Điển cố này đang kể về thời kỳ Tam Quốc, Tào Tháo bại dưới tay Mã Siêu ở trận Đồng Quan, cuối cùng chỉ có thể chạy loạn trong quân. Vì để không có ai nhận ra mình, cuối cùng Tào Tháo đành cắt râu cởi áo để chạy trốn, mà Mã Siêu tưởng như thành công đến tay nhưng cuối cùng lại thành thất bại.
Dấu hiệu này tượng trưng cho việc trăm hoa úa tàn, không còn vinh quang hy vọng gì nữa, tất cả mọi công sức trước giờ đều thành công cốc. Tuy rằng trong đó còn giữ lại một đường sinh cơ, thế nhưng nó quá xa vời. Đây là đang khuyên người ta việc gì khó quá thì không nên cưỡng cầu.
Thế nhưng tính Kiều Quảng Lan kiêu ngạo cứng đầu, cố tình lại là kiểu người đã muốn chuyện gì thì nhất định phải làm bằng được.
Hắn không thạo cưỡi ngựa bắn cung hay được luyện tập từ nhỏ như Quân Đồng. Hắn sống ở thế giới của người xưa mà kỹ năng cưỡi ngựa của hắn cũng không tốt, đây cũng là lý do Kiều Quảng Lan không lựa chọn lên sa trường hỗ trợ. Hắn mới vừa thúc ngựa chạy được một đoạn ngắn, liền nhìn thấy vài tướng sĩ Đại Tề đang chạy đến đón mình.
Mấy người kia nhìn hắn vội vàng xuống ngựa, vừa định hành lễ, Kiều Quảng Lan đã nói thẳng: "Tình huống Quân Đồng bây giờ thế nào rồi?"
Tuy rằng hắn gọi thẳng tên hoàng thượng, thế nhưng một câu này của hắn cũng chứng minh được khả năng bói toán như thần của hắn, thế nên cũng không ai dám so đo chuyện này. Người đi đầu vội nói: "Kiều tướng quân, bệ hạ hôn mê bất tỉnh, vẫn đang gọi tên của tướng quân, thỉnh tướng, tướng quân theo ta đi đến đó! Trận chiến lần này đã thắng lợi rồi..."
"Đi thôi!" Kiều Quảng Lan chưa nghe hết lời đã quất ngựa một roi, nói ngắn gọn, "Vừa đi vừa nói."
Tuy rằng trận chiến này không có Bùi Phong chỉ huy đội quân Thường Thắng, thế nhưng quân vương ngự giá thân chinh, Thực Nhân Cốc trở về trạng thái yên bình, sĩ khí dâng cao, thế như chẻ tre. Quân Đồng trước giờ am hiểu bày mưu tính kế, y sớm an bài người vòng với phía sau đốt lều trại của Hách Hách, lại tự mình suất binh tiến quân thần tốc, bọc đánh cả hai cánh trái phải, toàn quân Hách Hách dường như đã bị vây khốn, ngoài việc kinh hãi ra không chống cự nổi gì.
Trận chiến này đánh đến mức người người sảng khoái, những tướng sĩ còn nhảy cẫng lên hoan hô. Ấy thế mà không nghĩ rằng lúc chuẩn bị thu binh thì hoàng thượng bọn họ đột nhiên phun máu, ngã khỏi lưng ngựa, làm mọi người không hiểu chuyện gì sợ hãi cực kỳ.
Y mơ mơ hồ hồ, chỉ gọi tên Kiều Quảng Lan theo bản năng, thế nhưng không nhận được đáp lời.
Quân Đồng cảm thấy không phải là mình không có ý thức, y dường như có thể cảm giác được có người đang hoảng loạn truyền ngự y, nhấc y lên giường, chỉ là y không thể nhúc nhích được. Những tên nô tài kia không có một kẻ lanh lợi, không biết đã báo cho Kiều Quảng Lan chưa, hắn về đến đâu rồi, có bị thương hay không?
Không tìm thấy người y nhớ thương khiến y có chút nóng nảy. Trong mơ mơ màng màng, y cảm thấy mình giống như đứng dậy khỏi giường, đi ra bên ngoài.
Đi rồi đi, Quân Đồng cảm thấy dường như y lại biến thành Lộ Hành kia... Không, không thể nói là biến thành, căn bản y quên luôn mình là ai, trong đầu y chỉ biết mình là đại đệ tử của Phái Trường Lưu, là chưởng môn đời tiếp theo, Lộ Hành.
Lộ Hành đang đứng ở một đầu đường xa lạ, thời tiết dường như không quá tốt, bầu trời một màu xám âm u, không khí cực kỳ ẩm thấp. Trên đường có không ít người qua lại, cực kỳ náo nhiệt.
Lộ Hành bước đi một cách rất tự nhiên cứ như rất quen thuộc với con phố này, con đường này là đường về nhà Kiều Quảng Lan, vừa khéo ngược đường với hắn. Thế nhưng không biết đã bao nhiêu lần hắn đến đây, mà mỗi một lần cũng chỉ dám đứng xa xa nhìn người kia qua ô cửa sổ, sau đó lại về nhà một mình.
Kỳ quái là lúc này Lộ Hành quên mất vì sao hắn phải đến, quên mắt trước đó xảy ra chuyện gì, sau đó lại phải làm gì. Hắn chỉ cảm thấy hình như mình có chuyện gì đó rất gấp phải đi tìm Kiều Quảng Lan. Lộ Hành vội vã hô một tiếng: "Kiều thiếu môn chủ!"
Kiều Quảng Lan đi ở phía trước, không biết là không nghe thấy hay không muốn phản ứng, hắn không có một chút ý định dừng lại.
Hai người vẫn luôn không hợp nhau, cho dù ở chung cũng không có lời hay ý tốt gì để nói. Hắn luôn đối xử với Lộ Hành bằng thái độ này, lâu dần Lộ Hành cũng quen, chỉ là không biết vì sao lần này hắn vừa giận lại vừa lo. Hắn vội vã chạy tới:"Kiều Quảng Lan... A Lan! Cậu chờ tôi một chút."
Mãi đến khi hắn đè vai Kiều Quảng Lan lại được, bước chân hắn mới ngừng, hơi nghiêng mặt, giống như chỉ vừa mới phát hiện ra. Hắn thay đổ sắc mặt, giật mình rồi nói: "Lộ Hành, sao anh lại tới đây?!"
Lộ Hành nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng vừa đau đớn lại vừa chua chót: "Cậu thà rằng như thế này cũng không muốn gặp tôi sao? Ban nãy cậu còn không..."
Vốn hắn còn muốn nói "Vừa nãy cậu còn không phản ứng lại tôi." Kết quả, lời ra chưa ra khỏi miệng, đã bỗng nhiên nhìn thấy tai Kiều Quảng Lan chảy ra hai dòng máu tươi.
Lộ Hành đột nhiên ngậm miệng lại, hốt hoảng nói: "Cậu... Chuyện gì đây?!"
Kiều Quảng Lan cười nhạt, lau khô máu. Trái tim Lộ Hành như bị thứ gì đó cấu một phát, đau gần chết. Hắn còn muốn truy hỏi nhưng đã thấy Kiều Quảng Lan quay người về phía mình. Lộ Hành kinh ngạc phát hiện gương mặt hắn đầy khí tức chết chóc, thất khiếu* đều có vết máu nhợt nhạt, đôi môi của hắn có chút xanh lên.
*Thất khiếu là 7 cái lỗ trên gương mặt, 2 lỗ mũi, 2 lỗ tai, 2 con mắt và miệng.
Lộ Hành như thể bị dội một xô nước đá xuống đầu trong ngày đông rét buốt, trong nháy mắt đó, giọng hắn run run: "Cậu, cậu..."
Kiều Quảng Lan nói: "Vừa nãy có cục máu chặn tai tôi nên không nghe thấy anh kêu. Tôi chết rồi, cho nên ở đây, anh đến đây làm gì?"
Chết rồi... Đã, đã chết rồi?!
Lộ Hành như bừng tỉnh khỏi giấc mộng lớn, nhớ tới chuyện trước kia. Bỗng nhiên hắn quay đầu, hắn phát hiện người đi đường đều mang một người đầy khí sắc chết chóc. Ở xung quanh nước sông chảy ngược, cây cối nửa tươi nửa héo... Rõ ràng đây không phải thế giới loài người!
Đột nhiên mọi thứ dưới chân hắn tan biến, chỉ phút chốc trời đất quay cuồng, giống như có thứ sức mạnh gì đó cố gắng kéo hắn ra.
Lộ Hành cố để mình không nghĩ nhiều, tiến lên một bước, ôm Kiều Quảng Lan vào lồng ngực rồi siết thật chặt.
Kiều Quảng Lan nói: "Anh làm gì thế? Buông ra!"
Lộ Hành nói: "Tôi không đi! Muốn chết cùng chết!"
Đáy mắt Kiều Quảng Lan lóe lên một tia ngạc nhiên, sau đó đối phương gỡ tay hắn ở bên hông mình xuống.
Trên gương mặt đẹp trai của hắn lại xuất hiện vài phần ý cười mà Lộ Hành quen thuộc kia: "Đồng sinh cộng tử cơ à? Lộ Hành, quan hệ chúng ta đâu có đến mức đó đâu, đúng không?"
Lộ Hành ôm chặt hắn không chịu buông, không biết lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt, có vài giọt rơi lên cổ Kiều Quảng Lan. Anh nghiến răng nghiến lợi nói:"Kiều Quảng Lan!"
Kiều Quảng Lan thấy hắn hồ đồ ngu xuẩn, ý cười bên môi biến mất, hắn siết chặt cánh tay Lộ Hành: "Mạng của anh rẻ mạt thế sao? Hay là anh muốn biến việc tôi dùng hết sức cứu anh về thành công cốc đây!"
Lộ Hành chấn động, trong cơn mê man hắn thấy lời của người kia dường như có cất giấu tin tức gì đó cực kỳ quan trọng. Thế nhưng lúc này, đầu váng mắt hoa, hắn cực kỳ đau lòng lại không có cách nào nghiền ngẫm ý nghĩa của nó cả.
Kiều Quảng Lan dùng sức tránh thoát khỏi ngực của hắn, đẩy Lộ Hành ra thật mạnh: "Anh đi đi! Tuyệt đối đừng có nói với tôi cái gì mà muốn từ bỏ nữa —— người sống một đời, bất cứ lúc nào cũng không được dễ dàng từ bỏ!"
Cơ thể Lộ Hành nhẹ bẫng, không gian xung quanh lập tức biến hóa, hắn cực kỳ muốn nắm lấy tay Kiều Quảng Lan, thế nhưng chỉ có thể cảm nhận được một chút cảm xúc lạnh lẽo trên đầu ngón tay người nọ, rồi cứ thế lại bỏ lỡ.
Lộ Hành hô đến khản cả họng: "Vậy còn cậu thì sao? Tại sao cậu phải đi trước? Tại sao lại muốn từ bỏ chứ?"
"Kiều Quảng Lan —— "
Đột nhiên y ngồi bật dậy khỏi giường, lồng ngực y nghẹn ngào, trên trán phủ kín mồ hôi lạnh. Y vừa nhấc mắt, vừa khéo đối diện với một đôi mắt như nước hồ thu.
Kiều Quảng Lan vẫn mặc trên người bộ bạch y đó, ôm tay đứng trước giường nhìn y bằng đôi mắt tò mò. Hắn lộ ra vẻ mệt mỏi, thế nhưng mặt mày lại sáng sủa thanh tú, bớt đi cỗ tử khí âm trầm trước đó.
Cảnh trong mộng và hiện thực chồng lên nhau, Quân Đồng hãy còn sợ hãi, một tay đang đặt trên lồng ngực mình, vị trí trái tim như còn ẩn ẩn đau.
Kiều Quảng Lan đến gần, đè vai y vào tường để nhìn mặt: "Chúc mừng ngươi, độc của ngươi đã giải hoàn toàn rồi."
Hắn bắt mạch Quân Đồng: "Vừa nãy thái y xem qua cho ngươi, nói độc trên người ngươi đã hết, sau này sẽ không sao nữa. Chỉ là dược tính và độc tính xung đột với nhau nên mới làm cho khí huyết tăng đột ngột. Vừa nãy ngươi mệt quá hay sao? Bây giờ thấy thế nào rồi?
Quân Đồng chăm chú nhìn Kiều Quảng Lan thật lâu. Kiều Quảng Lan ngạc nhiên ngậm miệng, bất thình lình, hắn bị đối phương kéo qua, hôn thật mãnh liệt.
Động tác Quân Đồng rất vội, chỉ một lát, Kiều Quảng Lan mới mơ hồ cảm nhận được vị máu tanh trong miệng đôi bên. Hắn kinh ngạc quên mất phản kháng, một lúc lâu mới phun một chữ ra khỏi hàm răng: "Ngươi..."
"Suỵt!" Quân Đồng thoáng dời đi một chút, mới vươn tay che mắt Kiều Quảng Lan, lần nữa hôn xuống, y thầm thì nói: "Đừng tiếp tục đẩy ta ra nữa, xin ngươi, xin ngươi..."
Một chữ "xin" giống như biến thành thực thể có hình có dạng, cứ thế đâm vào trái tim Kiều Quảng Lan. Kiều Quảng Lan bỗng nhiên chấn động.
Đồng ý với y, thật sự được sao?
Tuy rằng Kiều Quảng Lan đã tìm ra được cách tạm thời dừng lại ở thế giới này, thế nhưng không có cách nào khẳng định chắc chắn. Thỉnh cầu thế này của Quân Đồng khiến hắn khống có cách nào nói ra được một chữ "được" để khẳng định cả.
Nếu muốn cùng nhau, những chuyện hắn suy tính đều phải nói rõ ràng. Kiều Quảng Lan đè vai Quân Đồng lại, hơi đẩy y ra một chút, nghiêm túc nói: "Quân Đồng, ngươi nghe ta nói đây."
Lúc nghe hắn nói câu đó chứ không phải là lời đáp ứng, Quân Đồng bắt đầu lo lắng. Y nhớ lại cảnh tượng trong mộng lúc bị Kiều Quảng Lan đẩy ra ấy, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.
Hai người dây dưa một hồi, y phục trên người rối loạn, vạt áo Kiều Quảng Lan rơi xuống, hắn động nhẹ một cái, quẻ bói hắn nhét vào trong y phục bị rơi ra.
Kiều Quảng Lan vừa muốn nhặt lại, lại phát hiện vài chiếc thẻ còn chưa rơi xuống, chúng xoay tròn giữa không trung.
Bói bài Thông Thánh!
Loại bài bói này tự Ý Hình Môn tạo ra, phương pháp bói cực kỳ linh nghiệm, nếu gặp được chuyện gì hiếm thấy hay cơ duyên, bước ngoặt, thậm chí nó có thể tự mình bói toán, phát ra cảnh báo cho chủ nhân. Chỉ có điều cơ hội như thế chỉ có thể tự nhiên mà gặp chứ không thể cầu, có người cả đời cũng không thấy một lần.
Kiều Quảng Lan trước đó cũng từng gặp một lần, đó là bài bói cảnh báo hắn trước khi gặp lôi kiếp. Thế nhưng đó cũng chỉ là chuyện đáng tiếc. Lúc đó, Kiều Quảng Lan không những không nghe ám chỉ mà trái lại còn xẻ bộ bài bói kia, cuối cùng gặp phải vận rủi. Bộ bài bói này là sau khi đi đến thế giới này hắn tìm người làm bộ mới, bây giờ đột nhiên xuất hiện, lại không biết lại muốn nói cái chuyện không dễ nghe gì đây.
Kiều Quảng Lan chống người dậy khỏi giường. Quân Đồng nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, có thể thấy rõ chuyện này hẳn là phải rất quan trọng. Y không dây dưa nữa, cùng tập trung nhìn quẻ bài kia với Kiều Quảng Lan. Thái độ hai người như thế làm bầu không khí lúc này như sốt sắng hơn.
Bộ bài xoay tròn rốt cục cũng ngừng lại, lần nữa rơi xuống mặt đất.
Kiều Quảng Lan ngồi ở trên giường im lặng một hồi, lặng lẽ nhắm mắt, ngay lúc này, hắn bỗng nhiên có chút cảm giác không muốn nhìn cho lắm.
Hắn nhắm mắt lại, những giác quan khác dường như càng thêm nhạy cảm hơn. Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, dưới tấm chăn có một bàn tay vươn ra, nắm lấy tay Kiều Quảng Lan.
Tay y rất lạnh, Kiều Quảng Lan bị kích một chút, mở mắt ra, giãy một cái theo bản năng, thế nhưng lại giãy không được.
Kiều Quảng Lan nói: "Quân Đồng?"
Quân Đồng nhìn hắn thật sâu, trên mặt không có nụ cười như ngày thường, không nói gì mà nắm chặt tay hắn: "Nếu ngươi không muốn xem, vậy ta phá nó giúp ngươi, nếu ngươi muốn xem, vậy kết quả này chúng ta cùng nhau gánh chịu."
Kiều Quảng Lan cười khổ nói: "Một cổ nhân, lại không có chút nào mê tín thế này. Quả nhiên không tin vẫn có cái tốt của không tin, ngươi không biết vì sao ta khẩn trương đâu."
Quân Đồng không để ý đến câu đầu hắn nói, thế nhưng câu sau thì lại nghe rõ, hắn nói thẳng: "Không phải là ta không căng thẳng, mà chỉ là ta tin ý người sẽ thắng ý trời. Bất kể là kết cục gì, chúng ta đều phải cùng nhau, cho nên, không quan trọng."
Y nghiêm túc nhìn Kiều Quảng Lan, không cần suy nghĩ nhấn mạnh: "Chuyện giữa hai chúng ta, ta không cho phép có bất cứ kết cục gì khác."
Kiều Quảng Lan suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, lắc đầu một cái, không biết là hắn không đồng ý hay là bất đắc dĩ, hắn xoat người, quyết đoán nhìn về phía quẻ bài trên mặt đất.
Chu Hồng Vũ đăng cơ!
Kiều Quảng Lan nhìn vài tấm bài kia, Quân Đồng cũng thấy, nhưng tiếc là y cũng không hiểu pháp thuật cho nên lại giống như cái gì cũng không thấy: "Có thể giải được không?"
Kiều Quảng Lan chậm rãi nói: "Quần sơn nhiễu nhiễu bái quân vương, hữu tự quần thần cạnh tương mang. Tiền lai hiển hách hậu diệc chỉnh, tự thử hoan yến tái vô phòng."
*Quần sơn(ẩn dụ ý chỉ thần tử) rối rít mà vái quân vương, có vẻ như các quân thần đều đang bận rộn chuẩn bị. Trước tiên là hưởng trọn vinh quang lừng lẫy sau này lại chỉnh đốn, từ đó về sau có thể hưởng tiệc chia vui mà không cần phòng bị nữa.
Ngay cả khi đã quyết định rồi, Quân Đồng vẫn bị bộ dáng khác thường của hắn làm cho có chút sốt suột: "Rốt cuộc ý này là gì? Sao ngươi lại mang vẻ mặt này? Nghe vào cũng không giống như đang nói linh tinh, đúng không?"
"Chu Hồng Vũ* đăng cơ", chuyện kể năm đó trước khi Chu Nguyên Chương lên làm hoàng đế, đã từng ở trong một ngôi chùa và nói với một tiểu hòa thượng mới xuất gia rằng, nếu có một ngày ta lên làm hoàng đế thì nhất định phải khiến cho quần thần làm lễ với ta giống những ngọn núi kia bái lạy Trung Nhạc. Sau đó tâm nguyện của hắn quả nhiên thật sự được như nguyện. Quẻ bói này, ý muốn nói rằng tất cả mọi chuyện chỉ cần làm theo ý nguyện trong lòng, nhất định sẽ không có bất lợi gì cả.
*Chu Nguyên Chương hồi nhỏ tên thật là Chu Trùng Bát, lúc lên ngôi thì được gọi là Hồng Vũ Đế, Hồng Vũ Quân, Chu Hồng Vũ. Đây là một trong những vị vua vĩ đại nhất TQ, các bạn có thể tìm hiểu thêm ở google.
**Trung Nhạc là tên của ngôi chùa mà Chu Nguyên Chương đang đứng nói chuyện với hòa thượng kia. Vị trí địa lý của Trung nhạc nằm ở chân núi Tùng Sơn, xung quanh có rất nhiều ngọn núi vây quanh, nên nhìn qua giống như những ngọn núi kia đang bái lạy chùa Trung Nhạc.
Kiều Quảng Lan thay đổi sắc mặt, qua hồi lâu mới phun ra hai chữ: "Đại cát."
Quân Đồng: "..."
Kiều Quảng Lan: "..."
Mất hồi lâu, Quân Đồng mới chậm rì rì phun ra một hơi: "Sắc mặt của ngươi như đang nói là Đại Hung."
Kiều Quảng Lan nói: "Bởi vì ta thật sự không dám tin. Chuyện này bẻ ngoặt quá thần kỳ, rốt cục làm sao mà ngươi làm được vậy."
Trước khi Quân Đồng hôn mê là Mã Siêu truy sát Tào Thực, quẻ nói họa phúc khó mà đoán trước được. Thế mà hôn mê tỉnh lại xong quẻ tượng lại biến hóa long trời lở đất thế này. Quẻ trước đó là quẻ hạ hạ, bây giờ lại chuyển thành thượng thượng. Có thể thấy ý trời cũng không phải không thể thay đổi, chỉ là ngươi có thể gánh được hay không thôi.
*Quẻ xăm chia ra: Hạ hạ (đại hung: cực xấu) – Trung bình (bình thường) – Thượng thượng (đại cát: cực tốt)
Kiều Quảng Lan nói: "Lúc ngươi hôn mê đã xảy ra chuyện gì sao?"
Quân Đồng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ừm, có người nói với ta, bất cứ bao giờ cũng không được từ bỏ."
Kiều Quảng Lan nói: "Chỉ vậy?"
Quân Đồng cầm tay hắn đặt bên môi hôn một cái, vui vẻ cười nói: "Chỉ vậy thôi."
Y nghĩ, có lẽ y chính là Lộ Hành kia, có lẽ kiếp trước y đã từng có quen biết với Kiều Quảng Lan. Nhưng đây cũng đã là chuyện của quá khứu, đau buồn hay là vui vẻ vậy cũng không còn quan trọng nữa. Lúc này y không muốn kể ra chi tiết giấc mộng, cũng không có ý định che giấu, chỉ là cảnh tượng đau lòng kia khiến người ta không muốn nghĩ đến, không muốn nói đến.
Kiều Quảng Lan không hỏi tới nữa, ngược lại nói: "Vậy trước tiên ta nói ngươi một chuyện rất quan trọng —— Ta chôn trong Thực Nhân Cốc một cây trâm, một hồi nữa ta vẻ bản đồ cho ngươi, ngươi cho người đi tìm, sau khi tìm được tuyệt đối không được đưa cho ta. Chờ bao giờ ngươi thấy mình muốn chết, hoặc ta muốn chết, ngươi hẵng đưa cho ta. Nhớ chưa?"
Hắn nghiêm túc nhấn mạnh lại một lần: "Thật sự rất quan trọng."
Mỗi một chuyện nhỏ hắn thuận miệng nói, Quân Đồng đều để trong lòng, huống hồ Kiều Quảng Lan bàn giao như thế. Y cũng nghiêm túc đáp: "Nhớ rõ."
Kiều Quảng Lan thở phào một cái, hắn cảm thấy vai mình cũng như bớt được hai lạng, cười nói: "Có phải cảm thấy con người ta rất kỳ quái không?"
Quân Đồng nói: "Ta biết, ngươi che giấu rất nhiều thứ, thế nhưng ta không thèm để ý."
Y mỉm cười nháy mắt một cái: "Cũng tỷ như... Ngươi đến tột cùng có phải là nhi tử của phụ quốc đại tướng quân hay không thì cũng có làm sao đâu? Ngược lại, ngươi vẫn sống sờ sờ nằm trên long sàng trẫm đấy thôi."
Kiều Quảng Lan kinh ngạc nói: "Ngươi —— "
Quân Đồng bật cười, giễu cợt: "Ta làm sao?"
Y lắc lắc đầu: "Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì, đều không quan trọng. Cho dù là long ỷ này, giang sơn này, nếu là thứ ngươi muốn, có gì mà không được đâu? Tất cả mọi thứ của ta đã sớm là của ngươi rồi."
Vốn dĩ Kiều Quảng Lan cũng là người thoải mái, hắn thu hồi vẻ mặt kinh ngạc rất nhanh, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ngươi sống tùy tiện quá rồi, cái gì cũng không quan trọng, vậy cái gì mới quan trọng?"
Quân Đồng thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Có một việc là việc quan trọng nhất, nếu như không giải quyết được nó làm ta nghẹn đêm ngày bất an."
Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn hắn, cũng nghiêm túc nói: "Nghiêm trọng thế sao, nói nghe một chút đi?"
Quân Đồng nghiêm túc, nhìn hắn chăm chú, vừa nãy hai người đã dây dưa một hồi, y phục trên người Kiều Quảng Lan đã rối loạn, lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh. Da thịt hắn trắng như ngọc, mặt mũi sáng sủa, so với bộ dáng tùy tiện ngày thường mà nói, bộ dáng nghi hoặc hiện tại của hắn càng thêm một chút ngây thơ và khả ái hơn.
Thật sự rất khó để người ngồi trong lòng mà tâm không loạn.
Một cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng, y không thể kiềm chế yêu thích và vui sướng nữa, Quân Đồng há miệng ra một chút, bỗng nhiên y bật cười. Kiều Quảng Lan sững sờ, ngay lúc đang mất hồn, Quân Đồng đã cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn. Một bên dây dưa quấn quýt, một bên cứ thế đè người xuống, hai người cũng ngã xuống giường.
Kiều Quảng Lan bị đánh lén bất ngờ, giằng co một hồi cũng không tránh ra được, chờ đến lúc Quân Đồng dời môi đi, hắn đã thở hồng hộc. Hai gò má vốn nhợt nhạt đột nhiên dâng lên một vệt đỏ ứng. Cho dù bình thường hắn thoải mái, tùy ý làm bậy, thế nhưng kinh nghiệm ở phương diện này một chút cũng không có. Tuyệt đối không thể so với Quân Đồng sống lâu trong cung hiểu nhiều biết rộng.
Quân Đồng chuyển qua cổ họng hắn, nhẹ nhàng cắn một cái.
Kiều Quảng Lan giật mình, đẩy y ra, không biết là muốn cười hay là muốn tức giận: "Ngươi, tên điên này, lại dám lừa gạt đại gia ngươi, có tin ta đánh chết ngươi không?"
Quân Đồng cười to, duỗi tay một cái, lần nữa đè hai cổ tay Kiều Quảng Lan xuống giường, tiến đến bên tai hắn nói: "Ta cũng không dám lừa dối A Lan, chuyện cực kỳ quan trọng đó là —— ngày hôm nay ta nhất định phải để ngươi xem một chút, rốt cục là ta, được, hay, là, không, được."
Y không biết nghĩ tới gì, quỷ thần xui khiến bỏ thêm một câu: "Ngắn hay là không ngắn."
Kiều Quảng Lan hơi run run, lập tức phản ứng được, y còn bận tâm chuyện này, không khỏi cười to: "Được được được, ngươi được ngươi được, ngươi là người được nhất thế gian này, bây giờ có thể đứng dậy được không.
Hắn nói xong lập tức muốn đứng dậy, bỗng nhiên Quân Đồng giơ ngón trỏ, chọc nhẹ bên hông Kiều Quảng Lan một cái. Kiều Quảng Lan sợ nhất là nhột, nhanh chóng rụt người, lập tức bật cười, mắng: "Ngươi làm gì thế!"
Quân Đồng nhân cơ hội kéo eo, bàn tay vói vào lồng ngực hắn. Kiều Quảng Lan hơi vặn người, chân cọ qua một thứ nóng rực. Quân Đồng hít vào một ngụm.
Nhất thời nụ cười hắn cứng đờ, có chút không biết làm sao.
Bỗng nhiên hắn có chút linh cảm không lành, còn chưa nghĩ ra mình phải làm gì, Quân Đồng đã vươn tay, cởi y phục của hắn, duỗi tay tiến vào.
Đầu óc Kiều Quảng Lan cuối cùng cũng coi như trở lại, cố nén cảm giác kỳ lạ trong người, gập gối nhấc chân đá. Quân Đồng thuận tay chặn lại, vừa khéo nắm được cổ chân của hắn. Hai người cùng lúc sững sờ, ngón tay Quân Đồng vuốt vẻ da thịt mịn màng trong lòng bàn tay: "Ngươi gấp như vậy sao?"
"..."
Không biết qua bao lâu, Quân Đồng mới ghé đến bên tai Kiều Quảng Lan hỏi: "Ta được hay không?"
Kiều Quảng Lan rên lên một tiếng, hồi lâu mới nói được, cổ họng có chút khàn khàn. Hắn phun mấy chữ mang theo chút giọng mũi, thanh âm nghiến răng nghiến lợi mà nghe như có chút làm nũng: "Không được! Ngươi... Ưm... so với ta, kém, kém xa."
"Hừ, ta, ta cho ngươi biết Quân Đồng, ta chỉ là không có kinh nghiệm, chờ ta luyện, luyện tập xong... Hưm —— Quân Đồng ngươi chậm chút!"
"Ngươi còn đi nơi nào luyện tập đây? Luyện ở đây đi."
Một giọt mồ hôi chậm rãi lướt qua gò má tuấn tuấn mỹ của Quân Đồng, thuận theo chóp mũi, rơi xuống xương cánh bướm của Kiều Quảng Lan như chấm vào một con mắt. Y triền miên hôn tới, lắc đầu cười một cái: "Mạnh miệng thật, xem ra ta còn phải nỗ lực mới được."
Kiều Quảng Lan không muốn chịu thua, dùng cánh tay che mặt, cố gắng dời đi sự chú ý của mình: "Ta, mạnh miệng đấy, ngươi làm gì được sao?"
Quân Đồng cúi người: "Thiếu hôn."
Lại qua không biết bao lâu, thanh âm tức đến nổ phổi cách mành che vang lên trong bóng tối, mà nghe qua lại như không có sức: "Được rồi, ta sai rồi! Ngươi thắng được chưa? Ngươi được, ngươi được nhất!"
Lời của hắn có tàn nhẫn bao nhiêu đi nữa nhưng nghe cũng chả có mấy phần lực uy hiếp, Quân Đồng nói: "Ồ, được như thế nào?"
Kiều Quảng Lan nói: "Mẹ nó, Quân Đồng, ông nội mi,.... Được được được, được, ngươi một lần ba ngày ba đêm không thành vấn đề, tên khốn kiếp ngươi được nhất... Thế được chưa!"
Quân Đồng ghé vào lỗ tai hắn cười, thổi một hơi: "Được thôi, ba ngày ba đêm, nhất định không phụ kỳ vọng cao."
Kiều Quảng Lan: "..."
Hết chương 17.
Đôi lời muốn nói: Các bạn trông chờ gì ở một bộ truyện được Set vip trên Tấn Giang z?:v Tác giả cho nước lèo húp là ngon gòi nhá, 🤧
Có thể bạn chưa biết: Tình tiết trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung là thế này:
Lúc bại ở trận Đồng Quan năm 211, Tào Tháo phải hòa vào đám loạn quân để bỏ trốn.
Mã Siêu hô "Kẻ râu dài chính là Tào Tháo."
Tào tháo cắt râu.
Mã Siêu lại hô: "Kẻ mặc áo choàng đỏ là Tào Tháo."
Tào tháo phải cởi áo choàng để khỏi bị phát hiện.
Từ câu chuyện đó mới có điển cố Tào Tháo phải cắt râu cởi áo. Ý chỉ việc bị dồn vào bước đường cùng nhục nhã ê chề, cái gì cũng có thể làm. (Không phải nghĩa của quẻ bói trên đâu nha)
Thế nhưng theo nhận định của các sử gia Trung Quốc chi tiết này được cho là không có thực, mà chỉ được tác giả La Quán Trung hư cấu. =))
Dấu hiệu này tượng trưng cho việc trăm hoa úa tàn, không còn vinh quang hy vọng gì nữa, tất cả mọi công sức trước giờ đều thành công cốc. Tuy rằng trong đó còn giữ lại một đường sinh cơ, thế nhưng nó quá xa vời. Đây là đang khuyên người ta việc gì khó quá thì không nên cưỡng cầu.
Thế nhưng tính Kiều Quảng Lan kiêu ngạo cứng đầu, cố tình lại là kiểu người đã muốn chuyện gì thì nhất định phải làm bằng được.
Hắn không thạo cưỡi ngựa bắn cung hay được luyện tập từ nhỏ như Quân Đồng. Hắn sống ở thế giới của người xưa mà kỹ năng cưỡi ngựa của hắn cũng không tốt, đây cũng là lý do Kiều Quảng Lan không lựa chọn lên sa trường hỗ trợ. Hắn mới vừa thúc ngựa chạy được một đoạn ngắn, liền nhìn thấy vài tướng sĩ Đại Tề đang chạy đến đón mình.
Mấy người kia nhìn hắn vội vàng xuống ngựa, vừa định hành lễ, Kiều Quảng Lan đã nói thẳng: "Tình huống Quân Đồng bây giờ thế nào rồi?"
Tuy rằng hắn gọi thẳng tên hoàng thượng, thế nhưng một câu này của hắn cũng chứng minh được khả năng bói toán như thần của hắn, thế nên cũng không ai dám so đo chuyện này. Người đi đầu vội nói: "Kiều tướng quân, bệ hạ hôn mê bất tỉnh, vẫn đang gọi tên của tướng quân, thỉnh tướng, tướng quân theo ta đi đến đó! Trận chiến lần này đã thắng lợi rồi..."
"Đi thôi!" Kiều Quảng Lan chưa nghe hết lời đã quất ngựa một roi, nói ngắn gọn, "Vừa đi vừa nói."
Tuy rằng trận chiến này không có Bùi Phong chỉ huy đội quân Thường Thắng, thế nhưng quân vương ngự giá thân chinh, Thực Nhân Cốc trở về trạng thái yên bình, sĩ khí dâng cao, thế như chẻ tre. Quân Đồng trước giờ am hiểu bày mưu tính kế, y sớm an bài người vòng với phía sau đốt lều trại của Hách Hách, lại tự mình suất binh tiến quân thần tốc, bọc đánh cả hai cánh trái phải, toàn quân Hách Hách dường như đã bị vây khốn, ngoài việc kinh hãi ra không chống cự nổi gì.
Trận chiến này đánh đến mức người người sảng khoái, những tướng sĩ còn nhảy cẫng lên hoan hô. Ấy thế mà không nghĩ rằng lúc chuẩn bị thu binh thì hoàng thượng bọn họ đột nhiên phun máu, ngã khỏi lưng ngựa, làm mọi người không hiểu chuyện gì sợ hãi cực kỳ.
Y mơ mơ hồ hồ, chỉ gọi tên Kiều Quảng Lan theo bản năng, thế nhưng không nhận được đáp lời.
Quân Đồng cảm thấy không phải là mình không có ý thức, y dường như có thể cảm giác được có người đang hoảng loạn truyền ngự y, nhấc y lên giường, chỉ là y không thể nhúc nhích được. Những tên nô tài kia không có một kẻ lanh lợi, không biết đã báo cho Kiều Quảng Lan chưa, hắn về đến đâu rồi, có bị thương hay không?
Không tìm thấy người y nhớ thương khiến y có chút nóng nảy. Trong mơ mơ màng màng, y cảm thấy mình giống như đứng dậy khỏi giường, đi ra bên ngoài.
Đi rồi đi, Quân Đồng cảm thấy dường như y lại biến thành Lộ Hành kia... Không, không thể nói là biến thành, căn bản y quên luôn mình là ai, trong đầu y chỉ biết mình là đại đệ tử của Phái Trường Lưu, là chưởng môn đời tiếp theo, Lộ Hành.
Lộ Hành đang đứng ở một đầu đường xa lạ, thời tiết dường như không quá tốt, bầu trời một màu xám âm u, không khí cực kỳ ẩm thấp. Trên đường có không ít người qua lại, cực kỳ náo nhiệt.
Lộ Hành bước đi một cách rất tự nhiên cứ như rất quen thuộc với con phố này, con đường này là đường về nhà Kiều Quảng Lan, vừa khéo ngược đường với hắn. Thế nhưng không biết đã bao nhiêu lần hắn đến đây, mà mỗi một lần cũng chỉ dám đứng xa xa nhìn người kia qua ô cửa sổ, sau đó lại về nhà một mình.
Kỳ quái là lúc này Lộ Hành quên mất vì sao hắn phải đến, quên mắt trước đó xảy ra chuyện gì, sau đó lại phải làm gì. Hắn chỉ cảm thấy hình như mình có chuyện gì đó rất gấp phải đi tìm Kiều Quảng Lan. Lộ Hành vội vã hô một tiếng: "Kiều thiếu môn chủ!"
Kiều Quảng Lan đi ở phía trước, không biết là không nghe thấy hay không muốn phản ứng, hắn không có một chút ý định dừng lại.
Hai người vẫn luôn không hợp nhau, cho dù ở chung cũng không có lời hay ý tốt gì để nói. Hắn luôn đối xử với Lộ Hành bằng thái độ này, lâu dần Lộ Hành cũng quen, chỉ là không biết vì sao lần này hắn vừa giận lại vừa lo. Hắn vội vã chạy tới:"Kiều Quảng Lan... A Lan! Cậu chờ tôi một chút."
Mãi đến khi hắn đè vai Kiều Quảng Lan lại được, bước chân hắn mới ngừng, hơi nghiêng mặt, giống như chỉ vừa mới phát hiện ra. Hắn thay đổ sắc mặt, giật mình rồi nói: "Lộ Hành, sao anh lại tới đây?!"
Lộ Hành nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng vừa đau đớn lại vừa chua chót: "Cậu thà rằng như thế này cũng không muốn gặp tôi sao? Ban nãy cậu còn không..."
Vốn hắn còn muốn nói "Vừa nãy cậu còn không phản ứng lại tôi." Kết quả, lời ra chưa ra khỏi miệng, đã bỗng nhiên nhìn thấy tai Kiều Quảng Lan chảy ra hai dòng máu tươi.
Lộ Hành đột nhiên ngậm miệng lại, hốt hoảng nói: "Cậu... Chuyện gì đây?!"
Kiều Quảng Lan cười nhạt, lau khô máu. Trái tim Lộ Hành như bị thứ gì đó cấu một phát, đau gần chết. Hắn còn muốn truy hỏi nhưng đã thấy Kiều Quảng Lan quay người về phía mình. Lộ Hành kinh ngạc phát hiện gương mặt hắn đầy khí tức chết chóc, thất khiếu* đều có vết máu nhợt nhạt, đôi môi của hắn có chút xanh lên.
*Thất khiếu là 7 cái lỗ trên gương mặt, 2 lỗ mũi, 2 lỗ tai, 2 con mắt và miệng.
Lộ Hành như thể bị dội một xô nước đá xuống đầu trong ngày đông rét buốt, trong nháy mắt đó, giọng hắn run run: "Cậu, cậu..."
Kiều Quảng Lan nói: "Vừa nãy có cục máu chặn tai tôi nên không nghe thấy anh kêu. Tôi chết rồi, cho nên ở đây, anh đến đây làm gì?"
Chết rồi... Đã, đã chết rồi?!
Lộ Hành như bừng tỉnh khỏi giấc mộng lớn, nhớ tới chuyện trước kia. Bỗng nhiên hắn quay đầu, hắn phát hiện người đi đường đều mang một người đầy khí sắc chết chóc. Ở xung quanh nước sông chảy ngược, cây cối nửa tươi nửa héo... Rõ ràng đây không phải thế giới loài người!
Đột nhiên mọi thứ dưới chân hắn tan biến, chỉ phút chốc trời đất quay cuồng, giống như có thứ sức mạnh gì đó cố gắng kéo hắn ra.
Lộ Hành cố để mình không nghĩ nhiều, tiến lên một bước, ôm Kiều Quảng Lan vào lồng ngực rồi siết thật chặt.
Kiều Quảng Lan nói: "Anh làm gì thế? Buông ra!"
Lộ Hành nói: "Tôi không đi! Muốn chết cùng chết!"
Đáy mắt Kiều Quảng Lan lóe lên một tia ngạc nhiên, sau đó đối phương gỡ tay hắn ở bên hông mình xuống.
Trên gương mặt đẹp trai của hắn lại xuất hiện vài phần ý cười mà Lộ Hành quen thuộc kia: "Đồng sinh cộng tử cơ à? Lộ Hành, quan hệ chúng ta đâu có đến mức đó đâu, đúng không?"
Lộ Hành ôm chặt hắn không chịu buông, không biết lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt, có vài giọt rơi lên cổ Kiều Quảng Lan. Anh nghiến răng nghiến lợi nói:"Kiều Quảng Lan!"
Kiều Quảng Lan thấy hắn hồ đồ ngu xuẩn, ý cười bên môi biến mất, hắn siết chặt cánh tay Lộ Hành: "Mạng của anh rẻ mạt thế sao? Hay là anh muốn biến việc tôi dùng hết sức cứu anh về thành công cốc đây!"
Lộ Hành chấn động, trong cơn mê man hắn thấy lời của người kia dường như có cất giấu tin tức gì đó cực kỳ quan trọng. Thế nhưng lúc này, đầu váng mắt hoa, hắn cực kỳ đau lòng lại không có cách nào nghiền ngẫm ý nghĩa của nó cả.
Kiều Quảng Lan dùng sức tránh thoát khỏi ngực của hắn, đẩy Lộ Hành ra thật mạnh: "Anh đi đi! Tuyệt đối đừng có nói với tôi cái gì mà muốn từ bỏ nữa —— người sống một đời, bất cứ lúc nào cũng không được dễ dàng từ bỏ!"
Cơ thể Lộ Hành nhẹ bẫng, không gian xung quanh lập tức biến hóa, hắn cực kỳ muốn nắm lấy tay Kiều Quảng Lan, thế nhưng chỉ có thể cảm nhận được một chút cảm xúc lạnh lẽo trên đầu ngón tay người nọ, rồi cứ thế lại bỏ lỡ.
Lộ Hành hô đến khản cả họng: "Vậy còn cậu thì sao? Tại sao cậu phải đi trước? Tại sao lại muốn từ bỏ chứ?"
"Kiều Quảng Lan —— "
Đột nhiên y ngồi bật dậy khỏi giường, lồng ngực y nghẹn ngào, trên trán phủ kín mồ hôi lạnh. Y vừa nhấc mắt, vừa khéo đối diện với một đôi mắt như nước hồ thu.
Kiều Quảng Lan vẫn mặc trên người bộ bạch y đó, ôm tay đứng trước giường nhìn y bằng đôi mắt tò mò. Hắn lộ ra vẻ mệt mỏi, thế nhưng mặt mày lại sáng sủa thanh tú, bớt đi cỗ tử khí âm trầm trước đó.
Cảnh trong mộng và hiện thực chồng lên nhau, Quân Đồng hãy còn sợ hãi, một tay đang đặt trên lồng ngực mình, vị trí trái tim như còn ẩn ẩn đau.
Kiều Quảng Lan đến gần, đè vai y vào tường để nhìn mặt: "Chúc mừng ngươi, độc của ngươi đã giải hoàn toàn rồi."
Hắn bắt mạch Quân Đồng: "Vừa nãy thái y xem qua cho ngươi, nói độc trên người ngươi đã hết, sau này sẽ không sao nữa. Chỉ là dược tính và độc tính xung đột với nhau nên mới làm cho khí huyết tăng đột ngột. Vừa nãy ngươi mệt quá hay sao? Bây giờ thấy thế nào rồi?
Quân Đồng chăm chú nhìn Kiều Quảng Lan thật lâu. Kiều Quảng Lan ngạc nhiên ngậm miệng, bất thình lình, hắn bị đối phương kéo qua, hôn thật mãnh liệt.
Động tác Quân Đồng rất vội, chỉ một lát, Kiều Quảng Lan mới mơ hồ cảm nhận được vị máu tanh trong miệng đôi bên. Hắn kinh ngạc quên mất phản kháng, một lúc lâu mới phun một chữ ra khỏi hàm răng: "Ngươi..."
"Suỵt!" Quân Đồng thoáng dời đi một chút, mới vươn tay che mắt Kiều Quảng Lan, lần nữa hôn xuống, y thầm thì nói: "Đừng tiếp tục đẩy ta ra nữa, xin ngươi, xin ngươi..."
Một chữ "xin" giống như biến thành thực thể có hình có dạng, cứ thế đâm vào trái tim Kiều Quảng Lan. Kiều Quảng Lan bỗng nhiên chấn động.
Đồng ý với y, thật sự được sao?
Tuy rằng Kiều Quảng Lan đã tìm ra được cách tạm thời dừng lại ở thế giới này, thế nhưng không có cách nào khẳng định chắc chắn. Thỉnh cầu thế này của Quân Đồng khiến hắn khống có cách nào nói ra được một chữ "được" để khẳng định cả.
Nếu muốn cùng nhau, những chuyện hắn suy tính đều phải nói rõ ràng. Kiều Quảng Lan đè vai Quân Đồng lại, hơi đẩy y ra một chút, nghiêm túc nói: "Quân Đồng, ngươi nghe ta nói đây."
Lúc nghe hắn nói câu đó chứ không phải là lời đáp ứng, Quân Đồng bắt đầu lo lắng. Y nhớ lại cảnh tượng trong mộng lúc bị Kiều Quảng Lan đẩy ra ấy, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.
Hai người dây dưa một hồi, y phục trên người rối loạn, vạt áo Kiều Quảng Lan rơi xuống, hắn động nhẹ một cái, quẻ bói hắn nhét vào trong y phục bị rơi ra.
Kiều Quảng Lan vừa muốn nhặt lại, lại phát hiện vài chiếc thẻ còn chưa rơi xuống, chúng xoay tròn giữa không trung.
Bói bài Thông Thánh!
Loại bài bói này tự Ý Hình Môn tạo ra, phương pháp bói cực kỳ linh nghiệm, nếu gặp được chuyện gì hiếm thấy hay cơ duyên, bước ngoặt, thậm chí nó có thể tự mình bói toán, phát ra cảnh báo cho chủ nhân. Chỉ có điều cơ hội như thế chỉ có thể tự nhiên mà gặp chứ không thể cầu, có người cả đời cũng không thấy một lần.
Kiều Quảng Lan trước đó cũng từng gặp một lần, đó là bài bói cảnh báo hắn trước khi gặp lôi kiếp. Thế nhưng đó cũng chỉ là chuyện đáng tiếc. Lúc đó, Kiều Quảng Lan không những không nghe ám chỉ mà trái lại còn xẻ bộ bài bói kia, cuối cùng gặp phải vận rủi. Bộ bài bói này là sau khi đi đến thế giới này hắn tìm người làm bộ mới, bây giờ đột nhiên xuất hiện, lại không biết lại muốn nói cái chuyện không dễ nghe gì đây.
Kiều Quảng Lan chống người dậy khỏi giường. Quân Đồng nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, có thể thấy rõ chuyện này hẳn là phải rất quan trọng. Y không dây dưa nữa, cùng tập trung nhìn quẻ bài kia với Kiều Quảng Lan. Thái độ hai người như thế làm bầu không khí lúc này như sốt sắng hơn.
Bộ bài xoay tròn rốt cục cũng ngừng lại, lần nữa rơi xuống mặt đất.
Kiều Quảng Lan ngồi ở trên giường im lặng một hồi, lặng lẽ nhắm mắt, ngay lúc này, hắn bỗng nhiên có chút cảm giác không muốn nhìn cho lắm.
Hắn nhắm mắt lại, những giác quan khác dường như càng thêm nhạy cảm hơn. Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, dưới tấm chăn có một bàn tay vươn ra, nắm lấy tay Kiều Quảng Lan.
Tay y rất lạnh, Kiều Quảng Lan bị kích một chút, mở mắt ra, giãy một cái theo bản năng, thế nhưng lại giãy không được.
Kiều Quảng Lan nói: "Quân Đồng?"
Quân Đồng nhìn hắn thật sâu, trên mặt không có nụ cười như ngày thường, không nói gì mà nắm chặt tay hắn: "Nếu ngươi không muốn xem, vậy ta phá nó giúp ngươi, nếu ngươi muốn xem, vậy kết quả này chúng ta cùng nhau gánh chịu."
Kiều Quảng Lan cười khổ nói: "Một cổ nhân, lại không có chút nào mê tín thế này. Quả nhiên không tin vẫn có cái tốt của không tin, ngươi không biết vì sao ta khẩn trương đâu."
Quân Đồng không để ý đến câu đầu hắn nói, thế nhưng câu sau thì lại nghe rõ, hắn nói thẳng: "Không phải là ta không căng thẳng, mà chỉ là ta tin ý người sẽ thắng ý trời. Bất kể là kết cục gì, chúng ta đều phải cùng nhau, cho nên, không quan trọng."
Y nghiêm túc nhìn Kiều Quảng Lan, không cần suy nghĩ nhấn mạnh: "Chuyện giữa hai chúng ta, ta không cho phép có bất cứ kết cục gì khác."
Kiều Quảng Lan suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, lắc đầu một cái, không biết là hắn không đồng ý hay là bất đắc dĩ, hắn xoat người, quyết đoán nhìn về phía quẻ bài trên mặt đất.
Chu Hồng Vũ đăng cơ!
Kiều Quảng Lan nhìn vài tấm bài kia, Quân Đồng cũng thấy, nhưng tiếc là y cũng không hiểu pháp thuật cho nên lại giống như cái gì cũng không thấy: "Có thể giải được không?"
Kiều Quảng Lan chậm rãi nói: "Quần sơn nhiễu nhiễu bái quân vương, hữu tự quần thần cạnh tương mang. Tiền lai hiển hách hậu diệc chỉnh, tự thử hoan yến tái vô phòng."
*Quần sơn(ẩn dụ ý chỉ thần tử) rối rít mà vái quân vương, có vẻ như các quân thần đều đang bận rộn chuẩn bị. Trước tiên là hưởng trọn vinh quang lừng lẫy sau này lại chỉnh đốn, từ đó về sau có thể hưởng tiệc chia vui mà không cần phòng bị nữa.
Ngay cả khi đã quyết định rồi, Quân Đồng vẫn bị bộ dáng khác thường của hắn làm cho có chút sốt suột: "Rốt cuộc ý này là gì? Sao ngươi lại mang vẻ mặt này? Nghe vào cũng không giống như đang nói linh tinh, đúng không?"
"Chu Hồng Vũ* đăng cơ", chuyện kể năm đó trước khi Chu Nguyên Chương lên làm hoàng đế, đã từng ở trong một ngôi chùa và nói với một tiểu hòa thượng mới xuất gia rằng, nếu có một ngày ta lên làm hoàng đế thì nhất định phải khiến cho quần thần làm lễ với ta giống những ngọn núi kia bái lạy Trung Nhạc. Sau đó tâm nguyện của hắn quả nhiên thật sự được như nguyện. Quẻ bói này, ý muốn nói rằng tất cả mọi chuyện chỉ cần làm theo ý nguyện trong lòng, nhất định sẽ không có bất lợi gì cả.
*Chu Nguyên Chương hồi nhỏ tên thật là Chu Trùng Bát, lúc lên ngôi thì được gọi là Hồng Vũ Đế, Hồng Vũ Quân, Chu Hồng Vũ. Đây là một trong những vị vua vĩ đại nhất TQ, các bạn có thể tìm hiểu thêm ở google.
**Trung Nhạc là tên của ngôi chùa mà Chu Nguyên Chương đang đứng nói chuyện với hòa thượng kia. Vị trí địa lý của Trung nhạc nằm ở chân núi Tùng Sơn, xung quanh có rất nhiều ngọn núi vây quanh, nên nhìn qua giống như những ngọn núi kia đang bái lạy chùa Trung Nhạc.
Kiều Quảng Lan thay đổi sắc mặt, qua hồi lâu mới phun ra hai chữ: "Đại cát."
Quân Đồng: "..."
Kiều Quảng Lan: "..."
Mất hồi lâu, Quân Đồng mới chậm rì rì phun ra một hơi: "Sắc mặt của ngươi như đang nói là Đại Hung."
Kiều Quảng Lan nói: "Bởi vì ta thật sự không dám tin. Chuyện này bẻ ngoặt quá thần kỳ, rốt cục làm sao mà ngươi làm được vậy."
Trước khi Quân Đồng hôn mê là Mã Siêu truy sát Tào Thực, quẻ nói họa phúc khó mà đoán trước được. Thế mà hôn mê tỉnh lại xong quẻ tượng lại biến hóa long trời lở đất thế này. Quẻ trước đó là quẻ hạ hạ, bây giờ lại chuyển thành thượng thượng. Có thể thấy ý trời cũng không phải không thể thay đổi, chỉ là ngươi có thể gánh được hay không thôi.
*Quẻ xăm chia ra: Hạ hạ (đại hung: cực xấu) – Trung bình (bình thường) – Thượng thượng (đại cát: cực tốt)
Kiều Quảng Lan nói: "Lúc ngươi hôn mê đã xảy ra chuyện gì sao?"
Quân Đồng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ừm, có người nói với ta, bất cứ bao giờ cũng không được từ bỏ."
Kiều Quảng Lan nói: "Chỉ vậy?"
Quân Đồng cầm tay hắn đặt bên môi hôn một cái, vui vẻ cười nói: "Chỉ vậy thôi."
Y nghĩ, có lẽ y chính là Lộ Hành kia, có lẽ kiếp trước y đã từng có quen biết với Kiều Quảng Lan. Nhưng đây cũng đã là chuyện của quá khứu, đau buồn hay là vui vẻ vậy cũng không còn quan trọng nữa. Lúc này y không muốn kể ra chi tiết giấc mộng, cũng không có ý định che giấu, chỉ là cảnh tượng đau lòng kia khiến người ta không muốn nghĩ đến, không muốn nói đến.
Kiều Quảng Lan không hỏi tới nữa, ngược lại nói: "Vậy trước tiên ta nói ngươi một chuyện rất quan trọng —— Ta chôn trong Thực Nhân Cốc một cây trâm, một hồi nữa ta vẻ bản đồ cho ngươi, ngươi cho người đi tìm, sau khi tìm được tuyệt đối không được đưa cho ta. Chờ bao giờ ngươi thấy mình muốn chết, hoặc ta muốn chết, ngươi hẵng đưa cho ta. Nhớ chưa?"
Hắn nghiêm túc nhấn mạnh lại một lần: "Thật sự rất quan trọng."
Mỗi một chuyện nhỏ hắn thuận miệng nói, Quân Đồng đều để trong lòng, huống hồ Kiều Quảng Lan bàn giao như thế. Y cũng nghiêm túc đáp: "Nhớ rõ."
Kiều Quảng Lan thở phào một cái, hắn cảm thấy vai mình cũng như bớt được hai lạng, cười nói: "Có phải cảm thấy con người ta rất kỳ quái không?"
Quân Đồng nói: "Ta biết, ngươi che giấu rất nhiều thứ, thế nhưng ta không thèm để ý."
Y mỉm cười nháy mắt một cái: "Cũng tỷ như... Ngươi đến tột cùng có phải là nhi tử của phụ quốc đại tướng quân hay không thì cũng có làm sao đâu? Ngược lại, ngươi vẫn sống sờ sờ nằm trên long sàng trẫm đấy thôi."
Kiều Quảng Lan kinh ngạc nói: "Ngươi —— "
Quân Đồng bật cười, giễu cợt: "Ta làm sao?"
Y lắc lắc đầu: "Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì, đều không quan trọng. Cho dù là long ỷ này, giang sơn này, nếu là thứ ngươi muốn, có gì mà không được đâu? Tất cả mọi thứ của ta đã sớm là của ngươi rồi."
Vốn dĩ Kiều Quảng Lan cũng là người thoải mái, hắn thu hồi vẻ mặt kinh ngạc rất nhanh, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ngươi sống tùy tiện quá rồi, cái gì cũng không quan trọng, vậy cái gì mới quan trọng?"
Quân Đồng thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Có một việc là việc quan trọng nhất, nếu như không giải quyết được nó làm ta nghẹn đêm ngày bất an."
Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn hắn, cũng nghiêm túc nói: "Nghiêm trọng thế sao, nói nghe một chút đi?"
Quân Đồng nghiêm túc, nhìn hắn chăm chú, vừa nãy hai người đã dây dưa một hồi, y phục trên người Kiều Quảng Lan đã rối loạn, lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh. Da thịt hắn trắng như ngọc, mặt mũi sáng sủa, so với bộ dáng tùy tiện ngày thường mà nói, bộ dáng nghi hoặc hiện tại của hắn càng thêm một chút ngây thơ và khả ái hơn.
Thật sự rất khó để người ngồi trong lòng mà tâm không loạn.
Một cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng, y không thể kiềm chế yêu thích và vui sướng nữa, Quân Đồng há miệng ra một chút, bỗng nhiên y bật cười. Kiều Quảng Lan sững sờ, ngay lúc đang mất hồn, Quân Đồng đã cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn. Một bên dây dưa quấn quýt, một bên cứ thế đè người xuống, hai người cũng ngã xuống giường.
Kiều Quảng Lan bị đánh lén bất ngờ, giằng co một hồi cũng không tránh ra được, chờ đến lúc Quân Đồng dời môi đi, hắn đã thở hồng hộc. Hai gò má vốn nhợt nhạt đột nhiên dâng lên một vệt đỏ ứng. Cho dù bình thường hắn thoải mái, tùy ý làm bậy, thế nhưng kinh nghiệm ở phương diện này một chút cũng không có. Tuyệt đối không thể so với Quân Đồng sống lâu trong cung hiểu nhiều biết rộng.
Quân Đồng chuyển qua cổ họng hắn, nhẹ nhàng cắn một cái.
Kiều Quảng Lan giật mình, đẩy y ra, không biết là muốn cười hay là muốn tức giận: "Ngươi, tên điên này, lại dám lừa gạt đại gia ngươi, có tin ta đánh chết ngươi không?"
Quân Đồng cười to, duỗi tay một cái, lần nữa đè hai cổ tay Kiều Quảng Lan xuống giường, tiến đến bên tai hắn nói: "Ta cũng không dám lừa dối A Lan, chuyện cực kỳ quan trọng đó là —— ngày hôm nay ta nhất định phải để ngươi xem một chút, rốt cục là ta, được, hay, là, không, được."
Y không biết nghĩ tới gì, quỷ thần xui khiến bỏ thêm một câu: "Ngắn hay là không ngắn."
Kiều Quảng Lan hơi run run, lập tức phản ứng được, y còn bận tâm chuyện này, không khỏi cười to: "Được được được, ngươi được ngươi được, ngươi là người được nhất thế gian này, bây giờ có thể đứng dậy được không.
Hắn nói xong lập tức muốn đứng dậy, bỗng nhiên Quân Đồng giơ ngón trỏ, chọc nhẹ bên hông Kiều Quảng Lan một cái. Kiều Quảng Lan sợ nhất là nhột, nhanh chóng rụt người, lập tức bật cười, mắng: "Ngươi làm gì thế!"
Quân Đồng nhân cơ hội kéo eo, bàn tay vói vào lồng ngực hắn. Kiều Quảng Lan hơi vặn người, chân cọ qua một thứ nóng rực. Quân Đồng hít vào một ngụm.
Nhất thời nụ cười hắn cứng đờ, có chút không biết làm sao.
Bỗng nhiên hắn có chút linh cảm không lành, còn chưa nghĩ ra mình phải làm gì, Quân Đồng đã vươn tay, cởi y phục của hắn, duỗi tay tiến vào.
Đầu óc Kiều Quảng Lan cuối cùng cũng coi như trở lại, cố nén cảm giác kỳ lạ trong người, gập gối nhấc chân đá. Quân Đồng thuận tay chặn lại, vừa khéo nắm được cổ chân của hắn. Hai người cùng lúc sững sờ, ngón tay Quân Đồng vuốt vẻ da thịt mịn màng trong lòng bàn tay: "Ngươi gấp như vậy sao?"
"..."
Không biết qua bao lâu, Quân Đồng mới ghé đến bên tai Kiều Quảng Lan hỏi: "Ta được hay không?"
Kiều Quảng Lan rên lên một tiếng, hồi lâu mới nói được, cổ họng có chút khàn khàn. Hắn phun mấy chữ mang theo chút giọng mũi, thanh âm nghiến răng nghiến lợi mà nghe như có chút làm nũng: "Không được! Ngươi... Ưm... so với ta, kém, kém xa."
"Hừ, ta, ta cho ngươi biết Quân Đồng, ta chỉ là không có kinh nghiệm, chờ ta luyện, luyện tập xong... Hưm —— Quân Đồng ngươi chậm chút!"
"Ngươi còn đi nơi nào luyện tập đây? Luyện ở đây đi."
Một giọt mồ hôi chậm rãi lướt qua gò má tuấn tuấn mỹ của Quân Đồng, thuận theo chóp mũi, rơi xuống xương cánh bướm của Kiều Quảng Lan như chấm vào một con mắt. Y triền miên hôn tới, lắc đầu cười một cái: "Mạnh miệng thật, xem ra ta còn phải nỗ lực mới được."
Kiều Quảng Lan không muốn chịu thua, dùng cánh tay che mặt, cố gắng dời đi sự chú ý của mình: "Ta, mạnh miệng đấy, ngươi làm gì được sao?"
Quân Đồng cúi người: "Thiếu hôn."
Lại qua không biết bao lâu, thanh âm tức đến nổ phổi cách mành che vang lên trong bóng tối, mà nghe qua lại như không có sức: "Được rồi, ta sai rồi! Ngươi thắng được chưa? Ngươi được, ngươi được nhất!"
Lời của hắn có tàn nhẫn bao nhiêu đi nữa nhưng nghe cũng chả có mấy phần lực uy hiếp, Quân Đồng nói: "Ồ, được như thế nào?"
Kiều Quảng Lan nói: "Mẹ nó, Quân Đồng, ông nội mi,.... Được được được, được, ngươi một lần ba ngày ba đêm không thành vấn đề, tên khốn kiếp ngươi được nhất... Thế được chưa!"
Quân Đồng ghé vào lỗ tai hắn cười, thổi một hơi: "Được thôi, ba ngày ba đêm, nhất định không phụ kỳ vọng cao."
Kiều Quảng Lan: "..."
Hết chương 17.
Đôi lời muốn nói: Các bạn trông chờ gì ở một bộ truyện được Set vip trên Tấn Giang z?:v Tác giả cho nước lèo húp là ngon gòi nhá, 🤧
Có thể bạn chưa biết: Tình tiết trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung là thế này:
Lúc bại ở trận Đồng Quan năm 211, Tào Tháo phải hòa vào đám loạn quân để bỏ trốn.
Mã Siêu hô "Kẻ râu dài chính là Tào Tháo."
Tào tháo cắt râu.
Mã Siêu lại hô: "Kẻ mặc áo choàng đỏ là Tào Tháo."
Tào tháo phải cởi áo choàng để khỏi bị phát hiện.
Từ câu chuyện đó mới có điển cố Tào Tháo phải cắt râu cởi áo. Ý chỉ việc bị dồn vào bước đường cùng nhục nhã ê chề, cái gì cũng có thể làm. (Không phải nghĩa của quẻ bói trên đâu nha)
Thế nhưng theo nhận định của các sử gia Trung Quốc chi tiết này được cho là không có thực, mà chỉ được tác giả La Quán Trung hư cấu. =))
Hết thế giới thứ ba.