Búp bê trong tay mở con mắt màu xanh lam ra, không đọc bài như lời Cung Đào nói, mà là phát ra một trận tiếng cười sắc nhọn.
Cung Đào giật mình, buông tay, búp bê liền rơi xuống mặt đất.
Khán giả trước màn hình cũng hoang mang, dồn dập bày tỏ sợ hãi:
【 Tôi đệt, đó là tiếng gì thế! 】
【 Má tôi ơi, tôi còn đeo tai nghe đấy. Đột nhiên nghe được tiếng cười thế, thật sự là bệnh tim tái phát đấy. 】
【 Các bạn... có ai biết về truyền thuyết đồ chơi nửa đêm sống lại không... 】
【 Quả nhiên vào lúc như thế này, có Kiều mỹ nhân ở đây thì sẽ có cảm giác an toàn hơn 】
Thôi Như Chính đè thẻ trấn tà trong túi xuống, cũng không phát hiện có gì kỳ lạ, cho nên lắc đầu với Cung Đào.
Cung Đào ổn định cảm xúc, nhặt búp bê trên mặt đất lên: "Có lỗi quá, đại khái là con búp bê này bị ẩm rồi làm dây điện các thứ bị hỏng, nếu các bạn gặp phải tình huống tương tự như thế này có thể cầm phiếu bảo hành tới thành phố đồ chơi đổi cái mới nhé. Bây giờ Streamer sẽ lấy một cái khác cho mọi người xem, cái cũ này bỏ đi vậy."
Bên này gã còn chưa làm xong, lại có một trận tiếng cười vang lên.
Thôi Như Chính cau mày nói: "Không phải hỏng à? Đừng bóp nữa."
Cung Đào nơm nớp lo sợ mà nói: "Tôi, tôi không bóp..."
Thôi Như Chính từ đâu đó lấy ra một bộ kính mắt mang, bỗng nhiên lại thay đổi một giọng điệu khác, lộ ra trên mặt ý cười âm trầm, sâu xa nói: "Còn dám lộn xộn, giết mày đấy."
Cung Đào: "..."
Thôi Như Chính vừa dứt lời,
Búp bê trong tay Thôi Như Chính chảy ra hai dòng huyết lệ*, cứ thế rơi xuống tay gã ta. Cung Đào trợn mắt ngoác mồm, lúc còn chưa phản ứng lại kịp, búp bê đã vùng dậy xé tai gã xuống.
*Máu chảy ra từ hốc mắt hoặc nước mắt hòa với máu thì gọi là huyết lệ
Không có Cao thủ giống như Kiều Quảng Lan áp chế xuống, nó mới dám lộ ra diện mạo hung tàn.
Toàn bộ quá trình xảy ra cực kỳ nhanh, Cung Đào còn chưa kịp phản ứng, đã bị mất một cái tai, gã kêiu gào thảm thiết, hất văng búp bê ra, bỗng chốc xụi lơ trên mặt đất.
Cơn đau đớn ập tới, giống như muốn nuốt chửng lý trí gã. Tròng măt của búp bê bị quăng trên mặt đất vẫn không ngừng chảy máu, bò về phía Cung Đào. Gã che một lỗ tai còn lại, thét lên ầm ỹ: "Máu! Máu! Có máu!"
Thôi Như Chính gỡ kính mắt xuống. Vừa nãy gã chậm mất một bước, bây giờ mới cau mày rút một cây roi dài, vung lên không trung một cái, đánh bay con búp bê kia.
Nhưng mà lúc này cũng đã muộn, búp bê trong phạm vi xung quanh bắt đầu hành động. Đám trẻ con đủ loại kiểu dáng bò tới, dồn dập vây Cung Đào và Thôi Như Chính vào giữa, trong tròng mắt chúng còn không ngừng chảy ra huyết lệ.Bên trong khu bình luận sợ hãi kêu gào một mảnh, khán giả ồ ạt rời khỏi kênh, tích phân giảm xuống không ít.
Trong mắt Thôi Như Chính đến một chút kinh ngạc cũng không có, gã ta quơ roi, tạo ra một khu vực an toàn cho gã ta và Cung Đào.Cung Đào bịt tai gào lên: "Mau giúp tôi! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi —— "
Đầu óc của gã đã có chút không tỉnh táo. Thôi Như Chính không thèm để ý gã, vừa lúc đó, sàn nhà dưới chân lung lanh mãnh liệt. Một tiếng vang nho nhỏ truyền đến từ phía xa, âm thanh đó nghe như thứ gì đó bị đánh nát tạo ra cơ hội cho một làn sóng vô hình xuyên qua. Vào lúc này, không khí dường như trở nên sạch sẽ hơn, hít sâu một hơi, nó bắt đầu ngấm vào ruột gan, thần thanh khí sảng.
... Đây thực sự là, tiên linh khí thuần khiết!
Thôi Như Chính thay đổi sắc mặt, đột nhiên quay đầu lại nhìn sang hướng kia bằng ánh mắt cuồng nhiệt. Gã ném Cung Đào lại chạy như điên.
Lúc Tạ Trác chạy tới, Cung Đào đang bị bọn đồ chơi lôi kéo, theo tiếng kêu thảm thiết của Cung Đào ngày càng yếu ớt thì mùi máu tanh cũng ngày càng nặng.
Tạ Trác vốn dĩ không muốn bại lộ pháp lực, thế nhưng tình huống đặc biệt, anh vung tay lên, ổn định đám đồ chơi điên cuồng, đi lên kiểm tra tình trạng của Cung Đào.
Cung Đào bị một đống lớn người mẫu và đồ chơi đặt ở dưới cùng, chỉ có thể nhìn thấy một cái tay và nửa đoạn ống tay áo lộ ra. Tạ Trác cách quần áo kéo cánh tay gã, cứ thế kéo gã ra.
Cung Đào không nhúc nhích, Tạ Trác liếc mắt nhìn gã, lập tức cau mày buông tay, lui về phía sau một chút.
Cung Đào... Không, phải nói là xác của Cung Đào bị anh ném xuống đất, đã sớm bị đống đồ chơi xé toác máu thịt be bét, khắp cả mặt là máu tươi và tai đã bị cắn đứ, gã dùng một đôi nhãn cầu nổi đầy tơ máu lồi ra, đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà.
Rất rõ ràng, sau khi Thôi Như Chính lợi dụng gã, đã mặc xác gã chết ở đó mà không cứu.
Tạ Trác nói: "Thật đáng tiếc, người này bị bọn đồ chơi cắn chết rồi."
Thanh âm của anh nhẹ nhàng, mang theo chút cảm khái. Lại dường như vào giây phút này đã hắn đã con lạc đà bị cọng rơm cuối cùng đè chết, điện thoại phát ra tiếng "Đinh đinh".
Tạ Trác cúi đầu nhìn, một đường thẳng màu đỏ đột nhiêm hiện lên trên màn hình. Hình ảnh của phòng livestream và khu bình luận bị làm mờ, thanh tiến độ chỉ thiếu một chút nữa sẽ đầy đột nhiên nhanh chóng tuột xuống, chỉ một lát đã thấy tuột về 0. Trong mơ hồ Tạ Trác nghe được một tiếng "oành"nổ tung, giống như có làn sóng khí lưu ào ạt tràn ra ngoài, dùng hắn làm trung tâm, quét qua toàn bộ đất đai dưới chân.
Lũ đồ chơi dữ tợn giương nanh múa vuốt ban nãy đã trở về trạng thái cứng đờ không có sự sống như nãy. App livestream trên điện thoại di động đã biến mất, tất cả mọi thứ đều trở về bình thường. Trong đêm tối, có vô số người bỗng nhiên thức tỉnh, bọn họ phát hiện tay mình đang siết chặt điện thoại di động màn hình đen kịt. Bọn họ mờ mịt cố nhớ lại gì đó, thế nhưng lại không nhớ được giây trước mình đang làm gì, chỉ có thể quên đi xem như mới vừa mơ xong thôi.
Chỉ là bị thức tỉnh trong đêm, thế nhưng bọn họ lại phát hiện ra mình cũng không có chút cảm giác không khỏe nào, trái lại tinh thần cực kỳ sảng khoái, tinh lực dồi dào, phảng phất giống như được ai đó rót cho một luồng nguyên khí.
Ngón tay Tạ Trác vuốt nhẹ màn hình điện thoại di động, chậm rãi cất nó đi --- Chuyện đã kết xong, không biết tiến triển ở bên A Lan như thế nào rồi.
Anh quay đầu nhìn về hướng mà Thôi Như Chính đã chạy đi, có chút không nguyện ý mà thở dài.
Thôi Như Chính lao nhanh về hướng nguyên khí truyền đến. Chưa chạy được hai ba bước, có một bóng người im lặng không tiếng động đi ra, chắn trước mặt gã.
Thôi Như Chính không dừng bước, chỉ còn chút nữa là đụng vào người kia, gã vội vã lùi lại mấy bước. Trước mặt gã có một chàng trai trẻ tuổi đang nghiêng đầu đánh giá mình, trên mặt treo chút ý cười.
Tưởng mạo chàng trai ấy cực kỳ tuấn mỹ, quý khí bức người, giống như chỉ có vương tọa trong hoàng cung mới xứng với hắn. Nếu không phải trên người người kia không có âm khí, Thôi Như Chính còn cho rằng mình gặp quỷ rồi.
Trước mắt, gã không có tâm tình tra cứu chàng trai này là ai, linh khí xung quanh người cực kỳ dày đặc, thế nhưng lại không biết vì sao nó không thể bay qua bên này, giống như đã bị một lớp màng trong suốt bọc lại, cảm nhận được, nhưng không chạm vào được.
Lòng Thôi Như Chính cực kỳ gấp gáp, trực tiếp đẩy người kia ra: "Mau nhường đường!" Đồng thời móc ra từ trong người một con vật nhỏ đen sì sì nắm trong lòng bàn tay, nhấc chân rời đi.
Trước mắt gã lại lóe lên lần nữa, Tạ Trác chắn trước mặt của Thôi Như Chính. Anh ngả lòng bàn tay ra, đồ Thôi Như Chính còn nắm chặt trong tay ban nãy, cứ như vậy xuất hiện ở trong lòng bàn tay anh.
Thanh âm nhẹ nhàng của anh vang lên: "Thô bạo đẩy người khác ra, có chút không lịch sự đấy."
Thôi Như Chính kinh hãi đến thay đổi sắc mặt, vẻ mặt giống như gặp phải quỷ. Vừa khéo bên người có người mẫu nhựa, gã vội nâng nó lên, đập về phía Tạ Trác.
Tạ Trác né ra, cùng lúc đó, cửa thoát hiểm bên cạnh nhanh chóng được mở, Kiều Quảng Lan chạy ra từ bên trong, đỡ lấy người mẫu đang bay lại, đặt ở bên cạnh.
Theo cửa lớn mở ra, cỗ linh khí nồng đậm kia lại xuất hiện nữa. Thôi Như Chính vẫn còn chưa kip phản ứng. Tạ Trác mới nãy khiến hắn không có sức chống đỡ đột nhiên "ai u" một tiếng, sau đó nói: "Có đánh người!"
Thôi Như Chính: "..."
Dọa gã nhảy một cái, mới nãy gã còn thật sự cho rằng gã đã đánh Tạ Trác.
Kiều Quảng Lan nhanh nhẹn lóe lên, Tạ Trác ầm một tiếng ngã trên mặt đất.
Anh ngồi trên mặt đất hai giây đồng hồ mới đứng lên, cảm thấy rất oan ức: "Người mẫu hồi nãy xấu thế cậu đỡ nó, còn tại sao tôi lại không thể nhận được cái ôm công chúa?
Kiều Quảng Lan lạnh lùng thốt lên: "Ai bảo kỹ năng diễn xuất của anh dở thế? Cho dù anh có bị người ta đánh bay cũng không thể nào là bị tên thổ pháo kia làm chứ?"
Thôi Như Chính: "..." Mịa nó, nói ai thổ pháo đấy!
*Thổ pháo: Ban đầu nó được dùng để chỉ loại pháo bắn ra loại bột màu đen trong suốt thời kì Trung Cổ đến thời kỳ Đại Công Nghiệp, đó là một loại pháo khá là thô sơ. Nó cũng có nghĩa khác là đầu lọc thuốc lá. Về sau, nó được dùng để chỉ những kẻ không có kiến thức và chưa từng nhìn thấy thế giới. (Theo zdic.net)
Tạ Trác bò dậy từ dưới đất: "Tại sao lại ra?"
Kiều Quảng Lan tức giận nói: "Không có pháp khí, bị hất ra."
Thôi Như Chính mới vừa muốn nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại —— Kiều Quảng Lan vừa kéo ống tay áo lên, vừa vặn lộ ra dấu ấn trên tay, màu xanh trên đó chỉ còn lại cỡ một cái móng tay.
Lúc đầu Thôi Như Chính còn không biết trên tay Kiều Quảng Lan còn dính thứ này, sau khi nhìn thấy thì giật mình, nhưng gã đã hiểu ra rất nhanh, bật thốt lên: "Cậu sắp chết."
Đáy mắt Tạ Trác chợt lóe một tia lạnh lùng nghiêm nghị, ý cười bên môi lại dâng lên. Tay dựng thẳng làm kiếm, chém một phát xuống Thôi Như Chính!
Trên mặt Thôi Như Chính xuất hiện một vết rạch, máu chảy ra ồ ạt.
Lúc đầu gã không phản ứng được gì, mãi đến khi máu thuận theo hai gò má chảy xuống, kéo thành một đường, lúc này gã mới sợ hãi nhìn về phía Tạ Trác, giống như bây giờ gã mới ý thức được thanh niên này mạnh đến mức không phải người nữa.
Kiều Quảng Lan khẽ nhíu mày, cười nhạo nói: "Đừng nói cái gì dễ bị tự vả —— ai chết trước còn chưa biết đâu nhé!"
Trong lòng Tạ Trác đau xót, không chút nghĩ ngợi giơ tay, thế nhưng sau đó lại khựng giữa không trung, không chạm lên mi tâm của hắn mà là lấy vật vừa cuớp được từ tay Thôi Như Chính cho Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan sững sờ, Tạ Trác chớp chớp mắt phải với hắn.
Đều là người trong nghề, hắn biết thứ đồ trong tay này là gì, mặt mày lập tức giãn ra: "Thật sự là Hỏa Trung Tống Than*, cảm ơn nhé người anh em."
*Than trong đống lửa, để Hán Việt cho nó nghe mỹ miều chứ nó là tên pháp khí mà:)))
Tay hắn lướt qua cây gậy nhỏ đen thui xấu xí này, từ nơi hắn vuốt qua vô số điểm sáng màu trắng bạc nổ ra như pháo hoa, nó lơ lửng giữa không trung, màu đen biến mất, lộ ra màu trắng noãn. Hai đầu được kéo dài ra, lộ ra mũi nhọn sắc bén.
Đao Song Diện có thể phá tan tất cả mọi loại kết giới trong truyền thuyết!
Kiều Quảng Lan trực tiếp đâm dao xuống mặt đất. Lưỡi dao găm xuống mặt đất ba tấc, bổ ra từng đường vết nứt. Hắn ép đầu gối xuống, quỳ gối lên chuôi đao. Tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên trong sảnh lớn không ngừng, ánh sáng vàng chói lọt qua khe nứt tràn ra như nước, nó tràn qua mặt đất, sóng sánh từng tầng.
Thế giới trước mắt đột nhiên thay đổi.
Vẫn là ba người này, thế nhưng xung quanh lại chẳng có gì cả, không có người mẫu san sát nhau, không có sản phẩm và kệ hàng muôn màu muôn vẻ, đến cả một cái cầu thang cũng không có. Bốn phía tất cả đều chỉ có một màu trắng, trần nhà màu trắng, mặt đất màu trắng, mặt tường màu trắng....
Ban nãy Kiều Quảng Lan đã biết đây là đâu, chỉ có điều không có pháp khí, sau khi hắn đi vào phải lùi lại ba bước, đi thẳng bốn bước. Hắn thì thầm: "Canh gia trực phù cung, nhược can cách vi tông. Giao phong đa bất lợi, vi khách dĩ thành công —— Thượng Sạ Môn, Thái Âm Cung, Lục Hợp Cung, khai!"
Hắn niệm xong câu nói này liền trực tiếp va lên tường, chân vẫn chưa bước ra hoàn toàn, bỗng nhiên bị một người đè vai lại, bị kéo về một cái, trầm giọng nói: "Cậu lùi về sau, tôi lên cho."
Kiều Quảng Lan không tự chủ lùi về sau vài bước, Tạ Trác chợt lóe qua bên cạnh hắn rồi xông ra. Từ khi quen biết người này đến giờ đây là lần đầu tiên Kiều Quảng Lan thấy hắn nói chuyện một cách nghiêm túc đứng đắn nên dưới sự kinh ngạc hơi dừng lại một chút, không đuổi theo.
Bức tường trước mặt bị Tạ Trác đụng vào, lập tức vỡ thành nhiều mảnh nhỏ vụn rồi hóa thành những lưỡi dao sắc bén. Anh bảo vệ Kiều Quảng Lan ở phía sau, dùng ống tay áo chặn rớt những lưỡi dao sắc bén, xông ra ngoài một đường.
Tường trắng ở bốn phía xung quanh biến mất không còn tăm hơi, giữa mảnh đất trống xuất hiện một cái quan tài cực lớn, trận pháp che mắt đã bị phá nát.
Tạ Trác dùng ở lòng bàn tay đẩy thật mạnh, kèm theo một tiếng nổ to vang lên, nắp quan tài bị đẩy ra, bên trong xuất iện một gương mặt giống anh như đúc, giống như là hình ảnh của một cặp song sinh.
Thấy cảnh này, trong lòng Tạ Trác cũng không khỏi có chút kinh ngạc —— bộ dáng này, cùng với gương mặt của Lộ Hành không khác nhau gì cả. Vốn dĩ anh còn tưởng rẳng, bởi vì linh hồn là của mình, cho nên linh thể cũng giống một chút thôi. Không nghĩ tới xuyên qua rồi thể xác thần tiên này cũng giống mình như đúc, vậy thì nguyên lý là gì? Lẽ nào Tạ Trác và Lộ Hành còn có mối liên hệ gì đó không muốn người ta biết sao?
Cũng may mà trí nhớ của Kiều Quảng Lan xảy ra vấn đề, chỉ nhớ rõ tên không nhớ rõ dung mạo, nếu không sau khi anh ngã ngựa, cũng không thể duy trì hình người đứng ở đây.
Trước mắt không có thời gian suy nghĩ nhiều, nắp quan tài vừa mở, thân thể và linh hồn tạo ra một sức hấp dẫn cực lớn, anh đè nén bản năng trong lòng này, trực tiếp giao quan tài của anh cho Kiều Quảng Lan: "Nhanh giải trừ khế ước của cậu trước đi!"
Hành động liên tiếp này của Tạ Trác cực kỳ nhanh, căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng. Động tác sấm rền gió cuốn này so với trước kia giống như hai người khác nhau, lại dường như có một loại cảm giác cực kỳ thân thuộc. Trên mặt Kiều Quảng Lan chợt lóe qua một tia hoang mang, liếc mắt nhìn anh rồi lại dời mắt. Hắn giơ ngón tay ra, trong ống tay áo bay ra một sợi dây đỏ, thẳng tắp duỗi về phía xa xa.
Khế ước quỷ ban nãy không biết chui rúc ở xó xỉnh nào bị sợi dây đỏ trói cổ kéo về, Kiều Quảng Lan cất dây, đẩy nó ra trước chiếc quan tài trước mặt: "Chuyện mi yêu cầu ta hoàn thành rồi."
So với Kiều Quảng Lan, nhìn qua Tạ Trác còn sốt sắng hơn. Anh nhìn chằm chằm cổ tay của đối phương, chỉ thấy dấu ấn trên cổ tay từ đỏ biến thành xanh, sau đó màu xanh cũng lập tức biến mất, cổ tay lần nữa khôi phục thành màu trắng muốt giống như trước giờ chưa từng xảy ra gì cả.
—— Khi em rời đi khỏi thế giới này rồi, ở trong lòng em có còn sót lại gì về tôi không, hay cứ như thế tiêu tán đi không một chút dư thừa?
Hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt xa xăm, từ nơi xa xôi nào đó tiếng chuông báo 12 giờ truyền đến.
Khế ước quỷ nhìn thấy thân thể hoàn mỹ kia, chẳng còn để ý bất cứ thứ gì. Kiều Quảng Lan vừa đặt tay xuống, nó đã vội vã nhảy vào trong quan tài.
"Haiz."
Tạ Trác nén lại cảm xúc trong lòng, cười nhạt chặn nó lại: "Tiên thuế là ta tìm giúp mi, có cho hay không, ta quyết định."
Anh vội vàng về lại cơ thể của mình, ánh sáng lóe qua, người mới rồi còn nhắm mắt an tường đã nhảy ra khỏi quan tài, ống tay áo vung lên, trực tiếp tóm gọn quỷ hồn, nắn nó thành một quả cầu trong lòng bàn tay, hồn thể màu đen cứ thế biến thành màu đỏ.
Tạ Trác nhàn nhạt nói: "Sự kiên trì không cần thiết không nên dừng trên người kẻ yếu đuối. Nếu như mi còn không xuất hiện, linh hồn của mi sẽ sớm bị biến thành một tia khói trắng đấy."
Kiều Quảng Lan đứng cảm thấy quá mỏi chân, đầu óc có chút mơ hồ, lùi về sau hai bước, trực tiếp ngồi trên quan tài của Kiều Quảng Lan, phụ họa nói: "Đúng đúng, nếu như muốn đi ra lấy mắt thì thời gian cũng không còn nhiều nữa đâu, mi mau ra biểu diễn đi."
Trong mắt Tạ Trác lóe lên ánh cười nhợt nhạt, không mở miệng, ngoái đầu liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan một cái. Cùng lúc đó một thanh âm trầm thấp truyền đến từ bốn phương tám hướng: "Lại có thể nhìn ra đó là một hồn của ta, là ta xem thường bọn mi rồi."
Người có ba hồn bảy phách, ba hồn được gọi là thai quang, sảng linh và u tinh. Có thể biến thành màu đỏ và hóa thành hình người, khế ước quỷ chính là một trong ba hồn kia. Nó tự có ý thức của chính mình, nghe theo mệnh lệnh của chủ thể. Nói cách khác, kẻ thật sự đang muốn tìm tiên thuế, là người trước mắt này.
Kiều Quảng Lan vắt chéo hai chân, lắc lắc nói: "Loại pháp thuật che mắt vụng về như thế này, nếu không nhìn ra được thì đúng là mắt mù, người dùng nó cũng bị mù."
Một thanh âm từ đâu vọng ra: "Miệng của cậu cũng hấp dẫn y như gương mặt của cậu, đúng là không cô phụ sự tán thưởng của ta dành cho cậu lúc trước, Streamer Kiều. Mà ta lại nhớ tính cách trước kia của cậu không giống như thế nha."
Cửa thoát hiểm mở ra, Thôi Như Chính đi vào, dáng đi của gã nhìn giống như bị liệt nửa người.
Ánh mắt của Kiều Quảng Lan nhạt nhạt đảo qua trên người gã, không hề dừng lại: "Không phải là mi không nhớ rõ, bởi vì mi chỉ là hàng nhái thôi. Rõ ràng là một lão già bảy tám mươi tuổi, núp vào trong một cái xác chết, ta thấy mi giống lão dưa vàng sơn màu xanh —— giả bộ còn tươi non đấy nhỉ! Trịnh Khang* trong thân thể bị mi chen ra ngoài, làm cho cậu ta biến thành dạng sinh hồn* nửa chết nửa sống, tự mình làm hàng nhái rồi lợi dụng phòng livestream hấp thu tinh thần lực duy trì mạng sống. Thân thể Trịnh Khang dùng chán rồi thì đổi sang của Thôi Như Chính, ở trước mặt ta bày trò tinh thần phân liệt, mi cũng được lắm nha."
*Đa giải thích trước đó, sinh hồn là trạng thái tồn tại ở dạng linh hồn, thế nhưng cơ thể vẫn còn sống chứ chưa chết. Trịnh Khang xuất hiện ở dạng sinh hồn ở phó bản xưởng đồ chơi Hạ
Phản ấy.
Thôi Như Chính không hề tức giận, trái lại nháy mắt với Kiều Quảng Lan một cái: "Thật thông minh."
Kiều Quảng Lan ngồi vững vàng như trước, tay đặt bên cạnh lại không nhịn được siết chặt lại, lạnh nhạt nói: "Kỳ thực ta đây cũng muốn hỏi thăm một hồi, không biết nên xưng hô với các hạ như thế nào?"
Thôi Như Chính khom lưng nhặt một con búp bê trên mặt đất lên, cắn một miếng, mỉm cười nói: "Chử Tử Hiên".
Kiều Quảng Lan: "..."
"Không, không, không! Tôi là Thôi Như Chính! Người đã hứa với con sẽ không thay thế sự tồn tại của con! Người đã hứa với con!"
*Hai câu đầu nói với bé Lan, câu sau nói với lão Hiên kia.
Vẻ mặt của gã đột nhiên trở nên sợ hãi, kêu to lên.
Theo tiếng kinh ngạc này thốt lên, một vệt ánh sáng màu máu bắn ra từ trên ngực gã, gã trở tay che vết thương lại, muốn đẩy ra lại muốn chụp lại.
Kiều Quảng Lan nhanh chóng dò hỏi Tạ Trác: "Có thể thừa cơ hội này giết lão không?"
Tạ Trác nói: "Cậu không muốn biết anh trai cậu chết như thế nào à?"
Được anh nhắc nhở, Kiều Quảng Lan mới nhớ tới, chính mình còn chưa hoàn thành nhiệm vụ "Biết rõ chân tướng cái chết của Kiều Quảng Tín", nếu như đối phương chết đi, nhiệm vụ của hắn sẽ thất bại.
Hắn không khỏi liếc mắt nhìn Tạ Trác một cái, biểu tình nghi hoặc chợt lóe qua.
Chỉ là lúc hai người còn trò chuyện, Thôi Như Chính đã đâm vào lồng ngực mình, móc ra một cái lỗ to.
Hắn gào thét: "Sư phụ, ngài tha cho con đi! Tha cho con đi!"
Tạ Trác phản ứng cực nhanh, lập tức nói: "Nhìn thấy chưa, sư phụ của mi đã xem mi là con tốt thí mạng rồi! Lão muốn phản bội cam kết, muốn hoàn toàn thay thế mi! Chẳng lẽ mi còn muốn thay lão che giấu nữa à? Rốt cuộc Kiều Quảng Tín chết như thế nào? Nếu mi không nói sẽ không còn cơ hội nói đâu!"
Thôi Như Chính âm trầm nói: "Nói hươu nói vượn!"
Kiều Quảng Lan nói: "Người kia là Chử Tử Hiên..."
Thôi Như Chính bỗng nhiên lại giãy dụa nói: "Cậu ta, Cậu ta..."
Kiều Quảng Lan: "..." Tinh thần phân liệt thật là đáng sợ.
Đáng tiếc Thôi Như Chính nói đến một nửa, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, trong cổ họng phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, một chữ cũng không nói ra được, ánh mắt gã giãy dụa của gã đang rơi xuống mặt Kiều Quảng Lan, tựa như đang cầu khẩn.
Kiều Quảng Lan nói: "Mi..."
Thôi Như Chính đột nhiên giơ tay quay trở lại bóp lấy cổ mình, theo sức lực của ngón tay gã ngày càng lớn, con mắt gã dần dần lồi ra, sắc mặt tím bầm.
Kiều Quảng Lan xông tới, dùng sức siết chặt tay gã, Thôi Như Chính thở ra một hơi, thế nhưng những ngón tay kia vẫn dùng sức siết cổ gã, tay của hai người đều bị ghìm cho tím tái.
Kiều Quảng Lan nhíu mày lại, mu bàn tay đã bị một đôi tay mềm mại khác đặt lên, Tạ Trác khéo léo chen vào giữa hai người, thay Kiều Quảng Lan khống chế Thôi Như Chính, quát lên: "Nói mau! Không nói ta thả tay!"
Thôi Như Chính nói: "Cậu ta chưa chết —— "
Làm sao có chuyện chưa chết? Rõ ràng trong ký ức của nguyên chủ, Kiều Quảng Tín đã bị đè thành thịt nát ngay tại chỗ!
Nghi vấn quá nhiều, Mà Thôi Như Chính lại không thể nói tiếp, vào thời khắc gấp gáp này, Kiều Quảng Lan lựa chọn tìm một tin tức quan trọng nhất để hỏi: "Vậy anh ấy đang ở đâu?"
Tạ Trác bỗng nhiên nói: "Cẩn thận!"
Anh vội vàng nắm cổ tay Kiều Quảng Lan, túm anh nhảy về phía sau.
Ngực của Thôi Như Chính nổ tung thành một lỗ to, trong cái lỗ đó có một linh thể máu me đầy mình chui ra, tiếng cười điên cuồng bỗng chốc tràn ngập khắp không gian xung quanh, chấn động làm lỗ tai người ta đau nhức.
Trong tiếng cười sung sướng, Tạ Trác lên tiếng vẫn dùng thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe như trước: "Nếu ta là mi, bây giờ sẽ khóc to, tuyệt đối không cười nổi đâu, Chử Tử Hiên."
Linh thể đỏ thẫm dường như bị bức tranh màu trắng tẩy sạch, từ từ rút đi, lộ ra tướng mạo vốn có, khuôn mặt lần này, ngược lại khá xứng với bốn chữ "Tà mị cuồng luyến" mà Kiều Quảng Lan đùa giỡn lần trước.
Tiếng nói của lão có chút khàn khàn, lão nhấc một cánh tay lên chỉ vào Tạ Trác, chậm rãi nói: "Mi, đê tiện."
Tạ Trác nhàn nhạt cười, trong tay tóm khế ước quỷ, thản nhiên nói: "Mi nói không sai, nhưng bây giờ Sảng linh đang ở trong tay ta, mi nên lịch sự với ta chút, có đúng không nhỉ?"
Hai người đối thoại không đầu không đuôi, Kiều Quảng Lan ở bên cạnh hơi run run, suy nghĩ thật nhanh —— từ khi nhận ra Thôi Như Chính bị tinh thần phân liệt, hắn vẫn luôn liên kết các mối quan hệ trong thế giới này. Từ trạng thái sinh hồn của Trịnh Khang mà suy đoán, có lẽ năm đó hồn của Chử Tử Hiên bất ngờ rời khỏi thể xác nên đành chiếm cơ thể của một đứa trẻ là Trịnh Khang rồi phối hợp với Thôi Như Chính, muốn đem xưởng đồ chơi làm thí nghiệm, duy trì mạng sống của mình.
Kết quả lại không nghĩ tới một trận hỏa hoạn cắt đứt mất "nguồn cung cấp", lão không thể làm gì khác hơn là vội vàng hưởng dụng hồn phách còn lưu lại sau trận hỏa hoạn. Thân thể Trịnh Khang theo thời gian trôi đi, hồn phách của gã ngày càng yếu, cho nên lão lại bám vào trên người Thôi Như Chính, đồng thời chỉ có thể dùng chung thân thể với gã, lúc bình thường thì thường không có ý thức.
Đồng thời, Chử Tử Hiên lại nghĩ tới một phương pháp hấp thu sức mạnh mới, đó là livestream. Thực ra, thứ gã vẫn luôn đợi, là Tiên thuế của Tạ Trác.
Chuyện nghĩ như vậy, hẳn là đúng rồi, nhưng nhìn bộ dáng này của Chử Tử Hiên, rõ ràng vẫn chưa khôi phục, lão ta không nên giết Thôi Như Chính rồi rời khỏi thân thể của gã mới đúng.
Kiều Quảng Lan suy ngẫm lại, ánh mắt tình cờ thoáng nhìn, bỗng nhiên dừng lại.
Trên cổ tay của hắn, dấu ấn đã biến mất đột nhiên xuất hiện lại, đỏ sẫm như máu, không còn màu xanh!
Vậy tại sao mình bây giờ còn sống?
Đúng rồi, Kiều Quảng Tín chết... Cho nên gã nói thế nhưng thật ra là vì...
Vô số ý nghĩ dâng lên trong lòng, Kiều Quảng Lan tiện tay kéo Tạ Trác một cái: "Haiz, Thôi Như Chính không phải bị giết chứ?"
Tạ Trác xem hắn lôi kéo ống tay áo mình,đáy mắt chợt lóe vui vẻ, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, cậu còn nhớ Viên Oánh Oánh không? Là lời nguyền rủa của cô ta trên người Thôi Như Chính phát huy hiệu lực."
Kiều Quảng Lan: "... Anh đã sớm biết rồi vừa nãy anh còn nói như vậy..."
"A..." Tạ Trác cực kỳ vô tội, "Tôi lừa hắn. Nếu không Thôi Như Chính làm sao có thể nói thật được."
Kiều Quảng Lan: "..." Loại chuyện hoang đường này bị anh nói như đúng rồi, ngay cả mình cũng bị lừa, kỹ năng diễn xuất đúng là không phải nói điêu.
Chử Tử Hiên mắng một câu "Khốn kiếp".
Tạ Trác lại cười nói: "Đừng nóng vội mà. Mắng người mắng tiếng to hơn nữa, mi cũng không chiếm được thân thể của ta đâu. Anh trai ở trong tay mi nhỉ? Một hồn của mi ở trong tay ta, vậy làm một ván giao dịch thì sao?"
Kiều Quảng Lan sửng sốt một chút, mới phản ứng được "Anh trai" trong miệng Tạ Trác là anh trai của nguyên chủ, không giống như chỉ quen thuộc với hắn càng như có nhận thức sâu sắc.
Vốn dĩ Chử Tử Hiên còn cực kỳ giận dữ, nghe lời hắn nói bỗng nở nụ cười: "Giao dịch thì phải ngang hàng, bọn mi xác định bọn mi xứng à?"
Lão dậm chân.
Theo tiếng này, mặt đất bỗng nhiên bắt đầu trầm xuống, vách tường bốn phía hay động đồng loạt lay động, không gian vặn vẹo quỷ dị.
Kiều Quảng Lan bật thốt lên: "Nguy rồi, thành phố đồ chơi này muốn sụp!"
Nhiều năm như thế trôi qua, toàn bộ thành phố đồ chơi có thể tồn tại dựa vào việc livestream thu thập tinh thần lực, bây giờ kênh livestream đã bị hủy, tinh thần lực không còn, năng lượng không thể cân bằng, cho nên toàn bộ không gian này sẽ sụp đổ.
Tạ Trác vốn dĩ còn có tính toán khác, chỉ thấy anh cau mày, một chút ý tưởng khác cũng không có, an ủi hắn: "Cậu đừng vội, để tôi xuống xem một chút. Chỉ cần bổ sung năng lượng cân bằng thì sẽ ổn."
Anh nói thì đơn giản, thế nhưng chuyện như thế nhất định sẽ phải tiêu hao một thân pháp lực cực lớn, tuyệt đối không dễ dàng. Kiều Quảng Lan vốn còn muốn ngăn cản, đột nhiên, hơi suy nghĩ: "Được!"
Tạ Trác có chút lo lắng cho hắn, cũng biết không thể làm lỡ chuyện, chỉ sợ thành phố đồ chơi sụp đổ, toàn bộ không gian này biến hóa vặn vẹo, bề mặt cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Anh vừa định dặn dò, ngược lại Kiều Quảng Lan nói một câu: "Được thì làm, không được cũng không cần cưỡng cầu, anh chú ý an toàn."
Trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Tạ Trác không nhịn được mỉm cười, anh ghé đầu lại bên người Kiều Quảng Lan, ghé tai hắn nói nhỏ: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không sao, bởi vì... Tôi yêu em."
Ba chữ này lọt vào tai, Kiều Quảng Lan ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời hắn tưởng mình nghe được là ảo giác, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tạ Trác.
Toàn bộ hình ảnh của mấy ngày ở chung ngắn ngủi của hai người hiện lên trong đầu, đủ loại cảm giác, hắn không biết là gì. Không giống như ghét, thế nhưng cũng không quá vui vẻ. Hắn có lòng muốn nói một câu "Anh đùa đấy à", thế nhưng, mơ hồ đâu đó tâm trí nói cho hắn, không phải vậy.
Kiều Quảng Lan rất hỗn loạn nói: "... A."
Ngoài chữ này, từ chối cũng không có nghĩa lý gì, hắn căn bản không thuộc về thế giới này. Thời gian rời đi của hắn đang đếm ngược.
Tạ Trác vẫn muốn nói thêm vài câu, thế nhưng thời gian rất cấp bách, anh chỉ có thể cầm tay Kiều Quảng Lan một chút. Nhân lúc hắn không phản ứng kịp, xoay người chạy.
"Tạ Trác!"
Kiều Quảng Lan gọi theo ở phía sau anh, Tạ Trác rất vội vàng, quay đầu lại, một thứ bay về phía anh, Kiều Quảng Lan làm như không chuyện gì xảy ra mà nói: "Cảm ơn người anh em, tặng anh một món quà lưu niệm."
Tạ Trác duỗi một cánh tay, tiếp được con gấu đang bay đến, hiểu ý không nhịn được nở nụ cười, dặn dò một câu, "Cậu cẩn thận chút", sau đó thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.
Chử Tử Hiên nói: "Chậm rồi, bản lĩnh tên nhóc kia có lớn hơn nữa cũng không ngăn cản được pháp bảo cuối cùng của ta đâu! Một hồn thì tính là gì! Chờ ta xong việc, kể cả ba hồn bảy vía tan biến thành tro bụi, ta cũng có thể tạo lại!"
Không gian vặn vẹo một trận, trần nhà nghiêng ngả thế nhưng miễn cưỡng ổn định lại giữa không trung, đó là một phần không gian an toàn Tạ Trác vì bọn họ mà chống đỡ. Chử Tử Hiên lại không kinh hoảng chút nào, lão đưa tay về phía Kiều Quảng Lan, cười như điên nói: "Pháp bảo cuối cùng của ta, chính là cậu đấy!"
Kiều Quảng Lan hờ hững giơ tay, nhìn dấu ấn trên cổ tay mình: "Cho nên nói ta, anh trai ta, cùng với mấy streamer khác là lốp xe dự phòng của mi?"
Sớm nên nghĩ tới, phòng livestream thu thập tinh thần lực con người. Bọn họ làm streamer trở thành môi giới cho Chử Tử Hiên, cho nên Chử Tử Hiên có thể chiếm lấy thân thể hắn, thông qua hắn thu thập năng lượng lần nữa, chống lại Tạ Trác.
Mà còn hai vấn đề, đó là, nếu Chử Tử Hiên có thể mê hoặc thần trí con người vậy Kiều Quảng Tín làm công cụ của lão, tại sao không chết cũng không bị Chử Tử Hiên chiếm cứ thân thể? Dưới tình huống kia Thôi Như Chính không cần lừa người, vậy Kiều Quảng Tín đang ở đâu?
Từng đốm từng đốm lửa bay lên từ trên lòng đất, không ngừng nhảy nhót, giống như không tiếng động mà tiến hành một loại cuồng hoan nào đó. Chử Tử Hiên tiếp cận Kiều Quảng Lan một chút, giọng điệu mê hoặc: "Đến đây, đến đây với ta."
Hoàn cảnh lại giống hệt như lúc mẹ của Viên Oánh Oánh bị Thôi Như Chính sát hại, bên trong thanh âm của lão cùng mang theo pháp thuật mê hoặc, khiến cho người ta biết rõ nguy hiểm, thể nhưng lại không có cách nào chống cự tới gần.
"Thân thể của cậu, là thân thể dự trữ ta vừa ý nhất, hoàn mỹ nhất từ trước đến giờ. Đến đây đi, bé ngoan, đem tất cả tôn kính dâng cho ta, trở thành tín đồ thành kính nhất của ta!"
Kiều Quảng Lan giấu hai tay nắm thành quyền trong tay áo, làm bộ như bị lừa, từng bước đi về phía Chử Tử Hiên.
Khoảng cách chỉ còn năm bước, ngón tay Chử Tử Hiên đột nhiên biến thành xương trắng, nhanh chóng duỗi ra, đâm về phía lồng ngực của hắn.
Tay Kiều Quảng Lan nắm chặt lại, còn chưa kịp nâng lên, bỗng nhiên bị người ôm lấy, dùng sức kéo vào lồng ngực, sau đó bị quay ngược lại đẩy ngã, cùng lăn ra ngoài, máu tươi bắn lên mặt hắn.
Kiều Quảng Lan khiếp sợ ngẩng đầu lên, máu tươi thuận theo cằm chảy xuống hắn cũng không bận chùi, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, bật thốt lên: "Anh trai!"
Một tiếng kia dường như không phải hắn gọi ra, mà chỉ là một luồng ý thức còn sót lại của nguyên chủ.
Ngực của Kiều Quảng Tín bị đâm thành một cái lỗ, anh ngã xuống trên mặt đất. Ngay khoảnh khắc Chử Tử Hiên tấn công ban nãy, là anh đã xông lên chắn lại công kích cho Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan khiếp dường nhưu không nói nên lời, vốn dĩ bùa chú để đối phó với Chử Tử Hiên hắn cũng đã cầm trên tay lại không có cơ hội dùng.
Kiều Quảng Tín không ôm hắn được nữa, cánh tay vô lực buông xuống, ngã trên mặt đất. Kiều Quảng Lan cúi đầu nhìn anh, nước mắt phút chốc dâng lên. Đây không phải là ý thức mà hắn khống chế, mà là bản năng của cơ thể này.
Ngũ quan của Kiều Quảng Tín có mấy phần giống hắn, đường viền lại nhu hòa hơn rất nhiều. Anh há miệng, Kiều Quảng Lan có thể dựa vào khẩu hình của anh đọc được, anh đang nói: "Đừng khóc."
Kiều Quảng Lan thì thào nói: "Tại sao anh còn sống? Tại sao lại không nói cho em?! Anh có biết vì báo thù cho anh mà em đã làm gì không... Con mẹ nó nếu anh không muốn gặp em thì tại sao lại lao ra vào lúc này chứ!"
Vào giờ khắc này, ý thức của hắn đã bị nguyên chủ khống chế ngược lại, biết được không ổn, hắn mạnh mẽ nện một quyền trên đất, đau đớn trong giây lát khiến cho Kiều Quảng Lan tỉnh lại.
Không phải hắn không muốn cho anh em nhà người ta vất vả gặp lại ôn chuyện, mà trước mắt còn có một tên biến thái lom lom dòm lại đây. Điều quan trọng nhất lúc này là tỉnh táo chứ không phải khóc sướt mướt không có ý nghĩa!"
Phía trước truyền đến một tiếng "Ầm", Kiều Quảng Lan dùng một tay che lại lỗ máu trên ngực Kiều Quảng Tín, đề phòng nhìn Chử Tử Hiên, phát hiện lão ta vậy mà lại ngã trên mặt đất.
Kiều Quảng Tín nhỏ giọng nói: "Em... Đi mau... Anh đã từng cố ý đã cứu lão ta một mạng, lão ta nợ anh một cái mạng, không thể... Động thủ với anh..."
Lời của anh giống như một chuỗi hạt, trong nháy mắt đã khiến Kiều Quảng Lan hiểu rõ những điểm không thích hợp!
Lúc trước, đứa trẻ được Kiều Quảng Tín cứu kia, nhất định đã bị Chử Tử Hiên bám vào!
Thật ra nếu Kiều Quảng Tín không cứu lão, lão cũng sẽ không chết được, thế nhưng sau khi Kiều Quảng Tín đã nhận ra âm mưu của đối phương, biết được mình kiểu gì cũng sẽ chết, vậy thì đơn giản liều một mạng. Cố ý ngay lúc Chử Tử Hiên gặp nguy hiểm, không đếm xỉa cứu lão, nếu như vậy, Chử Tử Hiên liền thiếu nợ ah một cái mạng.
Nếu như là lúc thường, cái này không tính cái gì, thế nhưng bước vào phòng livestream đã tương đương với ký kết một loại khế ước, kể từ lúc streamer bước vào phòng livestream chẳng khác gì đã tình nguyện trở thành vỏ xe dự bị cho Chử Tử Hiên. Mà lúc đó, Chử Tử Hiên cũng nhất định phải tuân thủ quy tắc, ví dụ như, trước khi Kiều Quảng Tín chết phải trả được ân cứu mạng, tuyệt đối không thể gây tổn thương cho anh.
Kiều Quảng Tín nhọc nhằn khổ sở giãy giụa nhiều năm như vậy, thật vất vả để lại một cái mạng, lại nhìn thấy em trai của mình gặp phải nguy hiểm, quên mình vọt ra.
Kỳ thực cái chết của anh cực kỳ không đáng, bởi vì cho dù không có anh, Kiều Quảng Lan cũng hoàn toàn có thể đối phó Chử Tử Hiên, anh đột nhiên xuất hiện xen vào như thế, trái lại làm rối loạn kế hoạch của Kiều Quảng Lan.
Thực ra Kiều Quảng Lan vẫn luôn thấy nguyên chủ trước kia rât ngu, an an ổn ổn sống qua ngày thì không chịu, rõ ràng không có bản lãnh gì, còn nhất định muốn đi điều tra chân tướng gì gì, cuối cùng anh trai không cứu được, còn tự nhét mạng mình vào.
Nhưng mà lúc này, đột nhiên hắn giống như hiểu được tâm tình của hai người, có lẽ ở trên thế giới này, có một số chuyện nhất định phải làm, bất kể hậu quả ra sao, cũng căn bản không có biện pháp suy nghĩ được đúng sai, đáng giá hay không.
Kỳ thật đạo lý này hắn cũng đã nhận ra từ sớm, nếu không cũng không có chuyện hắn phải rời khỏi thế giới của mình.
Kiều Quảng Lan từ trong cảm xúc trống rỗng phản ứng lại, vội vàng quỳ một chân xuống đất, cắn rách ngón tay, vẽ trên gáy Kiều Quảng Tín một cái Tụ Hồn Phù khiến cho tàn hồn sắp sửa tan vỡ ổn định lại. Hắn còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, cổ tay đã bị người đẩy ra.
Kiều Quảng Lan ngẩng đầu, thuận theo bàn tay trắng bệch nhìn qua, nhướng mày một cái: "Phạm âm soa* đến đúng lúc ghê nhỉ."
Người trước mặt hắn mặc y phục màu đen, vóc người thấp bé, cầm cây Đại Tang trong tay, trên mũ viết bốn chữ lớn, "Thiên Hạ Thái Bình", chính là Hắc Vô Thường, cũng là người quen cũ của Kiều Quảng Lan.
Hắn nói chuyện có chút nói lắp: "Thiếu... Môn chủ, người này tuổi, tuổi thọ hết rồi, xin, xin Thiếu môn chủ, không, không được thay đổi số mệnh. Kể, kể cả, coi như là không có Thiếu môn chủ, cậu, cậu ta... Cũng nhất định phải chết hôm nay."
Kiều Quảng Lan dừng tay, thả một bình nhỏ lại trong túi áo, nói: "Được rồi."
Hắn nhìn thấy linh thể Kiều Quảng Tín ngồi dậy, ánh mắt mơ hồ nhìn một "chính mình" khác. Một con quỷ mới sinh ra trong thời gian ngắn sẽ có một đoạn thời gian ký ức trống rỗng, nó phải tự nhận ra được sự thực bản thân đã chết rồi,
Kiều Quảng Lan nói: "Phạm âm soa, làm phiền ngài nhé, cho tôi chút thời gian, một lúc nữa tôi tự tay dắt vị này lên đường Hoàng Tuyền, được không?"
Vốn dĩ trước giờ quan hệ của Minh giới và thuật sĩ không tốt, thế nhưng Hắc Vô Thường và Kiều Quảng Lan âm thầm ở chung ngược lại cũng không tệ lắm. Nghe Kiều Quảng Lan nói thế, hắn do dự một chút, nhẹ nhàng gật đầu, biến mất ngay tại chỗ.
Kiều Quảng Lan hơi thở phào một cái, nếu như kẻ đến chính là Bạch Vô Thường khá khó tính, vậy sẽ phải phí nước miếng một hồi.
Hắn đang nghĩ ngợi, thân thể bỗng nhiên lại không tự chủ được lùi về sau hai bước, xoay người, Chử Tử Hiên quỳ một chân trên mặt đất đã từ từ bò dậy, khóe môi vương máu, trong mắt lại mang theo anh sáng cuồng nhiệt, không ngừng vẫy tay với hắn.
Kiều Quảng Lan như cười như không, căn bản cũng chẳng có ý phản kháng, thuận theo lực kia đi về phía trước.
Hết chương 28.
Đôi lời muốn nói:
*Phạm âm soa hay là âm sai cũng được, là Hắc Vô Thường, nếu mình đoán không lầm, vị Bạch Vô Thường còn lại sẽ là Tất âm soa. Hai người là một cặp Hắc Bạch Vô Thường, làm việc dưới trướng tập đoàn đa quốc gia Âm Phủ, chuyên chịu trách nhiệm dẫn dắt linh hồn đi đầu thai á.
Mình chơi quả game identity V thấy nhân vật Wuchang aka Hắc Bạch Vô Thường xong, sang đây nghe miêu tả thấy hú hồn ạ.:v Theo như bên kia Hắc Vô Thường tên thật là Phạm Vô Cứu, Bạch Vô Thường tên thật là Tạ Tất An. Nếu tò mò mấy bạn tìm hiểu đi, cốt truyện về hai nhân vật này bên game kia hay lắm. OTP mình đấy.