• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mươi cái thịt lừa nướng xác thật là không ít, thêm mì xào nữa, ba người một bữa sững sờ là không ăn hết, cuối cùng đều ôm bụng dựa vào trên giường đất nấc lên.

Trời lạnh, ăn cơm no thật là một chuyện hạnh phúc.

Đầu giường đất đốt đến ấm áp, Bạch Tinh ngồi một lát liền có chút mơ màng sắp ngủ, cũng chẳng rảnh lo nhìn Mạnh Dương lấy nỏ ra, cứ vậy mà cúi đầu, có chút có chút không mà híp mắt trong chốc lát.

Nếu là vào thường ngày, Mạnh Dương chắc chắn bảo nàng về ngủ ngay, nhưng hôm nay...... Chàng có chút tiểu tâm tư không thể cho ai biết.

Chàng muốn ở bên người nàng, chẳng sợ không nói câu nào, không có bất kỳ giao lưu gì, cứ vậy mà ngồi không thôi cũng nguyện ý.

Mạnh Dương thất thần mài gỗ, đôi mắt lại nhịn không được mà ngó sang phía Bạch Tinh.

Chàng cũng không biết mình đến tột cùng là đang nhìn chỗ nào, cứ cảm thấy đối phương chỗ nào cũng đẹp hết.

Lông mi an tĩnh rũ thấp, mái tóc cuốn khúc vểnh cao, thậm chí ngay cả tiếng ngáy rất nhỏ phát ra sau lúc ngủ cũng đáng yêu như vậy.

Khi còn bé chàng đọc 《 Kinh Thi 》, trong đó không thiếu rất nhiều thi văn về tình yêu nam nữ, lúc ấy chàng nuốt cả quả táo mà ngâm nga hết, mỗi một bài đều đọc làu làu, nhưng lại dốt đặc cán mai với tình cảm bên trong.

"Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ", chàng không hiểu.

Thiên hạ to lớn, nơi nào không có mấy người chứ? Người ta ở đâu, lại có liên quan gì đến ngươi?

"Một ngày không thấy, như cách ba thu", chàng không rõ.


Một ngày chính là một ngày, ba năm chính là ba năm, chỉ là tạm thời không nhìn thấy một người mà thôi, thế nào lại như thế được?

Nhưng mà giờ, chàng lại như đã mơ hồ cảm nhận được tư vị trong đó.

Chỉ là vô cùng đơn giản mà ngồi như vậy là chàng có thể cảm nhận được một cỗ ngọt ngào, phảng phất thời gian đều đình chỉ.

Gió bên ngoài còn đang thổi mạnh, giống như vẫn luôn quật vào trong lòng chàng vậy, quấy cho lộn xộn.

Chỉ cần có thể ở bên Tinh Tinh, đi đâu cũng được hết.

"Ha ha ha ha!" Trong một góc đột nhiên phát ra một tràng tiếng cười làm càn.

Liền nghe Liêu Nhạn vỗ đùi cười nói: "Há há há Bạch Tinh, ngươi ngủ đến y như heo vậy, thế mà còn chảy nước miếng, há há há há há!"

Mạnh Dương: "......"

Chàng vừa gấp lại tức, dùng sức mà ra dấu suỵt về phía Liêu Nhạn, "Ngươi đừng có nói chuyện lớn tiếng như vậy, sẽ làm ồn đến nàng."

Hơn nữa, hơn nữa bộ dáng Tinh Tinh ngủ đáng yêu cỡ nào nha, khuôn mặt đỏ hây hây, giống như heo con mới sinh ra không bao lâu.

Nhưng mà Bạch Tinh đã tỉnh.

Liêu Nhạn ở đối diện cười đến lăn lộn đầy đất, lại thêm mắm thêm muối mà hình dung lên, nói nàng ngáy như sấm như thế nào thế nào, nước miếng văng khắp nơi thế nào thế nào, lại ở trong mộng quỳ xuống đất xin tha với mình như thế nào......

Lúc nghe nửa bộ phận trước, Bạch Tinh không dao động, nhưng tới mặt sau rồi thì lại chém đinh chặt sắt nói không có khả năng.

"Ngươi đã bị ta đánh bại không biết bao nhiêu lần, cần xin tha cũng là ngươi xin tha."

Thằng nhãi này nhất định là muốn quỵt nợ!

Mạnh Dương bay nhanh giơ tay lên, "Đúng đúng, ta có thể làm chứng, Tinh Tinh căn bản không nói những lời đó."

Hơn nữa trước đó chàng cũng từng thấy hai người kia giao thủ, xác thật là số lần Tinh Tinh thắng nhiều hơn chút nha.

"Nói hươu nói vượn," Liêu Nhạn keng cái rút đao ra, xoay hai đường đao trong tay, trong mắt phóng ra ánh sáng sáng quắc, "Không phục liền ra ngoài đánh!"

Vì thế, hai đao khách hơn nửa đêm lại đánh từ trong phòng ra ngoài phòng, lách cách leng keng không ngừng nghỉ.

A Thanh với A Hoa trong túp lều đã ngủ say, lúc này cũng bị ồn ào tỉnh, sợ tới mức cạp cạp cục tác kêu thành một đoàn, lông vũ cũng chẳng biết đã rụng xuống bao nhiêu.

Tiểu Ngũ mới đến cũng bị hoảng sợ, không biết bên ngoài đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nỗ lực duỗi dài cổ xem.

Nhưng mà Đại Hắc bên cạnh lại lão thần khắp nơi, trầm ổn mười phần, tỉnh liền chậm rì rì uống một miếng nước, lại nhai hai miếng cỏ khô: Quen rồi là tốt thôi.

Tiểu viện an tĩnh giống như bỗng nhiên tỉnh lại.

Mạnh Dương còn chưa kịp khuyên can, Vương đại gia đối diện liền tới gõ cửa, "Úi dồi ơi, đây là xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này chàng mới nhớ ra, giờ là nửa đêm, bèn nhanh chóng liều mạng đưa mắt ra hiệu cho hai người kia.

Bạch Tinh với Liêu Nhạn liếc nhau, vèo cái từ nóc nhà nhảy xuống, binh khí thì chỉa ra sau lưng giấu nhẹm đi, y như không có việc gì mà đối mặt với Vương đại gia.

"Có chuột." Bạch Tinh nói.

Trong lúc hấp tấp, nàng chỉ có thể nhớ tới cái lý do này.

"Nhà các ngươi cũng có à!" Vương đại gia tin, vỗ đùi khoa tay múa chân với bọn họ, "Sáng nay bọn ta còn bắt được một con đó, ghê gớm chưa, dài như vầy này, cào thủng luôn cả thùng gạo của nhà ta, may mắn phát hiện sớm."

Nói đến chuyện này, ông cũng nghĩ mà sợ.

Chuột thật là đồ tồi, không chỉ ăn lương thực, còn cắn người nữa! Năm nay trong nhà nhiều thêm đứa cháu gái, da thịt non nớt cỡ nào nha, lỡ mà bị cắn cho một phát, còn không đau lòng chết.

Mạnh Dương gật đầu liên tục, lòng có xúc động, "Phải đó, con đem thịt thà gì đó cao cao mà treo trên xà nhà hết, phía dưới tròng một cái đấu lạp treo ngược, thật ra còn rất hữu dụng."

Từ sau khi Bạch Tinh tới, đồ ăn cất giữ trong nhà chàng liền nhanh chóng tăng nhiều, không phòng bị một chút thì sớm đã bị đào rỗng.

"Phải không?" Vương đại gia lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, thậm chí còn gấp không chờ nổi mà chạy vào sương phòng nhìn, liên tục khen, ghi nhớ bộ dáng rồi còn nói có rảnh liền đan mấy cái.

Lúc ông tuổi trẻ cũng khéo tay đó nha, biết đan rất nhiều sọt, rổ vân vân, cái giường lắc năm đó của nhi tử chính là ông tự tay đan, hiện giờ truyền lại cho cháu gái này, còn rắn chắc đâu.

Người nhà nông trừ bỏ trồng trọt ra, cơ bản đều có một hai dạng kỹ thuật sở trường thêm vào, nhà mình dùng, rồi rất nhiều lúc ngẫu nhiên còn có thể lấy ra đổi chút tiền nữa.

Cuộc sống của dân chúng tầm thường mà, chính là từng xu từng xu một dè sẻn mà ra, tích tiểu thành đại nha.

Lúc ra cửa, Vương đại gia lại thấy được Tiểu Ngũ mới tới trong chuồng ngựa, bất giác kinh ngạc mười phần, "Ai ui, đây chính là một thất ngựa tốt! Mua lúc nào vậy?"

Mạnh Dương có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Tinh Tinh cho con mượn, bọn con chuẩn bị năm sau đi ra ngoài một chút đó."

Vương đại gia yêu quý sờ sờ cổ Tiểu Ngũ, tuy hâm mộ lại không ghen ghét, nghe thế thì gật đầu, "Là cái lý như vậy, mấy đứa nhỏ mà, đừng cứ làm ổ ở cái địa phương nhỏ này mãi, nhân lúc tuổi trẻ, ra ngoài trông thấy việc đời mới tốt."

Dừng một chút lại cười, nếp nhăn trên mặt đều để lộ ra hiền từ, "Chỉ là đi xa cũng đừng quên nhà, rảnh rỗi cũng về nhìn một cái."

Nói xong, bỗng lại cười rộ lên.

Mạnh Dương cũng không biết ông cười cái gì, đầy đầu mờ mịt.

Bạch Tinh với Liêu Nhạn không giỏi xã giao, đều ở phía sau.

Vương đại gia duỗi cổ nhìn một cái, đột nhiên dẩu dẩu môi về phía Mạnh Dương, hạ giọng tặc hề hề nói: "Là một cô nương tốt, khó được còn đào tim đào phổi mà đối đãi với con, con phải nắm chặt đó."

Một con ngựa tốt như vậy phải bao nhiêu tiền chứ, người bình thường nào bỏ được?

Chậc chậc, đây là duyên phận ông trời tới rồi.

Mạnh Dương tạch cái đỏ mặt lên, giống như máu cả người đều vọt cả lên mặt, trái tim sắp từ trong cổ họng nhảy bay ra luôn.

Chưa từng có ai nói như vậy với chàng.

Chàng khẩn trương nuốt nước miếng một cái, bàn tay giấu trong tay áo đều có chút run.

"Cái này," Chàng có chút sốt ruột, lại nhìn về phía Vương đại gia giống như xin giúp đỡ vậy, "Cái này phải nắm chặt như thế nào ạ?"

Nhiều năm như vậy đều là một mình chàng nghiêng ngả lảo đảo mà lăn lộn tới đây, bên người hoàn toàn không có trưởng bối, tất cả kinh nghiệm cùng giáo huấn đều là tự mình trải qua mà có, duy độc trên một đường tình yêu này, vẫn là tay mới.

Vương đại gia ha ha cười rộ lên, trong nháy mắt nhớ tới rất nhiều chuyện thời trai trẻ, cả người y như là đều trẻ lên.

Trên mặt ông tản ra ánh sáng kỳ dị, một đôi mắt già cả ngày thường hơi hiện mờ cũng sáng quắc lên, phảng phất một lão tướng có kinh nghiệm phong phú cấp bách cần tìm người truyền thụ.

"Hài, người ta đối tốt với con, con tất nhiên phải đối tốt gấp bội với người ta." Vương đại gia kéo Mạnh Dương đến phụ cận, đè thấp giọng tiến hành đối thoại đặc hữu giữa nam nhân, "Nam nhân mà, liền phải có đảm đương! Chỉ ngôn ngữ quan tâm thôi là không được......"

Mạnh Dương bỗng lâm vào ưu sầu cùng sợ hãi, "Chỉ là con nghèo quá a!"

Chàng thật sự quá nghèo.

Trước kia không cảm thấy, nhưng hôm nay có đối lập rồi, bỗng lại phát hiện chính mình cái gì cũng thiếu.

Chàng muốn mua quần áo xinh đẹp cho Tinh Tinh, lấy trang sức đẹp đẽ, thậm chí là một tòa nhà lớn, để cho nàng mỗi ngày có ăn có uống, khoái hoạt vui vẻ, nhưng mà...... Chàng không có tiền!

Thậm chí, ngay cả Tiểu Ngũ đáng giá nhất trong đám gia sản cũng là người ta tặng......

Vương đại gia: "...... Khụ khụ, xác thật hơi bị khó làm ha."

Ông gãi gãi mái đầu không thừa bao nhiêu cọng tóc, xắn tay áo nhìn trời, kinh nghiệm bỗng lại nói không ra.

Trong nhận tri của ông, nam nhân liền phải nuôi gia đình sống tạm, mua này mua kia cho vợ với con, này đây không có tiền à......

Mạnh Dương không khỏi uể oải một trận: Có phải ta không xứng với Tinh Tinh hay không nhỉ?

"Đây không phải nói rõ người ta chỉ đồ con người của ngươi sao!" Vương đại gia bỗng tìm được lối tắt, càng thêm cảm thấy hai đứa nhỏ này có thể thành, "Hiện giờ cô nương như vậy không nhiều lắm đâu à!"

Mạnh Dương phảng phất bị người dùng vại mật hung hăng mà đập cho một cái, cả người đều choáng váng.

Tinh Tinh đồ con người của ta đó nha......


Tác giả có lời muốn nói:

Vương đại gia: Xem tay thiện nghệ yêu đương ta đây truyền thụ kinh nghiệm ~! Con cứ mua mua mua cho nàng!


Mạnh Dương khóc chít chít: Chính là con không có tiền.


Vương đại gia: Này đây liền làm khó ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK