Trịnh Khang nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình: "Đây chính là... cây hòe sắp chết?"
Hòe sắp chết có một nửa là sinh khí một nửa là âm khí, có thể câu thông âm dương, dẫn độ vong linh, Kiều Quảng Lan gieo cây này ở đây, không khác nào mở ra một cánh cửa đi xuống địa phủ cho các quỷ hồn bị nhốt trong các món đồ chơi.
Kiều Quảng Lan gật đầu, quát khẽ một tiếng, vỗ lòng bàn tay ba lần, nghe theo tiếng vỗ tay của hắn, có rất nhiều đốm sáng chen nhau đến phía cây đại thụ bay một vòng rồi biến mất.
Vừa nãy bóng đen to lớn giữa bầu trời gọi là trấn địa linh, có nó ở đây, cô hồn dã quỷ ở mảnh đất này đừng mơ tưởng được đi đầu thai.
Mãi đến tận khi Kiều Quảng Lan thu phục ác linh mở ra con đường đi đầu thai, đối với người chết ở nơi này, mới xem như là được giải thoát.
Thế nhưng vẫn có nhiều chỗ khiến người ta thấy không thích hợp,
Kiều Quảng Lan quay đầu lại, kỳ quái nhìn Trịnh Khang: "Sao anh không đi?"
Trịnh Khang mím môi một cái, không lên tiếng.
Kiều Quảng Lan vòng quanh hắn chuyển một vòng, nghiên cứu tính mà bóp bóp eo Trịnh Khang: "Anh... Không phải là bị thiêu chết? Cũng không phải bị quỷ hù chết."
Trịnh Khang: "... Nhắc nhở cậu, đừng sờ linh tinh."
Kiều Quảng Lan vốn đã rút tay ra, nghe thấy câu nói này lập tức liền nhéo một cái.
Trịnh Khang: "..."
Gã yên lặng nuốt xuống một ngụm máu, liền nghe được tên nhóc khiến người chán ghét này nói: "A, tôi biết rồi. Anh không nhớ rõ chuyện khi còn sống, kỳ thực anh không phải chết ở tuổi này, chết rồi hồn thể không sợ mặt trời, có thể chậm rãi lớn lên, nhưng không cách nào đầu thai, không giống như đồng loại khác... Tên tự mình đặt à? Hơi tầm thường, không xứng với anh."
Trịnh Khang bật thốt lên: "Làm sao cậu biết?"
Kiều Quảng Lan nói: "Người yêu anh sẽ hiểu rõ anh nhất."
Trịnh Khang: "..."
Hắn còn chưa kịp "Phi" đối phương một cái, đã nhìn thấy Kiều Quảng Lan đột nhiên đánh tới bằng một ngón tay.
Theo động tác này của đối phương, Trịnh Khang trơ mắt thứ nhìn một đạo bạch quang như dao sắc đột nhiên xuất hiện trong tay, chiêu thức nước chảy mây trôi, trực tiếp đâm vào cổ họng gã.
Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là "Tôi chết rồi".
Ý nghĩ thứ hai là "Quỷ cũng có thể bị chết nữa à"?
Ý nghĩ thứ ba là...
Trịnh Khang: "... Tôi sao còn chưa có chết?"
Kiều Quảng Lan thản nhiên nói: "Dồn vào bước đường cùng, mới có thể sống lại, trước kia anh là quỷ sống, hiện tại mới chân chính là quỷ là quỷ, trên người anh không có khí tức người sống, địa phủ sẽ không ngăn anh đi đầu thai... Anh còn muốn phi tôi không?"
Tình huống như vậy của Trịnh Khang, là rõ ràng tuổi thọ chưa hết, trực tiếp bị người ta lôi hồn phách ra khỏi cơ thể, cho nên không thể đầu thai, lại không thể sống lại, người không ra người quỷ không ra quỷ, bôn ba lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng đã sớm chán, thực sự không nghĩ tới một ngày mình còn có có thể đầu thai, quả thực hoài nghi là mình đang nằm mơ.
Hắn muốn nói chút gì đó với Kiều Quảng Lan, thân thể đã bị biến hóa trở nên nhẹ nhàng, cả người tiêu tan, hóa thành điểm sáng như những quỷ ban nãy, bay về phía cây hòe.
Trịnh Quang không nói ra được, Kiều Quảng Lan cũng không muốn nghe, vỗ vỗ tay mà đi.
Hắn làm việc xưa nay bằng tâm tình, người khác hận, hắn không để ý, người khác nói cám ơn, hắn cũng không thèm.
Kiều Quảng Lan kết thúc công việc trở về nhà, vừa bước lên lầu vừa khẽ hát, dùng chìa khóa mở cửa phòng về nhà, quỷ hồn khế ước với hắn không ở đây, không biết chạy nơi nào anh anh anh khóc rồi cũng nên.
Hắn mệt mỏi lấy ba lô xuống, tùy tiện ném trên ghế salon một cái, ngồi phịch ở bên cạnh, còn chưa nghỉ ngơi xong một chút, liền nghe thấy một thanh âm truyền đến: "Ai u!"
Kiều Quảng Lan: "..."
Cái gì vậy?
Hắn theo bản năng mà đặt tay bên hông, nắm trúng không khí, mới nhớ ra trên người đã không còn giống như lúc trước lúc nào cũng mang theo pháp khí nữa.
Trong phòng không có người khác, mà kỳ quái chính là, ngọc giản của Kiều Quảng Lan ngọc không hề cảnh báo gì cả.
Kiều Quảng Lan nhíu nhíu mày, mở miệng nói chuyện: "Ai vậy? Lăn ra đây cho, đừng có giả thần giả quỷ ở chỗ này chơi với ông."
Hắn vừa mở miệng ra, thanh âm kia trái lại không lên tiếng nữa, mà Kiều Quảng Lan rõ rang nghe được một tiếng "đùng" truyền đến từ ghế sô pha, giống như bị cái gì đó va vào một phát.
Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy âm thanh hình như phát ra từ trong ba lô của mình —— theo lí bên trong chỉ có vài cuốn sách cùng một cái áo khoác da trâu, không giống như là đồ chơi có thể kêu to.
Kiều Quảng Lan bất động thanh sắc kéo lại ghế sô lại, 3, 2, — —— đột nhiên dùng sức, cầm cái cặp sách kia, hành hung một trận "Thứ đồ gì? Đi ra! Đi ra! Không ra ngoài đánh chết mi!"
"Chờ đã, chờ một chút! A Lan! Tôi ở sườn bên trong ba lô!"
Nó vậy mà biết tên của mình? Còn ở trong sườn ba lô là cái quỷ gì, nếu như nhớ không lầm, nơi đó chỉ có...
Kiều Quảng Lan cảm thấy được cách nghe của chính mình vừa nãy nghe khả năng có chút vấn đề, mà tuy rằng hoài nghi như vậy, hắn vẫn là mở ra cái che ghế sô pha, cầm ba lô lên, từ chếch trong túi móc ra một cái... con gấu màu tím.
Gấu nhỏ trong lòng bàn tay đạp đạp chân ngắn.
Kiều Quảng Lan: "..."
Hắn dùng hai ngón tay lỗ tai gấu nhỏ, cẩn thận từng li từng tí một xách hắn lên, bày thành tư thế ngồi trong lòng bàn tay, đưa tới mắt tính nhìn xem thật tỉ mỉ —— nếu không Kiều Quảng Lan thực sự có điểm hoài nghi lỗ tai cùng đôi của mình mắt đồng thời xảy ra vấn đề.
Gấu nhỏ trực diện nhìn hắn, đôi mắt của nó là nhựa màu đen không tối tăm giống con rối mà có thêm một chút thần thái thuộc về con người, tỏ rõ vật này có sinh mệnh.
Thế nhưng không biết tại sao, Kiều Quảng Lan luôn cảm thấy con mắt của nó có chút sương mù mông lung, thoạt nhìn giống như muốn khóc.
Giao tiếp với gấu như thế nào nhỉ? Hắn thử dò xét nói: "Gào gừ?"
"Xin chào."
Kiều Quảng Lan: "..." Vừa nãy thực sự là đầu óc hỏng rồi.
Ngay lúc ánh mắt phức tạp của hắn nhìn kỹ, gấu nhỏ đã mở miệng nói chuyện, bên trong thanh âm của nó mang theo tiếng rung. Kiều Quảng Lan thấy được có vẻ như nó đang căng thẳng, nơ bướm trên lỗ tai cũng có chút lệch, có lẽ là do nãy bị mình đánh.
Cho dù đã quen nhìn thấy đủ loại vật không có nhân tính, nhưng đối mặt với thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt lương thiện, khuôn mặt lông tơ của đối phương... Kiều Quảng Lan vẫn cảm thấy không xuống tay được hành động nghiêm hình bức cung.
Kiều Đại sư thích đồ vật đáng yêu, nếu gấu nhỏ này mà là màu hồng, vậy nhất định sẽ khiến hắn càng vui vẻ, chỉ có điều người biết đến bí mật này mà không bị giết người diệt khẩu, đoán chừng là không nhiều lắm.
Hắn duỗi ra một ngón tay, cẩn thận chọc vào cái gáy của đối phương, cơ thể gấu nhỏ hơi run lên, không trốn được.
Có một tia linh thức, nói rõ cái này con gấu không phải là bị người nào điều khiển đến cùng hắn nói chuyện, thật sự là tự có ý thức của chính mình.
Phàm là tinh quái gì, nếu như muốn tu luyện, cũng phải sinh ra máu thịt, mặc dù hắn là phong thủy đại sư, thế nhưng từ trước đến giờ cũng chưa gặp qua đồ chơi có thể thành tinh.
Thế giới này cũng quá khoa học viễn tưởng rồi! Không trách nó bị nhốt vào bên trong bình, còn dùng trấn địa linh trấn lại, cái này xác thực có chút đáng sợ a.
"Ây, nói một chút."
Kiều Quảng Lan khó bề tin tưởng: "Mi là... Sinh vật gì? Gấu thành tinh? Lông thành tinh? Bông đen trong bụng mi nhiễm máu của con người rồi sau đó sinh ra à?"
Gấu nhỏ: "..."
Kiều Quảng Lan ngay sau đó lại lắc đầu, tiến hành phủ định bản thân: "... Không đúng, nếu là thật sự thành tinh, không thể trưởng thành giống dáng dấp kia của mi, có chút quá lương thiện."
Hắn chợt nhớ tới năm chữ "Tả thủy trí bình địa" trên ngọc giản, cảm thấy được tâm lý mơ hồ bắt được cái gì, nghĩ nghĩ rồi lại không rõ lắm.
Thời điểm Kiều Quảng Lan đang cân nhắc, gấu nhỏ vẫn luôn nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp của hắn, thật vất vả mới dời mắt đi, đè xuống kích động trong lòng, chậm rãi nói: "Chuyện lúc trước tôi quên hết rồi, nhưng mà tôi cảm thấy, hình như tôi là thần"
Kiều Quảng Lan: "..."
Theo lễ phép, hắn thật vất vả đem cười to sắp bạo phát nuốt vào: "Tôi có thể biết điều gì khiến cậu suy nghĩ như vậy không?"
Gấu nhỏ lâm vào suy nghĩ, cái này đúng là không có cách nào giải thích, chỉ là một loại cảm giác.
Sau khi Kiều Quảng Lan đen đủi gặp lôi kiếp, không mất bao lâu nó đã bị đã tống cổ đến nơi này, vội vàng đến mức nó cũng không biết được tình hình là như thế nào. Bản thân đã xuyên qua một thế giới khác, không nghĩ tới sau khi chuyển kiếp còn gặp đồ chơi này, quả thực mà hai mắt tối đen.
Hôm qua khi nó tỉnh lại, trí nhớ trong đầu vẫn chưa khôi phục, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được trong cơ thể phong ấn một luồng pháp lực rất cao cường, đoán chừng nếu muốn khôi phục pháp lực và ký ức cũng cần một khoảng thời gian nhất định.
Mà nhiêu đó làm sao chứng minh cho Kiều Quảng Lan đây.
... Ngược lại tuyệt đối không thể cho hắn biết thân phận thực sự của chính mình trước khi xuyên qua, chỉ bằng mức độ thù hận của A Lan với nó, chuyện bị rạch bụng lấy lông, treo trên cửa sổ vài ngày đêm, chắc chắn là chuyện hắn có thể làm.
Gấu nhỏ nghĩ tới nghĩ lui, thấp giọng thì thầm: "Càn vi thiên, Thiên phong cấu, Thiên Sơn độn, thiên địa phủ, Thiên trạch lữ, Thiên lôi vô vọng..."
Đây là khẩu quyết bên trong ( Quái biến ca).
Nụ cười trên mặt Kiều Quảng Lan tắt ngúm, có thể đọc được khẩu quyết này, nhất định là người trong nghề, gấu nhỏ nếu không phải thần, nói tiếng người thạo như thế, nói không chừng cũng có thể là truyền nhân của Cái Long.
Còn có một cái nguyên nhân cực kỳ quan trọng —— hắn cảm thấy cách nói chuyện hào hoa phong nhã khiến hắn vô cùng chán ghét này cực kỳ quen mắt.
Kiều Quảng Lan không nhịn được hỏi: "Cậu... Trước khi biến thành gấu, có quen tôi không?"
Hết chương 5.
Đôi lời muốn nói của Edit:
Hế hế, chào mừng anh công nhà ta lên sàn. Hế hế, các bạn cứ tưởng tượng ảnh trông ngây thơ vô số tội như này, nhưng trên đầu có cài nơ bướm, người mặc bộ yếm và size nhỏ xinh cỡ cái móc chìa khóa nhé.:v
Vì thụ là nhân vật chính, truyện xoay quanh thụ, nên mình sẽ cố định gọi thụ bằng "hắn" để khỏi bị loạn, còn gấu nhỏ lúc là gấu sẽ là "nó", lúc thành người là "anh" và những nhân vật qua đường khác, qua nhiều thế giới khác sẽ thay đổi tùy theo thế giới và văn phong để phù hợp hoàn cảnh nhé.