Đối mặt với tình huống hiện thực như vậy, rất khó có người bảo trì được lý trí thanh tỉnh.
Vì thế trong non nửa canh giờ kế tiếp, Mạnh Dương lại mua một cuộn vải bông mịn, một túi hoa tiêu thượng đẳng, một cân bánh cốm gạo kê dẻo, nửa cân mứt gừng, cộng thêm một chút kẹo mạch nha...... Nếu không phải có Vương chưởng quầy là đánh xe bò tới đây, thật sự là phải không chứa được rồi.
Bán kẹo mạch nha chính là một bà bà tóc hoa râm, bà ấy ngồi ngay trong góc, mặc một thân áo bông xám xìn xịt, trong lòng ôm một cái hũ sứ nhỏ bọc vỏ bông, cười tủm tỉm nhìn đám người lui tới, thường thường kêu một tiếng:
"Kẹo mạch nha, kẹo mạch nha ngọt ngào đây."
So với nói bà đang buôn bán, chi bằng nói là nương cơ hội buôn bán đi ra phơi nắng ấy, thích ý quá chừng.
Chỉ ba chữ "kẹo mạch nha" này, cũng đã lộ ra một cỗ hương vị ngọt ngào.
Mạnh Dương cơ hồ theo bản năng chép miệng, chạy chậm qua hỏi: "Lão bà bà, kẹo mạch bán thế nào vậy ạ?"
Lão bà bà híp mắt nhìn chàng với hai đứa nhỏ theo cùng ở phía sau, cảm thấy ba tiểu bằng hữu này cũng thật tuấn, cười ha hả nói: "3 văn tiền một cây."
Mạnh Dương lập tức đếm ra 9 văn tiền, "Cho 3 que."
Bất luận thứ gì dính dáng đến vị ngọt, đều phá lệ đắt một ít, nhà người thường bình thường là ngày lễ ngày tết mới nỡ mà dính một chút.
Cách bán kẹo mạch nha rất thú vị, không có cân ký, cũng không bán theo túi, mà là phải chú ý kỹ xảo.
Về phần khách hàng đến tột cùng có thể tới tay bao nhiêu khối đường, chủ yếu là xem tâm tình người bán đồ chơi làm bằng đường......
Chỉ thấy bà bà kia lấy ra 2 que gỗ nhỏ từ trong túi vải sạch sẽ, cho vào nước đường màu hổ phách nửa trong suốt dùng sức quấy một cái, trên đầu que gỗ kia liền treo một cục nước đường, cũng kéo ra một cái đuôi đường dài thật dài.
Ánh nắng sáng ngời chiếu vào trên sợi đường, chiết xạ ra ánh sáng lộng lẫy, giống như đá quý lưu li kéo sợi.
Mấy ngón tay già nua lấy sự linh hoạt không phù hợp tuổi tác chuyển động, dùng 2 que gỗ cọ xát lẫn nhau trong nước đường, không bao lâu, một cục kẹo mạch nha lớn cỡ hạt dẻ liền ngoan ngoãn mà an gia ngay trên đỉnh que gỗ rồi.
Que gỗ manh mảnh, khối kẹo to to, giống như một con búp bê đầu to, đẹp ghê.
Lão bà bà cười đưa kẹo mạch nha qua, còn cố ý đè thấp giọng, thần thần bí bí nói: "Cho mấy đứa lớn một chút."
Mạnh Dương hồi ức lại khối kẹo mạch nha trong tay những người khác đã thấy vừa nãy, hình như xác thật là phải nhỏ hơn của mình một tí xíu, vì thế tâm tình lập tức vui sướng lên. "Cảm ơn bà bà." Chàng giống như là hoàn thành một lần giao dịch khẩn trương khác loại trước mắt bao người, cũng hạ giọng, thần thần bí bí nói, "Bà bà ăn tết vui nha!"
Thật ra thì chưa chắc chính là ham chút hời nhỏ này, nhưng ai sẽ không thích cảm giác bị thiên vị chứ?
Chỉ tí tẹo vui sướng như vậy, đã đủ để chống đỡ cả ngày.
Lão bà bà cười trả lời: "Ăn tết vui a!"
Tuy chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, nhưng Mạnh Dương vẫn là nhịn không được mà chia sẻ vui sướng của mình với bà, vì thế chỉ vào Bạch Tinh với Liêu Nhạn ở đằng sau nói: "Bọn họ đều là bằng hữu tốt của ta, năm nay chúng ta cùng nhau ăn tết đó."
Lão bà bà gật gật đầu, tựa hồ cũng mừng thay chàng vậy, "Phải không? Thế cũng thật không tệ."
Mạnh Dương lập tức đạt được thỏa mãn thật lớn, hề hề cười ngây ngô.
Đúng vậy, như vậy cũng thật không tệ.
Mạnh Dương đưa một que cho Bạch Tinh, lại ân cần mà đưa một que trông ra lớn hơn một chút trong 2 que dư lại đến trước mặt Liêu Nhạn, "Nhạn Nhạn, cho ngươi ăn."
Hương vị thơm ngọt đặc hữu của mạch nha vèo vèo chui vào xoang mũi, câu đến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, Liêu Nhạn mịt mờ mà nuốt nước miếng, lập tức đoạt qua một que, hung dữ nói: "Cái gì gọi là cho lão tử ăn, ngươi vốn dĩ là cầm bạc của lão tử! Hừ!"
Nói xong, chàng ta cố ý phi thường dũng cảm mà liếm kẹo mạch nha từ dưới lên trên một lần, dùng sức hỉnh cằm, trừng mắt nhìn Mạnh Dương như thị uy vậy.
Mạnh Dương cũng không giận, vẫn là mi mắt cong cong nhìn chàng ta, cười ha hả hỏi: "Có ngọt không hả?"
"Thường thường đi." Liêu Nhạn cố ý lên giọng nói, một hai muốn đối nghịch với chàng.
Lời tuy là thế, nhưng hương vị ngọt ngào của kẹo lại nháy mắt đã tràn ngập khoang miệng, làm ngữ khí của chàng ta nghe lên xa không có cường ngạnh như tưởng tượng vậy, ngay cả mặt mày đều mang chút nhu hòa.
Mạnh Dương cũng sướng rơn liếm một miếng, quay đầu cười nói với Bạch Tinh: "Thật ngọt á."
Trong miệng Bạch Tinh ngậm kẹo, bên phải quai hàm phồng lên một khối to, "Thật ngọt nga."
Kẹo, thế mà lại là thứ kỳ diệu như vậy sao? Thế mà lại làm thể xác và tinh thần người ta đều thoải mái lên theo.
Thật ra thì hôm nay có hơi lạnh, nhưng mà mặt trời rất tốt, người huyện thành lại rất nhiều, mỗi người đều giống như mặt trời nhỏ di động, chen chen chúc chúc liền không cảm thấy lạnh.
Trong miệng ba người đều cắn kẹo mạch nha, vừa đi vừa nhìn, thường thường còn dừng lại dò hỏi kẹo khác.
Ngã tư đường có biểu diễn phun hỏa cầu, người nọ tựa hồ phi thường không sợ lạnh, mùa đong còn cố ý để lộ ra một nửa ngực.
Tay hắn giơ cây đuốc vòng quanh sân một vòng, để mọi người xác nhận ngọn lửa trên đó nóng bỏng cỡ nào, cũng không có một tia giở trò bịp bợm nào.
Khán giả đều hết sức chăm chú mà nhìn, trong đó có không ít người biết chuyện, thật sự đánh bạo duỗi ngón tay ra, đi chạm lấy ngọn lửa thiêu đốt.
"Ai ui da, bỏng chết ta, là thật!"
Trong đám người lập tức phát ra một tiếng cười vang.
Người bán nghệ thu cây đuốc lại, bưng chén rượu mạnh lên nốc vào, phốc cái phun về phía cây đuốc.
Liền thấy thể tích ngọn lửa kia nháy mắt bành trướng lên đâu chỉ gấp mười lần, cùng với khói đặc cuồn cuộn nổ tung ra một cục, tựa như mây lửa hừng hực thiêu đốt giữa không trung.
Khán giả quây thành một vòng sôi nổi phát ra tiếng kinh thán ai ui ai ui, thân thể theo bản năng ngưỡng ra sau, cả một vòng tựa như thủy triều ngoài biển vậy, xôn xao mở rộng một vòng.
Người bán nghệ đắc ý xoa xoa rượu còn sót lại bên miệng, giơ lên cây đuốc đã lần nữa khôi phục bình tĩnh, lại lần nữa vòng quanh sân một vòng, nghênh đón tiếng vỗ tay núi gầm biển gào và đồng tiền như hạt mưa rơi xuống.
Thật ra thì ảo thuật này không có cửa nẻo đặc biệt gì, chỉ là rượu mạnh gặp lửa cháy lên thôi, chỉ cần can đảm cẩn trọng, không sợ bị đốt cháy tóc tai lông mày chòm râu, ai cũng có thể làm được.
Nhưng chính là một cái ảo thuật đơn giản như thế, chấn động thị giác và không khí ngày hội nùng liệt mang lại cho mọi người lại là không thể thay thế.
Mạnh Dương nhìn mê mẩn, liều mạng vỗ tay, lại còn bớt thời giờ mò ra một miếng cốm gạo kê dẻo trong túi giấy, hơi hơi dùng sức, liền nghe răng rắc một tiếng, bẻ xuống một khối to.
Chàng theo thường lệ đưa cho Bạch Tinh trước, rồi lại cho Liêu Nhạn.
Cốm gạo kê dẻo mới ra nồi không lâu, cách túi giấy cũng có thể cảm giác được dư ôn, đúng là lúc thơm xốp giòn tan, hai hàng răng cắn một miếng chính là đầy miệng thơm ngọt.
Liêu Nhạn có chút không quá tự tại, cố ý không nhận, "Làm gì cứ bắt lão tử ăn!"
Đối mặt với Mạnh Dương, chàng ta cảm thấy nhất định phải tự xưng lão tử mới có thể thể hiện ra ý tứ cao cao tại thượng.
Mạnh Dương nghiêm túc nói: "Bởi vì ta đang lấy lòng ngươi nha."
Hai con mắt chàng đều chớp động ánh sáng được gọi là chân thành, chẳng cảm thấy nói như vậy là thẹn thùng chút nào.
Ta đang lấy lòng ngươi......
Trong óc Liêu Nhạn đột nhiên ong một tiếng, một đôi mắt đều trợn tròn.
Vành tai chàng ta bỗng nhiên tê dại, trên mặt cũng nóng hầm hập, lắp bắp lại rất lớn tiếng nói: "Nói, nói mê sảng cái gì!"
Lão tử lại không phải tiểu cô nương, ai cần ngươi lấy lòng!
Lão tử là dễ bị lấy lòng như vậy sao?
Mạnh Dương chớp chớp mắt, lại hỏi dò: "Vậy, vậy ngươi không giận ta rồi?"
Liêu Nhạn lại lập tức xụ mặt, cướp lấy cốm gạo trong tay chàng một phen, hai ba cái ăn sạch bong, mồm miệng không rõ nói: "Nằm mơ!"
Chàng ta ghét con mọt sách nhất, hừ, hồ ly tinh!
Lại qua chừng 1 khắc, mặt trời đã dần dần bò lên chính giữa trời, ba người với đám người Vương chưởng quầy hội họp, để ông ấy dẫn đến một quán ăn ăn cơm.
Thế mà có mì thịt bò nha! Thật không hổ là thành lớn, bọn họ thậm chí còn thấy 2 sạp bán thịt bò kìa!
Cỡ chừng trọn một con bò!
Vương chưởng quầy luôn luôn hào sảng, khó được hôm nay lại cao hứng như thế, liền làm chủ gọi cho mọi người mỗi người một chén, thêm vào còn gọi mấy món ăn kèm, một con ngỗng quay sốt mơ béo tốt, một lồng bánh bao thịt nóng hôi hổi.
"Cứ việc ăn, không đủ lại gọi."
Ông tựa như một đại gia trưởng* vậy, cẩn thận mà chiếu cố mỗi đứa bé, ngay cả tiểu nhị đánh xe cũng không bỏ lọt.
*: gia trưởng ở đây là trưởng của một gia đình, là cha là mẹ, là ông là bà (trong trường hợp đặc biệt của vài gia đình, có thể là anh chị hoặc người giám hộ nào khác). Ở bên trung họp phụ huynh người ta gọi là gia trưởng hội, chứ không phải gia trưởng theo cái nghĩa phiến diện khá xấu mình hay nghĩ tới đâu nhé.
Thịt bò giá cao không dễ có, tới gần cuối năm, khó tránh khỏi lại thêm vào ba ## giá, chỉ một chén mì thịt bò đã liền phải hơn 30 văn, đều đủ mua 2 cân thịt heo béo rồi.
Nhưng mà ăn ngon thật nha.
Một cái nồi thật lớn không ngừng quay cuồng, cứ vậy mà đĩnh đạc bày ở cửa quán mặc người ngắm nhìn, toàn quá trình đại sư phụ làm mì đều là công khai, hắn giống như là chẳng sợ bị người ta học đi bản lĩnh chút nào.
Trên tấm thớt rộng rãi chỉnh tề sắp hàng rất nhiều cục bột bóng loáng, đại sư phụ tùy ý kéo một cục qua, giống như phi thường chẳng chút để ý nào kéo qua lại mấy cái, cục bột mềm mại liền mộng ảo mà biến thành một lọn mì sợi to.
Hắn y như khoe khoang mà lắc lắc về phía khách hàng, sợi mì mảnh dẻ thế mà không có sợi nào bị đứt, đều như vũ giả được huấn luyện có tố chất phô ra dáng người duyên dáng giữa không trung.
Mì sợi trên thị trường phần lớn là cán bằng tay hoặc là cắt bằng đao, mì sợi cũng không đặc biệt nhiều, cho nên phá lệ có sức hấp dẫn.
Mạnh Dương dụng tâm quan sát động tác của sư phụ mì sợi, âm thầm cân nhắc bí quyết, nghĩ nếu sau khi về nhà, liệu mình có phải cũng có thể học làm một chút không?
Bạch Tinh ngắm ngây người, bất giác đã bắt đầu đếm hắn đã kéo bao nhiêu lần, cuối cùng có thể được đến bao nhiêu mì sợi.
Nhưng nàng thật sự không quá am hiểu tính toán, tính đến về sau liền cảm thấy ngón tay không đủ dùng, đành phải buồn bực từ bỏ.
Ầy, cái này cũng thật khó.
Nhưng thật ra là Vương chưởng quầy đối diện tựa hồ đã trải qua chuyện người đi cùng đếm mì sợi rất nhiều lần, thấy thế cười nói: "Cái nghề này nhìn thì dễ, nhưng thật ra làm lên lại khó lắm, nghe nói sư phụ trong tiệm mì sợi này, lúc lợi hại nhất đó, có thể kéo một cục bột ra tới hơn hai trăm sợi, lỗ kim cũng xỏ vào được đó."
Một cục bột hơn hai trăm sợi, còn có thể xỏ vào lỗ kim?
Mọi người sôi nổi phát ra tiếng kinh thán, trong ánh mắt nhìn về phía sư phụ mì sợi cũng nhiều vài phần tôn trọng.
Đây thật đúng là ghê gớm.
Chỉ một chén mì thịt bò cũng có rất nhiều chú ý, sư phụ kéo mì chỉ phụ trách kéo mì, nấu mì có một người khác, bởi vì hỏa hậu cũng rất quan trọng đó.
Sư phụ kéo mì đưa mì sợi đã làm tốt tùy tay ném vào nồi, đồng bạn phụ trách nấu mì lập tức dùng đôi đũa cả bằng trúc thật dài quấy lên: Như vậy có thể phòng ngừa mì sợi bị dính liền.
Vì rất nhiều người gọi mì, trong một cái nồi to thường thường nấu bốn năm phần cùng một lúc, nhưng làm người kinh ngạc chính là, hắn thế mà không làm hỗn loạn chút nào!
Thần kỳ cỡ nào nha.
Mì sợi được kéo thật sự mảnh, vì bảo trì vị dai ngon, cũng không cần chần lâu lắm.
Đại sư phụ nấu mì căn bản là không cần ai nhắc nhở, lọn mì nào được ném vào khi nào ấy hả? Trong lòng hắn như gương sáng vậy, đều nhớ rõ rõ ràng ràng.
Dùng đũa dài quấy vài cái trong nồi, mì sợi đã nấu rời rạc liền y như binh ính nghe thấy hiệu lệnh vậy, một lần nữa ngoan ngoãn cuộn thành một lọn, bị thu vào trong muôi vớt to.
Trên mì sợi đã nấu tốt trải một vòng thịt bò sống xắt miếng mỏng, trực tiếp dội một muỗng nước lèo nóng bỏng lên trên, chỉ nháy mắt thôi, những miếng thịt bò kia liền biến sắc, chín rồi.
Nước lèo là canh loãng xương bò màu vàng nhạt đã được lọc, trên đó di động từng đốm từng đốm váng dầu màu vàng kim, mì sợi màu lúa mạch thiên nhiên an an tĩnh tĩnh nằm trong đó, giống một con bò nhỏ màu trắng đáng yêu.
Tiểu nhị phụ trách dọn mì thuần thục mà vẩy rau thơm xanh biếc vào trong chén, lại phủ khăn tay lên trên vai một phen, bưng khay giương giọng xướng một câu: "Một chén mì thịt bò, tới đây ~"
Giọng nói nhất định phải giòn tan, đọc từng chữ nhất định phải rõ ràng, những lời này vừa ra, liền tuyên cáo mỹ vị đã đến.
Trong tay mọi người gắt gao nắm chặt đôi đũa, đôi mắt thẳng tăm tắp nhìn chằm chặp bóng dáng tiểu nhị chạy bàn vô cùng nóng bỏng mà chờ đợi hắn đến đây.
"Tới đây tới đây, của bọn ta!" Vương chưởng quầy cũng khó tránh khỏi bị không khí này cảm nhiễm, cảm thấy mình phảng phất cũng trẻ ra mấy tuổi, thấy tiểu nhị chạy bàn bưng năm sáu chén mì đi sang bên này, theo bản năng vui sướng lên.
Mấy đứa nhỏ nào cần ông thúc giục? Sớm đã duỗi tay đi đón rồi.
Cơ hồ là ngay lập tức, cái bàn này đã bị mùi hương thịt bò nồng đậm vây quanh.
Trước hết nhân lúc nóng uống một húp canh, giãn ra trọn cái dạ dày, sau đó ăn vài miếng thịt bò: Lúc này hỏa hậu vừa đúng, quả nhiên vào miệng là tan, vị mịn mượt này căn bản không giống thịt.
Chờ tiến hành xong hai bước này rồi, mì sợi trong chén đã hút no nước súp, có thể vào miệng.
Vốn dĩ Bạch Tinh cảm thấy chén mì thịt dê ăn lúc mới vừa vào Đào Hoa trấn kia cũng đã là mỹ vị khó được, nhưng lúc này lại ăn mì thịt bò này, thế mà cảm thấy ăn ngon hơn mì thịt dê không biết bao nhiêu lần.
Là bởi vì mì này thật sự mỹ vị như thế sao, hay là...... do ăn cùng với mọi người nhỉ?
Ăn mấy miếng thịt bò lót bụng, lại đi gắp ngỗng quay.
Thật ra thì người địa phương cũng không ăn ngỗng nhiều, vì cứ cảm thấy sẽ có hương vị là lạ, nhưng ngỗng quay của cửa hàng này lại luôn bán rất tốt, quả thực có thể xem như phần độc nhất huyện Danh Sơn.
Cũng không biết là làm thế nào được, da ngoài của ngỗng quay vàng sáng xốp giòn, chất thịt bên trong lại rất tươi mới màu mỡ, lại mang theo độ dai chắc đặc hữu của thịt ngỗng, ăn phi thường đã ghiền.
Nếu ăn không quen hương vị thịt ngỗng, còn có thể chấm sốt mơ độc nhất vô nhị của cửa hàng này một chút, chua ngọt ngon miệng rất là khai vị, phi thường thoải mái thanh tân.
Bạch Tinh cũng không quá am hiểu ăn chua, mới vừa vào miệng đã bị vị chua này kích thích đến híp mắt: Nàng thậm chí còn run lập cập tí tẹo kia kìa.
Nhưng mà rất mau, vị chua mới đầu tan đi, vị ngọt lành tinh mịn dày đặc như sóng biển dưới ánh mặt trời cuồn cuộn không ngừng đánh úp lại, mang đi chỉ một chút mùi lạ còn lại của ngỗn quay......
Dưới bàn, chân nàng đều bởi vì vui mừng ngoài ý muốn mà chấm chấm một chút.
Việc làm ăn của cửa hàng này rất tốt, giờ cơm không còn chỗ mà ngồi, không ngừng có khách mới tới ôm lòng may mắn mà thăm dò ngó vào trong, hy vọng có thể vừa vặn đuổi kịp khách ăn xong rời bàn.
Trong lúc vô ý Bạch Tinh đối mắt với một đôi nam nữ trẻ tuổi, khát vọng cùng khẩn thiết trong ánh mắt đối phương tựa như thực chất, cơ hồ là đang chói lọi hỏi:
Cô nương, ngươi ăn xong rồi sao?
Bạch tinh trầm mặc một lát, lại thong thả mà kiên định bắt một cái bánh bao thịt.
Ưm, thật ngon.
Ánh mắt thất vọng mà ai oán của đôi tình lữ trẻ tuổi kia đảo cái mà que trên tay nàng, đành phải một lần nữa kiếm mục tiêu mới.
Bạch Tinh thầm nhủ may mắn.
Ngồi đối diện chính là một nhà bốn người, cha mẹ mang theo một đôi huynh muội, bọn họ cũng gọi mì thịt bò, liền thấy người làm ca ca gắp thịt bò trong chén mình cho muội muội, người làm mẹ lại gắp cho ca ca, sau đó người làm cha lại gắp cho người làm mẹ.
Tiểu nữ hài kia cũng mới chưa được năm sáu tuổi thì phải, cầm lấy một đôi đũa lớn ăn đến đầy miệng là dầu.
Cô bé chớp chớp mắt, bỗng nhiên vụng về mà gắp lên một miếng thịt bò, run rẩy đưa vào trong chén phụ thân, nãi thanh nãi khí nói: "Cha ăn."
Người làm cha sửng sốt, thế mà cứ vậy mà đỏ vành mắt, duỗi tay sờ sờ mái tóc vàng mềm mại của nữ nhi, ôn nhu nói: "Ai, cha cũng ăn."
Bạch Tinh an tĩnh mà nhìn chằm chú hết thảy những gì phát sinh trên bàn đối diện, cũng khôn biết, chính là cảm thấy thật cao hứng.
Thật tốt.
Đoàn người ăn xong mì thịt bò, lúc này mới bước lên đường về Đào Hoa trấn.
Lúc này, tâm sự của Thúy Hồng đã qua, nét mặt tỏa sáng mặt mày hớn hở nói không nên lời, trong ánh mắt đều phát sáng. Thật tốt a, ai có thể nghĩ đến sẽ thật sự cứ vậy mà thuận lợi hoàn toàn tách ra khỏi đoạn cuộc sống bất kham trước kia?
Nàng cảm thấy mình tự do xưa nay chưa từng có, không cần nghĩ nên lấy lòng kẻ khác thế nào, cũng không cần sợ hãi làm không kịp việc nhà bị kén cá chọn canh......
Từ nay về sau, chỉ cần một lòng một dạ dùng sức sống qua ngày là tốt!
Trên đời này còn có việc nào càng thống khoái hơn thế này sao?
Không có đâu, không có đâu, nàng cao hứng đến độ sắp bay lên rồi!
Thúy Hồng ló đầu ra khỏi xe bò, lại lần nữa nói lời cảm kích với Liêu Nhạn, lại nói: "Hôm nay ít nhiều nhờ mọi người hỗ trợ, buổi tối ta làm chủ, đều không cần đi à nha, vô cùng cao hứng ăn một bữa lại nói."
Bạch Tinh bỗng có chút hổ thẹn, "Ta cái gì cũng không có làm."
Nàng nỗ lực hồi ức lại hành trình hôm nay một chút, phát hiện mình hình như đều vẫn luôn đang... Ăn?
Hàn Thanh là Liêu Nhạn đánh, hưu thư là Mạnh Dương viết, mình à? A, điểm tâm là mình ăn.
Bạch Tinh yên lặng tổng kết nói.
"Có khả năng có một nữ hài tử bồi ta tới cùng, ta liền cảm thấy rất an tâm, thật cao hứng á!" Thúy Hồng cười nói.
Nàng ấy không an ủi, cũng không nói những lời ba hoa chính chòe gì khác, cố tình nghe vào lại càng chân thật.
Nàng ấy chính là nói thật.
Rốt cuộc nam nữ có khác, có vài lúc có một số việc...... Có một nữ hài tử ở bên người thì cảm giác xác thật càng thư thái hơn chút.
Thì ra chỉ là đi cùng là tốt rồi sao? Bạch Tinh hơi hơi có chút nghi hoặc, nàng cũng không biết mình là người hữu dụng như thế.
Nhưng mà rất thần kỳ, nàng lại lần nữa cảm nhận được một chút vui sướng khi được khẳng định.
Thúy Hồng có lòng mời khách, nhưng mọi người lại cảm thấy giữa trưa đã ăn cơm của Vương chưởng quầy, không tiện lại ăn lần hai, cho nên mười phần chối từ.
Thấy Thúy Hồng có chút mất mát, Vương chưởng quầy liền cười nói: "Ngày sau đều là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, còn sợ không có cơ hội mời khách sao?"
Nói cho Thúy Hồng lại cao hứng lên, nhưng ba người Bạch Tinh lại theo bản năng trao đổi ánh mắt, há miệng thở dốc, không lên tiếng.
≈≈≈≈≈
Chuyện xong xuôi, phố cũng dạo rồi, mọi người đều nóng lòng về nhà, chạy đến phá lệ phiêu, hoàn toàn không cảm thấy mỏi mệt. Cho nên vào lúc mặt trời thoáng ngả về tây ấy, cũng đã có thể thấy được tường thành cũ nát của Đào Hoa trấn.
Vương chưởng quầy thấy lúc ấy Liêu Nhạn cũng không đặc biệt bài xích lên đường cùng với Mạnh Dương, trong lòng biết chút khúc mắc không hiểu được kia, chỉ sợ đã giải được tầm tầm rồi, cũng cao hứng thay bọn họ.
Ông liền vờ như không có việc gì vậy đó, cũng không nhắc lại lời mời Liêu Nhạn đến nhà mình ở lại, trước hết khua xe bò tới bên Mạnh Dương bên này tiễn người.
Liêu Nhạn còn chưa thế nào, đại hắc cũng đã phi thường chủ động mà dùng đầu ủi ra cổng lớn nhà Mạnh Dương, quen cửa quen nẻo chui vào chuồng ngựa.
Hầy, vẫn là trong nhà thoải mái.
Nó nháy nháy mắt với Mạnh Dương, sau đó liền bắt đầu ăn cỏ khô buổi sáng còn chưa ăn xong.
Liêu Nhạn giống như mới vừa phục hồi tinh thần lại ấy, lập tức chạy tới kéo dây cương nó, "Không được ăn đồ của người khác!"
Đại hắc mã ăn đến chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ vén lên một con mắt nhìn chàng ta: Ngươi nói có phải ngươi ngốc không? Không phải đã giao bạc sao?
Liêu Nhạn thần kỳ mà lĩnh hội tâm ý nó, nghĩ lại cũng phải ha, vì thế lập tức sửa lời: "Ăn nhanh lên, ăn xong rồi chúng ta đi liền."
Mạnh Dương dũng cảm mà cản trước mặt chàng ta, phi thường khẩn thiết mà giữ lại, "Nhạn Nhạn, đừng đi mà, chúng ta còn chuyên môn để lại gà hầm hạt dẻ cho ngươi đó, vừa thơm lại ngọt, ăn rất ngon."
Liêu Nhạn phi thường có khí tết nói: "Ta chẳng lẽ là người có thể dễ dàng bị một món ăn thu mua sao? Nói cho ngươi, người muốn mời lão tử qua ở có rất nhiều đó!"
Chờ xem đi, chàng ta lập tức liền đi tửu lầu Vương gia uống rượu.
Đang nói, ngoài cửa liền tới một tiểu nhị của tửu lầu Vương gia, hắn xách xuống 2 hũ rượu dùng bùn đỏ phong từ trên xe, một cái chậu gốm thật lớn, còn có một túi giấy to.
Cái chậu gốm kia đúng là đựng móng heo đông lạnh Thúy Hồng làm, sáng lấp lánh lắc lư, còn một miếng cũng chưa động, đã liền đưa hết tới đây.
Trong túi giấy lại là cá khô nhỏ đã phơi tốt, chẳng qua còn chưa kịp khô hẳn.
Tiểu nhị kia cười nói: "Đây là chưởng quầy của chúng ta và Thúy Hồng cô nãi nãi cố ý đưa cho Nhạn thiếu hiệp, lễ vật giản bạc, chớ ghét bỏ."
Liêu Nhạn: "......"
Họ Vương, ngươi không trượng nghĩa!
Tác giả có lời muốn nói:
Liêu Nhạn: "Họ Vương không nói võ đức! Quả thực cô phụ tín nhiệm của lão tử."
Hình: Mì thịt bò