• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Quảng Lan phát huy trọn vẹn y đức của một bác sĩ xem bệnh viện là nhà, ngay lúc tan làm thì cố ý đại giá quang lâm tới trung tâm kiểm tra sức khỏe làm kiểm tra, trong dự kiến, mọi thứ hoàn toàn bình thường.

Đỗ Minh Chu lo lắng cực kỳ, cầm tờ kiểm tra sức khỏe trên tay của Kiều Quảng Lan, cả người như muốn hỏng luôn: "Rốt cục là có chuyện gì xảy ra với em thế?!"

Kiều Quảng Lan: "Ây, anh nghe tôi giải thích... Chuyện là thế này, trên đời có cái gọi là người sống một đời thì không có thứ gì hoàn mỹ cả, anh biết đấy, loại người như bọn tôi cực kỳ xuất sắc, nhưng mà nhất định trên cơ thể sẽ xuất hiện một vài vấn đề."

Đỗ Minh Chu: "..."

Kiều Quảng Lan nói: "Vấn đề của tôi chính là thích phun ra máu, anh thấy đáng sợ thế thôi, nhưng thật ra phun xong là ổn, giống như anh nhổ nước miếng ấy. Anh xem báo cáo kiểm tra sức khỏe rồi mà, anh phải tin tưởng khoa học."

Đỗ Minh Chu phát điên: "Tôi không thích nhổ nước miếng. Nếu như nhổ nước miếng, nhổ nhiều như vậy cũng sẽ mất nước mà!"

Kiều Quảng Lan: "..."

Đỗ Minh Chu lại lập tức lại gần, nhìn con mắt của hắn, nghiêm túc nói: "Em từ chối tôi, là bởi vì bệnh này sao?"

Kiều Quảng Lan bị hỏi đến mức không kịp đáp, chần chờ một chút, Đỗ Minh Chu đã nói tiếp: "Em còn nói cái gì mà say rượu rồi nằm mơ thế, cứ luôn đẩy tôi ra xa, em sợ em không trị được bệnh, rồi sẽ có ngày rời khỏi tôi, có đúng không? Em cũng vì tôi mà bận tâm, thật ra không phải là em không có chút nào động tâm với tôi, có đúng hay không?"

Đôi mắt anh vừa đen vừa sáng, còn mang theo sự bướng bỉnh và cứng đầu, ánh mắt Kiều Quảng Lan dừng lại trên gương mặt anh, không biết vì sao, trong lòng bỗng hơi rung động.

Hắn vội vã đẩy Đỗ Minh Chu ra, tức giận nói: "Tôi nghĩ cho anh, chỉ có thể nói tôi là một con người có phẩm chất tuyệt vời tuân theo 5 điều dạy 4 cái đẹp 3 yêu thương*.

*Mình nhớ là mình có giải thích ở thế giới 1 rồi á.

Đỗ Minh Chu mím mím môi, đột nhiên nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu, thả lỏng tay ra.

Mặc dù anh đang cười, thế nhưng sự đau lòng trong giọng nói không thể nào che giấu được: "Kiều Quảng Lan à Kiều Quảng Lan, chừng nào em mới không còn mạnh miệng thế này nữa đây? Bệnh này phải làm sao mới tốt lên được chứ."

Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, Đỗ Minh Chu cau mày, xoay người mở cửa ra, một lát sau anh tránh người để Lưu Kiệt đi vào, anh hỏi thăm nhanh với Đỗ Minh Chu một chút.

"Thân thể sao rồi?" Anh chuyển hướng sang phía Kiều Quảng Lan, ghé đầu hỏi.

Lưu Kiệt không biết chuyện trước đó hắn phun máu, Kiều Quảng Lan khoát tay áo một cái, tỏ vẻ không sao đâu: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Lưu Kiệt nói: "Vậy thì cậu không có chuyện gì đừng ở bệnh viện nữa, về nhà trước đi – đây là ý của thầy."


Kiều Quảng Lan nhíu mày nghi ngờ, Lưu Kiệt vội vàng nói: "Nếu anh nhớ không nhầm, em trai cậu là sinh viên bên học viện y học đúng không? Trước kia lúc cậu làm việc, cậu ta có đến tìm cậu vài lần, đồng nghiệp bọn anh chỗ anh đều biết hết."

Kiều Quảng Lan gật đầu, hắn có dự cảm tên khốn kiếp Kiều Giai Hưng kia lại làm ra chuyện gì đó rồi.

Lưu Kiệt do dự một chút, vẫn nói cho hắn biết: "Lần trước thi thể Vương Vũ bị phá hoại ấy, bọn họ kiểm tra video một lần, có một số video thì bị hủy rồi, không có manh mối gì cả. Nhưng ngày hôm qua chỗ cảnh sát có phát hiện mới, có một cái chiếu được cái bóng hiện lên trên camera..."

Kiều Quảng Lan đánh gãy hắn: "Là Kiều Giai Hưng làm?"

Lưu Kiệt gật gật đầu, cười khổ nói: "Hơn nữa tin này không biết làm sao lại để bị lộ ra nữa, haiz."

Kiều Quảng Lan phản ứng rất nhanh: "Em biết rồi. Bây giờ anh nói với em chuyện này, nếu thế không lẽ... Người hôm qua tông em không phải là phanh xe không ăn, mà là cố ý – người đó là người nhà người chết đúng không?'

Lưu Kiệt thở dài: "Là vợ ông ta."

Kiều Quảng Lan trầm mặc một chút: "Cô ấy có ổn không?"

Lưu Kiệt không nghĩ tới thứ đầu tiên hắn để ý lại là cái này, sửng sốt một chút mới nói: "Bị thương ngoài da thôi, không sao cả, bên kia cô ta đã mời luật sư rồi, muốn xử lý chuyện này là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi, nhưng vấn đề vẫn là thái độ của cậu."

Kiều Quảng Lan ngồi dậy từ trên giường, Đỗ Minh Chu muốn đỡ hắn, bị hắn lắc đầu đẩy ra, Kiều Quảng Lan nói: "Gia môn bất hạnh, đó là trách nhiệm bên này của em, em thấy xấu hổ vô cùng, còn bày tỏ thái độ gì được nữa."

Hắn đứng lên mặc áo khoác: "Bất quá, giờ em có chút chuyện, chuyện bên này em sẽ nói với anh sau."

Trong phòng đang loạn cực kỳ, Lưu Kiệt cũng ước gì hắn đi nhanh một chút, nghe thấy thế, gật đầu: "Được, cậu cứ đi đi --- đi cửa hông ấy, đừng có để gặp người khác."

Lúc này Đỗ Minh Chu mới lên tiếng: "Anh yên tâm, tôi sẽ đi với em ấy."

Kiều Quảng Lan đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn: "Tôi cũng có chuyện muốn nhờ anh giúp một tay."

Đỗ Minh Chu nói: "Cứ nói đi."

Kiều Quảng Lan gằn từng chữ nói: "Điều tra quan hệ của Phương Trữ Trữ và Hồ Tiếu một chút cho tôi."

Ánh mắt Đỗ Minh Chu lóe lên, không hỏi gì cả, cúi đầu gửi tin nhắn, sau đó đặt điện thoại xuống, anh ngẩng đầu cười cười với Kiều Quảng Lan: "Kết quả điều tra phải mất một lúc nữa mới có, tôi – tôi vẫn đi theo em."

Kiều Giai Hưng không biết chuyện mình làm đã bị lộ, sau khi cậu ta đưa Nhạc Mã về nhà, hoảng hoảng hốt hốt đi dọc theo đường phố một hồi, lo lắng và bất an trong lòng đã hóa thành quái thú có cơ thể thực thụ, nuốt cả người cậu ta vào trong bụng.

Tiền, tiền, tiền... Tiền thật là một thứ tốt, nhưng phải đi đâu mới kiếm được đây?

Nhà Ngô Khâm làm ăn, quan hệ rộng, trước đó cậu ta đi bên cạnh Ngô Khâm cũng không phải là thích đàn ông thế nào, mà là thấy người này đàng hoàng lịch sự, cho là Kiều Quảng Lan đi theo anh thì có cuộc sống tốt đẹp biết bao nhiêu, trong lòng đố kị cực kỳ.

Từ nhỏ cậu ta đã đố kị với anh trai mình, tính thì thích hư vinh, cho nên mới có thể cố gắng tiếp cận với Ngô Khâm, nhưng kết quả không nghĩ đến còn có chỗ khác tốt hơn.

Đó là một lần tiệc rượu, vừa khéo Kiều Quảng Lan đi công tác, Ngô Khâm dẫn cậu ta theo, lúc Kiều Giai Hưng đi WC vô tình nghe được mấy người sát vách bàn chuyện buôn bán nội tạng, nhất thời mở ra thế giới mới.

Thì ra chỉ cần có cách là có thể thu lời được nhiều thế, cậu ta nghĩ thế, lại nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy cùng Kiều Quảng Lan khi ra vào bệnh viện trước đó, tâm động không ngừng.

Chỉ cần động tay, mạo hiểm một chút, thành quả sau đó là có được cả mấy trăm ngàn. (mấy tỷ đấy =))))

Cậu ta cố gắng để lấy lòng Ngô Khâm, dụ dỗ đối phương giới thiệu mấy người kia cho cậu quen, thành công chạm đến đường dây này. Cậu ta lại lợi dùng mối quan hệ với Kiều Quảng Lan, vài lần trộm được nội tạng của người vừa qua đời. Vì cậu ta làm việc cẩn thận, hơn nữa vẫn luôn gặp may, trước giờ chưa từng bị bắt. Mãi đến lần trước gặp chuyện của Vương Vũ, lại xích mích với Kiều Quảng Lan một trận, dọa đến Kiều Giai Hưng không dám hành động một thời gian, cũng không có nguồn nguyên liệu.

Thật ra, lúc đó cậu ta đã cùng một chỗ với Nhạc Mã, vì muốn giả bộ làm một người nhà giàu, dỗ bạn gái vui vẻ, vì thế mỗi ngày chi tiêu rất nhiều, số tiền kia đã nhanh chóng tiêu hết.

Sau khi không còn tiền, Kiều Giai Hưng lại muốn đánh chủ ý lên Ngô Khâm, giựt dây Ngô Khâm mua cổ phiếu, nhưng không ngờ hai người xui đến cùng cực, cổ phiếu vừa mới mua thì rớt giá nghiêm trọng, công ty tài chính trung gian cũng xảy ra vấn đề, trong tay không có vốn xoay vòng, chỉ có thể đi vay lãi suất cao.

Ngô Khâm giận Kiều Giai Hưng cực kỳ, nhiều lần tức vì cậu ta mình mới rơi xuống bước đường thế này, ra lệnh ép Kiều Giai Hưng phải nghĩ cách kiếm tiền cho mình. Kiều Giai Hưng không còn cách nào cả, lại nghĩ con đường cũ.

Vì vậy cậu ta cực lực động viên Ngô Khâm hợp tác với mình, đến bệnh viện làm hòa với Kiều Quảng Lan, chỉ có như thế mới có cách lợi dụng Kiều Quảng Lan để ra vào bệnh viện.

Thế nhưng mà mất công tốn sức lắm, Kiều Giai Hưng mới dỗ được Ngô Khâm thì sang tối ngày thứ hai người đã chết rồi. Cái chết của gã cũng khiến cho Kiều Giai Hưng sợ hãi cực kỳ.

Kể từ khi biết Ngô Khâm đã chết, một phút mỗi giây cậu ta cực kỳ sợ. Rốt cuộc tại sao Ngô Khâm lại chết? Là người đòi nợ hôm đó ra tay sao? Nếu thế bọn họ có tìm được mình không?

Hơn nữa bây giờ thứ quan trọng nhất là tiền ngày mai phải làm sao đây? Nếu bắt cậu ta liếm giày dưới con mắt người khác, còn không bằng bắt cậu ta chết đi cho rồi! Huống hồ còn thiếu một chút nữa là có thể cưới được Nhạc Mã, chỉ cần nhận được giấy kết hôn rồi thì chuyện gì cũng dễ, tuyệt đối không thể để công sức mình thành dã tràng xe cát!

Tiền, nói tới nói lui cũng vì một chữ tiền! Sao mình không phải là con nhà giàu thật sự, tại sao lại sinh ra trong gia đình bình thường để bị cười nhạo thế này? Muốn trách chỉ có thể trách cha mẹ không có bản lĩnh, nhưng những thứ này đều đâu phải lỗi của cậu ta?

WARNING!!!

[Mình xin phép đổi cách gọi KGH từ 'cậu ta' -> "nó" từ đây nhé, vì tên khốn này không xứng đáng được gọi bằng cái đại từ nhân xưng dành cho người đâu =)))

Sẵn sàng chưa các bạn, đeo giáp sắt cho trái tim rồi đọc tiếp nhé, nếu mấy bạn yếu tim sợ mấy cảnh máu me kinh tởm thì có thể skip chờ chương sau, sang đầu chương sau mình sẽ tóm tắt lại đoạn này cho nên không lo không hiểu đoạn này đâu]

Nó về đến nhà, căn nhà bình thường đơn sơ này, bởi vì đã ở lâu nên bức tường trắng tinh cũng đã ố vàng, Kiều Giai Hưng không khỏi nghĩ, ngay cả việc bạn gái muốn đến nhà chơi cũng từ chối, nó, thậm chí đến cả địa chỉ nhà cũng không dám nói cho cô.

Trương Phương nhìn thấy con trai nhỏ trở về thì thân thiết chào đón: "Sao sắc mặt khó coi thế này, không thoải mái sao? Hay là sốt?"

Bà vừa nói vừa đưa tay ra, muốn sờ trán Kiều Giai Hưng, nó nhìn bàn tay thô ráp già nua còn có vài vết nứt kia, trong lòng cực kỳ chán ghét, trước khi kịp phản ứng đã hất tay mẹ mình ra.

Mẹ con hai người đều sững sờ, Kiều Giai Hưng thấy mình đang mất bình tĩnh, cố gắng ổn định lại làm như không có gì xảy ra mà nói: "Trên tay mẹ còn nước kìa, đừng chạm nữa, lạnh quá đi."

Trương Phương nhìn tay mình một chút, bà mới vừa rửa rau xong, bên trên còn dính ít nước, bà vội nói: "Mẹ đi chùi... Không, để mẹ rửa ít hoa quả mang qua cho con, con không khỏe thì lên giường nằm đi, cha con đi qua nhà bác rồi, đêm nay không về đâu.

Ý nghĩ vụt đến chớp nhoáng kia khiến nó cực kỳ khiếp sợ, nó cưỡng ép đè ý nghĩ kia xuống, gật gật đầu rồi đi về phòng.

Một lát sau, Trương Phương bưng hoa quả qua, những hoa quả này được cắt thành từng khúc nhỏ, bên trên còn được ghim tăm. Bà biết Kiều Giai Hưng không kiên nhẫn khi người khác cứ lắc lư trước mặt mình, sau khi bà đặt hoa quả xuống thì rời khỏi phòng, về lại phòng mình nghe Radio.

Trương Phương dựa vào đầu giường, một lát sau, lúc bà mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra. Kiều Giai Hưng bê một cốc sữa bò đi vào.

Trương Phương kinh ngạc nhìn nó, Kiều Giai Hưng nói: "Mẹ, sữa này hôm qua con mới mua bên ngoài, là một hãng mới ra, mẹ nếm thử xem có ngon không?"

Nó lớn đến thế rồi, đây là lần đầu tiên chủ động đưa gì đó cho cha mẹ, sau khi Trương Phương phản ứng lại, lập tức ngồi dậy, hai tay nhận lấy sữa, đáy mắt cực kỳ vui mừng: "Được, để mẹ thử. Con, đứa nhỏ này, không phải còn mệt sao, sao còn chưa nghỉ ngơi đi."

Kiều Giai Hưng nói: "Nãy con hơi nóng một chút thôi, mẹ uống nhanh đi, con đưa cốc đi."

Trương Phương uống một hơi hết cốc sữa, cười nói: "Uống ngon, ngon lắm, ba con là tên hồ đồ, lão còn nói mẹ là chiều hư con, mẹ biết con vẫn là đưuá trẻ hiểu chuyện. Căn nhà kia con đừng lo, mẹ thấy nơi khác cũng được lắm, tuy rằng thua nhà chỗ đó một chút, nhưng mà nội thất so với nhà ở Lệ cảnh còn tiện nghi hơn, còn lời cực kỳ..."

Kiều Giai Hưng im lặng một hồi, mới nói: "Mẹ đừng nhắc chuyện này nữa, con không muốn."

Sau khi nó cầm cốc rời, Trương Phương lại nghe radio một lúc, cơn buồn ngủ kéo đến lần thứ hai, bà nghĩ đến giờ nên đi nấu cơm rồi, nhưng mí mắt cứ không tự chủ được khép lại, lập tức ngủ thiếp đi.

Một lát sau, cửa phòng ngủ của bà lại một lần nữa được mở ra, Kiều Giai Hưng đi vào, một tay giấu sau lưng, nhẹ giọng gọi: "Mẹ ơi?"

Tiếng hít thở của Trương Phương rất ổn định, không trả lời cậu ta.

Cả người Kiều Giai Hưng đang run lên, mồ hôi chảy ra từ thái dương của nó, thuận theo hai gò má chảy xuống dưới đất, nó cảm thấy mình sắp ngất xỉu, nhưng thực tế bước đi của nó vẫn rất ổn định.

Nó từng bước một tiếp cận Trương Phương, đầu tiên là nâng gối của bà, lấy một cái túi nhỏ, sau khi mở tra, trong túi chỉ có 480 đồng tiền lẻ.

Cho dù thời khắc căng thẳng này, Kiều Giai Hưng cũng không bĩu môi vì chút tiền này. Nó chăm chú nhìn mặt mẹ mình, nhẹ nhàng đặt một bình thủy tinh trong suốt lên bàn, đeo găng tay cao su một lần rồi cầm dao giải phẫu lên.

Kiều Quảng Lan vội vã rời khỏi bệnh viện, chính là vì đi tìm Kiều Giai Hưng, hắn nhạy bén cảm giác được mình dường như đã nắm được mối liên hệ giữa những chuyện này rồi.

Trước đó biết được Kiều Giai Hưng có bạn gái, chi tiêu rất nhiều, cho nên đổi cách xin tiền chỗ cha mẹ và anh, vốn nghĩ đây chỉ là một chuyện bình thường, nhưng xem ra, bạn gái kia của nó cũng không bình thường.

Tiền bán được nội tạng không phải là số ít, phải tiêu nhiều thế nào mới đến mức thế này? Nhất định hơn phân nửa đây là một âm mưu!

Điện thoại di động của Đỗ Minh Chu vang lên, anh lái xe, chỉ tranh thủ liếc mắt nhìn màn hình: "Là thông tin em cần."

Kiều Quảng Lan cầm lên, Đỗ Minh Chu còn nói: "Mật khẩu khóa màn hình là chữ 'Kiều'"

Kiều Quảng Lan: "..."

Hắn yên lặng mở khóa màn hình, đọc thông tin nhanh như gió, rồi thở dài.

Đỗ Minh Chu dò hỏi liếc mắt nhìn hắn

Kiều Quảng Lan nói: "Lúc Phương Trữ Trữ mới đến thành phố T thì chuyển vào lớp Hồ Tiếu, hai người là bạn học cấp 2."

Đỗ Minh Chu căng thẳng cầm tay lái, nói rất nhanh: "Phương Tể Hà chỉ kém Phương Trữ Trữ 4 tháng, là tôi ký đơn đồng ý để cho hai đứa nó cùng khối."

Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, Kiều Quảng Lan gật gật đầu, lại bổ sung: "Mẹ tôi từng làm việc ở kí túc trường bọn họ - là làm quản lý khu kí túc xá."

Tất cả thông tin bay nhanh trong não, Đỗ Minh Chu cũng ý thức được gì đó, không nói một lời, đạp cần ga thật mạnh tăng tốc xe.

Tay Kiều Giai Hưng đầy máu tươi, nó cất dao phẫu thuật, chuyện đến bước này, nó đã bình tĩnh hơn không ít.

Cả nhà này, kể cả Kiều Ba lẫn Trương Phương đã mua bảo hiểm từ lâu, tên người thừa hưởng là nó. Góc tường phòng Trương Phương có một ổ cắm, nó đã từng nhắc bà, sạc xong thì rút ra, nếu không sẽ rất dễ cháy nổ, nhưng bà luôn không nhớ.

Vậy thì... Hôm nay sẽ thật sự cháy.

Kiều Giai Hưng tỉnh táo gỡ găng tay xuống, khéo léo quấn vào dao giải phẫu rồi xả vào bồn cầu. Nó nhét bình thủy tinh đã được chứa đầy cẩn thận nhét vào túi áo khoác, rút trong ngăn kéo ra một hộp diêm kiểu cũ.

Đúng lúc này tiếng chìa khóa lạch cạch bỗng nhiên vang lên.

Mẹ nó, thiếu chút nữa thôi! Không phải lão già Kiều Ba tối nay không về sao?!

Kiều Giai Hưng vội vàng dùng chăn đắp lên người Trương Phương, đóng cửa phòng ngủ lại rồi đi ra ngoài, còn chưa kịp về lại phòng mình, Kiều Ba đã vào được.

Kiều Giai Hưng không thể làm gì khác hơn là đứng ở phòng khách, hỏi thăm ông một chút: "Ba."

Quan hệ cha con gần đây có hơi căng thẳng, rất ít nói chuyện với nhau, Kiều Ba thấy cậu ta còn biết chủ động chào hỏi thì sắc mặt tốt lên một chút, gật gật đâu: "Đứng ngu ra đó làm gì, mẹ mày đâu?"

Lòng bàn tay Kiều Giai Hưng căng thẳng, liều mình nghĩ cách nhưng nghĩ mãi không ra cách gì, chỉ có thể trả lời vấn đề của Kiều Ba: "Mẹ, mẹ đang ngủ... Không phải cha qua nhà bác sao?"

Kiều Ba nói: "Nhà bọn họ có khách, cha không có chỗ ngủ, nên về nhà."

Ông vừa nói, vừa ngửi: "Trong phòng này có mùi gì thế?"

Khóe mắt Kiều Giai Hưng nhìn thấy trên khay trà có con dao gọt hoa quả thì nảy lên kịch liệt, gân xanh trên trán muốn nổi hết lên, không giữ được lí trí, nói: "Không biết."

Kiều Ba cũng không xem là chuyện gì lớn, đưa tay đẩy cửa phòng ngủ mình.

Mùi trong cửa còn nồng hơn ban nãy, trong lòng ông còn thấy kỳ quái, đã nghe con trai gọi sau lưng mình một tiếng: "Cha!"

Kiều Ba quay đầu bị một con dao gọt hoa quả đâm vào ngực.

Ngay thời khắc nguy cấp, ông khiếp sợ cực độ, đầu óc trống rỗng, toàn bộ động tác chỉ làm theo bản năng, Kiều Ba né thật nhanh sang bên cạnh, một dao kia đâm vào xương sườn ông, máu chảy ào ào.

Nó đâm một dao kia trúng rồi tiếp tục truy đuổi phía sau cha của nó, Kiều Ba hoảng loạn không biết đi đường nào, bưng kín vết thương, lảo đảo vọt vào trong phòng mình, đầu óc rối thành một cục, một bên chạy, một bên gọi: "Kiều Giai Hưng, có phải mày điên rồi không."

Ông bị chân ghế ngáng cho ngã nhào về phía trước, tay ông huơ huơ giữa không, bỗng nhiên đỉnh đầu tối đi, có thứ gì đó phủ xuống, ngay sau đó trong chóp mũi truyền đến mùi máu tanh nồng đậm.

Thì ra vừa nãy ông đã kéo chăn trên giường xuống. Chính là thứ này cứu ông một mạng, bởi vì dao của Kiều Giai Hưng đã cắm vào chăn.

Hai người đều không nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra, khựng lại, bầu không khí đột nhiên ngưng trệ. Kiều Ba ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy vợ mình, bụng bà đã bị rách, máu tươi chảy ra loang lổ.

"Đây, đây là chuyện gì? Chuyện gì đây hả?"

Suy nghĩ đáng sợ khiến ông quên mất vết thương và nguy hiểm vừa trải qua, ông không dám tin, nhưng ông không có cách nào giải thích được, Kiều Ba đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kiều Giai Hưng, âm thanh cũng thay đổi: "Mày nói cho tao biết đây là chuyện gì!"

Kiều Giai Hưng nói một cách lạnh lùng: "Tôi giết."

Kiều Ba vốn cũng không phải người thông minh gì, thế nhưng bên chỗ con trai cả mới có chuyện, nghe đâu có người vu khống hắn trộm nội tạng đi bán, hơn nữa cái chết của Trương Phương quá kỳ lạ... Kiều Ba bị ép đến mức này, trong lòng đột nhiên giật mình, lập tức phản ứng, ánh mắt rơi xuống túi áo Kiều Giai Hưng, ở đó đang phình to lên một cục.

Kiều Giai Hưng che nó theo bản năng, một lát sau phản ứng lại, thản nhiên buông tay ra.

Nó đã không còn chần chờ, do dự và sợ hãi của ban nãy. Một dao kia đâm vào không chỉ mang đi sinh mệnh người thân, còn có cả lương tri của nó.

Kiều Giai Hưng vẫn dùng cách nói chuyện lạnh lùng kia: "Từ nhỏ đến lớn, bất kể tôi gặp phải phiền toái gì vẫn có cha mẹ và anh ở đây, chỉ cần tôi muốn, các người nhất định sẽ cho tôi, tôi chỉ cần học tập cho giỏi, đây không phải là thứ mấy người nói sao? Nếu đã thế, tôi cần tiền, tại sao không cho tôi?! Là các người ép tôi!"

Lồng ngực giống như bị người ta đấm một phát, Kiều Ba lui về phía sau một bước, lộ ra vẻ mặt không tin tưởng, ông cảm thấy kẻ đứng trước mặt ông đây, dường như đã không còn là con trai ông, mà là một con quỷ.

Nó chỉ vì muốn bán nội tạng lấy tiền, đến cả cha mẹ ruột của nó cũng dám giết, trời ơi!

Những lời này, đúng là chính bọn họ nói ra, chính bọn họ gieo xuống mầm mống tai họa, giờ cũng chỉ có thể tự mình nhận lấy hậu quả.

Miệng của ông đắng nghét, trái tim thì tê dại, Kiều Giai Hưng đã thu lại nụ cười, tàn nhẫn nói: "Nếu bây giờ tôi thu tay cũng không còn kịp nữa rồi!"

Xảy ra vấn đề rồi!

Kiều Quảng Lan và Đỗ Minh Chu mới đi đến, dự tính ngồi lên xe, biểu tình của Kiều Quảng Lan đột nhiên thay đổi – Lúc trước, hắn cảm thấy Kiều Giai Hưng không đúng lắm, đã lén đặt lên người nó một tấm bùa trừ tà, lúc này hắn đột nhiên cảm ứng được, phù trừ tà có cảm ứng, bên chỗ Kiều Giai Hưng dày đặc âm khí.

Đỗ Minh Chu mới vừa mở cửa ghế phó lái ra, muốn để Kiều Quảng Lan vào ngồi trước, thế nhưng anh đã bị đẩy vào, cứ thế bị nhét vào trong xe, ngay sau đó cửa xe "sầm" một tiếng đóng lại, Kiều Quảng Lan ngồi lên chỗ ghế điều khiển.

Đỗ Minh Chu dở khóc dở cười, "Tính em nóng quá đi, thật là."


Kiều Quảng Lan vội vàng cài dây an toàn, khởi động xe, cũng nói thật nhanh "Tôi lái nhanh hơn anh! Thắt chặt dây an toàn đi."


Đỗ Minh Chu vừa chuẩn bị xong, xe đã phóng vèo vèo như bay, doạn đường chằng chịt như đường kim mũi chỉ, hắn vượt qua hết, sau lưng truyền đến tiếng mắng chửi thật to, nếu không phải còn nhìn được bóng xe, đoán chừng đã có rất nhiều người bị đụng trúng.


Hết chương 49.


Đôi lời muốn nói: Không biết mấy bạn có để ý không chứ bên trên truyện có một đoạn bug đó, đó là ở đoạn trước tác giả bảo là Đỗ Minh Chu ", 他开着车, 抽空看一眼屏幕 (hắn đang lái xe, tranh thủ thời gian nhìn màn hình)', nên Kiều Quảng Lan mở khóa màn hình để xem tin tức, nhưng xuống đoạn dưới tác giả lại bảo là '乔广澜和杜明舟刚刚走到车前打算坐上去 (Kiều Quảng Lan và Đỗ Minh Chu mới vừa tới trước xe dự tính ngồi lên). Mình edit sát với bản raw nhất rồi đó. Nên có thể là bug từ tác giả mà bả không biết, hoặc là tác giả muốn cho bọn họ xuống xe làm gì đó rồi mới lên lại nhưng quên mất diễn đạt để nói rõ. Nhưng thôi, bug nhỏ nên bỏ qua nha mn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK