• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lộ Hành nói: "Tôi, tôi..."

Kiều Quảng Lan hăng hái vỗ vô lăng một cái: "Được rồi, rốt cục giờ đã vực dậy tinh thần được rồi, vậy thì lên đường tiếp thôi! Giá!*"

*Tiếng này là tiếng lúc thúc ngựa cổ đại ấy =)))

Lộ Hành: "..."

Có phải vừa nãy yên tâm hơi sớm không nhỉ, lời của em ấy... đáng tin không?

Xe thuận theo đường núi quanh co đi thẳng tới, mất hơn một tiếng đồng hồ thì không còn đường nữa.

Lộ Hành dừng xe, Kiều Quảng Lan bước xuống khỏi xe, thật ra từ khi hắn có chuyện đến bây giờ cũng mới chỉ một tháng thôi, thế nhưng khi nhìn lại nơi đã lớn lên này lại cứ như còn đang mơ.

Nơi này là trận pháp để vào Ý Hình Môn, mỗi ngày đều biến hóa theo canh giờ hay mùa khác nhau, không phải cao thủ phá trận hay không được ai dẫn dắt rất khó tiến vào.

Lộ Hành lùi về sau hai bước, quay lưng lại.

Kiều Quảng Lan biết anh luôn biết cách làm người, hắn muốn tránh rắc rối nên cũng không để ý anh nữa, thong thả lắc mình bước vài bước đến chỗ cũ rồi tìm được một vị trí, ngâm lên: "Thiên bồng tù vu tứ quý nguyệt, sinh thương nhị môn chấn thất cung."

Một tiếng ầm vang lên, mấy cây lớn bên cạnh đột nhiên đồng thời chuyển động.

Kiều Quảng Lan lách mình qua khe hở giữa hai cái cây được, ống tay áo tung bay, cơ thể hắn lắc trái lắc phải, rồi ngâm thêm: "Lạc ly cửu cung bình biến tướng, tâm khai tam kỳ trực phù giáng."

Cây lớn ổn định một mặt tường vừa khéo vắt ngang giữa đường.

Kiều Quang Lan không thèm chớp mắt, nhanh chân tiến lên đập lên mặt tường: "Ngã sinh chi nguyệt cực toàn thông..."

Tay hắn xuyên qua mặt tường, chuẩn xác chạm được một vị trí phía sau: "Thiên địa đô lai nhất chưởng trung!"

Bức tường khổng lồ tách ra hai bên rồi biến mất không còn tăm tích, phía sau là một mảnh xanh biếc gợn sóng, chính giữa có một hòn đảo và trên bờ có một con thuyền.

Kiều Quảng Lan phất áo rồi nói: "Đi thôi."

Lúc này Lộ Hành mới xoay người lên thuyền trước một bước rồi mới quay đầu kéo Kiều Quảng Lan lên.

Kiều Quảng Lan nói: "Vẫn cứ cẩn thận thế... Thuyền trong môn phái tôi thì có vấn đề gì được hả?"

Lộ Hành mỉm cười, không tranh luận với hắn. Từ sau khi Kiều Quảng Lan nhận ra được anh, anh luôn trong trạng thái như có vợ là có được tất cả mọi thứ cho nên không bao giờ còn chuyện hành động giống như thời điểm còn ở đỉnh điểm thời kỳ ngày nào cũng đối chọi mà không hôm nào giống hôm nào trước đó của hai người.


Trên thuyền không có mái chèo thế nhưng hai người cũng không có ý tự mình tìm. Lúc bọn họ vừa ngồi vững liền có một con sơn dương màu xanh nhỏ cỡ bàn tay nhảy lên mui thuyền, nó lại gần cẩn thận ngửi ngửi Kiều Quảng Lan một cái, hồi lâu sau nó mới đột nhiên sung sướng kêu to hai tiếng rồi liều mạng cọ cọ tay Kiều Quảng Lan.

Mới nhìn thì con thú nhỏ này khá giống con sơn dương, thế nhưng tới gần mới thấy trên đầu chỉ mọc một chiếc sừng, bốn bàn chân giống như chân gấu, trên người trên dưới đầy lông xanh, không có một chút màu sắc hỗn tạp.

Lộ Hành cười nói: "Con Nhậm Pháp Thú* là thần thú cổ đại đã sống đến lớn tuổi vậy rồi còn biết làm nũng."

*Nó là một trong những thần thú cổ đại trong thần thoại của Trung Quốc.

Nhậm Pháp Thú hắt hơi một cái về phía anh, Lộ Hành mỉm cười, cơ thể không nhúc nhích, thế nhưng ngón tay lại kẹp lại bên được mấy mũi tên băng được ngưng tụ từ nước hồ.

Kiều Quảng Lan sờ đầu Mặc Pháp Thú: "Tô Tô, chúng ta không để ý anh ta nữa, lái thuyền trước đi."

Lộ Hành cười tủm tỉm, tự tưởng tượng ra hình một nhà ba người xinh đẹp tuyệt vời, anh cảm thấy cả người nhẹ bẫng.

Tô Tô rất nghe lời Kiều Quảng Lan, cọ cọ hắn một chút rồi nhảy đến mũi thuyền, sóng nước dâng lên, thuyền nhỏ bắt đầu tự di chuyển, bên đường mây mù mờ mịt, linh khí phát ra ánh sáng.

Có Mặc Pháp Thú mở đường, thuyền nhỏ đi một đường cứ như đang cưỡi gió, nhanh chóng cập bờ.

Tô Tô nhảy xuống đất cọ cọ ống quần Kiều Quảng Lan, mềm mại kêu một tiếng cứ như đang nhắc hắn đừng quên đút nó đồ ăn ngon. Kiều Quảng Lan cúi người vỗ vỗ nó, híp mắt nở nụ cười, nó đã lần nữa nhảy vào bụi cỏ.

Kiều Quảng Lan thẳng eo, quay đầu lại hỏi Lộ Hành: "Anh gặp người khác được không?"

Phái Trường Lưu thuộc về đạo giáo, Ý Hình Môn lại tin phật giáo, hai môn phái đều là môn phái lâu đời đứng số một số hai giới phong thủy, thế nhưng trong trong một số mặt vẫn không đồng nhất quan điểm cho nên quan hệ luôn không không tốt. Hơn nữa, Kiều Quảng Lan ở Ý Hình Môn luôn như loại tồn tại được người vây quanh, cho nên tất cả sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội đều không nhìn vừa mắt Lộ Hành...

Lộ Hành như không nghe được nghĩa câu nói của Kiều Quảng Lan, đáp lại một cách tự nhiên vô tội: "Tất nhiên phải đưa em đến lên mới yên tâm được."

Kiều Quảng Lan nói: "Được, vậy thì đi thôi. Tôi bảo vệ anh, tôi sẽ không để người khác bắt nạt anh đâu."

Lộ Hành cảm thán: "Hạnh phúc thật đấy."

Lúc đầu Kiều Quảng Lan đã thành công phá giải trận pháp tầng ngoài cho nên lúc vào núi không làm ảnh hưởng đến người khác. Lúc này hắn và Lộ Hành lại đi vào trong cũng chỉ có miếu thờ san sát.

Có người vội vã chạy tới từ căn phòng ở nơi xa nhất phía ngoài: "Là ai mà không báo... A—— Sư huynh! Kiều sư huynh!"

Kiều Quảng Lan không nhịn được xoa lỗ tai: "Phan Tuyên, sao lúc đó cậu không đi học thành nhạc đi?"

Phan Tuyên lẩm bẩm: "Em không nhìn nhầm chứ? Không, dù nhìn nhầm cũng không nghe nhầm được, nhất định cái giọngnày là của sư huynh không sai! Sư huynh, tốt cục anh vẫn còn sống, lại còn đi chung với Lộ Hành."

Không biết vì sao Kiều Quảng Lan lại nghe được cái ý "Đi chung với anh ta còn tốt hơn là đi chết" từ miệng sư đệ.

Lộ Hành ở bên cạnh híp mắt cười rồi nói: "Tiểu Phan, nãy cậu mới gọi tôi là gì?"

Phan Tuyên ngừng một chút hơi rụt về phía Kiều Quảng Lan ngập ngừng nói: "Là Lộ, Lộ thiếu chưởng môn."

Lúc mới đầu cậu có cảm giác như vẫn còn đang trong mơ, bây giờ ghé đến gần Kiều Quảng Lan một chút, cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, trong lòng cậu ta mới đột nhiên nhận ra rồi quay qua ôm chặt hắn, nước mắt bỗng chốc trào ra: "Hu hu hu, sư huynh, anh về thật rồi, tốt quá đi thôi, em còn từng nghĩ là sẽ không còn được gặp lại anh nữa... Hu hu hu hu hu..."

Lộ Hành bị làm cho chua lòm hít một hơi, nhưng anh nhịn lại chứ không ngăn cản, quay người đá một cục đá nhỏ vô tôi.

Kiều Quảng Lan thoáng thấy được, không biết sao ấy thế mà trong lòng người luôn làm theo cảm xúc như hắn lại có chút không tự nhiên, hắn vỗ vỗ sau lưng Phan Tuyên: "Được rồi, đừng khóc nữa, anh có chết đâu."

Kiều Quảng Lan đúng là không biết cách an ủi người khác, hắn cũng không biết vì sao hắn nói câu đó xong thì tiếng khóc của đối phương cảng lớn hơn.

Ngay lúc Lộ Hành không thể nhịn được nữa, chuẩn bị xắn ống tay áo cướp người thì bên trong truyện đến những tiếng bước chân vội vã, nghe chừng còn có không ít người đến.

Anh và Kiều Quảng Lan cùng nhìn, mấy người nam nữ trẻ tuổi nhanh chân nhằm về phía Kiều Quảng Lan chạy đến, sau đó làm một hành động mà Lộ Hành vẫn muốn làm —— đó là trực tiếp tách Phan Tuyên trong lồng ngực Kiều Quảng Lan ra, sau đó ôm hắn thật chặt.

Trên gương mặt Kiều Quảng Lan lóe nhanh một chút rung động, thế nhưng chớp mắt đã bị hắn đè xuống. Không biết trong lòng hắn nghĩ thế nào, thế nhưng khi mở miệng nói chuyện lần nữa thì giọng điệu nói chuyện vẫn là cái kiểu lười biếng dửng dưng như không: "Đan sư huynh, nhiều người thế này, nếu mà mỗi người muốn ôm em một cái thì sợ là ôm đến tối cũng không xong mất."

Đan Chương đang chìm trong buồn thương bị câu nói đầu tiên của tên nhóc này đập bay sạch trơn, anh vừa bực mình vừa buồn cười, sau khi buông Kiều Quảng Lan ra thì đấm vai hắn một phát: "Nghĩ hay ha, ngoài trừ anh tự nhiên bị ngu người thì ai muốn ôm thằng nhóc thúi nhà em."

Kiều Quảng Lan cười to, người phía sau Đan Chương dồn dập vây qua, kéo hắn hỏi này hỏi nọ.

Lộ Hành ở bên cạnh nhìn cũng không giấu được nụ cười. Tuy rằng khi còn bé Kiều Quảng Lan đã phải chịu rất nhiều khổ cực, thế nhưng địa vị đoàn sủng* của hắn khi ở Ý Hình Môn thì khỏi phải nói, cho dù có ghen thế nào đi nữa thì nhìn thấy người khác đối xử tốt với hắn cũng là một chuyện khiến người ta vui sướng.

*Là khi bạn bày trò nhảy múa, hát hò, gào thét, luôn có một đám người hưởng ứng với bạn, yêu thương và muốn bảo bọc bạn

Nói được mấy câu, Đan Chương nói: "Cơ thể còn chưa khỏe, đừng đứng trong gió nữa, vào nào. Sư Phụ còn bên trong."

Kiều Quảng Lan gật gật đầu, kéo Lộ Hành qua một cách đường đường chính chính rồi nói: "Lộ Hành, đi thôi, vào nghỉ với tôi."

Lộ Hành dịu dàng liếc mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đong đầy ý cười. Mãi đến lúc này Đan Chương mới phát hiện ra sự tồn tại của anh, trên mặt xẹt qua một chút vẻ phức tạp, anh ta ngừng một chút, mới nói: "Lộ thiếu chưởng môn cũng đến sao, mau mời vào."

Kiều Quảng Lan kinh ngạc nhìn anh ta, vốn hắn còn cho rằng lần này Lộ Hành lên núi nhất định không vớt vát được chút sắc mặt tốt đẹp gì, còn chuẩn bị thực hiện lời hứa bảo vệ anh, thế nhưng không nghĩ tới thái độ của Đan Chương tuy chưa tínhp000 là thân thiết thế nhưng vẫn rất lịch sự! Lúc những người khác nhìn Lộ Hành hình như cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều.

Chuyện này... Uống nhầm thuốc cả à?

Hắn đang nghĩ ngợi, Lộ Hành đã lắc đầu nói: "Không cần, đưa em về đến nơi là được rồi, tôi đi trước đây. Lâu rồi chưa gặp sư phụ, tôi cũng phải về môn phái gặp người một chút."

Kiều Quảng Lan suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: "Vậy cũng tốt."

Lộ Hành vỗ vai hắn, cười với Kiều Quảng Lan rồi xoay người rời đi.

Đan Chương nhìn hành động qua lại của hai người bọn họ, lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Tiểu Phan, đi tiễn Lộ thiếu chưởng môn nhanh đi, sợ là Tô Tô không nghe lời anh ta đâu. Tiểu Kiều, chúng ta vào thôi."

Kiều Quảng Lan thu ánh mắt từ trên bóng lưng Lộ Hành về: "Vâng."

Đan Chương lùi về sau vài bước, hơi nghiêng người đến hắn đi trước. Lúc Ý Hình Môn thu nhận đồ đệ cực kỳ coi trọng nhân phẩm, đa số môn hạ đệ tử đều là cô nhi, bởi vậy mọi người ở chung cực kỳ hòa hợp cứ như thể có quan hệ huyết thống. Mà bất kể nói thế nào đi chăng nữa, Kiều Quảng Lan là môn chủ đời kế tiếp, cho nên không thể đánh mất đi lễ tiết.

Kiều Quảng Lan thở dài rồi lắc đầu một cái, bước vào đầu tiên.

Kiến trúc nơi này được trang trí như thời cổ vẫn giữ được hình dạng như năm ấy Ý Hình Môn mới được thành lập, chỉ là đã sửa chữa nhiều lần. Kiều Quảng Lan đi qua hành lang gấp khúc, đi qua mấy đình viện, cửa phòng trước sân khép hờ, một người đàn ông chừng 50 tuổi đang tập trung pha trà, nhìn qua còn có mấy phần tiên phong đạo cốt, các đệ tử ở đây cũng không phát ra tiếng quấy rầy ông.

Sân không lớn, người còn lại tản đi hết, chỉ còn hai người Kiều Quảng Lan và Đan Chương bước vào cửa.

Kiều Quảng Lan tới trước bàn liếc mắt một cái, nói một cách thâm sâu: "Bớt giả bộ, nước đun già rồi, lá trà thì bỏ nhiều, ngài không phải kiểu người tao nhã đâu sư phụ."

Đan Chương lén lút liếc mắt nhìn sư phụ mình một cái, sau đó lặng lẽ dịch qua một bên, chỉ sợ chiến hỏa nổi lên lan ra cả người vô tội.

Mới vừa né một cái, một cái cốc trà liền ném về phía Kiều Quảng Lan.

Kiều Quảng Lan lanh tay lẹ mắt chụp được cốc trà trong tay, hắn cũng không thèm nhìn mà uống một ngụm sau đó "phụt" ra một tiếng: "Con còn nói cái gì chứ! Khó uống quá đi!"

Hạ Trường Ấp mắng: "Thằng nhóc thúi, mới vừa trở về từ cõi chết đã muốn làm sư phụ anh tức chết à? Anh cút về cái chỗ núi Du Lam chim còn không thèm ị kia đi."

Kiều Quảng Lan ung dung ném cốc trà trở lại: "Lão già nhà thầy mù à, con sống sót mò về thầy thất vọng đúng không?"

Hạ Trường Ấp nói: "Hừ, tôi mù rồi, nếu không mù sao lúc trước khi chọn quà tặng kèm lúc nạp tiền điện thoại thì không chọn thùng dầu lạc bên cạnh mà lại chọn tên nhóc thúi nhà anh!"

Kiều Quảng Lan nói: "Trách con à! Trách thì trách thùng dầu lạc kia không có số tốt theo lão già nhà thầy chứ."

Hạ Trường Ấp nói: "Tại nhà anh nhìn chả giống trai cũng chả giống gái, nhìn cứ như con yêu tinh nhỏ, ông đây còn tưởng nhặt được một bé gái xinh đẹp nữa chứ."

Kiều Quảng Lan ghét nhất là người khác nói mình không giống nam cũng không giống nữ, hắn như muốn nhảy dựng lên: "Cho dù con có lớn lên như phụ nữ cũng đâu có so được với cái điệu bộ ẻo lả đó của thầy."

Hắn nói câu này dường như làm cho Hạ Trường Ấp sửng sốt một hồi mới ngừng lại một chút mắng: "Ông đây có ẻo lả thế nào thì sao, cái thẳng nhóc con nhà anh!"

Kiều Quảng Lan nói: "Hừ, thầy đang nói xàm kìa! Đây là do thầy tiết ra quá nhiều Testosterone đấy thầy biết không?

Hạ Trường Ấp: "Anh anh anh —— "

Trận đấu võ miệng này ông lại thua rồi!

Đan Chương ở bên cạnh nghe hai người cãi nhau vẫn luôn cười trộm, lúc này anh không nhịn nổi lập tức bật cười, lúc chạm phải ánh mắt hung tợn của sư phụ mới vội nhịn cười, tiến lên tách cặp thầy trò oan gia hai người ra: "Được rồi được rồi, Tiểu Kiều, không được tranh luận với sư phụ như thế. Em không biết em về sư phụ vui thế nào đâu, mấy nay người luôn..."

"Chương Nhi ngậm miệng đi! Ông đây nhìn thấy con thỏ con chết bầm này chết sớm được hơn 10 năm vẫn không vui tí nào đâu!"

Kiều Quảng Lan: "Hừ!"

Đan Chương đỡ trán: "Sư đệ!"

Kiều Quảng Lan nói: "Được rồi!"

Hắn lấy hai chiếc đệm, đưa cho Đan Chương một cái, tự mình khoang chân ngồi đối diện bàn trà: "Lão già, con không đấu võ miệng với thầy nữa, không thú vị."

Đan Chương nở nụ cười, cũng ngồi xuống bên cạnh. Hạ Trường Ấp hừ một tiếng rồi giơ tay ra: "Đưa tay đây."

Kiều Quảng Lan nói không đấu võ miệng thì thật sự không đấu võ miệng, hắn tự lấy miếng bánh gato nhỏ trên bàn rồi ăn, ậm ờ nói: "Không muốn. Có ăn nữa không? Đói chết rồi."

Hạ Trường Ấp đập tay Kiều Quảng Lan một cái làm rơi miếng bánh ngọt, ông lập tức vỗ bàn một cái: "Này!"

Hạ Trường Ấp kéo tay hắn qua bắt mạch rồi mắng: "Quỷ chết đói đầu thai đấy à? Tôi nuôi anh mười mấy năm để anh thiếu ăn hay thiếu uống? Tên nhóc nhà anh... Chuyện gì xảy ra đây?"

Ông nói được nửa câu đột nhiên cất cao giọng rồi giọng điệu lại lập tức chùng xuống: "Hồn phách đã không lành lặn sao còn để người bị thương nữa? Thằng khốn nào làm đây!"

Kiều Quảng Lan run run một chút: "Sư phụ, thầy dọa chết con rồi, thầy kêu gì thế?"

Hạ Trường Ấp cả giận nói: "Đừng đánh trống lảng với tôi, ai động chạm gì đến anh, mau nói rõ đi!"

Đan Chương hốt hoảng: "Sư phụ, ý người là gì ạ? Tiểu Kiều bị thương nặng lắm ạ?"

Kiều Quảng Lan nói: "Nghe ổng nói quá lên làm gì, không có gì nghiêm trọng..."

Hạ Trường Ấp ngắt lời hắn: "Không chết được, nhưng cũng không nhẹ. Nhãi con này, thế mà còn giả bộ không sao rồi gượng mãi đến tận giờ, anh còn làm thế được thì có gan đừng có giả chết chứ. Chương Nhi, mau lấy hộp thuốc trong phòng ra đây."

Ông lại hỏi Kiều Quảng Lan: "Rốt cục là xảy ra chuyện gì?"

Kiều Quảng Lan biết tính của sư phụ nhà mình, hắn thở dài, cuối cùng cũng chịu nghiêm túc: "Không phải có ai muốn hại con, mà là Anh Dân... Haiz!"

Hắn kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện của Kim Anh Dân cho Hạ Trường Ấp một lần. Cùng lúc ấy Đan Chương bê hòm thuốc đi ra, Hạ Trường Ấp tìm mấy viên đút cho Kiều Quảng Lan ăn.

Sau khi ông và Đan Chương nghe xong chuyện của Kim Anh Dân cũng không kìm được xúc động, Hạ Trường Ấp nói: "Anh đừng có nhúng tay vào chuyện này nữa, thầy sẽ báo lại chuyện này cho chưởng môn Thiền Tông sau, thương thay cho đứa nhỏ kia thật."

Hạ Trường Ấp gật đầu rồi vỗ nhẹ đầu Kiều Quảng Lan, ông cất túi vải cẩn thận rồi mới nói: "Anh cũng coi cái mạng nhỏ nhà anh cho cẩn thận, dưỡng thương hai ngày rồi nhanh chóng về lại núi Lam Sơn đi, còn phải tìm đủ hồn phách mới được... Anh làm gì thế kia!"

Lúc ông nói chuyện thì phát hiện Kiều Quảng Lan đang lén lút thó vài viên thuốc trong hòm, ông lập tức đánh vào mu bàn tay của hắn.

Tay Kiều Quảng Lan bị đánh nhưng hắn vẫn không buông ra, vội vàng nhét thuốc vào túi áo: "Đừng hẹp hòi chứ, cho con chút đi, con còn muốn ăn nữa."

Hạ Trường Ấp tức đến bật cười: "Anh cho đấy là đậu bọc đường à? Thuốc trong hòm đều là dược liệu quý giá, một viên là đủ rồi, anh lấy rồi thì cứ lấy đi, nhưng ăn vừa thôi, coi chừng nghẹn chết đấy."

Kiều Quảng Lan không nghe lọt tai.

Hạ Trường Ấp nhức đầu ấn ấn huyệt thái dương: "Cút đi cút đi, đừng ở chỗ tôi làm tôi thêm ghét anh nữa. Chương Nhi cũng về đi."

Kiều Quảng Lan mỉm cười đứng dậy cùng cung kính cúi người cùng Đan Chương, lúc đang muốn rời khỏi, Hạ Trường Ấp lại nói: "Vất vả cho nhóc họ Lộ rồi..."

"Ấy, sư phụ!"

Đột nhiên Đan Chương nối: "Con nhớ ra, ban nãy... Hoa sư tỷ nói có một người đi một bước dập đầu một bước lên núi chúng ta chỉ đích danh muốn mời chưởng môn hỗ trợ giải hạn. Sư tỷ nói ngài đã sớm không còn xuống núi nhưng người kia chần chừ không chịu đi, sư phụ còn không nhanh đến xem nữa sao?"

Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn qua anh, Hạ Trường Ấp ngừng nói chuyện rồi liếc mắt nhìn Đan Chương thật kỹ rồi nói: "Vậy để thầy qua xem."

Hai đồ đề cùng đứng dậy đưa tiễn. Sau khi Hạ Trường Ấp rời đi thì Kiều Quảng Lan đi cùng Đan Chương về nơi các đệ tử ở.

Đan Chương nói: "Giường của em đã dọn xong rồi, đi nghỉ ngơi trước đi. Chờ hai ngày nữa anh đưa em lên đỉnh núi lại rồi đi tiếp qua mấy thế giới khác thu thập mảnh vỡ hồn phách, sau khi chữa khỏi bệnh là có thể về."

Kiều Quảng Lan nói: "Anh không cần đưa, Lộ Hành cũng phải về nên em kết bạn đi chung với anh ta cũng được."

Đan Chương nói: "Cũng được... Không đúng, Lộ Hành đi đâu? Cậu, cậu ta, có liên quan gì?"

Kiều Quảng Lan than thở: "Sư huynh, anh đúng là có biết nói dối đâu. Lúc mới gặp tối qua anh thấy hai bọn em đi chung anh có kinh ngạc đâu, bây giờ biểu hiện thế này có phải trễ quá rồi không? Em biết chuyện Lộ Hành phải xuyên với em rồi, đừng giấu nữa."

Đan Chương: "..."

Kiều Quảng Lan nói: "Rốt cục là lúc em hôn mê bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì? Sao Lộ Hành lại xuyên cùng em? Nửa câu ban nãy sư phụ nói đừng có cho là em không nghe được, "Vất vả cho nhóc họ Lộ..."đó là thứ khỉ gì?"

Đan Chương không nhìn hắn: "Lộ Hành không nói gì với em sao? Anh cũng không biết, em hỏi cậu ta đi. Nếu không thì hỏi sư phụ ấy."

Lộ Hành rất giỏi nói dối, anh ta chắc chắn có thể nói dối được vẹn toàn, loại người đàng hoàng như hắn không thể nào ứng phó được với con hồ ly kia!

"Lộ Hành không có nói với ngươi sao? Ta cũng không biết, ngươi đi hỏi hắn đi. Nếu không hỏi sư phụ."

Kiều Quảng Lan nói: "Nói đi."

Đan Chương: "Chuyện đó..."

Kiều Quảng Lan nói: "Trò con bò của anh ta với sư phụ em không tin được chữ nào, cho nên anh nói vẫn hơn. Sư huynh, anh đừng phụ sự tin tưởng của em."

Đan Chương sợ nhất là phải nghe điều này cho nên ít khi dám đối diện với sư đệ nhỏ tuổi. Tính cách anh thật thà chất phác không dám oán trách sư phụ lỡ lời làm lộ, cho nên không thể làm gì khác hơn là lôi Lộ Hành đến giày vò một trận trong lòng, anh ậm ờ nói: "Anh không rõ chuyện cậu ta lắm..."

Kiều Quảng Lan không để tâm đến câu nói này của anh, tự nói: "Ừ, sư phụ nhắc đến Lộ Hành thì liền bị anh ngắt lời, nói rõ là anh chắc chắn là người biết chuyện. Em bị lôi kiếp đánh cho nên mới thành hồn phách vỡ nát, lôi kiếp kia đánh về phía em, Lộ Hành không ở cùng em thì sao mà bọn em còn dính bệnh như nhau, luân hồi cũng cùng nhau, sao lại trùng hợp thế được? Lý do không thể để cho em biết có thể là do có liên quan rất lớn với chuyện Lộ Hành xuyên qua đúng không... Nói đi, anh ta đã làm chuyện gì sau lưng em?"

Đan Chương: "... Em đáng sợ quá, anh không muốn nói chuyện với em."

Kiều Quảng Lan vẫn ôn hòa nhã nhặn: "Sư huynh, lớn tuổi rồi, làm nũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì đâu."

Giọng hắn nghe như bình tĩnh thế nhưng trong nội tâm căng thẳng thế nào cũng chỉ có mình hắn biết.

Đan Chương: "..."

"Không có cách nào ép buộc em được, được rồi, anh nói. Ầy, nói xong nhất định có một đống người trách anh, đúng là bị em lừa thảm rồi."

Đan Chương thở dài bất lực, nói: "Em cũng biết, lúc em xảy ra chuyện thì sư phụ đi đến sau núi, không ai tìm được thầy, mà em thì hồn phách nát vụn, anh với mấy sư huynh khác của em đốt hơn 100 chiếc đèn trường minh rồi dùng thêm gỗ An Hồn mới miễn cưỡng giúp em níu lại được một hơi tàn, thế nhưng đây không phải kế lâu dài. Cách duy nhất chỉ có đưa em lên tháp Bát Minh trên đỉnh núi Du Lam mới kéo dài thêm thời gian được, lúc đó, là Lộ Hành cõng em lên..."

Kiều Quảng Lan từ cách nói chuyện của Đan Chương có thể nhận thức được hẳn là chuyện không thể đơn giản như thế: "Ngọn núi kia, muốn đi lên... Có gì đặc biệt sao?"

Đan Chương không muốn làm hắn ôm quá nhiều áy náy nhưng cũng không thể nói dối, không thể làm gì khác hơn là cố gắng nói ngắn gọn: "Dưới chân núi Du Lam có trận pháp, đường lên núi gió quật như róc xương, mưa bão liên hồi, dưới điều kiện thời tiết như vậy mà chỉ có thể tự leo bằng hai chân, trên đường đi không thể ngừng lại, phải liên tục hô tên em và kể về cuộc đời em. Trong tất cả những người ở đây khi em hôn mê cũng chỉ có mình Lộ Hành làm được."


Kiều Quảng Lan không nói gì, Đan Chương dừng một chút, lại nói: "Sau khi đưa em vào Bát Minh Tháp xong thì mạng mới tạm thời ổn định, em cũng chỉ có thể trở thành một bộ xác chết biết đi không bị tiêu diệt. Đầu tiên là Lộ Hành ngáng chân Hắc Bạch Vô Thường tính cưỡng chế câu hồn, sau đó xuống địa phủ cưỡng chế thay đổi sổ sinh tử, hồn phách của em bị đánh tan nên muốn thu gom lại cũng không dễ dàng, nhất định phải có người bảo vệ và dẫn dắt... Sau cùng, cậu ta cưỡng chế phân tách hồn phách của bản thân, hộ tống em luân hồi hết đời này đến đời nọ, chia sẻ đau đớn với em. Cho nên... Như em thấy đấy."


Hết chương 16.


*Nhậm Pháp Thú là con xanh lè á.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK