Trải qua hầm nấu thời gian dài, gia vị và mùi hương đều được phát huy ra, mút một cái, ngay cả kẽ xương gà cũng lộ ra hương.
Thịt gà đã mềm nát, đũa nhẹ nhàng chọc một cái chính là một cái lỗ, lớp mỡ phía dưới đã hoàn toàn hòa tan trong canh, ăn vào sẽ không cảm thấy dầu mỡ chút nào.
Hạt dẻ ngọt lành mềm mại, hấp thu phần mỡ thừa, hương thơm của quả khô và vị thịt hỗn hợp với nhau, lại có vẻ thanh nhã ngoài ý muốn.
Nước súp đặc sệt phô bày ra màu đỏ tương mỹ lệ, thơm ngon ngon miệng, quấy cơm cùng với thịt gà đã nát, hạt dẻ nữa, nhuộm hạt gạo trắng óng ánh thành sắc thái khác, ăn đến trên môi sáng lên...... Thêm một chút củ cải nhỏ xắt que chua cay khai vị, rốp ra rốp rảng, tuyệt đối có thể quất liền 3 chén.
Nếu là vào thường ngày, một con gà hầm hạt dẻ hèn mọn, còn chưa đủ cho ba người ăn lửng dạ, nhưng hôm nay......
Trên bàn cơm chẳng có chút hoan thanh tiếu ngữ nào.
Mạnh Dương ôm một chén cơm, chút có chút không mà và vào trong miệng, thường thường nhìn về phía cửa, mỗi lần không nhìn thấy ai chính là một trận mất mát, vị thật sự là nhạt như nước ốc.
Bạch Tinh ở đối diện thì thật ra lại từng miếng từng miếng ăn hăng hái, nhưng trên mặt lại cũng không có vui mừng của ngày xưa, đáy mắt đều lộ ra chấp nhất, cứ cảm thấy như đang hoàn thành nhiệm vụ.
Mỗi một sinh mệnh đều đáng được kính sợ, gà vịt đã chết mất, nhưng có người lại bởi thế mà có thể lấp no bụng.
Vì no bụng mà giết động vật cũng không đáng giận, mấu chốt là phải chết có ý nghĩa.
Mỗi một miếng ăn đều không dễ có được, nếu đã làm chín rồi, như vậy chẳng sợ trời sập, cũng phải ăn cơm cho sạch sẽ lại nói.
Hai người mới ăn được một nửa, lại nghe thấy bên ngoài bỗng ầm ĩ lên, cũng không biết là chỗ nào vừa chạy vừa kêu, "Mau đi xem này, chồng Thúy Hồng tẩu tử tới nhận sai rồi!"
"Nghe nói bị người ta đánh? Mặt mũi bầm dập......"
Trong giọng nói lộ ra vui sướng khi người gặp họa.
Đối với bá tánh Đào Hoa trấn mà nói, Thúy Hồng chính là người trong nhà, khuê nữ nhà mình gả ra ngoài bị người bắt nạt, trong lòng ai nguyện ý chứ?
Giờ thấy kẻ khởi xướng chịu báo ứng, đều vui mừng hỏng rồi.
Mạnh Dương với Bạch Tinh vốn là chẳng muốn ăn bao nhiêu, nghe thấy lời này, ngược lại là nổi lên ba phần hứng thú.
Hai người không hẹn mà cùng thả chậm động tác cầm đũa, theo bản năng liếc nhau:
Nếu không, đi xem trước một cái?
Cơm thì chậm chút hâm nóng lại còn có thể ăn nữa, nhưng náo nhiệt lại không đợi người hà.
Nhìn xem liền nhìn xem.
Hai người lập tức bỏ đũa xuống, đơn giản súc súc miệng, quệt miệng một cái liền đi ra cửa.
Cũng không cần hỏi ở đâu, chỉ lo chạy về hướng có nhiều người là được.
Mạnh Dương với Bạch Tinh chạy chậm một đường, theo đó liền tới trên bãi đất trống trước tửu lầu Vương gia.
Thúy Hồng với Vương chưởng quầy đều ở bên ngoài, trước mặt hai người họ đứng một hán tử trẻ tuổi cỡ hai mươi mấy, cũng không biết hắn ta lăn thế nào, trên áo bông màu xanh lá tràn đầy bùn đất, vị trí khuỷu tay bên trái với đầu gối còn bị đập rách, mơ hồ lộ ra sợi bông trắng bóng bên trong.
Chậc, thật đúng là bị người đánh.
Nghe người đã tới sớm bên cạnh nói, người này chính là Hàn Thanh.
Chỉ thấy Hàn Thanh khom người rúc lưng, che lại ngực thảm quá trời, đang tiếng cao tiếng thấp mà nhận lỗi từng tiếng một với Thúy Hồng.
Nếu không phải hắn ta quậy đòi không gặp người thì không được, Thúy Hồng đều lười đưa mắt nhìn hắn.
Phi, cái thứ đồ chơi gì!
Vương chưởng quầy gọi tiểu nhị lấy chổi lông gà lên, cũng chẳng nhiều lời một câu, xoay tròn, đổ ập xuống liền quất đánh lên người Hàn Thanh.
"Cái thứ đồ khốn nạn, ta đánh chết ngươi! Lúc trước khi cưới Thúy Hồng nhà ta đã nói thế nào, hả? Đây là chăm sóc tốt mà ngươi nói đó hả? Tiểu Đào Nhi là một đứa bé rất tốt, các ngươi dám nổi lên tâm tư như vậy, ta thấy lương tâm ngươi là bị nuốt vào trong bụng chó rồi! Đánh giá thấy cha mẹ con bé tốt tính, cũng không có huynh đệ chống lưng đúng không? Nói cho ngươi, bọn ta còn chưa có chết đâu!"
Hàn Thanh trốn tránh theo bản năng, nhưng không trốn được vài phát thì mặt lại mang hoảng sợ mà ngó về phía sau.
Mọi người theo động tác của hắn, cũng nhìn về phía bên kia, kết quả cái gì cũng chưa thấy.
Thừa dịp Hàn Thanh thất thần, Vương chưởng quầy trực tiếp quất gãy cả chổi lông gà.
Ông thầm mắng người bán chổi lông gà ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bằng không sao nào lại dễ gãy như vậy?
Tùy tay ném chổi lông gà một cái, Vương chưởng quầy đen mặt hỏi: "Ngươi còn có mặt mũi tới à? Không sợ nói cho ngươi biết, về sau Thúy Hồng của bọn ta sẽ không sống với ngươi nữa, thức thời liền nhanh nhanh hòa li!"
Một cây chổi lông gà bình thường quá chừng, chính là bị Vương chưởng quầy đánh ra tư thế Quan Âm ngàn tay, quất cho áo bông của Hàn Thanh đều bị rách mấy chỗ, nóng rát đau đớn
Lại vừa nghe lời này, hắn y như bị người ta quăng cho mấy chục cái bạt tai ngay trước mặt mọi người vậy, mặt mũi đều không còn.
Đám hàng xóm láng giềng nghe xong, đều là gật đầu.
"Phải đó, Thúy Hồng là một cô nương tốt cỡ nào, lúc này mới gả qua mấy năm a, xem coi bị tra tấn thành cái dạng gì này?"
"Đứa bé Tiểu Đào Nhi tốt cỡ nào! Chúng ta còn không mong tới đâu, các ngươi lại khen ngược, thế mà nhẫn tâm đi bán!"
"Phi, nói gì với đồ súc sinh như vậy, muốn để ta nói, lúc trước nên tống cổ đi gặp quan."
Lời tuy là thế, nhưng phía quan phương tuy không cổ vũ mua bán dân cư, nhưng nếu người lớn đồng ý, hơn nữa nếu còn cho ra lý do chính đáng, quan phủ cũng không có quyền ngăn cản.
Nếu Thúy Hồng thật là kiểu nữ tử yếu đuối mặc người xoa tròn nắn dẹp, đừng có nói khi trước người Hàn gia bán Tiểu Đào Nhi, dù cho qua mấy năm nữa bán con bé đi, người ngoài cũng chẳng có sức đi cản.
Nếu đặt ở trước kia, Hàn Thanh tất nhiên không đồng ý, nhưng giờ lão cha lão nương hắn còn ở trong tay người ta kia kìa, nào dám nói nửa chữ không?
Hắn vừa xấu hổ lại tức giận, hận không thể kẹp đầu vào đũng quần, "Thúy Hồng, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy?"
Thật ra thì hắn cảm thấy Thúy Hồng còn khá tốt, tuy chỉ sinh cái nha đầu, nhưng kim chỉ, việc nhà mọi thứ đều làm tốt, làm người cũng hiếu thuận......
Thúy Hồng cười lạnh liên tục, cũng chẳng lắm lời với hắn, chỉ nói nhất định phải hòa li.
Vốn tưởng rằng Hàn Thanh sẽ nháo một hồi, nhưng không ngờ tới hắn sau khi hắn làm bộ làm tịch lau lau khóe mắt xong, thế mà đồng ý.
Không những đồng ý, thậm chí còn mang chút hèn mọn cầu hưu thư.
Hưu thư thường đều là nữ tử phạm vào thất xuất chi điều mới bị đuổi đi, nếu truyền ra, thanh danh thật không tốt, Thúy Hồng tự nhận mấy năm nay chẳng có chỗ nào có lỗi với Hàn gia, nào chịu y theo?
Nhưng mà nàng còn chưa kịp tức giận đã bị câu nói tiếp theo của hắn làm chấn kinh rồi, "Ta, ngươi...... Ngươi hưu ta đi."
Thúy Hồng: "...... Ngươi nói gì?"
Người khác không rõ ràng lắm, trong lòng Thúy Hồng lại là rõ rành rành:
Gã Hàn Thanh này là chết sĩ diện khổ thân nhất, căn bản không có khả năng chủ động nhắc hòa ly a, càng đừng nói cái chuyện vớ vẩn như bảo mình viết hưu thư cho hắn này.
Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?
Hẳn sẽ không...... Đắc tội với ai, bị người ta đánh cho ngu đi?
Thời gian trôi đi từng chút một, mắt thấy Thúy Hồng chỉ là hỏi đông hỏi tây, Hàn Thanh nghĩ đến lão cha lão nương nhà mình còn ở trong tay người ta, cũng không biết tên ác ma kia liệu có lại dùng thủ đoạn gì tra tấn nhị lão trong lúc mình không ở đó không, thế mà gấp gáp đến khóc.
"Tới một bước này rồi, ngươi còn giả ngốc gì với ta? Bọn ta nhận đã xong rồi, không thể trêu vào không được sao? Cô nãi nãi, ta cầu xin ngài, ngài nhanh nhanh tìm một người biết chữ, viết cái hưu thư cho ta là xong rồi! Tốt xấu từng là người một nhà, Tết nhất rồi, ngài bảo toàn cho nhị lão nhà ta bình an được không?"
Ngươi ngấm ngầm tìm người đi cửa trấn chặn bọn ta, lúc này lại vờ vịt vô tội cái gì? Thật là độc nhất là lòng đàn bà a!
Mọi người nghe mà mờ mịt đầy đầu, hình như là nghe ra chút gì đó, lại như là cái gì cũng không rõ, sôi nổi khe khẽ nói nhỏ:
"Chắc chắn là ông trời cũng không nhìn được, cho một đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa đánh cho rồi."
"Ta cũng cảm thấy vậy. Các ngươi không nghe thuyết thư nói sao? Trên giang hồ thường có cái loại đại hiệp ôm lo lắng chuyện bất công của thiên hạ ra tay trượng nghĩa."
"Ai, sớm biết hôm nay, lúc trước hà tất chứ, giờ khóc thảm như vầy, giống như ai bắt nạt hắn vậy, không phải đều là tự tìm."
"Đúng vậy đó, nếu không phải Thúy Hồng tỷ kiên cường, giờ còn không biết là thế nào đâu?"
Một gã đàn ông lớn tướng như Hàn Thanh, lúc này lại sinh ra chút bi thương của cùng đường, thút tha thút thít khóc đến rất thảm.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, vốn nên là một ngày tốt đẹp cỡ nào nha, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mỗi một tia nắng đều dừng tầm mắt trên người mình giống mọi người chung quanh, từng bước một tùng xẻo hắn, cắt đến thương tích đầy mình.
Trên chạc cây khô ven đường thế mà còn đậu mấy con chim sẻ, kêu ríu rít làm người ta phiền lòng.
Mẹ nó, giờ ngay cả chim cũng đang cười nhạo mình, phải không?
Đáng chết!
Động tĩnh nháo quá lớn, trưởng trấn Lưu gia gia cũng nghe tin mà tới rồi, thấy hai bên đã nói chắc, liền thở dài nói: "Thôi, nếu các ngươi đều không có ý kiến thì ngược lại cũng được, chỉ là còn phải đi nha môn chạy thủ tục, bằng không cũng không tính."
Tuy nói thà hủy 10 tòa miếu, không làm hư một cọc hôn, nhưng giờ mắt thấy đều không sống nổi nữa, lại khuyên người ta tiếp tục chắp vá mà sống cho qua, không phải làm bậy sao?
Bá tánh của địa phương nhỏ cơ bản đều là chắp vá mà sống, mấy năm tới đây đều chưa từng nghe thấy có hòa li hoặc là viết hưu thư, cụ thể nên làm thế nào thật đúng là không rõ ràng lắm. Giờ nghe xong lão trưởng trấn nói, đôi bên bừng tỉnh đại ngộ.
Nói cũng phải, nếu không đi nha môn lập hồ sơ, thế ngày khác ngươi cũng viết, ta cũng viết, người quen viết, người không quen cũng viết, chẳng phải là sẽ dễ dàng bị người ta hủy hoại nhân duyên?
Vừa nghe còn phải đi quan phủ, trong lòng Hàn Thanh khó tránh khỏi có chút sợ hãi, "Này, cái này thế nào cũng phải đi sao? Ta in cái dấu tay, một mình nàng ta đi không phải được rồi sao?"
Thế mà còn phải nháo đến quan phủ, cái này cũng quá mất mặt đi?
Thúy Hồng cười lạnh nói: "Ui, lúc này lại biết mất mặt, lúc trước khi thấy cha nương ngươi bán khuê nữ, sao lại không biết? Trong gia đình đứng đứng đắn đắn mà sống thế mà nháo ra chuyện bán con, trên mặt có ánh sáng được à?"
Nàng nói mỗi một câu, sắc mặt Hàn Thanh liền khó coi một phần, cuối cùng quả thực muốn biến thành cái chảo nhuộm bị đánh nghiêng của tiệm tạp hóa.
Hắn muốn đánh người, chỉ là hắn không dám.
Đây chính là ở hang ổ của Đào Hoa trấn a! Không có cha nương hắn cậy già lên mặt xung phong, hắn lại biến trở về gã hán tử nhát cáy ở bên ngoài kia.
Đầu bên kia trưởng trấn Lưu thấy Mạnh Dương cũng ở trong đám người xem náo nhiệt, liền nói ngay: "Vừa lúc, Dương Tử cũng ở đây, bảo nó viết hưu thư, mỗi người các ngươi lại viết tên mình rồi lại in dấu tay, cùng nhau đến nha môn một chuyến cũng được. Từ nay về sau nam cưới nữ gả không liên quan đến nhau, chớ có lại sinh chuyện nữa."
Thúy Hồng tất nhiên là ước gì được thế, Hàn Thanh thật là người cũng như tên, cả cái mặt đều xanh, nhưng nắm tay lớn hơn trời, còn có thể thế nào chứ?
Mạnh Dương mơ màng hồ đồ bị người đẩy ra, mơ hồ cảm thấy chuyện này hình như có chỗ nào đó khá quen thuộc ấy.
Đến tột cùng là chỗ nào đâu?
Đầu bên kia lão trưởng trấn lại còn không quá nhẫn tâm, liền khuyên Thúy Hồng một lần cuối, "Khuê nữ, nếu con thật không muốn sống với hắn, có thể thương lượng hòa li liền hòa li đi, một nữ nhân mang theo con, bị nhà chồng hưu thật sự không được dễ nghe, ngày sau nếu có kẻ kiến thức hạn hẹp, khó bảo toàn......"
Ông ấy còn chưa nói xong, liền thấy sắc mặt của mọi người chung quanh dần dần trở nên cổ quái lên.
Có người nhẹ nhàng giật giật tay áo ông, cố nén ý cười nói: "Là Thúy Hồng tỷ hưu gã Hàn Thanh kia."
Lão trưởng trấn: "......"
Trầm mặc một lát, ông dùng sức ngoáy ngoáy lỗ tai, phi thường chân thành nói: "Ai, người lớn tuổi, khó tránh khỏi có chút lãng tai hoa mắt, vừa nãy hình như ta nghe sai cái gì ấy nhỉ."
Mọi người nhịn cười nói: "Thân thể ngài cứng cáp lắm đâu, không nghe lầm, chính là Thúy Hồng tỷ hưu gã Hàn Thanh kia."
Mặt trời không phải mọc từ đằng tây đi chứ? Lão trưởng trấn chớp chớp mắt, bỗng thở dài một tiếng, "Ai, người ấy sống lâu rồi, thật là cái chuyện hiếm lạ gì cũng có thể thấy."
Dừng một chút, thể xác và tinh thần lại nhẹ nhàng gật gật đầu, "Thế được rồi, còn rất tốt."
Không phải người trong trấn mình chịu thiệt là được, ai quản nó làm thế nào chứ, làm người khó được hồ đồ a!
Mạnh Dương vẫn là lần đầu tiên viết hưu thư cho người ta, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, cũng may ngày thường chàng đọc nhiều tạp thư, trong lúc vô ý ngược lại cũng có xem vài lần.
Chàng mang theo bút, sơ sơ làm mấy bản nháp trong bụng, vung bút lên liền mạch, lại bảo Thúy Hồng với Hàn Thanh phân biệt ký tên của mình, in dấu tay đỏ.
"Được rồi."
Viết thì viết xong rồi đó, có điều chàng có chút lo lắng.
Từ xưa đến nay, hưu thư này còn được xưng là thư thả vợ, chính là nam tử cho nhà gái, chỉ sợ còn chưa có một bức nào là nhà gái cho nhà trai, liệu nha môn có nhận hay không đây?
Lúc này tâm tình Hàn Thanh hết sức phức tạp, đã giải thoát lại nhục nhã, cứ cảm thấy da mặt mình đều bị người ta lột xuống, đặt ở trên đất mà dẫm trăm ngàn lần vậy đó.
Từ nay về sau, dù cho là kiệu lớn 8 người khiêng đi khiêng, đánh chết hắn cũng sẽ không bước vào Đào Hoa trấn một bước nữa.
"Người đánh ngươi là ai?" Hắn đang nghẹn khuất đây, chợt nghe một giọng nữ hỏi.
"Ai cần ngươi lo......" Hàn Thanh tức giận nói.
Hắn quả thực không cách nào tưởng tượng, thế mà có kẻ không có nhãn lực như vậy, thế mà hỏi ra vấn đề như vậy?
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, liền hoảng sợ hơn với con mắt trước mặt kia.
Là một cô nương xinh đẹp mang bịt mắt, từ ăn mặc đến ánh mắt đều cho người ta cảm giác, quả thực giống như đúc với gã sát thần ngoài thành kia!
Một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng, Hàn Thanh phảng phất lại lần nữa trải qua quá khứ thảm thống bị người đá ngã lăn trên đất, dẫm lên ngực hỏi chuyện kia, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền quỳ.
Bạch Tinh nhíu nhíu mày, chẳng có nhẫn nại gì, lại hỏi lần nữa, "Người đánh ngươi trông như thế nào?"
Nàng cảm thấy cái tác phong hành sự này rất quen mắt.
"Với," Vết thương trên người còn chưa lành đâu, lần này Hàn Thanh học ngoan rồi, hỏi gì đáp nấy, hắn lắp bắp nói, "Ăn mặc cực kỳ giống với cô nương ngươi, đúng rồi, trên mắt, hình như trên mắt còn có một vết sẹo, rất, rất dữ."
À, Bạch Tinh xác định, chắc cú là Liêu Nhạn không chạy được.
Chẳng qua sao 2 đám người này lại đụng phải?
Không quan tâm gặp gỡ thế nào, nhưng tốt xấu là chứng minh Liêu Nhạn không đi xa, trong lòng Bạch Tinh hơi hơi yên ổn chút.
Mạnh Dương hình như có cảm giác, nhỏ giọng hỏi: "Tinh Tinh, hẳn sẽ không......"
Bạch Tinh nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Mạnh Dương lập tức vui hẳn lên, rất giống người sắp chết gặp được thuốc hay, đôi mắt sáng long lanh, "Nhạn Nhạn không đi a! Có phải hắn luyến tiếc chúng ta không? Thế, vậy chúng ta đi đón hắn trở về đi!"
Bạch Tinh nghĩ thầm, chưa chắc dễ dàng như ngươi nghĩ vậy.
Chẳng qua dù thế nào đi nữa, giúp người giúp tới cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, phải bồi Thúy Hồng bọn họ đến nha môn một chuyến đã.
Làm đương sự, bản thân Thúy Hồng tất phải đi, nàng tạm thời ủy thác Tiểu Đào Nhi cho mẹ con Vương thái thái. Vương chưởng quầy cũng không yên tâm, ông từng thấy việc đời, trong lúc mở cửa hàng cũng thường xuyên giao tiếp với người của nha môn, liền làm người nhà mẹ đẻ của nhà gái đi theo cùng.
Mạnh Dương là người viết hưu thư, cũng minh bạch lý lẽ nhất, đi theo thì tương đối bảo hiểm hơn.
Hơn nữa chàng nhận định Liêu Nhạn ở ngay ngoài thành, ước gì nhanh nhanh đi đón, bèn chủ động muốn đi......
Chàng vừa đi như vậy, Bạch Tinh tất nhiên cũng đi cùng.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn cả ngựa lẫn xe, liền đi về phía nha môn ngay lập tức.
Đáng tiếc hy vọng của Mạnh Dương tạm thời thất bại:
Huyện nha tọa lạc ở trong huyện thành tại phía đông nam cách Đào Hoa trấn cỡ chừng hơn 40 dặm, vừa khéo ngược hướng với chỗ Liêu Nhạn.
Sắp tết rồi, trong nha môn vốn dĩ đã rất bận, hôm nay huyện lệnh bản địa khó được tranh thủ lúc rảnh để có thể an an tĩnh tĩnh uống tách trà, thình lình lại nghe người phía dưới tới báo, nói có đến một chuyện cực kỳ khó giải quyết, cần phải do chính huyện lệnh đại nhân cân nhắc quyết định.
Huyện lệnh cũng rất chịu trách nhiệm, biết người phía dưới đều không phải người tầm thường, nếu không phải thật sự có việc khó có thể quyết định, cũng sẽ không tới quấy rầy mình vào lúc này, tuy khó tránh khỏi phiền lòng, lại vẫn là bảo người tiến vào nói rõ kỹ càng tỉ mỉ.
Sau một lát, biểu tình của huyện lệnh phi thường phức tạp.
Hắn sống gần 40 năm, chưa bao giờ nghe qua chuyện hoang đường như thế.
Nữ nhân viết hưu thư cho nam nhân, còn là nhà trai chủ động kêu cha gọi mẹ cầu lấy?. Truyện Điền Văn
Trời cũng không có mưa đỏ a, là đầu óc hắn ta hỏng rồi sao? Hay là đầu óc của bản quan hỏng rồi?
Người phía dưới vừa thấy ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng khiếp sợ như thế, trong lòng bỗng khó tránh khỏi mà cân bằng một cách vi diệu.
Nhìn đi, cũng không phải do ta kiến thức thiển cận, mà là chuyện này vốn dĩ đã không đáng tin cậy.
"Tới đi, dẫn cả 2 đương sự vào đây." Huyện lệnh cuối cùng nhìn thoáng qua hưu thư, lại nghĩ tới một chuyện khác, "Người viết hưu thư có tới không? Nếu tới, cũng mang lên đường luôn đi."
Dưới chỗ trị hạ có người viết thư pháp tốt đến vậy, hắn thế mà không hay!
Cơ mà tuy chỉ là viết một phần hưu thư nho nhỏ, nhưng cách dùng từ đặt câu chú ý mười phần, hiển nhiên là một vị uyên bác chi sĩ, không nên vắng vẻ vô danh.
Mọi người được phân phó, liền dẫn Hàn Thanh, Thúy Hồng cùng với Mạnh Dương vào hết, những người còn lại tạm thời chờ bên ngoài.
Vương chưởng quầy nhận được mấy người nha dịch, trộm qua đó nhét tiền đồng hỏi thăm tin tức, hỏi đại khái sẽ là kết quả gì.
Nha dịch kia bất động thanh sắc mà nhét tiền vào, hạ giọng nói: "Lão huynh, vốn dĩ cuối năm là không xử việc này, chỉ là nhà ngươi nháo thành như vậy, tri huyện đại nhân cũng không tiện không để ý tới."
Vương chưởng quầy liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại nghe nha dịch kia vòng vo một phen, ngữ khí cổ quái nói: "Chẳng qua việc nữ hưu nam này chính là việc từ xưa đến nay chưa từng có, đại nhân tất còn phải châm chước một phen......"
Nữ viết hưu thư cho nam, chuyện hiếm lạ cỡ nào a! Đừng có nói huyện thành nho nhỏ này, chỉ sợ là kinh thành cũng là việc ít có đi?
Tuy nói hôm nay là việc phu thê chia lìa, nhưng quan huyện kia trước hết lại mặc kệ Hàn Thanh cùng Thúy Hồng, mà chỉ đưa đôi mắt nhìn lên người Mạnh Dương.
Nhưng hay cho một thiếu niên lang quân, mặt mày như họa, thân hình như trúc, trong cử chỉ đều có một phen khí độ phong hoa ở đó, thế nhưng lại không giống nhân vật mà Đào Hoa trấn nho nhỏ kia có thể nuôi ra được.
Lúc ấy hắn đã khen liền một tiếng hay trong lòng, lập tức tính toán: Người này tất không phải người tầm thường, khó được còn chưa có thanh danh, không bằng liền thu hắn dưới môn hạ của mình, chiếm hời thầy trò trước đã lại nói......
Nhưng mà còn chưa đợi huyện lệnh mở miệng, chủ bộ trong huyện nghe xong cái tên Mạnh Dương này sắc mặt liền hơi đổi, lập tức đi lên nói bên tai vài câu.
Huyện lệnh sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, lúc lại nhìn về phía Mạnh Dương ánh mắt liền thay đổi.
Thì ra là thế, khó trách có thể có phong độ như thế, nội tình như thế!
Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc nha!
Huyện lệnh đã than lại than trong lòng mình, cảm khái quan trường vô tình, chung quy là nhiều thêm 3 phần thương tiếc với Mạnh Dương.
Hắn hồi tưởng lại năm đó lúc ở kinh thành ấy, từng xa xa thấy được phong thái của lão Mạnh đại nhân một phen, không khỏi thổn thức thời thế đổi thay, bỗng nhiên lại phiền muộn lên, vẻ mặt ôn hòa nói với Mạnh Dương: "Ngươi rất tốt, đi ra đằng sau uống trà trước đi."
Nếu Mạnh gia không ngã, nói không chừng, đây lại là một tài tử danh dương thiên hạ......
Mạnh Dương chưa từng nghĩ đến huyện lệnh thế mà lại hòa ái dễ gần như thế, đầu tiên sửng sốt, tiện đà lại minh bạch gì đó.
Chàng hành một cái lễ vãn bối, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Đạ tạ ý tốt của đại nhân, chỉ là thảo dân còn có một vị bằng hữu chờ ở bên ngoài."
Huyện lệnh vuốt râu gật đầu, càng nhìn càng cảm thấy đứa nhỏ này tốt, cũng càng nhìn càng cảm thấy đáng tiếc, liền nói ngay: "Không sao, đi uống trà cùng đi."
Lời đã nói đến nước này, Mạnh Dương cũng không nhiều lời, tự mình đi tìm Bạch Tinh, hai người cùng nhau ngoan ngoãn đi ra đằng sau.
Trừ bỏ chính huyện lệnh cùng một vài tâm phúc biết được nguyên do ra, những người khác đều tưởng rằng quan phụ mẫu bản địa là người tri thư đạt lễ, đã hâm mộ Mạnh Dương có được ưu đãi này, lại cảm thấy theo lý nên là thế, nên ngược lại cũng không nghĩ nhiều.
Mạnh Dương đi rồi, huyện lệnh kia lại khôi phục uy nghiêm ngày thường.
Hắn vuốt chòm râu nhìn bức hưu thư kia mấy lần, cứ luôn cảm thấy không ổn, bèn dứt khoát gác sang một bên, nói với 2 người dưới đường: "Nữ hưu nam chính là chuyện lạ từ xưa đến nay chưa từng có, bản triều không có, cũng không thể mở tiền lệ từ chỗ bản quan được, bằng không không dễ công đạo."
Dừng một chút lại nói: "Bản quan hỏi lại các ngươi một lần, đúng là không sống nổi với nhau nữa sao?"
Hàn Thanh theo bản năng đi nhìn Thúy Hồng, liền thấy đối phương chém đinh chặt sắt nói: "Hồi bẩm đại nhân, Hàn gia không chứa nổi mẹ con ta, thật sự không sống nổi nữa."
Một chút may mắn còn sót lại của Hàn Thanh đều không còn.
Nói cũng lạ, trước đó khi ở Đào Hoa trấn, hắn rõ ràng là hận như vậy, hận Thúy Hồng làm mình chẳng còn chút mặt mũi nào, liên lụy cha mẹ chịu kiếp nạn này, nhưng hôm nay mắt thấy hai người sắp chia lìa rồi, thế mà bỗng cảm thấy hận ý nhạt đi, trong đầu nhanh chóng hiện ra cái tốt ngày xưa.
Cần gì đến tận đây, cần gì đến tận đây chứ!
Hắn bỗng có chút mờ mịt, vốn dĩ là một đôi giai ngẫu, sao lại liền đi đến tình trạng hôm nay?
Hắn nhớ rõ đã từng, lúc hai người bàn chuyện cưới hỏi trước đó, cũng từng gắn bó keo sơn, khó bỏ khó phân; cũng từng ưng thuận thề non hẹn biển, ngọt ngào tựa mật đường......
Sao lại, sao lại thành ra như vậy?
Hắn như là có chút rõ ràng, lại như là vẫn còn hồ đồ.
Hắn không biết mình đến tột cùng là sai ở đâu. Là bởi vì hiếu thuận sao? Là bởi vì ngầm đồng ý cho cha mẹ tiễn nữ nhi đi sao?
Nhưng đó không phải cũng là vì tốt cho nó sao? Chẳng qua là một đứa nha đầu lừa đảo, gia đình như bọn họ cũng chưa chắc có thể tìm được hôn phu tốt lành gì, giờ sớm định chung thân cho nó, ngày sau có chỗ dựa, chẳng lẽ không phải là chuyện rất tốt sao?
Hàn Thanh chính là nghĩ không rõ, trước đó cũng không phải chưa từng khắc khẩu, không phải đều cứ vậy mà sống tiếp sao? Đến tột cùng vì sao Thúy Hồng sẽ bởi vì chút việc nhỏ này mà liền hoàn toàn nháo lật với mình.
Lại không phải về sau sẽ không gặp được con nữa, vì sao chứ?
Chỉ nghe thấy huyện lệnh trên đường lại nói: "Nếu hai vợ chồng ngươi khăng khăng tách ra, bản quan cũng không làm đồ ác nhân kia, không bằng lại lần nữa sai người nghĩ cái thư hòa ly, rồi từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt, như thế nào?"
Theo lý thuyết, loại việc nhỏ này không cần tới hắn tự mình ra mặt, lung tung đuổi đi rồi giao cho người dưới tay làm là xong, nhưng nếu đứa nhỏ Mạnh gia cũng đã chủ động tham dự vào, nói vậy riêng về dưới xác thật đã nháo đến nông nỗi không thể điều hòa rồi, nên ngược lại không ngại giúp một phen.
Hàn Thanh tất nhiên là nguyện ý, tuy đều là vợ con không còn, gà bay trứng vỡ, nhưng hòa ly ít nhất là ngươi tình ta nguyện, hai bên bình đẳng, đằng nào cũng mạnh hơn nữ hưu nam rợn cả người kia nhiều đi!
Sau khi có đối lập, hắn đã rất dễ thỏa mãn.
Chẳng qua duy độc một điểm, ma tinh ngoài thành kia...... Sẽ đồng ý chứ?
Nhưng hắn nghĩ rồi lại nghĩ, nếu đối phương là hả giận thay Thúy Hồng, chỉ cần bản thân Thúy Hồng không có ý kiến, nha môn lại ấn quan ấn, dù cho ma tinh kia không vui thì lại có thể thế nào?
Quả nhiên, Thúy Hồng nghe xong lời này, tuy có hơi thất vọng, cảm thấy có chút có lỗi với người âm thầm trợ giúp mình, nhưng nếu Huyện thái gia cũng nói vậy rồi, nói vậy là không có đường sống cứu vãn nào. Lại cứ người nhà chồng nháo không nổi, có thể đuổi kịp mà hòa ly trước tết đã là niềm vui ngoài ý muốn, cũng không dám hy vọng xa vời nhiều thêm cái gì, do do dự dự rồi liền gật đầu.
Huyện lệnh đại nhân tự mình dặn dò, người phía dưới tất không dám chậm trễ, vì thế lập tức liền có chuyên gia viết ra một phong thư hòa ly từ ngữ trau chuốt, hoa lệ tuyệt đẹp:
"Cái thuyết phu thê chi duyên, phu thê tình thâm, ân thâm nghĩa trọng.
Luận đàm cộng bị chi nhân, u hoài lễ hợp cẩn chi hoan.
Phàm là phu thê chi nhân, kiếp trước tam sinh kết duyên, thủy xứng kiếp này vợ chồng.
Phu thê tương đối, đúng như uyên ương, song phi cũng đầu gối, hoa nhan cộng ngồi......" (Pen: Cái thể cổ văn này người nước ngoài không rõ, mọi người có thể bỏ qua nó.)
Đừng có nói Hàn Thanh với Thúy Hồng nghe không hiểu, dù có là rất nhiều nha dịch cùng lại viên tầng dưới chót đứng trên đường cũng nghe không hiểu.
Cả đám người đều nhức đầu chóng mặt, chỉ cảm thấy hoa lệ phi thường y như trong kịch nam vậy, còn chưa đợi cân nhắc ra cái tư vị gì, lại nghe thấy một người kêu to dưới đường:
"Không tốt, không tốt, đã nói chính là nữ hưu nam, sao lại làm mấy cái thứ hoa ngôn xảo ngữ đó!"
Mọi người vừa nghe, trên từ huyện lệnh dưới đến nha dịch sôi nổi kinh hãi, trơ mắt mà nhìn một thiếu niên ăn mặc cuồng dã nhảy xuống từ trên mái hiên cửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Dương: Nhạn Nhạn quả nhiên là luyến tiếc chúng ta!
Liêu Nhạn: Nói hươu nói vượn! Rõ ràng là lão tử hành hiệp trượng nghĩa, trì hoãn hành trình!