Trong mông lung, một giọng nói khàn khàn nhưng mang theo thái độ cương quyết của một người đàn ông vang lên ——
"Anh yêu em, mọi thứ của em đều thuộc về anh, đừng nghĩ đến việc rời xa anh."
Lời vừa dứt, một tiếng sấm lớn chợt vang lên.
Mạnh Dĩ Lam lập tức tỉnh lại, một cảm giác sợ hãi tột độ khiến cô đột nhiên mở mắt ra, giống như người chết đuối được cứu lên bờ, cô hoảng sợ nhìn cơn mưa phùn ngoài cửa sổ xe, thở hổn hển.
Sau khi nhận ra mình đang ngồi ở trên xe, Mạnh Dĩ Lam buông một hơi thở nhẹ nhõm, sau đó theo thói quen nhìn về phía ghế lái.
Trong lúc nhất thời, Mạnh Dĩ Lam vậy mà còn tưởng người lái xe là Bạch Tử.
Nhưng mà, cô đã ngay lập tức phủ nhận suy đoán của mình.
Nếu là Bạch Tử lái xe, Mạnh Dĩ Lam biết bản thân nhất định sẽ ngồi ở ghế phụ, thay vì một mình ngồi ở ghế sau ngủ thiếp đi như bây giờ.
Hơn nữa, cô vẫn còn nhớ mình vừa có cuộc nói chuyện tựa như chia tay với Bạch Tử, sau đó đối phương một mình ở lại trong hang động, không có theo cô rời khỏi khu dân cư.
Hoa tỷ đang lái xe nhận thấy Mạnh Dĩ Lam vừa tỉnh dậy nhưng hình như là gặp ác mộng, bèn hỏi: "Mạnh tiểu thư, cô không sao chứ?"
Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, khôi phục sắc mặt bình tĩnh, nhẹ giọng đáp: "... Ừ."
Cô theo bản năng không muốn nhắc đến cơn ác mộng đó, thậm chí cô cũng không muốn nghĩ đến nó dù chỉ là một giây.
Hoa tỷ không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng cô biết hiện giờ Mạnh Dĩ Lam đang có điều gì đó không ổn.
Mấy ngày trước, mỗi khi phải đi xa nhà, Mạnh Dĩ Lam đều nhất quyết đòi tự mình lái xe.
Ngoại trừ hai ngày nay là do cô thực sự kiệt sức, nên mới để Hoa tỷ thay cô lái xe.
Cứ như vậy, Hoa tỷ đã sớm hiểu ra, rằng Mạnh Dĩ Lam thích dùng hành động "lái xe với tốc độ cao" để trút bỏ những cảm xúc cực đoan của mình.
Cách đây nửa giờ, khi mối quan hệ giữa Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đạt đến thời điểm đóng băng, lẽ ra Mạnh Dĩ Lam phải cực kỳ tức giận hoặc là buồn bã mới phải, nhưng giờ đây cô lại không nói một lời ngồi ở ghế sau.
Xe chạy ra khỏi khu dân cư chưa đầy mười phút, cô liền mệt mỏi nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Mặc dù là như thế, nhưng Hoa tỷ vẫn cảm thấy, việc khuyên can Mạnh Dĩ Lam không nên ép Bạch Tử quay trở lại tàu là một quyết định đúng đắn.
Hoa tỷ biết Mạnh Dĩ Lam rất coi trọng Bạch Tử, nhưng đồng thời, cũng vì nhiều nguyên nhân gián tiếp và trực tiếp khác nhau, cô dần dần biết được mối quan hệ giữa hai người vô cùng xoắn xuýt - ngay cả một người ngoài cuộc như mình, cũng cảm thấy nó xoắn xuýt đến mức không có lối ra.
Vốn dĩ Hoa tỷ chỉ muốn làm tốt công việc của mình, không quan tâm đến mối quan hệ giữa hai người sẽ phát triển như thế nào, cũng không muốn can thiệp vào chuyện của Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử.
Nhưng gần đây, tin đồn "virus đột biến ở thành phố B bùng phát trở lại" bắt đầu lan truyền, chính phủ bất ngờ ban hành lệnh khám xét mới đối với những người nhiễm bệnh, muốn điều tra kỹ lưỡng và triệt để toàn bộ thành phố.
Thế là, Hoa tỷ mới quyết định thuyết phục Mạnh Dĩ Lam đừng ép Bạch Tử quay trở lại tàu.
Việc giấu một người biến dị trên tàu, cũng giống như một quả bom nổ chậm đối với toàn bộ người trên tàu vậy.
Mặc dù Hoa tỷ không hề nghi ngờ khả năng của Mạnh Dĩ Lam trong việc che giấu thân phận của Bạch Tử với chính phủ, nhưng mối quan hệ giữa hai người rất không ổn định, đôi khi họ ở trong phòng cả ngày quấn lấy nhau say đắm, đôi khi họ nhìn nhau đầy lạnh lùng, không ai nhượng bộ ai.
Sự nóng lạnh diễn ra luân phiên quá thường xuyên, Hoa tỷ lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến quả bom bất ngờ phát nổ.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy lời khuyên can của Hoa tỷ ở bãi đậu xe, Mạnh Dĩ Lam lập tức không chút lưu tình trả lời: "Đừng yêu cầu tôi bận tâm đến những người khác trên tàu, nếu phải lựa chọn, tôi sẽ để tất cả mọi người rời đi, mà không phải là Bạch Tử."
Hoa tỷ nghe xong lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào - trên tàu tuy có bom, nhưng ngoài tàu khắp nơi đều là mìn.
Thật vất vả mới tìm được một nơi an toàn để ở, Hoa tỷ sẽ không sẵn lòng rời đi dễ dàng.
Hơn nữa, toàn bộ con tàu đều thuộc về Mạnh Dĩ Lam, người ta nói cái gì thì chính là cái đó.
Thế nhưng, diễn biến của sự việc lại nằm ngoài dự đoán của Hoa tỷ, Bạch Tử không những không quay trở lại tàu, mà mối quan hệ giữa hai người dường như còn sắp sụp đổ đến nơi.
Để xoa dịu bầu không khí có phần hơi ngột ngạt trong xe, Hoa tỷ nhẹ nhàng nói với Mạnh Dĩ Lam: "Điều hòa trong xe bị hỏng vẫn chưa sửa nên hơi lạnh."
Vừa rồi Mạnh Dĩ Lam vội vàng đi đón Bạch Tử nên chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng manh, nhưng cuối cùng chẳng những không đón được người về, mà còn bị dính mưa.
Khi quay lại xe, Mạnh Dĩ Lam vô thức co ro dựa vào cửa sổ xe, hiển nhiên là cô cảm thấy lạnh.
Ngay cả Hoa tỷ là người ngoài, cô cũng cảm thấy có chút đau lòng khi thấy bộ dạng chật vật của đối phương.
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, trông cô có vẻ vẫn còn mệt mỏi, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Hoa tỷ liếc nhìn chiếc áo khoác màu đen ở ghế sau, nhắc nhở nói: "Mạnh tiểu thư, ở ghế sau có một chiếc áo khoác, cô mặc vào sẽ thấy ấm hơn."
Rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng có phản ứng, cô hơi nghiêng đầu nhìn sang một bên.
Một chiếc áo khoác màu đen được tùy ý ném ở quạt gió bên cửa sổ xe, đây là chiếc áo khoác mà Bạch Tử đã cởi ra đưa cho Mạnh Dĩ Lam mặc cách đây không lâu.
Vài giây sau, Hoa tỷ nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam nghiêng người cầm chiếc áo khoác lên.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không mặc áo khoác vào, mà là ấn nút hạ cửa sổ xe xuống, sau đó giơ tay lên - dường như muốn ném chiếc áo khoác kia ra ngoài cửa sổ.
Ngay lúc Hoa tỷ đang bối rối không hiểu ra sao, thì thấy Mạnh Dĩ Lam dừng động tác lại giữa chừng.
Sau ít nhất nửa phút để mặc gió lạnh thổi qua, thậm chí mái tóc dài cũng bị mưa phùn làm ướt, cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng đóng cửa sổ lại, rồi ném chiếc áo khoác trên tay về vị trí ban đầu.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Dĩ Lam luôn mang vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn thấy cảnh này, Hoa tỷ có cảm giác cơn lửa giận của Mạnh tiểu thư sẽ còn bùng cháy rất lâu.
Nghĩ tới đây, cô bắt đầu cảm thấy có chút hối hận.
Có lẽ vừa rồi cô không nên nói lời khuyên ngăn Mạnh Dĩ Lam, mà hẳn là nên trực tiếp giúp đối phương kéo Bạch Tử đang bị thương nặng đi mới đúng.
Bên ngoài xe, trên bầu trời có mấy tia chớp lóe lên.
Cách đó không xa, hai chiếc xe tải mang ký hiệu của đội cảnh vệ chính phủ đang nhanh chóng lao tới, trong nháy mắt vượt qua xe của Mạnh Dĩ Lam.
Bên trong xe tải chở đầy cảnh vệ đang ngồi, họ là nhân viên hỗ trợ do chính phủ chi viện, được lệnh trong ngày hôm nay tiến vào khu dân cư từng bị Vĩnh Thái chiếm đóng, đồng thời thanh trừ toàn diện và triệt để các thành viên của tổ chức Vĩnh Thái đang ẩn náu trong khu vực.
Ngoài ra, họ còn có một nhiệm vụ bí mật quan trọng - tìm kiếm "BS59" đã mất tích, cũng chính là cháu trai của bà Trương.
Nhưng mà, sau khi họ đến nơi và hội hợp với những cảnh vệ khác, cái gọi là BS59 đã biến mất từ lâu.
Họ cũng không tìm thấy những người khả nghi nào khác, chẳng hạn như Du Vu Ý và Bạch Tử, hai người đồng dạng cũng miễn dịch với virus.
Trước khi đội cảnh vệ tiếp viện tới, Du Vu Ý đã sớm mang Bạch Tử rời khỏi khu vực này.
Họ đi trong hang động khoảng nửa giờ, sau khi trở lại mặt đất, Bạch Tử thấy mình đang ở một sân golf ở ngoại ô thành phố B.
Sau đó, Du Vu Ý mang Bạch Tử đi thêm gần một giờ nữa mới quay lại thủy cung.
Khi Mao Mao nhìn thấy Bạch Tử bị thương, nó hiếm khi quấn lấy Bạch Tử đòi cho ăn, ngược lại còn ngoan ngoãn ngồi ở một bên, giống như là một vệ sĩ bảo vệ Bạch Tử đang nằm trên ghế sofa.
Trên bàn cà phê cạnh ghế sofa có một cuốn album ảnh dính đầy bùn và bị xé mất một nửa.
"Mắt phải của tôi còn nhìn được không?" Bạch Tử nằm trên ghế sofa đột nhiên hỏi.
Du Vu Ý đứng ở cách đó không xa, lấy ống tiêm từ trong ngăn kéo, rồi quay đầu về phía sofa: "Bị vỡ nhãn cầu, nếu là người bình thường thì cần phải phẫu thuật cắt bỏ nhãn cầu sớm nhất có thể."
Ý tứ là Bạch Tử không phải người bình thường, mắt phải của cô sẽ sớm hồi phục.
Du Vu Ý ngồi xổm ở bên cạnh sofa, lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ chiếu vào mắt trái của Bạch Tử, vừa cẩn thận quan sát, vừa hỏi: "Còn đau không?"
Bạch Tử gật gật đầu: "Lần đầu tiên nhìn thấy thứ đó, tôi có cảm giác hơi ngứa ngáy, sau đó lúc chạm vào cháu trai của bà Trương, đột nhiên tôi cảm thấy đau đớn vô cùng."
"Quái lạ," Du Vu Ý không nhịn được nhẹ giọng cảm thán, "Thị lực bên mắt trái của cô đang dần hồi phục, nhưng..." Cô cẩn thận suy nghĩ từng chữ, đề phòng Bạch Tử nghe không hiểu, "Bề ngoài nhãn cầu trái của cô mới hình thành một lớp màng mỏng, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa biết nó sẽ có tác dụng gì đối với cô..."
Sau khi Du Vu Ý cất đèn pin đi, cô trầm giọng đưa ra kết luận: "Nhưng nhìn chung, đây là chuyện tốt, hướng điều trị của chúng ta có vẻ đã chính xác."
Bạch Tử suy nghĩ một chút, hỏi: "Mắt tôi có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu không?"
Du Vu Ý cúi đầu kiểm tra vết thương còn chưa khỏi hẳn trên vai Bạch Tử, nghe được câu hỏi của Bạch Tử, cô nhẹ nhàng cười: "Yên tâm, tôi sẽ không ghét bỏ cô đâu."
Bạch Tử sửng sốt một lát, sau đó cô chợt nhận ra - mắt trái của mình sẽ không bao giờ trở lại hình dáng như ban đầu.
Cô hỏi vấn đề này không phải vì sợ bị phát hiện là người biến dị, cũng không phải vì lo lắng Du Vu Ý sẽ ghét bỏ mình.
Giờ đây thế giới đã sụp đổ, cô không cần phải tìm việc làm như hơn một năm trước nữa, cũng sẽ không còn bị người khác kỳ thị vì những vết sẹo trên mặt.
Sở dĩ cô lo lắng không biết mắt trái của mình có trở lại hình dạng ban đầu hay không, là vì Bạch Tử vẫn nhớ đến vẻ mặt chán ghét của Mạnh Dĩ Lam khi nhìn thấy vết sẹo quanh mắt cô, mặc dù chuyện này đã lâu lắm rồi.
Rõ ràng mình đã quên rất nhiều thứ như vậy, nhưng lại nhớ rất rõ chuyện này.
Nhưng mà, giờ đây cô không còn phải lo lắng về việc liệu mình có đối mặt với Mạnh Dĩ Lam bằng con mắt trái đáng sợ này nữa hay không, đặc biệt là sau những gì cô đã nói với Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử biết rất rõ, mặc dù trong đoạn thời gian này Mạnh Dĩ Lam rất dịu dàng với cô, thậm chí còn chân tình quan tâm săn sóc cô rất nhiều, nhưng thực ra đó chỉ là một khía cạnh nào đó của đối phương.
Mạnh Dĩ Lam là một người phụ nữ rất mạnh mẽ và kiêu ngạo.
Cô ấy có vùng lãnh địa của riêng mình, tuyệt đối sẽ không để người khác xâm phạm.
Vậy mà cách đây không lâu, Bạch Tử đã cố ý bước vào.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử khẽ cau mày, nhưng cô vẫn không hề hối hận.
Du Vu Ý vẫn chưa chú ý tới vẻ mặt lo lắng của Bạch Tử, cô nhìn vết thương trên vai đối phương, lẩm bẩm: "Theo lý thuyết, những người biến dị đã trải qua nhiều thí nghiệm ở Hoành Á như thế, sẽ không thể dễ dàng vì một cây kim mà ngã xuống như vậy được..."
Suy nghĩ hồi lâu, Du Vu Ý tiếc nuối thở dài: "Nếu có thể lén lút mang về một ống tiêm thì tốt quá."
Bạch Tử theo bản năng trả lời: "Tôi có lén lấy một cái..."
Chưa kịp nói xong, cô đã có chút ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Du Vu Ý nhướn mày: "Nó đâu?"
Bạch Tử lúng túng ho khan một tiếng, sau đó nói: "Tôi... đưa nó cho Mạnh Dĩ Lam."
Sau khi im lặng vài giây, Du Vu Ý bất đắc dĩ cười cười: "Nhóc thỏ hoang, cô thật đúng là chỉ nghĩ đến Mạnh tỷ tỷ của cô thôi."
Mặc dù cách xưng hô "Mạnh tỷ tỷ" khiến Bạch Tử có chút khó chịu, nhưng cô vẫn ảo não xin lỗi đối phương: "Thật có lỗi, lúc đó tôi không có nghĩ nhiều như vậy."
Biết cháu trai của bà Trương đang ở trong hang, Bạch Tử vẫn quyết định nhảy xuống.
Sở dĩ cô làm như vậy, ngoài việc muốn cứu Bạch Tang, chủ yếu là bởi vì cô nhìn thấy Liêu Vũ Đình đột nhiên xuất hiện.
Bạch Tử chưa bao giờ quên, rằng Mạnh Dĩ Lam suýt nữa đã chết vào hơn một năm trước.
Mà sự kiện kia, hai chị em nhà họ Liêu chắc chắn phải có liên quan gì đó.
Từ đó, lúc Bạch Tử nhìn thấy Liêu Vũ Đình, cô giống như một chú cảnh khuyển ngửi thấy mùi ma túy, trong lòng rung lên hồi chuông báo động mãnh liệt.
Đã từng có một thời khắc khoảng một hai giây, Bạch Tử muốn đè nén sự lo lắng, xoay người rời khỏi bãi đậu xe.
Nhưng lập tức, cô không khỏi lo lắng liệu Liêu Vũ Đình có đang bí mật âm mưu gì đó không, cô sợ đối phương sẽ làm gì đó tổn hại đến Mạnh Dĩ Lam.
Cuối cùng, Bạch Tử vẫn đi theo Liêu Vũ Đình và Lưu Tử xuống hang động.
"Hay là..." Bạch Tử suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Tôi đi tìm Mạnh Dĩ Lam xin cô ấy cho chúng ta một ít thuốc trong ống tiêm nhé?"
Du Vu Ý không nhịn được cười khúc khích, trêu chọc nói: "Nhóc thỏ hoang, cô đang trăm phương ngàn kế để gặp Mạnh tiểu thư à?"
Bạch Tử sửng sốt, nhíu mày lại: "Không có, tôi chỉ là..."
Không đợi đối phương nói xong, Du Vu Ý đã xua tay: "Thôi được rồi, trang thiết bị ở đây không tốt, dù cô có lấy lại ống tiêm, tôi cũng không điều tra được gì, ngược lại Mạnh tiểu thư có nhiều tài nguyên hơn tôi, hẳn là cô ấy có thể phát hiện ra nhiều thứ - vả lại, tôi không nghĩ cô ấy sẽ đưa ống tiêm đó cho Hoành Á."
Bạch Tử nghe được hai chữ "Hoành Á", chợt nhớ ra điều gì đó, không nhịn được nói: "Tiểu Ý, loại thuốc mà trước đó cô nói sẽ đến Hoành Á trộm... còn cách nào khác để lấy được không?"
"Sao vậy?" Du Vu Ý lập tức nhìn thấu tâm tư của Bạch Tử, nhướn mày hỏi: "Cô lo lắng sẽ gây thêm phiền toái cho Mạnh tiểu thư sao?"
"Tôi..." Bạch Tử muốn phủ nhận, nhưng sau khi mở miệng, lại không có âm thanh gì phát ra.
Từ khi trốn thoát khỏi hang động, tuy rằng Bạch Tử chưa bao giờ nhắc đến Mạnh Dĩ Lam, nhưng mỗi lời cô nói đều có liên quan đến Mạnh Dĩ Lam.
Ý thức được điểm này, Du Vu Ý khẽ nén nụ cười, cũng ngừng trêu chọc đối phương: "Loại thuốc đó rất khan hiếm, tôi đã tìm kiếm suốt gần hai năm."
Ngoài Hoành Á ra, cô không còn cách nào khác để tìm được loại thuốc đó.
Không đợi Bạch Tử trả lời, Du Vu Ý nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, nếu cô không muốn tham gia thì tôi tự mình giải quyết cũng được mà."
Sắc mặt Bạch Tử thay đổi, kiên định nói: "Tôi giúp cô."
Du Vu Ý nhếch lên khóe môi, đổi chủ đề: "Đưa tay đây, tôi muốn lấy chút máu," cô vừa nói vừa buộc dây garo vào cánh tay của Bạch Tử, "Tôi phải kiểm tra xem sau khi bị cắn, cơ thể cô có bị ảnh hưởng gì không."
Bạch Tử không nói thêm gì nữa, trong lòng thầm cảm thấy áy náy với điều mình vừa hỏi.
Nhưng Du Vu Ý có vẻ như cũng không để ý tới chuyện này, cô ngẩng đầu nhìn cá heo bơi trong bể, nhẹ nhàng nói: "Gần đây tôi mới biết được một chuyện, thành phần trong loại thuốc mà tôi tìm hai năm nay, có khả năng liên quan đến chất nào đó trong cơ thể cá heo."
"Cá heo?" Bạch Tử sửng sốt.
Du Vu Ý gật đầu: "Tiến sĩ Ngô đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu những thứ liên quan đến 'Trời tối kỷ', thậm chí còn chuyển đến thủy cung để ở cùng cá heo, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp sao?"
"Không thể nào là trùng hợp được." Bạch Tử đáp.
Lúc này, Ngô phu nhân vội vã chạy vào phòng làm việc: "Trốn nhanh đi, người của chính phủ đang tới, muốn lục soát triệt để thủy cung."
Du Vu Ý khó hiểu nhướn mày: "Có người báo cáo sao?"
Ngô phu nhân lắc đầu: "Mấy ngày nay chính phủ sẽ tiến hành rà soát toàn diện toàn bộ thành phố B, nghe nói muốn bắt giữ những người có khả năng miễn nhiễm với virus, hai đứa nên nhanh chóng trốn đi."
Nói xong, bà vội vã bước ra khỏi cửa.
Bạch Tử và Du Vu Ý không nói gì nữa, nhanh chóng thu dọn mọi thứ và cùng Mao Mao trốn vào hang động.
Không lâu sau, hai người nghe thấy có ít nhất bốn năm người đi vào phòng làm việc.
Đúng như lời Ngô phu nhân nói, hoạt động khám xét lần này cực kỳ kỹ lưỡng, họ cẩn thận tìm kiếm mọi ngóc ngách, động tĩnh còn cực kì ồn ào và không lịch sự chút nào.
"Nhóc thỏ hoang," Du Vu Ý thở dài sau khi nghe thấy tủ sách cạnh tường bị đẩy xuống một cách thô bạo, "Có lẽ chúng ta phải chuyển nhà thôi."
Bạch Tử sửng sốt: "Chuyển nhà?"
"Tôi có một người bạn cũ quen biết đã mấy năm sống ở gần vùng màu vàng," Du Vu Ý giải thích, "Mặc dù hoàn cảnh ở đó tương đối khắc nghiệt nhưng ít nhất sẽ không có nguy cơ bị bắt."
"Ý cô là..." Bạch Tử ngập ngừng hỏi: "Chúng ta sẽ rời khỏi thành phố B?"
Du Vu Ý gật đầu: "Vùng màu vàng đó cách thành phố B không xa, muốn về lại cũng dễ thôi."
"Nhưng," Bạch Tử lại hỏi, "Tạm thời chúng ta không thể trốn ở chỗ này sao..."
"Tình hình càng ngày càng tệ," Du Vu Ý lại thở dài, "Đoán chừng một thời gian nữa, toàn bộ hang động dưới lòng đất sẽ bị chính phủ đảo lộn."
Bạch Tử nhíu mày lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Du Vu Ý nhịn không được trêu chọc người bên cạnh: "Sao vậy, không nỡ rời xa Mạnh tỷ tỷ của cô hả?"
Bạch Tử hít một hơi, giống như hờn dỗi nói: "Tôi đi theo cô."
Vừa dứt lời, Bạch Tử liền chú ý tới một bàn tay nhỏ bé đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của cô.
Tuy rằng nhìn không rõ mọi thứ, nhưng Bạch Tử rất thuần thục cúi người xuống, sau đó Mao Mao đang ngồi xổm dưới chân Bạch Tử lập tức trèo lên lưng cô.
Du Vu Ý hỏi: "Cô có định mang nó theo không?"
Bạch Tử lắc đầu: "Trước khi đi, tôi sẽ giao nó cho Mạnh Dĩ Lam chăm sóc."
"Nhóc thỏ hoang," Du Vu Ý bất đắc dĩ lắc đầu, "Cô quả thực luôn tìm cơ hội được gặp Mạnh tỷ tỷ."
Lần này, Bạch Tử không có biện hộ gì nữa.
Bởi vì đã sắp rời khỏi thành phố B, cho nên cô cũng không thể mang Mao Mao đi cùng, nếu không cô sẽ chỉ để đứa nhỏ này chịu khổ cùng mình.
Vả lại trước đó cô đã hứa với Mạnh Dĩ Lam, rằng cô sẽ dẫn Mao Mao qua đó, để đối phương chăm sóc Mao Mao.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử có chút phiền muộn.
Bạch Tang đã chết rồi, sự tình lúc trước mặc dù còn chưa rõ ràng, nhưng cũng gần như đã hiểu không sai cho lắm.
Bạch Tử giơ tay sờ lên chiếc vòng trên cổ tay mình, cảm giác đè nén vẫn còn đọng lại trong lòng khiến cô hít một hơi thật sâu.
Từ ngày cô theo Mạnh Dĩ Lam trở về thành phố B, cô cũng đã có ý định rời khỏi thành phố B.
Nhưng hiện tại, ngoại trừ việc "giúp Du Vu Ý trộm thuốc" ra, Bạch Tử cũng không còn lý do gì để ở lại thành phố B nữa.
Nhưng nếu là thật sự phải rời đi, cô lại cảm thấy hơi buồn.
Nhưng Bạch Tử cũng không để mình chìm đắm trong cảm xúc chán nản này quá lâu, cô chủ động chuyển chủ đề, bắt đầu thảo luận với Du Vu Ý về các bước chuẩn bị trước khi rời khỏi thành phố này.
Như Ngô phu nhân và Du Vu Ý đã nói, trong tuần tới, chính quyền thành phố B sẽ tiến hành khám xét rất nghiêm ngặt toàn thành phố, thậm chí còn ban hành lệnh cấm trong vài ngày, không cho toàn bộ người dân bình thường rời khỏi nhà.
Dưới sự giúp đỡ của Ngô phu nhân, cả hai đã có được một chiếc xe van cũ nát để chở hành lý - chủ yếu là các loại thảo dược mà Du Vu Ý đã hái trong mấy ngày qua, cũng như các dụng cụ khác nhau mà cô ấy dùng để làm thí nghiệm.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Dĩ Lam không hề gửi tin nhắn cho Bạch Tử.
Hai người dường như đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với nhau, không một lần gặp mặt, cũng không nói lời nào với nhau.
Ngay cả Du Vu Ý dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Bạch Tử, cũng ngừng nhắc đến Mạnh Dĩ Lam, cho dù đó chỉ là một câu nói đùa cũng không được.
Nhưng mà, một ngày trước khi chuẩn bị rời khỏi thành phố B, mắt phải của Bạch Tử đã lành, cô đeo miếng che một bên mắt trái màu đen, đội chiếc mũ ngư dân mà Mạnh Dĩ Lam đưa cho cô, rồi một mình cõng Mao Mao đi tới bờ sông.
Bạch Tử đặc biệt chọn thời điểm chạng vạng mà đi, vì cô biết lúc trước vào khoảng thời gian này, Mạnh Dĩ Lam đã hoàn thành xong công việc trong ngày, đang ăn trà chiều do Bạch Tử làm và nhàn nhã nghỉ ngơi ở trên tàu.
Tuy rằng quan hệ giữa hai người bây giờ rất không tốt, nhưng chỉ có đích thân đưa Mao Mao đến tận tay đối phương, Bạch Tử mới có thể hoàn toàn yên lòng rời đi.
Nhưng người đến gặp cô, lại là trợ lý mới của Mạnh Dĩ Lam, Luyện Tích.
"Hôm nay Mạnh tiểu thư có chút việc bận, không tiện gặp cô." Luyện Tích rất lịch sự chào đón Bạch Tử và Mao Mao vào phòng khách, "Cô ấy bảo tôi đến đón Mao Mao."
Bạch Tử sửng sốt một lát, sau đó lập tức hiểu ra.
Có lẽ Mạnh Dĩ Lam vẫn còn đang tức giận về chuyện xảy ra ngày hôm đó, cho nên mới lấy lý do bận làm việc, không muốn gặp mình.
Đối phương truyền đạt ý tứ rất rõ ràng, trừ phi cô ấy chủ động liên lạc với Bạch Tử, nếu không hai người sẽ không có cơ hội gặp mặt.
Có thể thấy được, những lời Bạch Tử nói trong hang động ngày hôm đó, thật sự đã chọc giận Mạnh Dĩ Lam.
Luyện Tích cười híp mắt đưa tay về phía Mao Mao trên lưng Bạch Tử: "Mao Mao, lại đây nào."
Mao Mao quay đầu sang một bên, không muốn chạm mắt với Luyện Tích.
"Trước đó tôi nghe Mạnh Dĩ Lam nói chú Hồng có mang trái cây tới," Bạch Tử biết cách đối phó với tiểu tử háu ăn trên lưng, "Mang trái cây ướp lạnh tới đi, nhất định nó sẽ nguyện ý đi theo cô."
Nhưng điều mà Bạch Tử không ngờ tới chính là, khi Luyện Tích cầm một quả táo đỏ đứng cạnh Mao Mao, Mao Mao vẫn ôm chặt cổ mình, không chịu nhúc nhích chút nào.
Bạch Tử thở dài, cô nhẹ nhàng kéo tay Mao Mao, cố gắng kéo nó xuống.
Nhưng Mao Mao không những không chịu, mà còn há miệng cắn vào vai Bạch Tử, ý bảo cô đừng chạm vào nó.
Cuối cùng Bạch Tử không còn cách nào khác, đành dùng chút sức lực cưỡng ép Mao Mao xuống đất.
Nhưng trong nhất thời cô không thể làm chủ được sức lực của mình, làm Mao Mao ngã xuống, để cái mông đập xuống sàn phòng khách, nó đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Mao Mao dùng sức đánh mạnh vào mông Bạch Tử, sau đó lập tức nhảy lên ghế sofa, xoay lưng phớt lờ Bạch Tử.
Nhìn bóng lưng nhỏ của đứa trẻ đầy lông lá, Bạch Tử dở khóc dở cười.
Lần này, cô đã chọc giận cả người lớn cùng với đười ươi nhỏ, thật hoàn hảo.
Nhìn thấy Mao Mao cuối cùng cũng không còn quấy rầy Bạch Tử, Luyện Tích âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tính tình của Mạnh Dĩ Lam gần đây rất tệ, Hoa tỷ và Hầu Tắc Văn đều không dám tuỳ tiện đến gần cô ấy.
Nhưng với tư cách là trợ lý trong công việc, Luyện Tích phải luôn ở bên cạnh cô ấy, tuy cô luôn cư xử ngoan thuận và dịu dàng, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, cô vẫn bị Mạnh Dĩ Lam khiển trách nhiều lần, khiến bây giờ Luyện Tích làm cái gì cũng đều nơm nớp lo sợ.
Luyện Tích quay đầu hỏi Bạch Tử: "Cô còn chuyện gì cần chuyển lời tới Mạnh tiểu thư không ạ?"
Bạch Tử suy nghĩ một chút, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu: "Phiền cô để mắt tới Mao Mao một chút, tuy nó nghịch ngợm nhưng rất có hữu linh, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện làm tổn thương những người xung quanh."
"Được." Luyện Tích gật đầu, "Cô cứ an tâm."
Bạch Tử khẽ mỉm cười: "Cảm ơn."
Sau đó cô nhìn Mao Mao đang ngồi trên ghế sofa đưa lưng về phía mình, rồi nhẹ nhàng xoay người rời đi không chút do dự.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Editor:
Về phần "BS59" ở chương này và "BS57" ở chương trước, không biết tác giả gõ nhầm hay là cố ý, nên là đợi truyện hoàn, nếu có vấn đề gì mình sẽ sửa sau nhé. Hiện tại mình bám sát bản raw!
"Anh yêu em, mọi thứ của em đều thuộc về anh, đừng nghĩ đến việc rời xa anh."
Lời vừa dứt, một tiếng sấm lớn chợt vang lên.
Mạnh Dĩ Lam lập tức tỉnh lại, một cảm giác sợ hãi tột độ khiến cô đột nhiên mở mắt ra, giống như người chết đuối được cứu lên bờ, cô hoảng sợ nhìn cơn mưa phùn ngoài cửa sổ xe, thở hổn hển.
Sau khi nhận ra mình đang ngồi ở trên xe, Mạnh Dĩ Lam buông một hơi thở nhẹ nhõm, sau đó theo thói quen nhìn về phía ghế lái.
Trong lúc nhất thời, Mạnh Dĩ Lam vậy mà còn tưởng người lái xe là Bạch Tử.
Nhưng mà, cô đã ngay lập tức phủ nhận suy đoán của mình.
Nếu là Bạch Tử lái xe, Mạnh Dĩ Lam biết bản thân nhất định sẽ ngồi ở ghế phụ, thay vì một mình ngồi ở ghế sau ngủ thiếp đi như bây giờ.
Hơn nữa, cô vẫn còn nhớ mình vừa có cuộc nói chuyện tựa như chia tay với Bạch Tử, sau đó đối phương một mình ở lại trong hang động, không có theo cô rời khỏi khu dân cư.
Hoa tỷ đang lái xe nhận thấy Mạnh Dĩ Lam vừa tỉnh dậy nhưng hình như là gặp ác mộng, bèn hỏi: "Mạnh tiểu thư, cô không sao chứ?"
Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, khôi phục sắc mặt bình tĩnh, nhẹ giọng đáp: "... Ừ."
Cô theo bản năng không muốn nhắc đến cơn ác mộng đó, thậm chí cô cũng không muốn nghĩ đến nó dù chỉ là một giây.
Hoa tỷ không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng cô biết hiện giờ Mạnh Dĩ Lam đang có điều gì đó không ổn.
Mấy ngày trước, mỗi khi phải đi xa nhà, Mạnh Dĩ Lam đều nhất quyết đòi tự mình lái xe.
Ngoại trừ hai ngày nay là do cô thực sự kiệt sức, nên mới để Hoa tỷ thay cô lái xe.
Cứ như vậy, Hoa tỷ đã sớm hiểu ra, rằng Mạnh Dĩ Lam thích dùng hành động "lái xe với tốc độ cao" để trút bỏ những cảm xúc cực đoan của mình.
Cách đây nửa giờ, khi mối quan hệ giữa Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đạt đến thời điểm đóng băng, lẽ ra Mạnh Dĩ Lam phải cực kỳ tức giận hoặc là buồn bã mới phải, nhưng giờ đây cô lại không nói một lời ngồi ở ghế sau.
Xe chạy ra khỏi khu dân cư chưa đầy mười phút, cô liền mệt mỏi nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Mặc dù là như thế, nhưng Hoa tỷ vẫn cảm thấy, việc khuyên can Mạnh Dĩ Lam không nên ép Bạch Tử quay trở lại tàu là một quyết định đúng đắn.
Hoa tỷ biết Mạnh Dĩ Lam rất coi trọng Bạch Tử, nhưng đồng thời, cũng vì nhiều nguyên nhân gián tiếp và trực tiếp khác nhau, cô dần dần biết được mối quan hệ giữa hai người vô cùng xoắn xuýt - ngay cả một người ngoài cuộc như mình, cũng cảm thấy nó xoắn xuýt đến mức không có lối ra.
Vốn dĩ Hoa tỷ chỉ muốn làm tốt công việc của mình, không quan tâm đến mối quan hệ giữa hai người sẽ phát triển như thế nào, cũng không muốn can thiệp vào chuyện của Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử.
Nhưng gần đây, tin đồn "virus đột biến ở thành phố B bùng phát trở lại" bắt đầu lan truyền, chính phủ bất ngờ ban hành lệnh khám xét mới đối với những người nhiễm bệnh, muốn điều tra kỹ lưỡng và triệt để toàn bộ thành phố.
Thế là, Hoa tỷ mới quyết định thuyết phục Mạnh Dĩ Lam đừng ép Bạch Tử quay trở lại tàu.
Việc giấu một người biến dị trên tàu, cũng giống như một quả bom nổ chậm đối với toàn bộ người trên tàu vậy.
Mặc dù Hoa tỷ không hề nghi ngờ khả năng của Mạnh Dĩ Lam trong việc che giấu thân phận của Bạch Tử với chính phủ, nhưng mối quan hệ giữa hai người rất không ổn định, đôi khi họ ở trong phòng cả ngày quấn lấy nhau say đắm, đôi khi họ nhìn nhau đầy lạnh lùng, không ai nhượng bộ ai.
Sự nóng lạnh diễn ra luân phiên quá thường xuyên, Hoa tỷ lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến quả bom bất ngờ phát nổ.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy lời khuyên can của Hoa tỷ ở bãi đậu xe, Mạnh Dĩ Lam lập tức không chút lưu tình trả lời: "Đừng yêu cầu tôi bận tâm đến những người khác trên tàu, nếu phải lựa chọn, tôi sẽ để tất cả mọi người rời đi, mà không phải là Bạch Tử."
Hoa tỷ nghe xong lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào - trên tàu tuy có bom, nhưng ngoài tàu khắp nơi đều là mìn.
Thật vất vả mới tìm được một nơi an toàn để ở, Hoa tỷ sẽ không sẵn lòng rời đi dễ dàng.
Hơn nữa, toàn bộ con tàu đều thuộc về Mạnh Dĩ Lam, người ta nói cái gì thì chính là cái đó.
Thế nhưng, diễn biến của sự việc lại nằm ngoài dự đoán của Hoa tỷ, Bạch Tử không những không quay trở lại tàu, mà mối quan hệ giữa hai người dường như còn sắp sụp đổ đến nơi.
Để xoa dịu bầu không khí có phần hơi ngột ngạt trong xe, Hoa tỷ nhẹ nhàng nói với Mạnh Dĩ Lam: "Điều hòa trong xe bị hỏng vẫn chưa sửa nên hơi lạnh."
Vừa rồi Mạnh Dĩ Lam vội vàng đi đón Bạch Tử nên chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng manh, nhưng cuối cùng chẳng những không đón được người về, mà còn bị dính mưa.
Khi quay lại xe, Mạnh Dĩ Lam vô thức co ro dựa vào cửa sổ xe, hiển nhiên là cô cảm thấy lạnh.
Ngay cả Hoa tỷ là người ngoài, cô cũng cảm thấy có chút đau lòng khi thấy bộ dạng chật vật của đối phương.
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, trông cô có vẻ vẫn còn mệt mỏi, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Hoa tỷ liếc nhìn chiếc áo khoác màu đen ở ghế sau, nhắc nhở nói: "Mạnh tiểu thư, ở ghế sau có một chiếc áo khoác, cô mặc vào sẽ thấy ấm hơn."
Rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng có phản ứng, cô hơi nghiêng đầu nhìn sang một bên.
Một chiếc áo khoác màu đen được tùy ý ném ở quạt gió bên cửa sổ xe, đây là chiếc áo khoác mà Bạch Tử đã cởi ra đưa cho Mạnh Dĩ Lam mặc cách đây không lâu.
Vài giây sau, Hoa tỷ nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam nghiêng người cầm chiếc áo khoác lên.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không mặc áo khoác vào, mà là ấn nút hạ cửa sổ xe xuống, sau đó giơ tay lên - dường như muốn ném chiếc áo khoác kia ra ngoài cửa sổ.
Ngay lúc Hoa tỷ đang bối rối không hiểu ra sao, thì thấy Mạnh Dĩ Lam dừng động tác lại giữa chừng.
Sau ít nhất nửa phút để mặc gió lạnh thổi qua, thậm chí mái tóc dài cũng bị mưa phùn làm ướt, cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng đóng cửa sổ lại, rồi ném chiếc áo khoác trên tay về vị trí ban đầu.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Dĩ Lam luôn mang vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn thấy cảnh này, Hoa tỷ có cảm giác cơn lửa giận của Mạnh tiểu thư sẽ còn bùng cháy rất lâu.
Nghĩ tới đây, cô bắt đầu cảm thấy có chút hối hận.
Có lẽ vừa rồi cô không nên nói lời khuyên ngăn Mạnh Dĩ Lam, mà hẳn là nên trực tiếp giúp đối phương kéo Bạch Tử đang bị thương nặng đi mới đúng.
Bên ngoài xe, trên bầu trời có mấy tia chớp lóe lên.
Cách đó không xa, hai chiếc xe tải mang ký hiệu của đội cảnh vệ chính phủ đang nhanh chóng lao tới, trong nháy mắt vượt qua xe của Mạnh Dĩ Lam.
Bên trong xe tải chở đầy cảnh vệ đang ngồi, họ là nhân viên hỗ trợ do chính phủ chi viện, được lệnh trong ngày hôm nay tiến vào khu dân cư từng bị Vĩnh Thái chiếm đóng, đồng thời thanh trừ toàn diện và triệt để các thành viên của tổ chức Vĩnh Thái đang ẩn náu trong khu vực.
Ngoài ra, họ còn có một nhiệm vụ bí mật quan trọng - tìm kiếm "BS59" đã mất tích, cũng chính là cháu trai của bà Trương.
Nhưng mà, sau khi họ đến nơi và hội hợp với những cảnh vệ khác, cái gọi là BS59 đã biến mất từ lâu.
Họ cũng không tìm thấy những người khả nghi nào khác, chẳng hạn như Du Vu Ý và Bạch Tử, hai người đồng dạng cũng miễn dịch với virus.
Trước khi đội cảnh vệ tiếp viện tới, Du Vu Ý đã sớm mang Bạch Tử rời khỏi khu vực này.
Họ đi trong hang động khoảng nửa giờ, sau khi trở lại mặt đất, Bạch Tử thấy mình đang ở một sân golf ở ngoại ô thành phố B.
Sau đó, Du Vu Ý mang Bạch Tử đi thêm gần một giờ nữa mới quay lại thủy cung.
Khi Mao Mao nhìn thấy Bạch Tử bị thương, nó hiếm khi quấn lấy Bạch Tử đòi cho ăn, ngược lại còn ngoan ngoãn ngồi ở một bên, giống như là một vệ sĩ bảo vệ Bạch Tử đang nằm trên ghế sofa.
Trên bàn cà phê cạnh ghế sofa có một cuốn album ảnh dính đầy bùn và bị xé mất một nửa.
"Mắt phải của tôi còn nhìn được không?" Bạch Tử nằm trên ghế sofa đột nhiên hỏi.
Du Vu Ý đứng ở cách đó không xa, lấy ống tiêm từ trong ngăn kéo, rồi quay đầu về phía sofa: "Bị vỡ nhãn cầu, nếu là người bình thường thì cần phải phẫu thuật cắt bỏ nhãn cầu sớm nhất có thể."
Ý tứ là Bạch Tử không phải người bình thường, mắt phải của cô sẽ sớm hồi phục.
Du Vu Ý ngồi xổm ở bên cạnh sofa, lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ chiếu vào mắt trái của Bạch Tử, vừa cẩn thận quan sát, vừa hỏi: "Còn đau không?"
Bạch Tử gật gật đầu: "Lần đầu tiên nhìn thấy thứ đó, tôi có cảm giác hơi ngứa ngáy, sau đó lúc chạm vào cháu trai của bà Trương, đột nhiên tôi cảm thấy đau đớn vô cùng."
"Quái lạ," Du Vu Ý không nhịn được nhẹ giọng cảm thán, "Thị lực bên mắt trái của cô đang dần hồi phục, nhưng..." Cô cẩn thận suy nghĩ từng chữ, đề phòng Bạch Tử nghe không hiểu, "Bề ngoài nhãn cầu trái của cô mới hình thành một lớp màng mỏng, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa biết nó sẽ có tác dụng gì đối với cô..."
Sau khi Du Vu Ý cất đèn pin đi, cô trầm giọng đưa ra kết luận: "Nhưng nhìn chung, đây là chuyện tốt, hướng điều trị của chúng ta có vẻ đã chính xác."
Bạch Tử suy nghĩ một chút, hỏi: "Mắt tôi có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu không?"
Du Vu Ý cúi đầu kiểm tra vết thương còn chưa khỏi hẳn trên vai Bạch Tử, nghe được câu hỏi của Bạch Tử, cô nhẹ nhàng cười: "Yên tâm, tôi sẽ không ghét bỏ cô đâu."
Bạch Tử sửng sốt một lát, sau đó cô chợt nhận ra - mắt trái của mình sẽ không bao giờ trở lại hình dáng như ban đầu.
Cô hỏi vấn đề này không phải vì sợ bị phát hiện là người biến dị, cũng không phải vì lo lắng Du Vu Ý sẽ ghét bỏ mình.
Giờ đây thế giới đã sụp đổ, cô không cần phải tìm việc làm như hơn một năm trước nữa, cũng sẽ không còn bị người khác kỳ thị vì những vết sẹo trên mặt.
Sở dĩ cô lo lắng không biết mắt trái của mình có trở lại hình dạng ban đầu hay không, là vì Bạch Tử vẫn nhớ đến vẻ mặt chán ghét của Mạnh Dĩ Lam khi nhìn thấy vết sẹo quanh mắt cô, mặc dù chuyện này đã lâu lắm rồi.
Rõ ràng mình đã quên rất nhiều thứ như vậy, nhưng lại nhớ rất rõ chuyện này.
Nhưng mà, giờ đây cô không còn phải lo lắng về việc liệu mình có đối mặt với Mạnh Dĩ Lam bằng con mắt trái đáng sợ này nữa hay không, đặc biệt là sau những gì cô đã nói với Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử biết rất rõ, mặc dù trong đoạn thời gian này Mạnh Dĩ Lam rất dịu dàng với cô, thậm chí còn chân tình quan tâm săn sóc cô rất nhiều, nhưng thực ra đó chỉ là một khía cạnh nào đó của đối phương.
Mạnh Dĩ Lam là một người phụ nữ rất mạnh mẽ và kiêu ngạo.
Cô ấy có vùng lãnh địa của riêng mình, tuyệt đối sẽ không để người khác xâm phạm.
Vậy mà cách đây không lâu, Bạch Tử đã cố ý bước vào.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử khẽ cau mày, nhưng cô vẫn không hề hối hận.
Du Vu Ý vẫn chưa chú ý tới vẻ mặt lo lắng của Bạch Tử, cô nhìn vết thương trên vai đối phương, lẩm bẩm: "Theo lý thuyết, những người biến dị đã trải qua nhiều thí nghiệm ở Hoành Á như thế, sẽ không thể dễ dàng vì một cây kim mà ngã xuống như vậy được..."
Suy nghĩ hồi lâu, Du Vu Ý tiếc nuối thở dài: "Nếu có thể lén lút mang về một ống tiêm thì tốt quá."
Bạch Tử theo bản năng trả lời: "Tôi có lén lấy một cái..."
Chưa kịp nói xong, cô đã có chút ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Du Vu Ý nhướn mày: "Nó đâu?"
Bạch Tử lúng túng ho khan một tiếng, sau đó nói: "Tôi... đưa nó cho Mạnh Dĩ Lam."
Sau khi im lặng vài giây, Du Vu Ý bất đắc dĩ cười cười: "Nhóc thỏ hoang, cô thật đúng là chỉ nghĩ đến Mạnh tỷ tỷ của cô thôi."
Mặc dù cách xưng hô "Mạnh tỷ tỷ" khiến Bạch Tử có chút khó chịu, nhưng cô vẫn ảo não xin lỗi đối phương: "Thật có lỗi, lúc đó tôi không có nghĩ nhiều như vậy."
Biết cháu trai của bà Trương đang ở trong hang, Bạch Tử vẫn quyết định nhảy xuống.
Sở dĩ cô làm như vậy, ngoài việc muốn cứu Bạch Tang, chủ yếu là bởi vì cô nhìn thấy Liêu Vũ Đình đột nhiên xuất hiện.
Bạch Tử chưa bao giờ quên, rằng Mạnh Dĩ Lam suýt nữa đã chết vào hơn một năm trước.
Mà sự kiện kia, hai chị em nhà họ Liêu chắc chắn phải có liên quan gì đó.
Từ đó, lúc Bạch Tử nhìn thấy Liêu Vũ Đình, cô giống như một chú cảnh khuyển ngửi thấy mùi ma túy, trong lòng rung lên hồi chuông báo động mãnh liệt.
Đã từng có một thời khắc khoảng một hai giây, Bạch Tử muốn đè nén sự lo lắng, xoay người rời khỏi bãi đậu xe.
Nhưng lập tức, cô không khỏi lo lắng liệu Liêu Vũ Đình có đang bí mật âm mưu gì đó không, cô sợ đối phương sẽ làm gì đó tổn hại đến Mạnh Dĩ Lam.
Cuối cùng, Bạch Tử vẫn đi theo Liêu Vũ Đình và Lưu Tử xuống hang động.
"Hay là..." Bạch Tử suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Tôi đi tìm Mạnh Dĩ Lam xin cô ấy cho chúng ta một ít thuốc trong ống tiêm nhé?"
Du Vu Ý không nhịn được cười khúc khích, trêu chọc nói: "Nhóc thỏ hoang, cô đang trăm phương ngàn kế để gặp Mạnh tiểu thư à?"
Bạch Tử sửng sốt, nhíu mày lại: "Không có, tôi chỉ là..."
Không đợi đối phương nói xong, Du Vu Ý đã xua tay: "Thôi được rồi, trang thiết bị ở đây không tốt, dù cô có lấy lại ống tiêm, tôi cũng không điều tra được gì, ngược lại Mạnh tiểu thư có nhiều tài nguyên hơn tôi, hẳn là cô ấy có thể phát hiện ra nhiều thứ - vả lại, tôi không nghĩ cô ấy sẽ đưa ống tiêm đó cho Hoành Á."
Bạch Tử nghe được hai chữ "Hoành Á", chợt nhớ ra điều gì đó, không nhịn được nói: "Tiểu Ý, loại thuốc mà trước đó cô nói sẽ đến Hoành Á trộm... còn cách nào khác để lấy được không?"
"Sao vậy?" Du Vu Ý lập tức nhìn thấu tâm tư của Bạch Tử, nhướn mày hỏi: "Cô lo lắng sẽ gây thêm phiền toái cho Mạnh tiểu thư sao?"
"Tôi..." Bạch Tử muốn phủ nhận, nhưng sau khi mở miệng, lại không có âm thanh gì phát ra.
Từ khi trốn thoát khỏi hang động, tuy rằng Bạch Tử chưa bao giờ nhắc đến Mạnh Dĩ Lam, nhưng mỗi lời cô nói đều có liên quan đến Mạnh Dĩ Lam.
Ý thức được điểm này, Du Vu Ý khẽ nén nụ cười, cũng ngừng trêu chọc đối phương: "Loại thuốc đó rất khan hiếm, tôi đã tìm kiếm suốt gần hai năm."
Ngoài Hoành Á ra, cô không còn cách nào khác để tìm được loại thuốc đó.
Không đợi Bạch Tử trả lời, Du Vu Ý nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, nếu cô không muốn tham gia thì tôi tự mình giải quyết cũng được mà."
Sắc mặt Bạch Tử thay đổi, kiên định nói: "Tôi giúp cô."
Du Vu Ý nhếch lên khóe môi, đổi chủ đề: "Đưa tay đây, tôi muốn lấy chút máu," cô vừa nói vừa buộc dây garo vào cánh tay của Bạch Tử, "Tôi phải kiểm tra xem sau khi bị cắn, cơ thể cô có bị ảnh hưởng gì không."
Bạch Tử không nói thêm gì nữa, trong lòng thầm cảm thấy áy náy với điều mình vừa hỏi.
Nhưng Du Vu Ý có vẻ như cũng không để ý tới chuyện này, cô ngẩng đầu nhìn cá heo bơi trong bể, nhẹ nhàng nói: "Gần đây tôi mới biết được một chuyện, thành phần trong loại thuốc mà tôi tìm hai năm nay, có khả năng liên quan đến chất nào đó trong cơ thể cá heo."
"Cá heo?" Bạch Tử sửng sốt.
Du Vu Ý gật đầu: "Tiến sĩ Ngô đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu những thứ liên quan đến 'Trời tối kỷ', thậm chí còn chuyển đến thủy cung để ở cùng cá heo, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp sao?"
"Không thể nào là trùng hợp được." Bạch Tử đáp.
Lúc này, Ngô phu nhân vội vã chạy vào phòng làm việc: "Trốn nhanh đi, người của chính phủ đang tới, muốn lục soát triệt để thủy cung."
Du Vu Ý khó hiểu nhướn mày: "Có người báo cáo sao?"
Ngô phu nhân lắc đầu: "Mấy ngày nay chính phủ sẽ tiến hành rà soát toàn diện toàn bộ thành phố B, nghe nói muốn bắt giữ những người có khả năng miễn nhiễm với virus, hai đứa nên nhanh chóng trốn đi."
Nói xong, bà vội vã bước ra khỏi cửa.
Bạch Tử và Du Vu Ý không nói gì nữa, nhanh chóng thu dọn mọi thứ và cùng Mao Mao trốn vào hang động.
Không lâu sau, hai người nghe thấy có ít nhất bốn năm người đi vào phòng làm việc.
Đúng như lời Ngô phu nhân nói, hoạt động khám xét lần này cực kỳ kỹ lưỡng, họ cẩn thận tìm kiếm mọi ngóc ngách, động tĩnh còn cực kì ồn ào và không lịch sự chút nào.
"Nhóc thỏ hoang," Du Vu Ý thở dài sau khi nghe thấy tủ sách cạnh tường bị đẩy xuống một cách thô bạo, "Có lẽ chúng ta phải chuyển nhà thôi."
Bạch Tử sửng sốt: "Chuyển nhà?"
"Tôi có một người bạn cũ quen biết đã mấy năm sống ở gần vùng màu vàng," Du Vu Ý giải thích, "Mặc dù hoàn cảnh ở đó tương đối khắc nghiệt nhưng ít nhất sẽ không có nguy cơ bị bắt."
"Ý cô là..." Bạch Tử ngập ngừng hỏi: "Chúng ta sẽ rời khỏi thành phố B?"
Du Vu Ý gật đầu: "Vùng màu vàng đó cách thành phố B không xa, muốn về lại cũng dễ thôi."
"Nhưng," Bạch Tử lại hỏi, "Tạm thời chúng ta không thể trốn ở chỗ này sao..."
"Tình hình càng ngày càng tệ," Du Vu Ý lại thở dài, "Đoán chừng một thời gian nữa, toàn bộ hang động dưới lòng đất sẽ bị chính phủ đảo lộn."
Bạch Tử nhíu mày lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Du Vu Ý nhịn không được trêu chọc người bên cạnh: "Sao vậy, không nỡ rời xa Mạnh tỷ tỷ của cô hả?"
Bạch Tử hít một hơi, giống như hờn dỗi nói: "Tôi đi theo cô."
Vừa dứt lời, Bạch Tử liền chú ý tới một bàn tay nhỏ bé đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của cô.
Tuy rằng nhìn không rõ mọi thứ, nhưng Bạch Tử rất thuần thục cúi người xuống, sau đó Mao Mao đang ngồi xổm dưới chân Bạch Tử lập tức trèo lên lưng cô.
Du Vu Ý hỏi: "Cô có định mang nó theo không?"
Bạch Tử lắc đầu: "Trước khi đi, tôi sẽ giao nó cho Mạnh Dĩ Lam chăm sóc."
"Nhóc thỏ hoang," Du Vu Ý bất đắc dĩ lắc đầu, "Cô quả thực luôn tìm cơ hội được gặp Mạnh tỷ tỷ."
Lần này, Bạch Tử không có biện hộ gì nữa.
Bởi vì đã sắp rời khỏi thành phố B, cho nên cô cũng không thể mang Mao Mao đi cùng, nếu không cô sẽ chỉ để đứa nhỏ này chịu khổ cùng mình.
Vả lại trước đó cô đã hứa với Mạnh Dĩ Lam, rằng cô sẽ dẫn Mao Mao qua đó, để đối phương chăm sóc Mao Mao.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử có chút phiền muộn.
Bạch Tang đã chết rồi, sự tình lúc trước mặc dù còn chưa rõ ràng, nhưng cũng gần như đã hiểu không sai cho lắm.
Bạch Tử giơ tay sờ lên chiếc vòng trên cổ tay mình, cảm giác đè nén vẫn còn đọng lại trong lòng khiến cô hít một hơi thật sâu.
Từ ngày cô theo Mạnh Dĩ Lam trở về thành phố B, cô cũng đã có ý định rời khỏi thành phố B.
Nhưng hiện tại, ngoại trừ việc "giúp Du Vu Ý trộm thuốc" ra, Bạch Tử cũng không còn lý do gì để ở lại thành phố B nữa.
Nhưng nếu là thật sự phải rời đi, cô lại cảm thấy hơi buồn.
Nhưng Bạch Tử cũng không để mình chìm đắm trong cảm xúc chán nản này quá lâu, cô chủ động chuyển chủ đề, bắt đầu thảo luận với Du Vu Ý về các bước chuẩn bị trước khi rời khỏi thành phố này.
Như Ngô phu nhân và Du Vu Ý đã nói, trong tuần tới, chính quyền thành phố B sẽ tiến hành khám xét rất nghiêm ngặt toàn thành phố, thậm chí còn ban hành lệnh cấm trong vài ngày, không cho toàn bộ người dân bình thường rời khỏi nhà.
Dưới sự giúp đỡ của Ngô phu nhân, cả hai đã có được một chiếc xe van cũ nát để chở hành lý - chủ yếu là các loại thảo dược mà Du Vu Ý đã hái trong mấy ngày qua, cũng như các dụng cụ khác nhau mà cô ấy dùng để làm thí nghiệm.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Dĩ Lam không hề gửi tin nhắn cho Bạch Tử.
Hai người dường như đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với nhau, không một lần gặp mặt, cũng không nói lời nào với nhau.
Ngay cả Du Vu Ý dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Bạch Tử, cũng ngừng nhắc đến Mạnh Dĩ Lam, cho dù đó chỉ là một câu nói đùa cũng không được.
Nhưng mà, một ngày trước khi chuẩn bị rời khỏi thành phố B, mắt phải của Bạch Tử đã lành, cô đeo miếng che một bên mắt trái màu đen, đội chiếc mũ ngư dân mà Mạnh Dĩ Lam đưa cho cô, rồi một mình cõng Mao Mao đi tới bờ sông.
Bạch Tử đặc biệt chọn thời điểm chạng vạng mà đi, vì cô biết lúc trước vào khoảng thời gian này, Mạnh Dĩ Lam đã hoàn thành xong công việc trong ngày, đang ăn trà chiều do Bạch Tử làm và nhàn nhã nghỉ ngơi ở trên tàu.
Tuy rằng quan hệ giữa hai người bây giờ rất không tốt, nhưng chỉ có đích thân đưa Mao Mao đến tận tay đối phương, Bạch Tử mới có thể hoàn toàn yên lòng rời đi.
Nhưng người đến gặp cô, lại là trợ lý mới của Mạnh Dĩ Lam, Luyện Tích.
"Hôm nay Mạnh tiểu thư có chút việc bận, không tiện gặp cô." Luyện Tích rất lịch sự chào đón Bạch Tử và Mao Mao vào phòng khách, "Cô ấy bảo tôi đến đón Mao Mao."
Bạch Tử sửng sốt một lát, sau đó lập tức hiểu ra.
Có lẽ Mạnh Dĩ Lam vẫn còn đang tức giận về chuyện xảy ra ngày hôm đó, cho nên mới lấy lý do bận làm việc, không muốn gặp mình.
Đối phương truyền đạt ý tứ rất rõ ràng, trừ phi cô ấy chủ động liên lạc với Bạch Tử, nếu không hai người sẽ không có cơ hội gặp mặt.
Có thể thấy được, những lời Bạch Tử nói trong hang động ngày hôm đó, thật sự đã chọc giận Mạnh Dĩ Lam.
Luyện Tích cười híp mắt đưa tay về phía Mao Mao trên lưng Bạch Tử: "Mao Mao, lại đây nào."
Mao Mao quay đầu sang một bên, không muốn chạm mắt với Luyện Tích.
"Trước đó tôi nghe Mạnh Dĩ Lam nói chú Hồng có mang trái cây tới," Bạch Tử biết cách đối phó với tiểu tử háu ăn trên lưng, "Mang trái cây ướp lạnh tới đi, nhất định nó sẽ nguyện ý đi theo cô."
Nhưng điều mà Bạch Tử không ngờ tới chính là, khi Luyện Tích cầm một quả táo đỏ đứng cạnh Mao Mao, Mao Mao vẫn ôm chặt cổ mình, không chịu nhúc nhích chút nào.
Bạch Tử thở dài, cô nhẹ nhàng kéo tay Mao Mao, cố gắng kéo nó xuống.
Nhưng Mao Mao không những không chịu, mà còn há miệng cắn vào vai Bạch Tử, ý bảo cô đừng chạm vào nó.
Cuối cùng Bạch Tử không còn cách nào khác, đành dùng chút sức lực cưỡng ép Mao Mao xuống đất.
Nhưng trong nhất thời cô không thể làm chủ được sức lực của mình, làm Mao Mao ngã xuống, để cái mông đập xuống sàn phòng khách, nó đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Mao Mao dùng sức đánh mạnh vào mông Bạch Tử, sau đó lập tức nhảy lên ghế sofa, xoay lưng phớt lờ Bạch Tử.
Nhìn bóng lưng nhỏ của đứa trẻ đầy lông lá, Bạch Tử dở khóc dở cười.
Lần này, cô đã chọc giận cả người lớn cùng với đười ươi nhỏ, thật hoàn hảo.
Nhìn thấy Mao Mao cuối cùng cũng không còn quấy rầy Bạch Tử, Luyện Tích âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tính tình của Mạnh Dĩ Lam gần đây rất tệ, Hoa tỷ và Hầu Tắc Văn đều không dám tuỳ tiện đến gần cô ấy.
Nhưng với tư cách là trợ lý trong công việc, Luyện Tích phải luôn ở bên cạnh cô ấy, tuy cô luôn cư xử ngoan thuận và dịu dàng, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, cô vẫn bị Mạnh Dĩ Lam khiển trách nhiều lần, khiến bây giờ Luyện Tích làm cái gì cũng đều nơm nớp lo sợ.
Luyện Tích quay đầu hỏi Bạch Tử: "Cô còn chuyện gì cần chuyển lời tới Mạnh tiểu thư không ạ?"
Bạch Tử suy nghĩ một chút, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu: "Phiền cô để mắt tới Mao Mao một chút, tuy nó nghịch ngợm nhưng rất có hữu linh, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện làm tổn thương những người xung quanh."
"Được." Luyện Tích gật đầu, "Cô cứ an tâm."
Bạch Tử khẽ mỉm cười: "Cảm ơn."
Sau đó cô nhìn Mao Mao đang ngồi trên ghế sofa đưa lưng về phía mình, rồi nhẹ nhàng xoay người rời đi không chút do dự.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Editor:
Về phần "BS59" ở chương này và "BS57" ở chương trước, không biết tác giả gõ nhầm hay là cố ý, nên là đợi truyện hoàn, nếu có vấn đề gì mình sẽ sửa sau nhé. Hiện tại mình bám sát bản raw!