• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bói toán của tiên gia, tất nhiên sẽ không rườm rà giống như người phàm, cần phải mượn vật bên ngoài, như bọn họ nói là “sinh vật không gian”. Điểm này Kiều Quảng Lan đã nghe qua từ trong thần thoại nhưng xưa nay chưa từng thấy, lúc thấy Tạ Trác lấy cây thăm trúc này ra, mới bỗng dưng nhận ra.

Kiều Quảng Lan nói: Oa, anh.."

Tạ Trác vì muốn đưa đồ cho Kiều Quảng Lan, nên rướn ra bên ngoài nhiều hơn để thăm dò, xíu chút nữa thì rớt ra từ túi của Kiều Quảng Lan, hắn vội vàng cẩn thận nâng lên, đem gấu nhỏ nhét trở lại, tâm can đang thổn thức nhất thời cũng tan thành mây khói.

Ây, trâu bò thì sao chứ? Còn không phải cũng bị biến thành cái món đồ chơi nhỏ này sao, đúng là rầu thay anh mà.

Điện thoại vẫn đang livestream động tác Thôi Như Chính bên kia, Kiều Quảng Lan nhân cơ hội liếc chữ trên cây thăm trúc, mi tâm ngưng lại.

Trên cây thăm ghi “Huyền đức rời Hứa Đô.”

Ngón tay Kiều Quảng Lan lướt qua dòng chữ, hơi trầm ngâm —— Hắn là người trong nghề, vừa đọc đã biết được nó đang muốn nói đến cái gì. Đó là sự kiện năm đó Tào Tháo điều quân xuống phía Nam, buộc Lưu Bị rời khỏi đô thành, nhưng bản thân Lưu Bị không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng, thậm chí bởi vì làm người khoan dung độ lượng, lúc rời đi còn có hơn mười vạn người nguyện ý đi theo.

Vì vậy, ý nghĩa của quẻ thăm là lúc đầu sẽ gặp chút khó khăn nhưng về sau mọi thứ sẽ thuận lợi, tuy rằng đây là một quẻ thuộc về trung hạ, không phải là không có sinh cơ, nhưng mà cố tình quẻ thăm này bị gãy.

Kiều Quảng Lan nhớ lại ký văn: “Thiết chú phong ba ngục dĩ thành, tam sơn nhất mộc nan khinh tòng* …”

*Dịch sơ: Ngục tù bằng sắt đã thành hình, ba ngọn núi một cái cây cũng khó mà khiến cho mọi thứ nhẹ nhàng.

Hai câu ở trước là đại hung, không giải được, hắn lắc lắc đầu, cất cây thăm bằng trúc về lại túi áo.


Hai câu ở sau là “Canh hữu trác thượng thanh xà nhiễu, chiếu hạn kim kê thánh tự vinh*” vốn là lời hay, kết quả cây thăm này đã bị bẻ gãy, thuận lợi không còn, chỉ để lại khốn khổ.

*Dịch sơ: Hơn nữa có rắn xanh vây quanh, gà trống vàng dưới phù văn tự mừng chiến thắng.

(Chi tiết của 4 câu này sẽ được chú thích bên dưới để không ảnh hưởng quá trình đọc.)

Viên Oánh Oánh đã dựa theo lời Thôi Như Chính nói bôi thứ ở trong bình lên tóc bé gái, có một lọn tóc lúc tiếp xúc chất lỏng này bỗng nhiên cuộn lại thành một cục.

Thôi Như Chính nói: "Cắt xuống cho ta!"

Gã từ đâu đó móc ra một tờ tiền giấy mệnh giá lớn, kẹp chùm tóc vào trong rồi châm lửa đốt, ngọn lửa lập tức cháy yếu ớt.

Thôi Như Chính ném cục lửa này vào trong nước, thế nhưng lửa không tắt, ngược lại còn bốc cháy dữ dội trên mặt nước.

Gã dùng đũa gõ lên bàn một cách có nhịp điệu, càng ngày càng nhanh, nói: “Vô luận người nào muốn lấy tiền, máu tươi và lông tóc thì đi ra mặc cho ngươi hưởng dụng.”

Tiếng gỗ đánh phối hợp câu nói này, cả phòng hiện ra một bầu không khí ngột ngạt âm trầm, phảng phất giống như có thứ gì đó chậm rãi đi ra từ bóng tối.

Đúng ngay lúc này, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, mưa lớn ngưng đọng từ lâu đổ xuống ào ào, chuyện này không có quan hệ với việc Thôi Như Chính làm pháp, thế nhưng vẫn khiến mọi người cực kỳ sợ hãi.

【 Móa nó, hù chết ông rồi! Cái không khí sao lại quỷ dị như thế này! 】

【 Lần này có thành công không nhỉ? Nói chứ lửa kia vậy mà có thể cháy được trên nước nữa, thần kỳ quá, nhưng mà không hiểu sao tôi cứ có linh cảm không lành á…】

【 Xía, có khi trong bát kia là rượu cũng nên! 】

Kiều Quảng Lan nói: “Vừa nãy lúc Streamer ghé sát vào nhìn đã xác nhận, đó không phải là rượu. chính xác mà nói nó là một bát nước sôi phổ thông thôi, chúng ta phải tin tưởng năng lực đại sư… Mau nhìn đi, đại sư sắp thể hiện rồi.”

Cho dù âm thanh của Kiều Quảng Lan rất nhẹ, gân xanh trên thái dương của Thôi Như Chính vẫn nhảy lên một cái, đũa trên tay tuột ra ra, văng vào chiếc bát bị ngọn lửa thiêu rụi.

"Keng", đũa đứng thẳng tắp ở trong bát.

Bé gái chậm rãi mở mắt, Kiều Quảng Lan nhìn thấy rõ ràng, cặp mắt kia đã khôi phục bình thường, đen trắng rõ ràng.

Hắn lại nhíu mày, không để tâm trong bình luận nói cái gì, mà nhìn chằm chằm bé gái đang mở mắt ở trước mặt.

Cứ cảm thấy được có chỗ nào không đúng...

Kiều Quảng Lan sờ cánh tay nhỏ mập mạp của Tạ Trác, nhỏ giọng nói: “Anh nhìn…”

Tạ Trác còn chưa kịp trả lời Kiều Quảng Lan, Viên Oánh Oánh đã xông tới ôm lấy con gái, mừng phát khóc: “Tiểu Viên, con rốt cục tỉnh rồi, con dọa chết mẹ.”

Trong nháy mắt đó, Kiều Quảng Lan bật thốt lên: “Cẩn thận!”

Tiểu Viên đột nhiên dùng sức đẩy một cái, hai cánh tay nho nhỏ vậy mà có thể xô Viên Oánh Oánh ngã trên đất, sau đó cô bé giơ hai tay về phía trước mặt, đôi mắt trắng trợn lên, năm ngón tay biến thành móng vuốt, bước từng bước về phía cửa sổ.

Đũa từ trong bát bật ra, lăn xuống đất.

Cảnh tượng này khiến Viên Oánh Oánh sợ đến choáng váng, có giây lát cô cảm thấy người đứng trước mặt mình không phải là con gái mình mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày sinh ra, mà là bị một con ác quỷ từ nơi đâu đó lòi ra nhập vào người.

Cô liên tục gọi “Tiểu Viên” tay không dám đụng, quay đầu nhìn Thôi Như Chính cầu khẩn.

Thôi Như Chính tiến lên, đè bé gái xuống, đưa cô bé về, một tay khác móc ra một sợi dây đỏ, miệng quát khẽ: “Hồng tuyến tỏa hồn, tà tụy tận tiêu.*”

* Dây đỏ trói linh hồn, diệt sạch hết tà túy.

Dây đỏ trói chặt bé gái, nhưng chưa chờ Thôi Như Chính kịp thở ra một hơi, cô bẽ đã bắt đầu liều mạng giãy dụa, một bên lắc đầu nguầy nguậy, một bên tiếp tục cố lao về cửa sổ, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như ở đó đang có đồ vật gì đó có sức mê hoặc rất lớn với cô bé.

“Phựt”, dây đỏ bị đứt.

Bé gái xõa mái tóc rối bù xù, hai tay giơ lên, lặp lại tư thế ban nãy.

Kiều Quảng Lan nhìn tư thế quen mắt này, bỗng nhiên linh quang lóe lên, nghĩ tới chuyện gì đã xảy ra.

Đường Hoàng Tuyền.

Lúc ở ‘Minh Môn Ngự Lãm’ hắn đã đã vô tình nhìn thấy một số tranh mình họa, miêu tả cõi âm sau khi người ta chết đi, trong đó có một đoạn, đám âm linh đi thành đoàn chưa tới cầu nại hà, đang đi đường Hoàng Tuyền, tư thế y hệt với bé gái trước mặt này.

Lúc người chết đi qua Đường Hoàng Tuyền không hề có ý thức, bị Hắc Bạch vô thường đẩy đi, máy móc tiến lên, hai tay mỗi người nắm vai người phía trước, như vậy sẽ bảo đảm không đi lạc được, đó chính là tư thế của cô bé Tiểu Viên hiện tại.

Thôi Như Chính đem bé gái trói lại lần nữa, lần này chặt hơn hồi nãy một chút, nhưng đây cũng không phải là một kế sách vẹn toàn. Kiều Quảng Lan trầm ngâm một giây, xoay người tìm lại cây đũa trên mặt đất, ngón tay chưa chạm đến, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.

Bầu trời bên ngoài giăng kín mây đen, ầm ầm cuồn cuộn, vừa khéo dập tắt ánh nắng mặt trời bên ngoài, gió lớn tức giận, rít gào qua ô cửa sổ, chỉ là cơn gió này làm đứt dây cáp, sau đó khiến cả tiểu khu mất điện.

Trong phòng đen kịt như đã là đêm khuya, trong phòng có ba người lớn, một đứa nhỏ, đều chỉ có thể nhìn thấy thân hình lờ mờ của đối phương.

Viên Oánh Oánh mấy ngày nay đã bị dọa sợ, mặc dù trong phòng có hai người đàn ông, nhưng cũng không khiến cô thấy an tâm chút nào, bởi vì bây giờ bọn họ ở cùng dưới mái hiên, thế nhưng không có nhiều giao tình, không tạo được cho người ta cảm giác an toàn.

Kiều Quảng Lan ngược lại cảm thấy bình thường, sau khi cúp điện, Tạ Trác đã bò lên trên bả vai của hắn, lông bù xù của thân thể nhỏ xinh dán vào cổ Kiều Quảng Lan, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, rất an tâm.

【 Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao không có âm thanh cũng không có hình ảnh gì? 】

【 Kiều mỹ nhân anh có ổn không?! 】

【 Mịa nó, cái này thật là quỷ dị, có nên báo cảnh sát hay không? 】

“Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi vẫn ổn, chỉ là hiện tại bị cúp điện thôi.”

Kiều Quảng Lan bắt đầu giải thích tình trạng trước mắt: "Bên ngoài gió lớn quá, làm đứt mất dây cáp điện, nhưng mà cái này không ảnh hưởng đến đại sư Thôi phát huy đâu, ngài ấy hiện tại vẫn đang tập trung chiến đấu với bé gái… Bé gái đang không ngừng tấn công bụng của đại sư Thôi… Đẹp quá! Đại sư Thôi một phát đã lật ngược tình thế bắt được cổ tay của cô bé…”

Gân xanh trên thái dương của Thôi Như Chính gằn lên, gã biết Kiều Quảng Lan là người ngày hôm nay công ty đã an bài, mục đích chính là livestream hành động của mình, trước đó cũng đã hỏi thăm qua, nhưng khi gặp được, so với lúc nghe được, cảm thấy quá phiền phức!

Đến lúc nào rồi, tên nhóc này bị thiểu năng à?!

Thôi Như Chính phát bực không để ý được gì nữa, chửi ầm lên: “Đến lúc nào rồi còn livestream? Live cái em gái cậu ấy!”

Dưới ánh sáng di động le lói phát ra trong bóng tối, gã liếc thấy Kiều Quảng Lan dừng trên mặt mình một chút rồi tiếc nuối nói: “Xin lỗi, em gái tôi sẽ không lớn thành bộ dáng như thế này…”

Thôi Như Chính: "..." .

Truyện đề cử: Nông Kiều Có Phúc

Trong phòng vang lên một trận tiếng cười nhẹ, như có như không.

Thôi Như Chính đang tính nói gì đó với Kiều Quảng Lan đột nhiên dừng lại, quát lên: “Ai!”

Không có âm thanh nào cả.

Hết chương 10.

Đôi lời muốn nói: 4 câu trong quẻ bói bên trên:

Thiết chú phong ba ngục dĩ thành,

Tam sơn nhất mộc nan khinh tòng

Canh hữu trác thượng thanh xà nhiễu,


Chiếu hạn kim kê thánh tự vinh


Lý giải:

Theo giải nghĩa trên Baidu thì ý quẻ này muốn nói: Những sai lầm đã phạm đương nhiên không thể sửa chữa được, nhưng trách nhiệm hình sự nhận phải sẽ được giảm nhẹ vì người tốt đã có trời cao che chở, cho dù có là tai họa nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng. Tuy nhiên, tất cả mọi thứ đều nằm trong tay bạn, vì vậy để có cách giải quyết thì tùy vào cách của mỗi người, nhưng nếu làm được việc thiện thì sẽ tích được càng nhiều phúc đức.


Còn theo lý giải nghĩa quẻ xăm ở đây theo mình nghĩ là: Những sai lầm phạm phải thì phải chịu trách nhiệm và dù có hỗ trợ cũng không có cách nào biến nó thành nhẹ nhàng hơn. Tuy nhiên tìm ra cách giải quyết sau đó chỉ cần làm việc thiện tích phúc đức thì mọi thứ sẽ ổn. Thế nhưng quẻ xăm bị gãy, mà trong bói toán các thứ, đồ xem bói bị hỏng thì là điềm gở, nó có thể làm nghĩa của quẻ bói xem được không linh nghiệm, sai nghĩa, hoặc tệ hơn là tình thế nguy hiểm hơn. Thế nên đó là lý do mỗi lần ảnh đều than thở ‘quẻ xăm bị gãy’, vì vốn có sinh cơ (lối thoát) nhưng quẻ gãy thì sinh cơ đã bị đứt rồi còn đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK