Cô vốn không muốn đánh cỏ động rắn, mà dự định sẽ bí mật điều tra sự việc sau khi trở về thành phố B.
Nhưng kế hoạch không bao giờ có thể theo kịp những thay đổi, Mạnh Dĩ Lam không ngờ rằng mình sẽ quay lại trại giam vì Bạch Tử, cũng không ngờ rằng mình lại dính líu đến Hoành Á.
Hơn nữa, cô không ngờ rằng sau khi biết được những gì Thạch Lỗi đã làm với Bạch Tử, bản thân lại không cách nào kiềm chế được mà nỗi lên sát tâm, trước khi Thạch Lỗi chết, cô chỉ ép được hắn nói hai chữ "Liêu Vũ" ra khỏi miệng.
Từ nhỏ đến lớn, đối với Mạnh Dĩ Lam, hai chị em song sinh kia không để lại ấn tượng sâu sắc với cô.
Trong mắt cô, Liêu Vũ Nhu và Liêu Vũ Đình bất quá chỉ là chị em họ hàng mà thôi.
Mạnh Dĩ Lam là người trầm tính và dè dặt, còn hai người kia sôi nổi và năng động, từ khi còn nhỏ đã không hợp cùng chơi chung, cũng không có mối quan hệ tình cảm sâu sắc với cặp song sinh ấy.
Nhưng trong thời gian Mạnh Dĩ Lam quyết định cắt đứt quan hệ với Mạnh gia, cô đã có một mối quan hệ sâu sắc với mẹ của cặp song sinh, cũng là cô mẫu của Mạnh Dĩ Lam, Mạnh Nguyệt.
Ở Mạnh gia, Mạnh Nguyệt được coi là một sự thay thế.
Trước khi tốt nghiệp đại học, Mạnh Dĩ Lam chưa từng gặp người cô này, chỉ thỉnh thoảng nghe họ hàng và người lớn tuổi nói về bà ấy.
Mạnh Nguyệt là "cô gái nổi loạn" bị ghét nhất trong gia đình, bà ấy tự ý phá bỏ hôn ước với con trai cả của một quan chức chính phủ, chạy ra nước ngoài sống một mình, phải đến mấy chục năm sau bà mới nghe theo lời của cha Mạnh Dĩ Lam. Với sự thuyết phục của ông ấy, Mạnh Nguyệt quay trở lại thành phố B, trở thành một phần của tập đoàn Hoành Á.
Lúc đầu, Mạnh Nguyệt là người thân duy nhất ủng hộ Mạnh Dĩ Lam rời bỏ Mạnh gia.
Nhưng sau khi hoàn toàn rời khỏi Mạnh gia, Mạnh Dĩ Lam cũng mất liên lạc với cô mẫu của mình.
Nhưng lần này, để giải cứu Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam đã phá bỏ điều cấm kỵ đã tồn tại nhiều năm, người đầu tiên cô liên lạc chính là Mạnh Nguyệt, đồng thời, cô có thể tránh tiếp xúc trực tiếp với cha của mình.
Nhưng dù không trực tiếp liên lạc với cha mình, Mạnh Dĩ Lam vẫn hiểu rằng tình hình không có gì khác biệt.
Tuy nhiên, dù sau này có phải chịu hậu quả gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không hối hận về quyết định hiện tại của mình.
"Cho nên," Bạch Tử cau mày dùng trực giác suy đoán, "Người xúi giục Thạch Lỗi làm chuyện đó chính là Liêu Vũ Nhu?"
Mạnh Dĩ Lam vừa định trả lời thì vang lên tiếng đồ vật va chạm lộn xộn và tiếng la hét hoảng loạn tột độ của một cô gái.
Bạch Tử lập tức thả Mao Mao trên người xuống, bước nhanh ra khỏi phòng.
Trong bóng tối, Liêu Vũ Đình loạng choạng đi về phía Bạch Tử, Bạch Tử cảnh giác nghiêng người sang một bên, khi đối phương đi tới phía sau, cô nhanh chóng vươn tay nắm lấy khuỷu tay cô ấy, cố ý ngăn cản Liêu Vũ Đình trở lại trong phòng, đề phòng cô ấy có vũ khí, sẽ nhân cơ hội làm hại Mạnh Dĩ Lam.
Suy cho cùng, cô ấy và Liêu Vũ Nhu là chị em song sinh.
Nhưng lúc này, Bạch Tử nghe thấy cách đó không xa có tiếng thở hổn hển quen thuộc cùng tiếng gầm gừ, cô đi theo âm thanh đó, nhìn thấy chú Hồng ôm một cái bẫy chó cực lớn, nghiến răng nghiến lợi tóm lấy một bóng đen đang khom lưng, bóng đen bị đè chặt trong góc.
Bạch Tử liếc mắt liền nhận ra, bóng đen đó chính là một tên dị nhân, không phải loại bình thường, mà là loại mà cô và Du Vu Ý gặp trong đường hầm tàu điện ngầm, nó gầy gò và đầy mủ vàng.
Người biến dị dùng hai tay nắm lấy cái bẫy chó đang đè lên người mình, vùng vẫy mạnh, chú Hồng sắp chống đỡ không nỗi, giây tiếp theo, cái bẫy chó dường như sắp bị gãy.
"Giữ súng!" Bạch Tử hét lên với Mạnh Dĩ Lam đang chạy đến cửa, sau đó buông Liêu Vũ Đình ra, lao về phía dị nhân.
Dù biết khả năng chữa lành hiện tại của Bạch Tử cực kỳ mạnh mẽ, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn bị sốc, cô muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Khi Bạch Tử lao tới, dị nhân bất ngờ dùng lực, bẫy bắt chó bị gãy ngay lập tức, chú Hồng bất ngờ bị kéo xuống đất.
Trước khi dị nhân vồ lấy chú Hồng, Bạch Tử đã nhảy đến bên cạnh dị nhân, dẫm lên ngực nó rồi đẩy nó xuống đất lần nữa, nhưng dị nhân kéo chân Bạch Tử, vặn cả người một cái, Bạch Tử ngay lập tức bị đánh ngã xuống đất.
Nhưng Bạch Tử phản ứng rất nhanh, cô lập tức đưa tay ôm lấy cổ dị nhân trước mặt, dùng chân kẹp eo hắn, gắt gao kiềm chế hắn xuống đất.
Mạnh Dĩ Lam giơ súng lao về phía trước, cô căng thẳng nhắm vào tên dị nhân, nhưng lại nghe thấy Bạch Tử ngăn lại: "Đừng bắn, vô dụng thôi!" Nói xong, Bạch Tử lại nhìn chú Hồng: "Có dao không? Lấy dao đi!"
Chú Hồng vội đứng dậy, quay người chạy về phía phòng.
Cùng lúc đó, dị nhân hung hãn đẩy lùi, khiến Bạch Tử đang ôm nó ngã ra sau, đầu đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng động lớn.
"Bạch Tử!" Mạnh Dĩ Lam bị cảnh tượng này dọa cho sợ hãi.
Nếu là người bình thường, cú va chạm này chắc chắn sẽ gây ra tổn thương lớn cho đầu, nhưng Bạch Tử vẫn bình tĩnh, như thể hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, thậm chí còn dùng sức lăn lộn để áp đảo hắn, đem hắn đẩy ngã ra đất, sau đó cô lấy cây sắt bị gãy từ bẫy chó, cắm đầu nhọn vào cổ của dị nhân.
Lúc này chú Hồng cầm một con dao rựa lớn chạy lại, Bạch Tử nhìn thấy liền cầm dao chém tên dị nhân mà không nói một lời.
Sau khi dao cắt vào cái cổ thối rữa của nó, sức kháng cự của dị nhân lập tức trở nên yếu đi rất nhiều, Bạch Tử trực tiếp giơ chân lên, giẫm mạnh lên lưng dao, cổ của dị nhân lập tức bị dao cắt đứt.
Cái đầu lăn đi vài mét như một quả bóng, thi thể không đầu bị Bạch Tử giẫm xuống đất, bất động.
Lúc này cơ bắp căng thẳng của Bạch Tử mới thả lỏng, cô thở hổn hển, nhặt con dao rựa lên, sau đó quay đầu nhìn chú Hồng, chỉ vào chiếc thùng gỗ bị vỡ cạnh tường, hỏi: "Nó từ đâu ra vậy? Từ đó?"
Chú Hồng không trả lời, mà ông ấy trịnh trọng đến gần Bạch Tử, lấy lại con dao trong tay cô, trầm giọng nói: "Cô Bạch, cảm ơn cô," sau đó nhìn Mạnh Dĩ Lam ở phía sau, "Mạnh tiểu thư, những chuyện khác, chúng ta về lại phòng rồi nói."
Thấy đối phương phớt lờ câu hỏi của mình, Bạch Tử cau mày nghi hoặc nhìn đống thùng gỗ ở giữa sân.
Mặc dù không có tiếng thở hổn hển từ trong thùng, nhưng cô không khỏi thắc mắc bên trong liệu còn có những người biến dị khác hay không?
Nghĩ như vậy, Bạch Tử không để ý đến chú Hồng và Mạnh Dĩ Lam đang đi về phía phòng, mà đi thẳng về phía những thùng gỗ.
Nhưng đi được vài bước, Bạch Tử nghe thấy có người trầm giọng gọi tên mình: "Bạch Tử."
Cô quay lại thì thấy Mạnh Dĩ Lam đang đứng ở cửa, cau mày nhìn cô.
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam không được tốt, Mao Mao sợ hãi ngồi xổm dưới chân, rụt rè túm lấy ống quần của Mạnh Dĩ Lam, đôi mắt nhỏ tròn xoe lo lắng nhìn chằm chằm Bạch Tử.
Do dự hồi lâu, Bạch Tử chỉ vào thùng gỗ trước mặt: "Tôi muốn xem cái này..."
"Trở về." Mạnh Dĩ Lam lại trầm giọng nói ra hai chữ, ngữ khí không cho người khác cơ hội cự tuyệt.
Bạch Tử vốn định duy trì ý muốn của mình, nhưng buộc phải dừng lại bởi đôi mắt của Mạnh Dĩ Lam đang nhìn chằm chằm vào cô.
Đó là ánh mắt mang theo sự uy hiếp thầm lặng và đầy lo lắng, giống như một sợi dây vô hình kéo Bạch Tử, cưỡng ép kéo cô về phía Mạnh Dĩ Lam.
Hai người im lặng hồi lâu, Bạch Tử cuối cùng cũng bất lực đi theo Mạnh Dĩ Lam về phòng.
Mao Mao lại leo lên lưng Bạch Tử, biến thành một chiếc túi du lịch có thể bám vào.
Bạch Tử vừa vào cửa, đã nhìn thấy Liêu Vũ Đình đang sợ hãi ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bị hỏng trong góc.
Sau khi khóa cửa, chú Hồng đi đến bên cửa sổ, nhấc tấm gỗ dùng để bịt cửa sổ lên, bí mật quan sát tình hình ngoài bãi đậu xe.
"Dị nhân vừa rồi trông rất kỳ quái," Bạch Tử đứng ở cửa thản nhiên nói, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chú Hồng và Liêu Vũ Đình, "Hai mắt nó đen ngòm..."
Chú Hồng ngắt lời Bạch Tử, vội vàng nói: "Bên ngoài không có động tĩnh gì, tôi ra ngoài nhìn xem một chút. Mọi người tạm thời ở lại đây, đừng đi đâu hết."
Nói xong, ông ấy mở cánh cửa vừa bị khóa, ra khỏi phòng, quay người lại và đóng cửa, rất cảnh giác.
Bạch Tử càng buồn bực hơn, đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy Mạnh Dĩ Lam ngồi trên chiếc ghế đối diện nói với cô: "Lại đây."
Giọng điệu của cô ấy rất kiên quyết, giống như thái độ vừa rồi khi yêu cầu Bạch Tử "trở về" vậy.
Nhưng ánh mắt Mạnh Dĩ Lam đã khác so với trước đây, thay vì uy hiếp đe dọa, trong mắt Mạnh Dĩ Lam lại lộ ra cảm xúc dịu dàng như dòng nước ấm áp.
Lần này Bạch Tử không còn cảm thấy thái độ của Mạnh Dĩ Lam quá "nghiêm khắc", như là thói quen, cô ngoan ngoãn cõng Mao Mao đến ghế sofa.
Mạnh Dĩ Lam lại vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: "Ngồi đi."
Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng giọng điệu hiển nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bạch Tử rất ngoan ngoãn ngồi xuống, không để ý Mao Mao phía sau đang bị cô và lưng ghế chen vào, nó nhe răng trợn mắt.
"Tên dị nhân vừa rồi chắc chắn không phải là con người phải không?" Bạch Tử ôm Mao Mao ở phía sau, quay lại nhìn Liêu Vũ Đình trong góc, "Vết thương của nó lành rất nhanh. Tôi đã nhìn thấy một dị nhân tương tự khác, nó cao lớn vô cùng." Vừa nói, Bạch Tử vừa quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam bên cạnh, cố gắng tìm câu trả lời: "Cô có nhớ không? Ở cửa hàng thú bông trong vườn thú..."
Nhưng Mạnh Dĩ Lam không có trả lời mà đột nhiên giơ tay lên, đặt lòng bàn tay lên sau đầu Bạch Tử.
Bạch Tử ngừng nói vì hành động của Mạnh Dĩ Lam, cô ngơ ngác nhìn cô ấy.
Mạnh Dĩ Lam vẫn im lặng, nhưng lòng bàn tay lại bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp sau đầu Bạch Tử.
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng chưa từng xuất hiện trong mắt đối phương, Bạch Tử nhất thời không kịp phản ứng, cô sửng sốt, cử động đầu, nhưng bị đối phương giữ cổ cô lại: "Đừng cử động."
Giọng điệu lạnh lùng thường ngày trong lời nói của cô giờ đây dường như có chút hờn dỗi, Bạch Tử không dám cử động nữa.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam tiếp tục kiên nhẫn xoa bóp sau đầu Bạch Tử, tựa như lo lắng nếu không xoa bóp đúng cách, Bạch Tử sẽ sớm trở thành kẻ ngốc.
Bởi vì tư thế của hai người quá gần, nên mùi hương thuộc về Mạnh Dĩ Lam giống như một cái ôm nhẹ nhàng bao bọc lấy Bạch Tử, khiến Bạch Tử không còn đường trốn thoát, ngay lúc cô càng ngày càng bối rối, Mạnh Dĩ Lam liền nhẹ nhàng hỏi: "Cái mũ bị họ lấy đi sao?"
"A?" Bạch Tử sửng sốt, "Cái mũ gì?"
Cô ấy dường như đã hoàn toàn quên mất chiếc mũ ngư dân mà Mạnh Dĩ Lam đưa cho cô ấy, một chút ấn tượng cũng không có.
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam lạnh xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, động tác xoa bóp sau đầu Bạch Tử đột nhiên dừng lại, nhưng ngay sau đó, cô lại bắt đầu xoa, nhưng với lực mạnh hơn rất nhiều.
Đầu Bạch Tử lắc lư theo động tác của Mạnh Dĩ Lam, cô đang định giải thích thì máy liên lạc vô tuyến phía sau đột nhiên phát ra tiếng "rè rè".
Lúc này chú Hồng cũng tình cờ quay lại phòng, theo sau là hai thuộc hạ đang bị thương nhẹ.
Chú Hồng không nói chuyện, chỉ bước nhanh đến góc đường rồi dùng máy liên lạc vô tuyến nói chuyện với người gửi tin nhắn.
Hai thuộc hạ đi theo chú Hồng qua cửa có vẻ hơi xấu hổ khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử, họ đứng thẳng lên, cung kính nói nhỏ với Mạnh Dĩ Lam: "Mạnh tiểu thư."
Mạnh Dĩ Lam gật đầu với họ, tiếp tục dùng tay xoa bóp cho Bạch Tử, không chút lúng túng.
Chú Hồng cúp máy liên lạc, quay người nói: "Mạnh tiểu thư, bên ngoài tạm thời an toàn, nhưng lốp của tất cả các ô tô đều bị cố ý làm hỏng." Ông ấy thở dài nhưng kiên quyết nói: "Nhưng đừng lo lắng, tôi đã liên lạc với đội tiếp ứng gần nhất, họ đang trên đường đến đây, chúng ta sẽ phải đợi khoảng hai ngày."
Nói xong, chú Hồng đi tới cửa và nói với một thuộc hạ: "Lập tức kiểm tra toàn bộ nhân sự, nếu có ai bị cắn thì xử lý ngay." Sau đó, ông ra lệnh cho một thuộc hạ khác: "Tăng cường phòng thủ xung quanh, sau đó..." chú Hồng đột nhiên hạ thấp giọng, nhưng Bạch Tử vẫn nghe rõ ràng từng chữ: "...Phái vài người chuyển những cái thùng đó đến kho hàng phía sau."
Hai thuộc hạ sau khi nhận được mệnh lệnh liền xoay người rời đi, chú Hồng quay người nói với Mạnh Dĩ Lam rằng ông phải ra ngoài dọn dẹp đống bừa bộn, rồi lại rời khỏi phòng.
Bạch Tử không để ý tới Mạnh Dĩ Lam vẫn đang xoa bóp cho cô, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, theo hướng chú Hồng mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trong bóng tối, một hàng dài xe tải vẫn đậu tại chỗ, bãi đậu xe rộng rãi dường như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, rõ ràng có hơn chục người nằm trên mặt đất, chưa biết sống chết, có người còn đang kêu la đau đớn, chắc chắn đã bị thương nặng.
Ngoài ra, trong bãi đậu xe còn có năm sáu người cầm súng tuần tra tới lui, không dám lơ là chút nào.
Bạch Tử nghe thấy có người ở phía sau tới, còn chưa kịp quay đầu lại, giọng nói rất trầm thấp của Mạnh Dĩ Lam đã lọt vào tai cô, tựa hồ là cô ấy đang cố ý đè nén khiến cho Liêu Vũ Đình không nghe thấy: "Bạch Tử, sau khi cô trở về thành phố B, cô có dự định nào không?"
Bạch Tử nghe nhưng không trả lời ngay, ánh mắt vô thức nhìn bầu trời tối đen, một lúc sau, Bạch Tử đưa tay sờ trước ngực mình, ấn lên viên ngọc tròn tròn dưới áo.
"Tôi muốn," Bạch Tử nhẹ giọng nói, "Đi tìm cha mẹ và anh trai tôi."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!!
Ban đầu tôi định hôm nay ra ngoài mua một chiếc xe đạp, nhưng trời mưa to quá nên tôi quyết định không đi.
Vẫn là câu nói đó: Bạn phải chú ý đến sức khỏe của mình và thực hiện các biện pháp bảo vệ.
Canh gà trích lời hôm nay:
Chỉ cần bạn cảm thấy vui vẻ thì thời gian sẽ không lãng phí.