• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Kiều, lại đây."

Trước mặt có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy hắn lập tức gọi một tiếng, vội vàng kéo cậu vào phòng làm việc, đóng cửa lại.

Hai chữ 'Tiểu Kiều' lúc ở nhà các sư huynh cũng thường hay gọi. Kiều Quảng Lan cảm thấy khá là thân thiết, lập tức có hảo cảm với người trước mặt. Hắn nói: "Sự tình rất nghiêm trọng sao?"

Lưu Kiệt nói: "Những người kia đều là kẻ du côn vô lại, căn bản không thể nói đạo lý. Bản thân bệnh nhân Vương Vũ cũng nặng, lúc trước đã nói rõ với người nhà, là bọn họ kiên trì muốn phẫu thuật. Nếu không phải em phẫu thuật thành công, với cái bệnh kia của anh ta còn chẳng sống nổi một tuần. Việc này cho dù bọn họ đi kiện thì chúng ta vẫn là người có lý, nhưng cậu vẫn trốn tránh chút, cẩn thận đừng đụng chạm với đám người kia."

Kiều Quảng Lan nói: "Phương Tể Hà kia..."

Lưu Kiệt nghe đến tên này cũng không nhịn được thở dài: "Phiền phức chính là Phương Tể Hà này. Phẫu thuật chưa xong, tình huống như nào anh cũng không biết. Thân phận của bọn họ không giống nhau. Cho dù không có chuyện gì chúng ta cũng phải cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc. Kết quả giờ thì hay rồi. Bệnh cậu ta vốn dĩ không có vấn đề gì mấy, phẫu thuật xong xảy ra phản ứng là tỉ lệ 1/1000, vậy mà cũng rơi trên đầu đại thiếu gia kia. Cố tình anh ta lại là bệnh nhân của cậu. Vạn nhất không cấp cứu được, người nhà lại tới làm trò như Vương Vũ... Việc này sẽ lớn đấy. Anh nói này Tiểu Kiều. Gần đây cậu có đắc tội với ai không? Tại sao anh cảm giác những chuyện này lại trùng hợp thế chứ?"

Xem ra vấn đề trước mắt cần giải quyết đó là chuyện đang diễn ra trên người là Phương Tể Hà kia, chỉ cần cứu sống được anh ta thì tất cả dễ nói chuyện rồi. Tuy rằng cửa chữ kiến thức y học Kiều Quảng Lan cũng không biết thế nhưng nguyên chủ ở phương diện này vẫn rất có tài. Vừa nãy kế thừa ký ức bây giờ cũng có thể xem bệnh được một chút.

Kiều Quảng Lan rất cảm ơn đối với việc phổ cập khoa học của Lưu Kiệt. Anh nói cực kỳ tỉ mỉ, giúp hắn tiết kiệm được lời muốn hỏi: "Em không biết, trước tiên đi xem tình huống của Phương Tể Hà đi, xong chuyện lần này em mời anh ăn cơm."

Lưu Kiệt đem trừng mắt lên: "Cơm cái gì mà cơm, cậu còn có tâm tình nghĩ chuyện ăn cơm? Anh thấy cậu tốt nhất chỗ nào cũng đừng có đi, ngồi ở đây đi, có tình huống gì thì Tiểu Đoạn sẽ qua nói. Ngộ nhỡ cậu bị người ta đánh thì lại khiến cho chuyện loạn thêm đây."

Kiều Quảng Lan nói: "Em..."

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, hắn còn chưa nói được "Ta" cái gì, Tiểu Đoạn trong miệng Lưu Kiệt đã gõ cửa ở bên ngoài.

Lưu Kiệt mở ra một cái khe, xác nhận đúng thật là y tá Đoạn, không có người khác theo đuôi, lúc này mới để cô đi vào, lập tức đóng cửa, khóa chốt.

Kiều Quảng Lan: "..."

Đồng chí, địa hạ đảng* rất cần ngài!

*Địa hạ đảng, để chỉ bộ phận phục vụ cho nhà nước nhưng hoạt động như cơ sở ngầm, bí mật và không thể công khai.

Hắn xông đến chỗ ý tá trẻ tuối mới tiến vào nở nụ cười: "Tiểu Đoạn, tình trạng phẫu thuật thế nào rồi?"


Tiểu Đoạn nhận được nụ cười của Kiều Quảng Lan mém chút nữa quên luôn mình muốn nói gì. Tướng mạo của đối phương cực kỳ đẹp trai, chỉ có điều bình thường rất ít khi nhìn thẳng người khác, cũng không thích cười. Thế nhưng đột nhiên cảm thấy cậu sue* như thế, dường như khiến cô quên mất chuyện náo loạn bên ngoài.

*Sue: nguyên gốc là tô. Tô trong Mã lệ tô = Mary sue, chỉ những nhân vật được buff thái quá trong tiểu thuyết ngôn tình trước kia. Ở đây theo mình hiểu bạn Đoạn muốn nói bé Lan đẹp trai sẵn rồi, nhưng cười lên thì được buff +∞ điểm giá trị nhan sắc.

Lưu Kiệt nói: "Tiểu Đoạn?"

Đoạn y tá phục hồi tinh thần lại, mặt có chút đỏ lên, liền vội vàng nói: "Phẫu thuật xong rồi, người bệnh đã được đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt..."

Vậy nghĩa là chưa chết, còn không đợt Lưu Kiệt được thở một hơi, cô nói tiếp: "Nhưng mà, trước mắt bệnh nhân vẫn hôn mê bất tỉnh, tình huống không tốt lắm. Đặc biệt vừa nãy em đẩy giường bệnh ra bị một nhóm người thân bệnh nhân thấy được, em không biết bọn họ có lấy cái này làm cớ gây khó dễ không nữa. Bác sĩ Kiều, chị kiến nghị, em nên nên về nhà tránh né một thời gian hẵng trở lại sau."

Kiều Quảng Lan nhận được... ánh mắt từ ái* khó giải thích của cô, đột nhiên trong lòng có chút khiếp sợ đến hoảng loạn.

*Ánh mắt dịu dàng hiền hòa, như ánh mắt của gà mẹ hoặc là bậc trưởng bối:3

Tuy chỉ mới tiếp xúc được một vài người, thế nhưng hắn hậu tri hậu giác phát hiện giống như ở trong thế giới này hắn rất được che chở. Cảm giác đó không giống với đối xử dành cho một người đàn ông, mà trái lại, giống như dành cho một thiếu nữ 15, 16 mùa hoa nở.

Kiều Quảng Lan nhịn không được, tự sờ ngực mình một cái, ừm, bằng phẳng không sai.

Vóc người cao tuy rằng hơi gầy, thế nhưng tuyệt đối không phải loại gà giò kia, nếu như tính độ cao tương đối*, từ góc độ của hắn nhìn xuống y tá Đoạn và Lưu Kiệt thì ít nhất 1m8 vẫn có khả năng.

Vậy đến cùng bọn họ từ ái như thế vì cái gì chứ?!

Kiều Quảng Lan vẫn âm thầm giữ nghi hoặc trong lòng, cự tuyệt ý tốt của y tá: "Dù sao chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi, tôi cũng không thể làm phiền chủ nhiệm mãi được, vẫn để tôi đi xem một chuyến vậy. Chị Tiểu Đoạn, cảm ơn chị."

Y tá Đoạn cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là chỉ đường cho hắn.

Kiều Quảng Lan thả chậm bước chân một chút, nhẹ nhàng đụng ngọc giản, thanh âm của Cầu Minh vang lên bên tai thanh lãnh cô quạnh như trước: "Chuyện gì?"

Thanh âm vang lên, thời không ngưng trệ, hắn thoáng xuất hiện dưới ánh trăng, Ngọc Linh ngạo mạn đang ngắm trăng.

Kiều Quảng Lan đi tới bên cạnh hắn, nói thẳng: "Người nơi này đối mặt với tôi, trên người luôn phát ra ánh sáng tình mẹ, có phải là hỏng rồi không?"

Cầu Minh: "Tướng mạo của cậu khiến người ta yêu thương."

Kiều Quảng Lan: "... Nếu như anh đổi một biểu tình khác, tôi có thể miễn cưỡng nghe cái này như là lời khích lệ."

Khóe miệng Cầu Minh co rút một cái, rất nhanh chóng lạnh lẽo trở lại, tay áo nhấc lên, trước mặt Kiều Quảng Lan xuất hiện một tấm gương.

Tuy rằng một câu hắn cũng không nói, Thế nhưng dựa vào sự thông minh của mình và tài trí của Cầu Minh có thể hiểu được hắn muốn biểu đạt cái gì ——

"Sau khi đến thế giới mới không lấy gương nhìn mình một cái à?"

"Ngoại hình của cậu ra sao trong lòng chưa từng cân nhắc à?"

Kiều Quảng Lan nhìn xuống gương, trong gương là hình dáng của hắn ở thế giới này, không cần nhiều lời gì, liếc mắt một cái đầy được, chỉ cần liếc mắt một cái có thể hiểu rõ hết thảy từ ái kia.

Gương mặt người trong gương mơ mơ hồ hồ, thế nhưng lại phảng phất giống như gương mặt của một mỹ thiếu niên bước ra từ truyện tranh nhìn không khác gì hắn. Chỉ có điểm khác là đường viền nhu hòa hơn, gương mặt nhỏ hơn một chút, thật giống như chưa nẩy nở hoàn toàn. Tuổi của nguyên chủ lớn hơn Kiều Quảng Lan một chút, thế nhưng lại trông như học sinh chưa tốt nghiệp cấp 3, mím mím môi, hai bên má còn lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Nói chung, đây là một Kiều Quảng Lan ver. đáng yêu, giống như bị hai bình phun sương hiệu thỏ trắng nhỏ phun, ai nhìn đôi mắt này, đều cảm thấy đứa trẻ này thật nhỏ yếu, ôn nhu vô hại yếu đuối dễ vỡ, cần được bảo vệ đặc biệt.

Kiều Quảng Lan: "..." Ai chơi tôi thế?

Cầu Minh còn ở nơi đó bổ thêm một đao: "Trong thế giới này mảnh hồn phách này của cậu vỡ ít nhất, người này không chịu ảnh hưởng lớn bởi tính cách của cậu, là một người rất được người khác yêu thích."

Kiều Quảng Lan: "... Ai, không phải, người anh em có ý gì thế?

Người anh em này không có ý gì, chỉ là tương đối ngay thẳng, thích ăn ngay nói thật: "Ngoại trừ gương mặt, còn có một việc, ta nghĩ cần nhắc nhở cậu."

Kiều Quảng Lan: "Nói."

Cầu Minh nói: "Vì lúc chuyển đổi linh hồn gặp chút vấn đề nhỏ, nên thân thể này phải chịu tổn hại cực kỳ dễ bị thương. Tuy rằng sẽ khôi phục nhanh thôi, nhưng cậu vẫn cần phải cẩn thận.

Kiều Quảng Lan bị đả kích nặng nề, quay đầu bước đi,

Hắn mở mắt ra nhìn một chút, đoàn người đã sắp đến cửa phòng phẫu thuật.

Lúc này bọn họ vừa khéo gặp được chủ nhiệm Lý vừa thực hiện ca phẫu thuật xong, đang thương lượng với đám người làm loạn ở bệnh viện: "Cái gọi là tai biến y khoa là do bác sĩ phẫu thuật hoặc nhân viên điều dưỡng xử lý không kịp dẫn đến bệnh nhân tử vong. Tổ chuyên gia đã có kết quả giám định, nguyên nhân tử vong của bệnh nhân là do bệnh chuyển biến nặng thế nhưng hai lần cấp cứu không hiệu lực. Về nguy hiểm này trước đó bệnh viện cũng đã thông báo cho người nhà bệnh nhân. Nếu các vị cảm thấy không hài lòng thì có thể trực tiếp chống án chứ không phải đi gây sự ở đây."

Chủ nhiệm Lý là thầy hướng dẫn của Kiều Quảng Lan, bình thường lúc học cũng sẽ có chút nóng giận, thế nhưng ông lại không biết ứng phó với lưu manh, chỉ biết nề nếp giải thích, căn bản sẽ chẳng có ai nghe.

Quả nhiên, ông mới vừa nói xong, lập tức có người gọi: " Bác sĩ Kiều kia là học sinh của ông, tất nhiên ông sẽ bao che cậu ta! Bệnh viện bọn mày đúng là xấu xa, kiếm lời trên mạng người không chút lương tâm, chữa chết cho người anh em nhà tao, còn không cho bọn tôo làm loạn à?. Truyện Teen Hay

Kiều Quảng Lan cười gằn, đẩy đám người vây xem đi tới: "Kể cả chủ nhiệm Lý là thầy của tôi anh cũng biết, người anh em, tin tức linh thông nhỉ?"

Hắn vừa đi ra từ phòng cơm kiểu Tây, mặc đồ Tây đi giày da, cực kỳ bất lợi cho quá trình làm màu. Kiều Quảng Lan vừa đi vừa cởi nút cổ áo, tiện tay kéo cà vạt xuống, cuộn lại một cục nhét trong túi, đồng thời ung dung thong thả cuốn ống tay áo lên.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười lưu manh, động tác chỉnh đồ làm đến nước chảy mây trôi thuần thục, vừa nhìn chính là tay đánh nhau già đời, lưu manh có thâm niên.

Nếu như hắn không có tự mang vầng sáng tiểu bạch thỏ.

Người vừa nói chuyện lia là người chuyên chạy đến đây gây rối, không ngờ chỉ nói một câu đã bị đối phương vạch trần, không khỏi chột dạ. Thế nhưng gã nhìn bác sĩ này một bộ bé ngoan bị dọa sợ, nhất thời lại bắt đầu thẳng lưng tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng: "Thế thì sao, còn muốn đánh người à? Mày làm mà còn không cho người ta nói? Mày chữa chết người, mày đến bồi mạng đi."

Đã nhiều năm như vậy, dường như chỉ cần Kiều đại sư ra tay, chưa từng chuyện không trấn giữ được, ở thế giới trong quá khứ rất ít người dám khiêu khích hắn. Hắn cũng lâu lắm rồi không gặp người dung cảm thế này, nhất thời nắm đấm có chút ngứa.

Nếu không phải thân phận bây giờ là bác sĩ, còn phải hơi hơi khống chế một chút mình không thể tùy tiện động tay, chứ không thứ đồ chơi như này đã sớm bị hắn đánh cho răng rơi đầy đất.

Chủ nhiệm Lý ở bên cạnh cau mày, đánh gãy đối thoại của hai người: "Tiểu Kiều, đây không phải chuyện của con, hôm nay không có ca trực của con, con lắc lư ở bệnh viện làm gì? Về nhà ngốc đi."

Mặc dù ông nói chuyện không hề khách khí thế nhưng trên thực tế là đang che chở học sinh của mình. Lưu Kiệt bị chủ nhiệm trừng một cái, sợ đến rụt cổ lại, anh biết là thầy đang trách mình chuyện tự ý gọi Kiều Quảng Lan về. Nhưng anh cũng có ý tốt mà, dù sao chuyện này không thể gạt mãi được, biết sớm chuẩn bị sớm.

Kiều Quảng Lan nói: "Chủ nhiệm, con..."

Chủ nhiệm Lý không để ý tới hắn, trực tiếp nói chuyện với người nhà bệnh nhân: "Lúc trước Vương Vũ vào bệnh viện bọn tôi bằng cửa xanh lục, xem như là hộ nghèo, bệnh viện không đòi các vị tiền thuốc tiền phẫu thuật. Còn chưa bàn tới chuyện tiền viện phí cùng tiền duy trì máy móc, các người cũng không nộp một đồng, bây giờ còn nói bệnh viện bẫy người, còn có lương tâm không? Nói chung, các người muốn kiện thì kiện, chúng tôi không thẹn với lương tâm. Đi."

Sau khi ông nói xong không dây dưa nữa, mang theo mấy cái bác sĩ y tá, dẫn đầu đi đến phòng làm việc.

Một người đàn ông vạm vỡ khác chặn đường của chủ nhiệm Lý, trực tiếp đẩy bả vai ông một cái: "Con mẹ nó nếu hôm nay mà không cho bọn tao một lời giải thích thì đừng nghĩ chuyện muốn đi! Nhiệm vụ của bệnh viện là cứu sống người, bọn tao không dùng tiền đấy, thì làm sao? Bọn tao chính là không có tiền! Không có tiền bọn mày sẽ không cố gắng chữa bệnh hả, cái thứ gì thế! Điệu bộ như thế cũng xứng làm bác sĩ à."

Chủ nhiệm Lý đột nhiên bị gã đẩy như thế thì lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống, Lưu Kiệt vội vã một cái đỡ lấy ông: "Thầy!"

Anh tức giận nói: "Các người quá đáng rồi đấy!"

Người đàn ông vạm vỡ còn muốn đánh người, hắn duỗi một tay ra, lặng yên không tiếng động nắm lấy tay gã. Lòng bàn tay hắn lạnh băng tiếp xúc với gã như thế, khiến gã run lập cập, đột nhiên thấy sau lưng có chút lạnh.

Kiều Quảng Lan siết tay tay gã, ánh mắt nhìn sau lưng gã một cái, trong lòng âm thầm nở nụ cười.

Cặp bà cháu ban nãy hắn cho tiền kia đang đứng sau lưng người đàn ông vạm vỡ. Đứa nhỏ bò từ trong lòng người bà ra ngoài, thuận theo cẳng chân người đàn ông vạm vỡ bò lên lưng gã. Nó có một gương mặt xanh tím nở nụ cười quái dị, vết thương trên đầu lộ ra cả não không ngừng chảy máu, chất lỏng sền sệt dính lên áo quần của người đàn ông vạm vỡ, để lại hai hàng dấu tay nhỏ.

Kiều Quảng Lan che trước người chủ nhiệm Lý, chậm rãi nói: "Những kẻ nợ tiền không trả sau khi chết sẽ bị lột da róc xương, bị roi gai đánh. Nếu anh thật sự quan tâm Vương Vũ như vậy thì nộp tiền viện phí thuốc thang trước rồi hẵng tới cắn người... Nếu không Vương Vũ thấy anh mặc kệ anh ta, còn muốn bày đặt đứng lên đòi quyền lợi nhưng mục đích là để tham ô tiền, nhất định anh ta sẽ đến tìm anh.

Một bác sĩ lại còn đi nói những lời nhảm nhí như thế, nghe thật buồn cười và trớ trêu thay. Thế nhưng không biết vì sao, lời đó phối với ngũa điệu xa xăm của Kiều Quảng Lan lại khiến cho người ta sợ hãi trong lòng.

Người đàn ông vạm vỡ cảm thấy trên cổ và sau lưng lành lạnh, không nhịn được quay đầu lại, thế nhưng gã cũng chẳng thấy thứ đồ không nên xuất hiện gì cả, chỉ ánh mắt của họ hàng thân thích không hiểu ra sao ở phía sai.

Người đàn ông vạm vỡ tức giận hơi vung tay, đẩy ngực đối phương một chút: "Con mẹ nó mày nối cái quái gì thế?"

Vốn dĩ Kiều Quảng Lan còn muốn nói gì đó, lồng ngực bỗng nhiên nổi cơn đau đớn, bị gã đẩy lui.

Kiều Quảng Lan: "..."

Từ khi sinh ra đến bây giờ thật sự chưa từng mất mặt như vậy bao giờ!

Vừa nãy hắn không để tâm nghe Cầu Minh lải nhải, giờ mới hiểu được "dễ bị thương" là có ý gì. Ba chữ ngắn gọn nhưng lại có hàm ý sâu xa quá!

Vừa nãy hắn nắm tay người đàn ông vạm vỡ, cố ý ấn mạnh vào hai huyệt dương khê và huyệt dương trì, khiến cho gã dù có thoát ra được cũng chỉ đẩy nhẹ mà thôi. Thế nhưng Kiều Quảng Lan giống như bị một Siêu Saiyan* đánh. Hắn bị đẩy, lảo đảo lùi về phía sau 5,6 bước, mém chút nữa là ngồi bệt hẳn xuống đất.

*Nhân vật trong hoạt hình Bảy viên ngọc rồng.

Trên eo truyền đến một nguồn sức mạnh, có người đỡ lấy eo hắn bằng hai tay ôm lấy Kiều Quảng Lan từ phía sau, giúp hắn đứng vững

Kiều Quảng Lan vốn là cho là Lưu Kiệt hoặc là đồng ngiệp khác, quay đầu thầm nghĩ cảm ơn, lại phát hiện phía sau là một người trẻ tuổi mang một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Đây là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, một đôi mày kiếm dài, một đôi mắt đào hoa sâu thẳm sáng lên, độ cao sống mũi đến góc cằm ưu mỹ, giống như được người ta tỉ mỉ điêu khắc ra. Anh ta có một gương mặt như thế lại cố tình mặc thêm bộ âu phục trắng tinh, khiến anh trông giống như hoàng tử bạch mã trong những câu chuyện cổ tích, đẹp trai và cao quý.

Anh liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan một cái, trong ánh mắt lóe qua tia thưởng thức, sau đó khôi phục biểu tình lãnh đạm rất nhanh. Khóe môi anh câu lên một nụ cười xinh đẹp, thận trọng thoáng gật đầu. Biểu hiện này khiến cho người ta nhìn qua thì rất lễ phép, thế nhưng khí chất lại tạo cho người ta cảm giác xa cách, giống như viết đầy người "Ông đây rất cao quý, Ông không thèm làm bạn với phàm phu tục tử bọn mi đâu".

Trong đầu Kiều Quảng Lan chỉ hiện ra hai chữ —— làm màu.

Bởi vì có một tên họ Lộ ở kia, cho nên từ khi còn nhỏ hắn đã đối với những kẻ thích làm màu và sống lý tính sinh ra bóng tối và cực kỳ chán ghét. Thật ra, ở thế giới trước tên thần tiên Tạ Trác kia cũng rất thích làm màu, thế nhưng dù sao cũng đã thành lập hữu nghị cách mạng, cho nên hắn nhịn. Nhưng tên này...

Thôi, không trách móc nữa vì dù sao người ta cũng có ý tốt giúp hắn. Kiều Quảng Lan vẫn lễ phép cảm ơn, chỉ là hơi hơi đứng xa một chút.

Hắn cảm giác lồng ngực bị đối phương đẩy có chút đau, hơn nữa có chút buồn nôn, cảm giác muốn ói. Cảm giác không thoải mái nhưng cũng không nói ra được là gì.

Má, cái này cũng khiến cho người ta thấy được cái gì gọi là búp bê sứ, quả thật là rất khó tin tưởng! Nếu tình huống này không xảy ra ở trên người mình, hắn nhất định sẽ cười.

Xem ra người đàn ông kia cũng chỉ là tiện tay hỗ trợ chứ không phải thực sự muốn giúp đỡ hắn cho lắm. Sáu tên bảo tiêu xếp thành hàng đi theo bảo vệ anh ta, tiến lên phía trước.

Tùy rằng động tác kia không rõ cho lắm, thế nhưng Kiều Quảng Lan vẫn nhìn thấy anh ta lấy từ trong túi ra một tờ giấy ăn, xoa xoa tay vừa mới đỡ mình. Một tên bảo tiêu đứng đằng sau nhanh nhẹn cầm lấy tờ giấy kia.

Mịa nó, ông giời này từ đâu đến đây!

Trong lòng Kiều Quảng Lan mắng một câu, tuy rằng không hề lên tiếng, nhưng người đàn ông kia giống như nghe được, bỗng nhiên quay đầu, liếc mắt qua.

Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Kiều Quảng Lan xẹt qua tờ giấy kia, lườm anh một cái, còn chưa nói được cái gì, đột nhiên trong cổ họng dâng lên một luồng mùi tanh, hắn phun một ngụm máu ra ngoài.

Cái này có khác gì một màn khiến người ta sợ ngây người trong tiểu thuyết võ hiệp không?

Kiều Quảng Lan: "..."

Người đàn ông: "..."

Người đàn ông vạm vỡ: "..."

"Tiểu Kiều!" Lưu Kiệt hô to một tiếng, phá vỡ đội hình "..." rồi đỡ Kiều Quảng Lan một cái, "Cậu làm sao thế? Trời ạ!"

Người đàn ông vạm vỡ trợn mắt ngoác mồm, gã xem như được mở mang tầm mắt, gã xem như là một người ăn vạ có chuyên nghiệp, không nghĩ đến bác sĩ này còn chuyên nghiệp hơn cả mình, quả thật quá tự ti: "Mày mày mày mày có ý gì thế, tao tao tao chỉ đẩy mày một cái nhẹ, mày đừng có mơ mà muốn ăn vạ tao! Nếu không, nếu không phải do nó, ngược lại, ngược lại việc này không quan hệ gì với tao hết."

Người đàn ông vừa nãy đỡ Kiều Quảng Lan thuận theo tầm mắt cũa gã vạm vỡ nhìn tay mình, lại nhìn tờ giấy vẫn chưa đưa qua kia. "..."

Anh yên lặng vo tờ giấy ăn thành một cụ —— chỉ là anh có bệnh khiết phích*, có thói quen lau tay sau khi đụng vào người lạ, thông lẽ như vậy cũng tạo thành đả kích lớn cho người ta vậy sao? Nếu vậy, cũng mãnh liệt quá đi...

*Ưa sạch sẽ quá mức.

Anh bán tín bán nghi nhìn Kiều Quảng Lan, không nhịn được nhìn lướt qua đám máu tươi văng trên mặt đất kia. Ánh mắt nhìn thấy vũng máu đỏ sấm, trái tim không hiểu sao bỗng nhiên co thắt lại.


Đối mặt với nhiều loại ánh mắt khác nhau, Kiều Quảng Lan nghẹn họng không nói được gì.


Hết chương 30.


Đôi lời muốn nói: 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK