cẩn thận, cho dù nhất thời sơ sẩy, nhưng có thể dễ dàng rơi vào bẫy rập như vậy...... Luôn có chút không thể nào nói nổi.
Trong này không thiếu được có kẻ ở phía bắc mật báo thông đồng thành gian với Hồng Chi tiêu cục, lộ hành tung của Viên Minh ra trước, lúc này mới dẫn tới hắn trượt chân.
"Thế Viên đại đương gia không có nhi tử sao?" Mạnh Dương hỏi.
Rốt cuộc liên lụy đến gút mắt ích lợi, thường thì xảy ra loại chuyện này, đều là người trong nhàn xông lên đi? Đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, nếu đám con cháu của Viên đại đương gia có khả năng, nói không chừng liền không cần Tinh Tinh đi tranh vào vũng nước đục này rồi.
"Loại chuyện như tập võ này, cũng phải xem thiên phú." Bạch Tinh bình tĩnh nói.
Viên Minh thì thật có 2 trai 1 gái đó, cơ mà tư chất đều tầm thường, 2 vị đương gia khác thì khỏi nói cũng thế.
Dựng nghiệp dễ, giữ nghiệp khó, đời sau của Hắc Phong tiêu cục đều quá tầm thường, nếu trụ cột vững vàng là Viên Minh đổ vào lúc này, dư lại hai huynh đệ với tiểu bối căn bản là không giữ được gia nghiệp.
Cho nên nói, trận này quan trọng nhất.
Cũng chính vì như thế, Hắc Phong tiêu cục tuyệt đối sẽ bất kể hết thảy đại giới mà nghĩ cách cứu viện Viên Minh, cho nên...... Nàng mới cảm thấy mình có khả năng phải ra trận.
"Nha môn, mặc kệ sao?" Mạnh Dương vừa ném kẹo hạt thông vào miệng, vừa hiếu kỳ nói.
"Chuyện giang hồ để giang hồ xử lý, đây là quy củ cũ." Bạch Tinh nhàn nhạt nói.
Cho nên trước mắt Hồng Chi còn xem như khắc chế, cố ý chọn địa điểm mai phục ở sơn cốc Lan Hòa không người. Nơi đó là một mảnh dãy núi chạy dài đưa mắt không nhìn đến điểm cuối, trong phạm vi mấy chục dặm căn bản không có cư dân, cho nên động thủ cũng không cần lo lắng ngộ thương.
Nhưng nếu xung đột thăng cấp...... Thế thì nói không chừng.
Đang nghĩ ngợi, nàng liền nghe trên phố bên ngoài hình như có động tĩnh, lập tức đi đến bên cửa sổ, đẩy màn ra nhìn ra trên phố.
Chỉ thấy một đội binh lính giáp trụ chỉnh tề đang bay nhanh mà chạy về phía cửa tây.
Cửa tây, thành tây, ước chừng là tri châu bản địa đã nhận được tin tức, chuẩn bị đề phòng rồi.
Mạnh Dương cũng lại đây xem náo nhiệt.
Chàng là một người thông minh, tư duy nhanh nhẹn, liên hệ trước sau rồi cân nhắc là hiểu ngay, "Đây là quan phủ giới nghiêm?"
Bất tri bất giác, chàng đã bắt đầu quen thuộc bầu không khí giang hồ.
"Ừ." Bạch Tinh đã tháo bịt mắt, híp mắt nhìn nhìn về phương xa, phát hiện nha dịch vừa nãy rời đi đã quay lại, đằng sau lại nhiều thêm 4 người, bên hông đều treo binh khí, đạn tín hiệu.
Năm người kia bay nhanh mà giao lưu vài câu với nha dịch ngoài cửa Bạch Viên, người sau duỗi tay chỉ về phía lầu 2, sau đó 6 người đồng thời ngẩng đầu, đối mặt với đám Bạch Tinh bên cửa sổ.
,
Hai bên giao lưu tầm mắt, cơ hồ là bản năng, một tiểu đội nha dịch kia đều liền đưa tay đè trên binh khí.
Lúc này bên ngoài đã loạn lên, nếu mấy khách giang hồ này lại quậy ở trong thành, chẳng lẽ không phải hai mặt thụ địch? Tháng giêng còn chưa hết đâu, lại kiêm khoa cử sắp tới, nếu lúc này xảy ra sai lầm, ai cũng không có được quả ngon mà ăn!
Ánh nắng vừa đẹp, đám nha dịch đón ánh sáng ngẩng đầu, theo bản năng đều đưa tay che nắng nheo mắt lại.
Từ vị trí này vọng qua đó, thật ra là không thấy quá rõ mặt người trên lầu, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được ba người bên cửa sổ đều cực kỳ trẻ tuổi.
Bạch Tinh không nói chuyện, nhưng mà Liêu Nhạn ấy, nửa ghé vào khung cửa sổ phất phất tay về phía bọn họ, cười hì hì nói: "Tới nào mọi người, xem kịch nào!"
Nha dịch liên can đều lập tức đen mặt.
Tác giả có lời muốn nói:
Liêu Nhạn: Tới nào, sung sướng nào!