Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đứng trước mặt mình khóc.
Bạch Tử đã từng trải qua cảm giác phá vỡ nhận thức này, một năm trước.
Khoảnh khắc cô nghĩ Mạnh Dĩ Lam, một người không rượu bia thuốc lá, vậy mà lại xuất hiện trên sân thượng cùng với điếu thuốc trong tay.
Trước đây Bạch Tử thường dùng từ "linh hoạt" để miêu tả Mạnh Dĩ Lam.
Vào thời điểm đó, nàng ấy đi khắp các con phố để tìm hiểu nhiều loại tin tức xã hội mà không được nhiều người khai thác, nàng cũng không bao giờ lùi bước trước các mối đe dọa đàn áp khác nhau.
Nhưng không những không hề tỏ ra sợ hãi trước những thế lực hùng mạnh và tà ác, ngay cả khi gặp phải những sự việc vô cùng bi thảm, khi những người khác đều cảm động rơi nước mắt, Mạnh Dĩ Lam chỉ khẽ cau mày, nhẹ nhàng an ủi những người cần giúp đỡ, đồng ý giúp đỡ giải quyết vấn đề cho người khác.
Trong trường hợp nghiêm trọng nhất, cũng chỉ là đỏ mắt.
Mà không phải giống như thế này, Bạch Tử nhìn thấy rõ ràng một giọt nước mắt chảy ra từ mắt phải của Mạnh Dĩ Lam.
Sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào?
Bạch Tử nhanh chóng tìm ra đáp án.
Có lẽ mọi chuyện bắt đầu sau khi Lâm Khúc Vi bị bắt bỏ tù.
Một người quan trọng như vậy đã bị vu oan và bắt làm tù nhân. Đoán chừng vì không muốn người khác biết, trong vô số đêm có lẽ Mạnh Dĩ Lam đã âm thầm khóc.
Hiện tại Mạnh Dĩ Lam đang khóc vì ai?
Bạch Tử đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương đang khóc vì chính mình, cùng lắm là cô ấy vừa rồi bị dị nhân cao 2 mét khủng bố dọa đến rơi nước mắt.
"Không biết bánh quy này đã hết hạn chưa?" Bạch Tử ngoan ngoãn không dám đến gần Mạnh Dĩ Lam một bước, nhưng vẫn cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng lúc này, "Để Mao Mao ăn trước thì thế nào?"
Một con vịt nhỏ màu vàng từ tầng hai đập vào đầu Bạch Tử.
"Đi thôi." Mạnh Dĩ Lam chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ, giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt lãnh đạm, xem ra việc Mạnh Dĩ Lam nghẹn ngào bảo cô không được đến gần chỉ là ảo tưởng của cá nhân Bạch Tử mà thôi.
"Không được," Bạch Tử lập tức dừng lại, "Cô cần nghỉ ngơi."
Mạnh Dĩ Lam cau mày: "Tôi không cần, hơn nữa, nơi này không thể ở lâu được."
Vừa rồi tiếng súng Bạch Tử bắn vào dị nhân chắc hẳn đã thu hút sự chú ý của những sinh vật khác ở gần đó. Nếu không rời đi, hai người có thể bị bao vây bởi một nhóm dị nhân giống như lúc ở trạm xăng trước đây.
Bạch Tử không đồng ý: "Bây giờ chúng ta đi ra ngoài sẽ nguy hiểm hơn. Hơn nữa," cô nhìn lên tầng hai, "Trên đó là một nơi ẩn náu hoàn hảo. Với chỉ số IQ của những dị nhân đó, cho dù bọn chúng có đến, cũng sẽ không thể tìm thấy chúng ta trốn ở đâu."
Mạnh Dĩ Lam nhìn chằm chằm Bạch Tử, như đang suy nghĩ gì đó, sau đó bước lại gần, cầm lấy bánh quy nén trong tay Bạch Tử: "Hạn sử dụng thông thường là ba mươi sáu tháng."
Bạch Tử khẽ cong môi, biết đối phương đã đồng ý sự sắp xếp của mình: "Cô lên tầng hai ăn trước, tôi và Mao Mao đi tìm thử hoa quả ở gần đây..."
Mạnh Dĩ Lam ngắt lời Bạch Tử, cô nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì: "Lúc nảy cô nói vội vã đi ra ngoài sẽ nguy hiểm hơn. Tại sao giờ cô lại dẫn Mao Mao đi tìm chỗ chết?"
"Cô cùng tôi không..." Bạch Tử vừa mới bắt đầu, Mạnh Dĩ Lam lại ngắt lời: "Cũng không có gì khác nhau. Đừng tưởng rằng sau khi cô bị cắn vẫn không biến dị thì cô sẽ là một siêu nhân hoàn mỹ không thể phá hủy. Quá kiêu ngạo, nếu có chuyện gì sai sót xảy ra sẽ bị đánh trở lại hình dạng ban đầu."
Trở lại "hình dạng ban đầu", bốn chữ tàn nhẫn này dường như ám chỉ rằng Bạch Tử trước khi bị người biến dị cắn là một kẻ yếu đuối, vô dụng và tự ti một năm về trước. Khi đó làm sao cô có thể tự tin trong việc sắp xếp hành động cho Mạnh Dĩ Lam như bây giờ.
Bị Mạnh Dĩ Lam "chỉ trích" sắc bén như vậy, Bạch Tử không hề cảm thấy khó chịu chút nào mà cảm thấy rất thoải mái.
Một năm trước, thái độ của Mạnh Dĩ Lam đối với Bạch Tử chỉ là chán ghét và oán hận, huống hồ là "chỉ trích", cô ấy thậm chí còn không muốn nói một lời với mình.
Nhưng bây giờ, trong lời "chỉ trích" có vẻ lạnh lùng này, Bạch Tử có thể cảm nhận được sự quan tâm ẩn chứa của Mạnh Dĩ Lam dành cho cô trong đó.
Trong khi Bạch Tử đứng đó cười khúc khích vui vẻ thì Mạnh Dĩ Lam đang ngồi xổm sau quầy hàng, khéo léo mở một ngăn bí mật trên mặt đất, lấy ra một gói vật tư khẩn cấp.
"Cửa hàng này là do một công ty nước ngoài đầu tư và mở. Cơ sở vật chất cơ bản được xây dựng theo khuôn khổ kế hoạch của họ. Ví dụ như trong cửa hàng sẽ phải trang bị vật tư khẩn cấp." Mạnh Dĩ Lam xách túi đi, "Chúng ta đi lên thôi."
Nhìn túi lớn đựng đồ khẩn cấp mà Mạnh Dĩ Lam chợt tìm ra, siêu nhân hoàn mỹ Bạch Tử không dám nói thêm gì nữa, cô đang định cầm lấy túi thì Mạnh Dĩ Lam đã trực tiếp xách túi ra sau rồi bước lên trên bệ cửa sổ cạnh tường, rồi nắm lấy tay Mao Mao, muốn leo lên tầng hai, nhưng không thể đi lên do không đủ thể lực.
Bạch Tử vội vàng tiến về phía trước, mặc kệ Mạnh Dĩ Lam có muốn hay không, cúi người ôm lấy đôi chân dài cỡ siêu mẫu rồi bế cô lên.
Sau đó Bạch Tử quay người ôm con gấu lớn ở giữa cửa tiệm lên tầng hai.
Mạnh Dĩ Lam bề ngoài có vẻ bình tĩnh, thực ra đang đói đến choáng váng, cô không hỏi Bạch Tử tại sao lại mang gấu nhồi bông lên lầu mà chỉ im lặng ngồi trong góc, mở túi lấy sôcôla bên trong ra.
Dù mặt tái xanh môi trắng bệch vì đói, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn nhai đồ ăn một cách chậm rãi, như thể đang tham dự một bữa tối của giới thượng lưu.
Mao Mao thèm ăn nhưng nó cũng không đói, rất hiểu chuyện không tranh giành, chỉ im lặng ngồi bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, ánh mắt cực kỳ thành kính nhìn xem cô ăn cái gì.
Bạch Tử phủi bụi trên gấu bông, không nói một lời nhét nó vào sau lưng Mạnh Dĩ Lam, để cô thoải mái nằm xuống.
Sau đó, Bạch Tử lại kéo rách rèm cửa, nhét vào bốn góc khe cửa sổ trên tường, đem rèm treo ngang qua phần bị nứt của tầng hai để chặn gió thổi từ khe nứt thung lũng.
Trong chốc lát, Bạch Tử đã biến cửa hàng đổ nát thành một nơi trú ẩn tươm tất.
Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy tất cả cũng không nói nhiều, chỉ đưa cho cô một chai nước sau khi Bạch Tử bưng một đống thú nhồi bông lên lầu.
Bạch Tử ngoan ngoãn uống một ngụm, mặc dù cô cảm thấy mình không cần.
Mạnh Dĩ Lam cảm thấy rất hài lòng khi Bạch Tử nghe lời mình.
Dù gió đã bị cản trở, nhưng nhiệt độ vẫn lạnh, Mao Mao đắp chăn còn Mạnh Dĩ Lam cũng đang dựa vào con gấu lớn mà run rẩy không chịu nổi.
Bạch Tử nhanh chóng đi ra ngoài sau khi liên tục hứa với Mạnh Dĩ Lam rằng cô sẽ chỉ di chuyển trong vòng mười mét trước cửa hàng, sau đó mang theo một đống củi khô để trước mặt Mạnh Dĩ Lam, quỳ mọp giữa tầng hai bắt đầu khoan gỗ để đánh lửa.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Tử, khói trắng bay ra từ thân cây khô, Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Sao cô có thể làm được điều này?"
"Khi tôi còn nhỏ, cha tôi thường đưa tôi và anh trai đi cắm trại trên núi." Bạch Tử vẫn quỳ trên mặt đất, cẩn thận bỏ vụn gỗ và vải thú bông bị rách vào đống lửa. "Tôi biết chút kỹ năng sinh tồn cơ bản ở nơi hoang dã."
Để rèn luyện sức khỏe cho cô con gái yếu đuối của mình, cha của Bạch Tử thường xuyên đưa cả gia đình lên núi cắm trại, không chỉ để giữ sức khoẻ mà còn tăng cường mối quan hệ giữa Bạch Tử và người anh cùng cha khác mẹ - Bạch Tang.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử không khỏi cười khổ, nếu cha cô còn sống trở về, biết được hai anh em quay lưng lại với nhau, xa cách nhau, có lẽ ông sẽ tức giận đến mức trở lại quan tài một lần nữa.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Dĩ Lam nghe Bạch Tử kể lại chuyện cũ, cô hứng thú hỏi: "Cô có anh trai sao?"
"Anh trai cùng cha khác mẹ của tôi," Bạch Tử vừa nói vừa cởi chiếc mũ bảo hiểm mini bằng sắt trên đầu con thú bông, "Tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với anh ấy từ mười năm trước."
Câu nói vô cảm khiến Mạnh Dĩ Lam đủ khôn ngoan để không hỏi thêm nữa, cô thả lỏng người, tựa nửa người vào cái bụng to của con gấu bông, trong khi Mao Mao ở bên cạnh đã ngủ say, thậm chí còn nó còn đang ngáy nhẹ.
Mạnh Dĩ Lam cứ nửa nằm như thế, nhìn Bạch Tử dùng cành cây dựng một cái giá đỡ nhỏ trên đống lửa, sau đó dùng chiếc mũ bảo hiểm mini làm nồi, đặt lên kệ rồi đổ nước khoáng vào đun sôi.
Không hiểu sao người trước mặt không làm gì phi thường, chỉ đun nước sôi, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không thể rời mắt, thậm chí còn muốn đưa tay xoa xoa cái đầu tròn với mái tóc ngắn màu đen của đối phương.
"Nếu buồn ngủ thì ngủ một lát đi." Bạch Tử dùng cành cây chụm thêm lửa, nhẹ nhàng nói.
Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh lại, từ trong cổ áo lấy đồng hồ ra: "Tôi nghi ngờ người đó đã chết rồi."
Bạch Tử khó hiểu nhìn Mạnh Dĩ Lam, sau đó nàng ấy nghiêng người đưa đồng hồ cho Bạch Tử: "Nó không hề bị dịch chuyển, điều này rất bất thường, trừ khi người đó vô tình làm rớt đồng hồ xuống thung lũng, hoặc là người kia rơi từ đây xuống."
Trên màn hình hiển thị chiếc đồng hồ vẫn ở vị trí ban đầu, không hề di chuyển.
Bạch Tử nhìn cái chấm tròn, trầm tư nói: "Hiện tại, chúng ta hẳn là không có cách nào khác liên lạc với thế giới bên ngoài đúng không?"
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, sau khi nhét đồng hồ vào trong áo, cô nhẹ nhàng nói: "Có chuyện tôi phải xin lỗi cô."
Bạch Tử ngừng động tác chụm lửa, ngước mắt nhìn Mạnh Dĩ Lam.
"Hơn một năm trước, Thạch Lỗi cho tôi xem mấy tấm ảnh." Mạnh Dĩ Lam vẻ mặt nghiêm túc ngồi thẳng: "Những bức ảnh này được chụp từ tầng hầm nơi cô sống ở thành phố B."
Bạch Tử cau mày, đặt cành cây xuống, ngồi thẳng dậy.
Ngọn lửa phát ra mấy tiếng "rắc rắc" giòn giã, ánh sáng phản chiếu một màu vàng nhạt lên gương mặt hai người.
Không cần Mạnh Dĩ Lam miêu tả, Bạch Tử cũng có thể đoán chính xác cảnh tượng "khủng khiếp" được ghi lại trong tấm ảnh, tủ sách chất đầy những thông tin khác nhau về Mạnh Dĩ Lam, trên tường thì dán đầy áp phích được cắt ra từ các tờ báo và tạp chí, những tấm ảnh chứa đầy những chú thích nguệch ngoạc, đây hoàn toàn là hành vi của một người có nỗi si mê ám ảnh nghiêm trọng với Mạnh Dĩ Lam.
"Tôi không yêu cầu anh ta làm điều này," Mạnh Dĩ Lam tiếp tục, "Nhưng để chứng minh cho tôi thấy, cô..." Cô dừng lại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, "Cô đối với tôi..."
"Có mục đích." Bạch Tử hơi nhếch khóe miệng, tiếp lời của Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam cũng không phủ nhận sự bổ sung của Bạch Tử, cô dùng đôi mắt hoa đào lạnh lùng nhìn Bạch Tử, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Bạch Tử không hề sợ hãi mà bình tĩnh nhìn Mạnh Dĩ Lam: "Đối với tôi, cô quả thực là một người rất quan trọng."
Mạnh Dĩ Lam cau mày, cô hoàn toàn không hiểu được tình cảm của Bạch Tử dành cho mình, hơn nữa, cô và Bạch Tử chỉ mới gặp nhau chưa đầy một năm.
"Tôi không biết phải... diễn tả cảm giác này thế nào," Bạch Tử vẫn nhìn thẳng vào Mạnh Dĩ Lam, bày tỏ cảm xúc nội tâm một cách vụng về và thành kính, "Có thể nói là tôi mê mẩn cô, hoặc là tôi điên rồi, điều đó không quan trọng, nhưng..." Cô dừng lại, rồi tiếp tục từng chữ một, "Tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì thương tổn cô."
Mạnh Dĩ Lam ngồi thẫn thờ bên đống lửa, vẻ mặt ngơ ngác.
Nếu tìm hiểu kỹ sẽ phát hiện Bạch Tử kỳ thật cũng không có làm chuyện gì vượt quá giới hạn, người trước mặt cũng không phủ nhận hành vi ám ảnh mình đã làm, nhưng cô ấy cũng không có giải thích thêm vì sao mình là " người rất quan trọng" với cô ấy.
"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam hít sâu một hơi, "Cô và tôi..."
"Không thể nào," Bạch Tử gật đầu, "Đừng lo lắng, tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng giữa chúng ta lại có thể phát sinh thứ gì."
Một năm trước, Mạnh Dĩ Lam sẽ không bao giờ tin lời Bạch Tử nói, nhưng hiện tại, cô không có quá nhiều nghi ngờ về điều đó.
Nhưng không hiểu sao, khi nghe Bạch Tử tự nhiên giải thích, cô lại có chút không vui như cô nghĩ, sau đó cường ngạnh dùng sức nói: "Dù vậy, tôi mong cô có thể sớm thoát khỏi... cảm giác này. Hoặc chuyển nó qua cho người khác, nếu không, cô sẽ chỉ lãng phí sức lực và thời gian của mình."
Trong lòng Bạch Tử lập tức dâng lên hàng ngàn lý do muốn phản bác lời nói của Mạnh Dĩ Lam, nhưng cuối cùng cô chỉ mở miệng: "Được."
Lời đáp ngoan ngoãn như vậy khiến Mạnh Dĩ Lam có cảm giác hơi ngột ngạt, cô lập tức hít một hơi thật sâu để rũ bỏ cảm giác này, sau đó mím môi hỏi: "Lúc trước cô đã nói là muốn báo đáp ân tình..."
Bạch Tử lại ngắt lời Mạnh Dĩ Lam: "Tôi muốn giữ bí mật chuyện đó."
"Tại sao?" Mạnh Dĩ Lam không muốn buông tha đối phương dễ dàng.
"Đối với cô mà nói, điều đó không quan trọng, như cô đã nói, không cần tốn thời gian tìm hiểu." Bạch Tử lại nhặt một cành cây bắt đầu nhóm lửa, "Điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ chính là cứu Lâm Khúc Vi ra."
Vẻ mặt Mạnh Dĩ Lam lập tức trở nên nghiêm nghị hơn khi nhắc đến Lâm Khúc Vi.
Bạch Tử tưởng rằng việc mình nhắc tới Lâm Khúc Vi lại một lần nữa chọc giận Mạnh Dĩ Lam, nhưng cô không muốn xin lỗi nên chỉ nhìn chằm chằm vào đống lửa không nói gì.
Mạnh Dĩ Lam đang bị Bạch Tử lầm tưởng là đang tức giận, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới thả lỏng người, chậm rãi dựa lưng vào gấu bông mềm mại, giống như một phi tần nằm trên ghế dài, đôi mắt nhắm nghiền, nói một cách ngái ngủ nhưng kiên quyết: "Anh ấy cũng là một người rất quan trọng đối với tôi."
"Nếu là 'người rất quan trọng', " Bạch Tử nhìn ngọn lửa trước mặt, gật đầu, tựa như đang nói với chính mình, "Vậy thì bằng mọi giá phải cứu được anh ấy."
Mạnh Dĩ Lam lập tức ngước mắt nhìn Bạch Tử, vẻ buồn ngủ trong mắt đã biến mất, nhưng vẻ mặt vẫn có chút mơ hồ.
Nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và bình tĩnh của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam không ngừng lặp lại những lời đó trong lòng - bằng mọi giá phải cứu anh ta.
Hai người im lặng một lúc, chỉ có tiếng lửa cháy yếu ớt.
Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam nhịn không được nhẹ nhàng ngáp một cái.
Môi trường ấm áp khiến cô không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, cuối cùng, bất chấp cách cư xử, cô di chuyển cơ thể nằm thẳng xuống con gấu bông, nhắm mắt lại, Mao Mao bên cạnh đã nằm dài ra ngủ chổng vó.
Dường như đã lâu lắm rồi cô mới ngủ trong trạng thái thoải mái như vậy, Mạnh Dĩ Lam cũng không nhận ra, sau khi nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, nhìn rất thoải mái.
Một lúc sau, sau khi xác nhận Mạnh Dĩ Lam đã ngủ, Bạch Tử vẫn chưa buồn ngủ lại đặt cành cây xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dũng khí vừa rồi nhìn vào mắt Mạnh Dĩ Lam đã sớm mất đi, hiện tại cô thậm chí không dám nhìn người đó.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua từ những vết nứt nhỏ mà rèm cửa không thể che được.
Bạch Tử nhanh chóng nhẹ nhàng bịt lại khoảng trống nhỏ bằng một vài con thú nhồi bông nhỏ, sau đó gấp một tấm vải rèm đã phủi sạch sẽ khác, cẩn thận đắp cho Mạnh Dĩ Lam và Mao Mao, cuối cùng xếp tất cả những con thú nhồi bông còn lại lên nhau, sau khi chắc chắn rằng sẽ không còn gió lạnh thổi quanh nữa cô mới lặng lẽ bước đến bên cửa sổ nhìn vào khu rừng sâu.
Bạch Tử tựa hồ đang chăm chú theo dõi tình hình bên ngoài cửa hàng, nhưng thực ra cô đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Hôm nay là ngày Bạch Tử chính thức bày tỏ tình cảm của mình với Mạnh Dĩ Lam, có lẽ trong mắt đối phương, điều này hoàn toàn không quan trọng, thậm chí là một cảm xúc vô nghĩa "lãng phí sức lực và thời gian".
Nhưng đối với Bạch Tử, điều đó có ý nghĩa rất lớn.
Cô vốn tưởng rằng kiếp này cô sẽ không bao giờ có thể để đối phương nghe thấy giọng nói của mình.
Lúc này, Bạch Tử đúng như Mạnh Dĩ Lam vừa nói, đã bị đánh trở lại hình dạng ban đầu.
Ngay cả những người yếu đuối cũng có quyền bày tỏ cảm xúc của mình.
Tầm nhìn của Bạch Tử khi nhìn ra ngoài cửa sổ dần dần mờ đi, trước khi nước mắt sắp rơi xuống, cô đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi.