• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Mạnh Dĩ Lam gọi tên Bạch Tử, Du Vu Ý liền phát hiện sắc mặt của người trước mắt có hơi thay đổi.

Cảm giác kinh ngạc nhìn nhau vừa rồi của cô và Du Vu Ý đột nhiên biến mất, Bạch Tử thậm chí còn chủ động đến gần bộ đàm.

Giống như một chú thỏ hoang đầy cảnh giác, sau khi nghe được một câu thần chú không thể giải thích được, đột nhiên biến thành một con chó con, lỗ tai ngoan ngoãn dựng lên, cái đuôi khẽ vẫy trong vô thức - nhưng bản thân Bạch Tử đối với phản ứng không tự chủ này... Hoàn toàn không biết gì cả.

Thấy không có người đáp lại, Mạnh Dĩ Lam lại gọi một tiếng: "Bạch Tử?"

Bạch Tử nhíu mày lại: "Sao hai người biết tôi ở đây?"

Hơn nữa, quan hệ giữa Du Vu Ý và Mạnh Dĩ Lam từ khi nào lại trở nên tốt như vậy?

Mạnh Dĩ Lam trả lời: "Thân thể cô vẫn tốt chứ?"

"Tôi không sao." Bạch Tử đứng thẳng lên, khó chịu siết chặt ống tre trong tay.

"Ông lão đó đã làm gì cô?" Mạnh Dĩ Lam lại hỏi: "Tại sao ông ta lại nhốt cô?"

Bạch Tử sững sờ, cô hơi giật mình khi thấy đối phương biết chuyện này có liên quan đến lão Hắc, nhưng cô tựa hồ hiểu ra điều gì đó, cô quay đầu nhìn Du Vu Ý: "Bọn họ không có nhốt tôi, cũng không làm hại tôi, họ chỉ giúp tôi chữa thương thôi."

Ít nhất sau khi uống "thuốc" mà họ đưa, cơn đau đã không còn thống khổ nữa.

Du Vu Ý thở dài: "Nhìn xem, mới có mấy ngày, bây giờ liền bắt đầu thay ông lão đó nói chuyện."

"Bọn họ không nhốt tôi." Bạch Tử có chút khó hiểu đáp lại, "Tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào."

Đến lần thứ hai Bạch Tử rơi vào trạng thái điên cuồng, sau đó bởi vì kiệt sức mà ngã xuống đất, lại lần nữa có người mở cửa đi vào.

Cô vốn nghĩ vẫn là người cao lớn bí ẩn đó, nhưng sau khi uống "thuốc", Bạch Tử nhận ra người đến chính là lão Hắc.

Cô khi đó cũng giống như Mạnh Dĩ Lam bây giờ, nghi ngờ đối phương sắp làm gì mình.

Nhưng khi sự bồn chồn nóng nảy trong lòng được tiêu tan bằng cách uống "thuốc" chứa trong ống tre, Bạch Tử dần dần buông bỏ cảnh giác.

Tuy rằng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tâm tình thoải mái dễ chịu sau đó, lại khiến Bạch Tử không còn nghĩ nhiều nữa.

Hơn nữa, lão Hắc còn nói với Bạch Tử, cửa ở nơi này luôn mở, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Có vẻ như ông ấy và người cao lớn bí ẩn kia, thực sự đến để cứu Bạch Tử vì họ "cùng loại", chứ không nhằm mục đích nào khác.

Bạch Tử lại bổ sung: "Hơn nữa bọn họ còn cho tôi uống thứ gì đó..."

Mạnh Dĩ Lam ở đầu bên kia bộ đàm không có hứng thú nghe Bạch Tử nói tiếp: "Du tiểu thư, phiền cô nhanh chóng mang cô ấy trở về."

Bạch Tử hơi giật mình, nhịn không được thốt lên: "Là sao ah?"

Du Vu Ý cười nhạo một tiếng: "Nhóc thỏ hoang, đừng nói với tôi là cô không muốn rời đi nha."

Bạch Tử lại sững sờ: "Sao lại rời đi?"

Lúc này Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng nhận ra Bạch Tử có gì đó không đúng: "Bạch Tử?"

Du Vu Ý dường như đã sớm đoán được khoảnh khắc này, cô kiên nhẫn nói: "Nơi này có gì hay ho? Đi ra ngoài với tôi, chúng ta cùng nhau rời khỏi thành phố B, đi nơi khác chơi..."

Giọng nói có chút trầm thấp của Mạnh Dĩ Lam đột nhiên vang lên từ bộ đàm: "Bạch Tử, cô đã nói tạm thời sẽ không rời đi."

Nghe vậy, trong đầu Bạch Tử chợt nhớ lại cuộc trò chuyện mấy ngày trước giữa mình và Mạnh Dĩ Lam trong phòng khách.

"Bạch Tử, cô chắc chắn không rời đi sao?"

"Ừm, tạm thời tôi sẽ không rời đi."

Lập tức, trên mặt Bạch Tử lộ ra vẻ ngơ ngác và kinh ngạc.

Cô đã hoàn toàn quên mất cuộc trò chuyện kia của hai người.

Trạng thái này cũng giống như khi cô mới ra khỏi trại giam.

"Bạch Tử..." Mạnh Dĩ Lam còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Du Vu Ý đột nhiên giơ tay tắt bộ đàm.

Sau đó, cô cầm lấy ống tre trong tay Bạch Tử, thản nhiên ném sang một bên: "Đừng uống thứ này, nó sẽ chỉ có hại cho cô."

Trong khi Bạch Tử còn ngơ ngác, Du Vu Ý đã đi tới thân cây, hái xuống hai ba quả màu xám mọc ra từ vết nứt: "Tôi biết cô đã quên một số chuyện, cũng biết mấy ngày nay thỉnh thoảng sẽ giống như một kẻ điên, hận không thể giết hết toàn bộ người trên thế giới."

Sau khi nhét trái cây vào túi trên vai, cô quay lại nhìn Bạch Tử, "Cho nên cô nhất định phải đi cùng tôi, chờ khi chúng ta rời khỏi thành phố B, tôi có biện pháp làm cho cô bớt đau đớn như vậy."

Vẻ mặt Bạch Tử vẫn còn mơ hồ: "Có ý gì?"

"Chuyện này đáng lẽ tôi nên nói với cô khi ở tháp chuông lần trước," Du Vu Ý thì thầm, trên mặt có chút hối lỗi, "Nhưng có lẽ bây giờ cũng chưa muộn, về sau tôi sẽ giải thích cho cô."

Nói xong, Du Vu Ý không đợi Bạch Tử trả lời, liền giơ tay bật bộ đàm, trên mặt nở nụ cười: "Thật có lỗi, Mạnh tiểu thư, vừa rồi tín hiệu không tốt lắm."

Mạnh Dĩ Lam không để ý tới Du Vu Ý, trầm giọng gọi: "Bạch Tử?"

"Cô ấy vẫn ổn," Du Vu Ý đưa bộ đàm cho Bạch Tử, "Chúng tôi chuẩn bị xuất phát."

Bạch Tử ngơ ngác cầm lấy bộ đàm, trong lòng còn đang suy nghĩ về lời Du Vu Ý vừa nói, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ lại, thì từ trên tay cô truyền đến tiếng gọi có chút dịu dàng của Mạnh Dĩ Lam: "Bạch Tử, cô có nghe thấy tôi không?"

Du Vu Ý thu hồi nụ cười, xoay người đi ra cửa.

Bạch Tử liếc mắt nhìn ống tre trên mặt đất, sau đó cũng đi theo ra ngoài, nhẹ nhàng trả lời: "Có nghe thấy."



"...Ừm," Mạnh Dĩ Lam thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay tôi có một giấc mơ rất kỳ lạ, cùng cô có liên quan."

Nhiệt độ ngoài cửa chợt giảm mạnh, Bạch Tử cảm thấy không thoải mái như thường ngày vì nhiệt độ quá lạnh.

Cùng người kia tương phản, lúc này Bạch Tử nhíu mày trầm tư, không để ý tới lời Mạnh Dĩ Lam nói.

Chờ khi Bạch Tử tỉnh táo lại, tất cả những gì cô nghe được là câu nói sau cùng của Mạnh Dĩ Lam: "Chờ cô trở về, chúng ta có thể thảo luận một chút."

Bạch Tử không biết thảo luận cái gì, có chút luống cuống đáp: "...A."

Du Vu Ý đang dựa vào cửa, lấy lại bộ đàm từ Bạch Tử, cười nói: "Mạnh tiểu thư, chúng ta phải tiết kiệm pin, không thì một hồi không liên lạc được, cô đến nhà tiến sĩ Ngô trước đi."

Nói xong cô lại tắt bộ đàm.

Bạch Tử ngơ ngác nhìn động tác của Du Vu Ý, nhưng đối phương cũng không nói gì nữa, xoay người đi về phía bên phải hang động.

Nhìn bóng lưng đối phương dần dần rời xa, Bạch Tử đứng đó một lúc, rồi cũng nhấc chân đuổi theo.

Bên ngoài một mảnh tối đen như mực, càng đi, không gian xung quanh càng thu hẹp, hai người phải cúi thấp xuống một chút, mới có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Các vách đá của hang động được che kín bởi những giọt nước, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng *tí tách* của những giọt nước rơi xuống đất.

Mặt đất gập ghềnh, nếu là người bình thường thì phải hết sức cẩn thận khi bước đi, nếu không sẽ dễ vấp phải những tảng đá nhô ra, hoặc giẫm phải hố nghiêng mà ngã xuống.

Nhưng Bạch Tử và Du Vu Ý đang khom người bước đi rất nhanh, mỗi bước đi đều vững chắc trên mặt đất, vẫn chưa phát sinh bất kỳ sự cố nào.

Bạch Tử cũng không để ý nhiều đến đường đi của hai người, chỉ ngơ ngác đi theo Du Vu Ý, vẫn đang suy nghĩ lời đối phương nói.

Ống tre đó thật sự sẽ chỉ có hại cho mình?

Mình phải đi cùng cô ấy mới có thể giảm bớt đau đớn?

Vậy... Lão Hắc và những người khác muốn dùng "thuốc" này để kiểm soát mình?

Làm thế nào để kiểm soát? Tại sao phải kiểm soát?

Đang lúc Bạch Tử còn suy nghĩ lung tung thì Du Vu Ý đột nhiên dừng lại, hai người khẽ chạm vào nhau.

Lúc này, vì không gian quá hẹp nên hai người đã ngồi xổm trên mặt đất.

"Nhóc thỏ hoang," Du Vu Ý xoay người lại, "Cô có sợ không gian hẹp không?"

Bạch Tử lắc đầu, nhìn về phía trước Du Vu Ý.

Cô nhìn thấy trên vách đá có một lỗ tròn hẹp sát đất, phải nằm xuống mới chui vào được.

Bạch Tử và Du Vu Ý đều tương đối gầy, nên có thể thuận lợi chui qua.

"Khi còn nhỏ, tôi từng bị nhốt trong vali ba tiếng đồng hồ," Du Vu Ý nhỏ giọng nói, "Cho nên, dù bây giờ tôi biết mình không thể chết, nhưng tôi vẫn sợ cái không gian nhỏ hẹp này, không phải sợ cái chết, mà tôi sợ cảm giác bị trói buộc."

Nói xong, Du Vu Ý đột nhiên đến gần Bạch Tử, hạ giọng nói: "Nhưng vì mang cô ra ngoài, tôi không sợ bị trói buộc."

Bạch Tử đang muốn an ủi đối phương lại bị nhiệt độ bên tai dọa sợ, đột nhiên lui về phía sau, gần như ngồi bệt xuống đất.

Du Vu Ý cười lớn trước bộ dạng ngượng ngùng của Bạch Tử, sau đó nụ cười trên mặt nhạt dần, quay đầu nhìn miệng lỗ tròn hẹp, tựa hồ đang thực sự lo lắng vì sợ hãi.

Bạch Tử mở miệng đề nghị: "Hay là để tôi vào trước?"

Du Vu Ý lắc đầu, nhếch miệng: "Hơn một năm trước tôi đã đến đây, coi như có chút kinh nghiệm."

Cô ấy đã đến đây hơn một năm trước?

Bạch Tử còn chưa kịp hỏi chi tiết, Du Vu Ý lại quay người nắm tay Bạch Tử: "Hay là thế này, lúc chúng ta vào trong, cô phải không ngừng đặt câu hỏi cho tôi, để tôi nghe được thanh âm của cô, như vậy tôi sẽ không sợ nữa."

Bạch Tử cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm, gật gật đầu.

Sau đó Du Vu Ý hít sâu một hơi, buông tay Bạch Tử, chui vào trong miệng hố.

"Nhóc thỏ hoang," sau khi toàn bộ cơ thể Du Vu Ý đã hoàn toàn ở bên trong, từ trong hang truyền ra một âm thanh có chút hoảng sợ, "Cô đã vào rồi sao?"

"Vào rồi." Bạch Tử nằm trên mặt đất, theo đối phương đi vào.

Lúc này Bạch Tử cuối cùng cũng nhận ra đường đi quả thực rất hẹp, xung quanh là vách đá lạnh lẽo gần như áp sát vào người cô, xem ra chỉ cần nâng bụng lên một chút, cô liền sẽ bị mắc kẹt trong đường hầm, không thể di chuyển được.

Mà lại, cô còn mơ hồ nghe thấy hình như có tiếng động quỷ dị nào đó, phát ra từ cuối con đường.

Chưa kịp lắng nghe kỹ, cô lại phát hiện hơi thở của Du Vu Ý rõ ràng đã trở nên dày đặc hơn, thế là liền mở miệng hỏi: "Cô bị nhiễm virus đột biến từ khi nào?"

Du Vu Ý đang run rẩy vì sợ hãi, sững sờ một lát, sau đó cô lại hít sâu một hơi nữa, lê thân thể về phía trước một đoạn ngắn rồi nói: "Hai năm trước."

Hai năm trước, Bạch Tử vừa tìm được công việc "trợ lý võ thuật" ở thành phố B. Mà lại...

"Lúc đó virus đột biến còn chưa bộc phát phải không?" Bạch Tử cau mày.

Du Vu Ý hơi nhếch môi: "Nhóc thỏ hoang, cái gọi là 'virus đột biến' xuất hiện sớm hơn cô biết rất nhiều."

Bạch Tử nhấc khuỷu tay lên, cắn răng đem cơ thể dịch chuyển về phía trước một khoảng cách nhất định: "Cho nên, lúc cả thế giới còn bình thường, cô đã là người biến dị rồi?"

Du Vu Ý im lặng một lúc rồi mới nói: "Cái gọi là 'bình thường' và 'không bình thường', chỉ là chúng ta nhìn từ góc độ nào mà thôi."



Không đợi Bạch Tử trả lời, Du Vu Ý lại nói: "Nhóc thỏ hoang, cái mà cô cho là 'bình thường', có thật là 'bình thường' không? Cái mà cô cho là 'không bình thường', vì sao lại không thể 'bình thường'?"

Nói xong câu này, Du Vu Ý đã bò ra khỏi đường hầm chật hẹp.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người kéo Bạch Tử ra ngoài, nhắc nhở: "Cẩn thận, đừng để ngã."

Trong đầu Bạch Tử vẫn đang suy nghĩ lời nói của Du Vu Ý, cô thuận theo lực kéo của đối phương mà chui ra khỏi hố.

Lại một lần nữa, nhiệt độ lại đột ngột giảm xuống nhanh chóng, Bạch Tử ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình đang đứng trên một con đường đất hẹp, sát vách đá, rộng chưa đến một mét.

Bên ngoài con đường hẹp là một khe nứt rộng hơn mười mét, bên kia khe nứt là một con đường hẹp khác cũng được hình thành dọc theo vách đá.

Nếu như Du Vu Ý không nhắc nhở cô, Bạch Tử có lẽ đã vô tình bước thêm một bước, liền rơi xuống vực sâu.

Cùng lúc đó, tiếng động quái dị mà Bạch Tử nghe thấy trong đường hầm vừa rồi càng lúc càng lớn, dường như phát ra từ khe nứt.

Tò mò, cô đến gần mép đường hẹp, thò đầu ra ngoài nhìn xuống.

Một mùi tanh nồng nặc ập đến, nhưng khe nứt lại tràn ngập bóng tối, thoạt nhìn tựa như chẳng có gì cả.

Nhưng một lúc sau, Bạch Tử lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

"Bóng tối" dưới khe nứt này dường như còn sức sống, chúng đang không ngừng nhúc nhích.

Khi Bạch Tử cuối cùng cũng nhìn thấy nó là gì, toàn bộ lông tơ trên người cô đều dựng đứng.

Hàng nghìn dị nhân bị mắc kẹt trong khe nứt giống như những con sâu rớm dày đặc, chúng gầm lên xô đẩy nhau, thoạt nhìn trông giống như vô số con sâu dán chặt vào nhau, không ngừng vặn vẹo.

Hơn nữa, họ không phải là những dị nhân bình thường, mà là những dị nhân mà Bạch Tử đã nhìn thấy trong vườn thú và đường hầm tàu điện ngầm - toàn thân họ đầy những vết sẹo thối rữa và hôi hám, đồng tử trắng sắc nhọn như rắn, một số thì cực kỳ cao lớn, một số thì thấp bé.

"Cô nghĩ họ bị mắc kẹt ở đây từ khi nào?" Du Vu Ý vừa nói vừa đưa tay kéo Bạch Tử vẫn đang cúi đầu về phía mình, như sợ cô vô tình ngã xuống.

Bạch Tử nhíu mày, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn, cùng lúc đó Du Vu Ý tiếp tục hỏi: "Một trăm năm? Một vạn năm? Hay là... Một trăm triệu năm?"

Nghe vậy, Bạch Tử tựa hồ hiểu ra cái gì, cô không thể tin nhìn về phía Du Vu Ý: "Ý cô là..."

Du Vu Ý nhướn mày: "Nếu bọn họ bị nhốt ở đây một vạn năm hoặc một trăm triệu năm trước, vậy cái gọi là 'Virus đột biến' xuất hiện khi nào?"

Bạch Tử nghe xong lời này càng cảm thấy buồn nôn, không khỏi lùi về sau một bước, dựa vào vách đá nhắm mắt lại.

"Nhóc thỏ hoang," Du Vu Ý nhẹ giọng nói, "Trên thế giới này, còn có rất nhiều điều 'không bình thường', nếu cô muốn biết, tôi có thể dẫn cô đi xem."

Bạch Tử lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy Du Vu Ý cong khóe miệng, nhẹ giọng nói với chính mình: "Sau khi trở về mặt đất, chờ tôi làm xong việc, hãy đi cùng tôi đi."

Thanh âm dịu dàng, hoàn toàn đối lập với tiếng thở hổn hển và gầm gừ trong khe nứt, sắc mặt Bạch Tử hơi dịu đi, nhưng một lúc sau mới lắc đầu: "Tạm thời tôi chưa thể đi được."

Du Vu Ý sững sờ, sau đó lại nghe Bạch Tử nói: "Tôi đã hứa với Mạnh Dĩ Lam sẽ ở lại thành phố B một thời gian."

Vừa rồi, khi Bạch Tử nghe được lời của Mạnh Dĩ Lam: "Bạch Tử, cô đã nói tạm thời sẽ không rời đi.", cô lập tức nhớ đến bóng lưng cô đơn của Mạnh Dĩ Lam ngồi một mình trên giường đêm đó.

Sau đó, cô nhớ tới tấm ảnh cũ chụp cùng Mạnh Dĩ Lam.

Chắc hẳn giữa hai người họ đã có một đoạn ký ức bị lãng quên.

Lúc này, giọng nói có chút lãnh đạm của Du Vu Ý lại truyền đến bên tai: "Cô rất thích cô ấy?"

Bạch Tử nhíu mày lại, không chút do dự trả lời: "Dĩ nhiên không phải," nhưng sau khi nói xong, cô lại chân thành bổ sung: "Có lẽ là trước đây rất thích, nhưng sau khi bị tiêm thuốc xong, tôi... Đã quên rất nhiều chuyện."

Du Vu Ý nhìn chằm chằm vào ánh mắt Bạch Tử, cô nhớ lại phản ứng vui mừng theo bản năng của người này, khi nghe thấy giọng nói của Mạnh Dĩ Lam từ bộ đàm cách đây không lâu.

Có lẽ, tình cảm bị lãng quên đó đã chôn sâu trong tiềm thức của Bạch Tử.

Hai người nhìn nhau một lúc, Du Vu Ý hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Bạch Tử, tôi không nói đùa."

Cô luôn bị đối phương gọi là "Nhóc thỏ hoang", nhưng lần này đối phương lại gọi mình bằng tên thật, Bạch Tử nhất thời không kịp phản ứng.

"Đừng tưởng rằng cô bị tiêm hai mũi chỉ là chuyện nhỏ," Vẻ mặt Du Vu Ý cực kỳ nghiêm túc, "Khi cô chỉ bị tiêm một mũi, tôi còn không ý thức được chuyện gì đã xảy ra với cô ngày hôm đó, nhưng bây giờ... "

Bạch Tử thực sự cảm nhận được trong mắt Du Vu Ý có một nỗi bi thương sâu sắc.

"Tôi từng có một người thân rất quan trọng. Người đó cũng bị tiêm thuốc giống như cô, sau đó..." Giọng nói trầm thấp của Du Vu Ý thậm chí còn có chút nghẹn ngào, "Tôi thực sự... Không muốn cô trở thành như vậy."

Bạch Tử nhíu mày, ngơ ngác hỏi: "Tôi sẽ trở thành cái gì?"

Du Vu Ý hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Cô sẽ trở nên rất nóng nảy, dần dần mất đi lý trí, quên đi hết thảy chuyện cũ, đồng thời làm tổn thương mọi người xung quanh... Cô sẽ hoàn toàn trở thành quái vật."

Bạch Tử nhìn thấy trong mắt Du Vu Ý ngấn lệ, cô nghe được đối phương cắn răng thấp giọng nói:


"Cô sẽ không chết, nhưng cô không còn là chính mình nữa, cô có hiểu ý tôi không?"




Tác giả có lời muốn nói:


Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!


Tôi rất vui vì cuối cùng cũng có thể cập nhật kịp thời.


Canh gà trích lời hôm nay:


Đừng vội vàng, hãy dành thời gian, cuối cùng mọi thứ sẽ diễn ra theo cách bạn muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK