• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Phì Thu chắc chắn rằng mình không nhận lầm người, hắn ta lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam trước mặt Bạch Tử, hắn lập tức thu lại nụ cười.

Lúc này, ánh mắt Mạnh Dĩ Lam như là nhìn thấy kẻ thù, Phì Thu luôn có cảm giác, chỉ cần mình tiến lên một bước chắc chắn sẽ bị đối phương xé thành từng mảnh.

Mặc dù Phì Thu cảm thấy nghi hoặc nhưng ngay lập tức hiểu ra - hắn hợp tác với Bạch Tử để giúp Du Vu Ý và Du Tâm trốn thoát khỏi ga tàu điện ngầm, cho nên bây giờ đối phương căm thù nhìn mình như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Bạch Tử hoàn toàn không có địch ý gì, cố gắng gỡ tay Mạnh Dĩ Lam đang nắm cổ áo mình ra, tò mò hỏi Phì Thu: "Sao ngươi lại ở đây?"

Nhưng tay Mạnh Dĩ Lam giống như là bị đóng đinh vào cổ áo, dù cho có thế nào đi nữa cũng không thể mở ra được.

Bạch Tử thử gỡ bốn năm lần, sau đó rốt cuộc mới nhận ra có gì đó không thích hợp, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Mạnh Dĩ Lam đang cau mày nhìn mình chằm chằm.

"Ta sống ở bên kia," Phì Thu chỉ về hướng bãi cỏ, "Các người..."

Hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng phát hiện hai người trước mặt tựa hồ đang trong bóng tối âm thầm giằng co, liền lập tức im lặng.

Bạch Tử chụp lấy mu bàn tay của Mạnh Dĩ Lam, nhưng vì lòng bàn tay của Mạnh Dĩ Lam vừa mới bị thương do vết dao, nên cô không dám dùng quá nhiều sức vì sợ làm tổn thương đối phương, hai người lâm vào bế tắc, ai cũng không chịu thoả hiệp.

Phì Thu đứng cạnh chiếc xe máy, bối rối nhìn tình hình trước mặt - Mạnh Dĩ Lam vì không thể cứu Lâm Khúc Vi cho nên xem Bạch Tử như cái gai trong mắt, muốn bắt cô ấy đi?

Còn chưa kịp suy nghĩ, đã nghe thấy Bạch Tử nghi ngờ nói: "Mạnh... Dĩ Lam?"

Nửa giây dừng lại khiến hai chữ "Dĩ Lam" đặc biệt nổi trội lên, Mạnh Dĩ Lam nhất thời nghe nhầm trong giây lát, cô lầm tưởng đối phương đột nhiên gọi tên mình một cách thân mật, trái tim dường như âm thầm bị cào nhẹ, không hiểu tại sao lại xuất hiện khoảnh khắc bối rối như vậy.

Ngay sau đó, tay Mạnh Dĩ Lam lập tức bị Bạch Tử gỡ ra.

Mạnh Dĩ Lam sững sờ tại chỗ, vẻ mặt có chút bối rối.

Lúc này, ở cách đó không xa có hai tuần tra viên cầm đèn pin vội vàng tới gần: "Ai ở đó?"

Nhìn thấy có người tới gần, sắc mặt Mạnh Dĩ Lam lập tức trở lại bình thường, cô đưa tay nắm chặt cổ tay trái của Bạch Tử.

Cùng lúc đó, Phì Thu đột nhiên cúi xuống để tránh ánh sáng ở phía xa, hắn hoảng sợ chạy ra sau cái cây gần đó.

Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam lập tức liếc nhìn nhau, ăn ý giữ im lặng.

Sau khi hai tuần tra viên đến gần, họ nhìn hai người rồi nhìn chiếc xe máy nằm dưới đất, tựa hồ vẫn chưa phát hiện ra Phì Thu.

Mạnh Dĩ Lam nói: "Chúng tôi có giấy phép ra ngoài trong giờ giới nghiêm."

Nữ tuần tra viên trẻ tuổi nhận ra Mạnh Dĩ Lam, cô nói với nam tuần tra viên lớn tuổi hơn bên cạnh: "Đội trưởng, tôi vừa kiểm tra cô ấy ở cổng phía đông, cô ấy vào tìm người."

Nam tuần tra viên lại hỏi: "Cô tìm ai?"

Mạnh Dĩ Lam ngược lại không hề hoảng sợ, đem Bạch Tử kéo lại gần mình một chút: "Cô ấy."

"Các cô không phải người ở đây." Nam tuần tra viên cẩn thận nhìn hai người một lần nữa, hỏi: "Các cô tới đây làm gì?"

Mạnh Dĩ Lam không muốn quấy rầy chú Hồng, trầm mặc nửa giây, sau đó tự tin giải thích: "Chúng tôi cãi nhau, cô ấy hờn dỗi nên chạy vào đây, tôi đành phải chạy theo tìm."

"Cãi nhau?" Nam tuần tra viên không buông tha, hỏi lại lần nữa, "Các cô có quan hệ gì?"

Lần này Mạnh Dĩ Lam hồi lâu không trả lời, ngay trước khi nam tuần tra viên nói tiếp, Bạch Tử lập tức nói: "Chúng tôi là bạn bè."

"Bạn bè?" Nam tuần tra viên nheo mắt nghi ngờ.

Lúc này, nữ tuần tra viên nhìn qua nhìn lại giữa Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử, đột nhiên cô nở một nụ cười đầy ẩn ý, ​​sau đó thì thầm vào tai nam tuần tra viên: "Đôi tình nhân trẻ cãi nhau thôi."

Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đều sửng sốt.

"Hai người đều là nữ, cái gì đôi tình nhân trẻ?" nam tuần tra viên cau mày, nhưng cũng không truy cứu nữa, "Được rồi, tìm được người rồi thì đi nhanh lên."

Nói xong, hai tuần tra viên không còn nán lại thêm nữa, xoay người bước sang phía bên kia.

Đang lúc Bạch Tử muốn quay đầu nhìn xem Phì Thu trốn sau gốc cây thì nghe thấy Mạnh Dĩ Lam ở bên cạnh nói: "Cô lái xe."

Bạch Tử sững sờ: "A?"

Mạnh Dĩ Lam dùng tay còn lại nhéo nhéo cổ tay trái của Bạch Tử, sau đó có chút ủy khuất thì thầm: "Tay tôi đau."

Trên đường từ nhà đến đây, Mạnh Dĩ Lam liên tục giữ chặt tay lái, vặn ga đến hết mức.

Sau khi đến được công viên, Mạnh Dĩ Lam lại không ngừng chú ý tới động tĩnh của Bạch Tử, từ đầu đến cuối cô luôn cầm thiết bị theo dõi trong tay, giống như hận không thể đem vật kia bóp nát.

Hiện tại rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng thả lỏng liền cảm thấy tay mình đau nhức tê dại vô cùng, tựa hồ đã làm động đến vết thương mới lành, lúc khẽ nâng cánh tay lên cô cảm thấy hơi đau.

Ngoài ra, sở dĩ cô để Bạch Tử lái xe, là vì Mạnh Dĩ Lam còn có một mối lo khác - nếu cô tự lái xe, Bạch Tử có thể sẽ không chịu lên xe, hoặc là trên đường nhảy ra khỏi xe rồi bỏ đi.

Nhưng nếu để Bạch Tử lái xe, Mạnh Dĩ Lam tương đối chắc chắn Bạch Tử sẽ tận tình đưa cô về nhà an toàn.

Bạch Tử nghi ngờ nhìn Mạnh Dĩ Lam, sau đó gật đầu: "Được."

Bạch Tử trông có vẻ ngoan ngoãn thuận theo, nhưng thực ra cô đang thầm nghĩ, trước tiên cứ đưa Mạnh Dĩ Lam về nhà rồi sau đó rời đi cũng được, cũng không nhất thiết phải vội vàng.

Về việc sau khi rời đi cô sẽ đi đâu tiếp theo, cô cũng không có phương hướng rõ ràng, nhưng ít ra cô không còn lệ thuộc vào Mạnh Dĩ Lam nữa, có lẽ cô sẽ ở lại thành phố B tìm Du Vu Ý, hoặc là đuổi kịp Lão Hắc kia, dẫu sao thì cô cũng phải làm chút gì đó.

Dù thế nào đi nữa, vẫn tốt hơn là ở lại nhà Mạnh Dĩ Lam đọc một đống lớn tài liệu mà bản thân hoàn toàn xem không hiểu chút nào.

Mạnh Dĩ Lam không biết Bạch Tử đang nghĩ gì, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm buông lỏng Bạch Tử ra.

Mà lúc này, Phì Thu đang trốn sau gốc cây lặng lẽ thò đầu ra ngoài, sau khi xác định hai người tuần tra viên đã hoàn toàn rời đi, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, hắn mới dám khom người đến gần.

Mạnh Dĩ Lam không để ý đến vết thương trên tay, cô lập tức cảnh giác kéo Bạch Tử đang cố nhấc chiếc xe mô tô lại gần mình.

"À..." Phì Thu cúi người, thấp giọng nói với hai người: "Cảm ơn hai người đã không khai ra ta."

Bạch Tử tò mò hỏi: "Sao ngươi lại phải trốn bọn họ? Không phải ngươi nói không muốn quay về thành phố B sao..."

"Nếu có lời gì thắc mắc, chúng ta có thể nói chuyện vào lúc khác," Mạnh Dĩ Lam ngắt lời câu hỏi của Bạch Tử, nhanh chóng nói với Phì Thu, "Vào lúc ba giờ chiều ngày mốt, anh chọn địa điểm đi, tôi sẽ cùng Bạch Tử đến."

Phì Thu sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu: "Vậy thì quảng trường Mục Thiên được không?"

Quảng trường Mục Thiên - chính là nơi Mạnh Dĩ Lam đã đưa Bạch Tử đi xem phim ngoài trời.

Bạch Tử hoàn toàn không phản ứng kịp: "Nhưng mà..."

Tại sao ngày mốt, ba người chúng ta đột nhiên muốn nói chuyện cùng nhau?

"Cứ vậy đi." Mạnh Dĩ Lam không cho Bạch Tử cơ hội nói chuyện, cô lại liếc nhìn Phì Thu, người này lập tức lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.

Vẻ mặt Bạch Tử tỏ ra bối rối, cô vốn định sẽ rời đi ngay sau khi đưa Mạnh Dĩ Lam về nhà, nhưng trước khi cô kịp hỏi bất cứ điều gì, Mạnh Dĩ Lam lại buông cô ra và nhỏ giọng nói: "Lạnh, chúng ta về nhà lại nói chuyện."

Hai chữ "về nhà" khiến lòng Bạch Tử khẽ động.



Mạnh Dĩ Lam lại bổ sung: "Mao Mao có thể đã dậy rồi."

Dường như lơ đãng nhắc nhở Bạch Tử, rằng trong ngôi nhà đó còn có một Mao Mao.

Nghe được lời nói của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cảm thấy trong lòng có chút mơ hồ, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc mơ hồ ở chỗ nào.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Mạnh Dĩ Lam khẽ run lên, Bạch Tử không nghĩ ngợi nữa, cúi người nhặt mũ bảo hiểm đưa cho Mạnh Dĩ Lam, cô cũng đội lên một cái mũ khác, sau đó đỡ chiếc xe mô tô dậy, dứt khoát ngồi lên xe.

Mạnh Dĩ Lam đội mũ bảo hiểm xong xuôi, không đợi Bạch Tử nhắc nhở, liền ngồi ngay ngắn phía sau Bạch Tử.

Sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam có vẻ hơi do dự đưa tay ra, chầm chậm ôm lấy eo Bạch Tử không quá chặt.

Lúc này thân thể Bạch Tử tựa như một cái bếp lò, hơi ấm trong lòng Bạch Tử khiến thân thể Mạnh Dĩ Lam giống như một đóa hoa chưa nở trọn, đang chậm rãi bung ra từng cánh hoa.

Thần kinh căng thẳng suốt đêm cuối cùng cũng được thả lỏng hoàn toàn, bàn tay Mạnh Dĩ Lam ôm Bạch Tử chặt hơn một chút.

Bạch Tử ngồi phía trước cảm thấy eo mình bị ôm cứng ngắc, thậm chí còn có dấu hiệu siết chặt hơn, cô muốn nhắc nhở Mạnh Dĩ Lam đừng ôm quá chặt, nhưng khi vừa định hé miệng, lại nghe thấy tiếng ngáp truyền đến từ phía sau lưng mình.

Bây giờ đã gần năm giờ sáng, Bạch Tử im lặng, khởi động xe, nhanh chóng vặn ga rời khỏi công viên.

Lúc tới đây, Bạch Tử chỉ có một mình, cô liều mạng chạy chưa đầy mười phút đã đến công viên trung tâm thành phố B.

Lúc trở ra, còn có thêm Mạnh Dĩ Lam, mặc dù đang đi xe máy nhưng Bạch Tử cũng không dám tăng tốc vì sợ người phía sau quá lạnh hoặc vô tình gặp tai nạn, lúc về đến nhà đã là nửa giờ sau.

Nhưng Mao Mao cũng không hề "có thể đã dậy" như Mạnh Dĩ Lam nói chút nào, nó vẫn nằm ngáy o o trên ghế sofa.

Khi Bạch Tử rời đi, nó hướng bụng ngửa lên trên, khi Bạch Tử trở về, nó lại xoay cái mông lên trời.

Lúc này đã là sáu giờ sáng, Bạch Tử đứng ở cửa nói với Mạnh Dĩ Lam: "Cô ngủ trước đi."

Mạnh Dĩ Lam mặt không biểu tình ngồi trên sofa, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh, nói: "Ngồi đi."

Bạch Tử suy nghĩ khoảng năm giây, sau đó ngồi ở mép sofa, cách xa Mạnh Dĩ Lam khoảng cách ba người có thể ngồi lọt.

Lúc này Mạnh Dĩ Lam nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra cô đang vừa mệt vừa buồn ngủ, vừa rồi ôm Bạch Tử trên xe, cô gần như muốn ngủ quên, nhưng trong lòng vẫn đang băn khoăn đến chuyện Bạch Tử muốn rời đi.

Nghĩ như vậy, cô đột nhiên mở miệng hỏi: "Du Vu Ý nói cái gì?"

Bạch Tử sững sờ: "Cái gì?"

Sau khi nghe được câu hỏi ngược lại của đối phương, Mạnh Dĩ Lam mới chợt định thần lại, nhanh chóng nhận ra mình trong trạng thái cực kỳ không tỉnh táo, vậy mà lại đem những suy nghĩ trong lòng hỏi đến.

Lần trước lúc Bạch Tử chạy ra khỏi quán bar để cứu Du Vu Ý, đợi sau khi cô quay lại, hai người đối với chuyện này cũng không nhắc đến một lời.

Bạch Tử không nói gì, Mạnh Dĩ Lam cũng không hỏi.

Mặc dù Mạnh Dĩ Lam muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa Bạch Tử và Du Vu Ý, nhưng cô cảm thấy nếu đối phương muốn nói, nhất định sẽ luôn nói cho cô biết.

Mà lần này, cũng giống như thế.

Lúc đầu Mạnh Dĩ Lam vốn định không hỏi, nhưng có lẽ do cô quá mệt, miệng nhanh hơn não, chờ khi phản ứng lại đã không còn kịp nữa rồi.

Thế là, vò đã mẻ không sợ rơi, cô tiếp tục hỏi: "Cô không đi gặp Du Vu Ý sao?"

Bạch Tử nhíu mày: "Tôi nói đi gặp Du Vu Ý lúc nào?"

Mạnh Dĩ Lam càng nghi ngờ: "Vậy cô gặp ai?"

Bạch Tử rất thành thật trả lời: "Một ông lão."

Cô cảm thấy chuyện này không nhất thiết phải giấu Mạnh Dĩ Lam, nhưng vì đối phương không hỏi nên cô cũng không nói gì.

Thế là Bạch Tử đem chuyện kể hết với Mạnh Dĩ Lam, rằng cô đã bị cho uống máu và gõ vào cằm ba lần ở những địa điểm và thời điểm khác nhau.

"Là Liêu Vũ Nhu đã báo tin cho cô?" Sự mệt mỏi của Mạnh Dĩ Lam đã sớm biến mất, cô ngồi nghiêng người trên ghế sofa, chống khuỷu tay lên lưng ghế, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Tử.

Bạch Tử gật đầu nói: "Thực xin lỗi."

Mạnh Dĩ Lam sửng sốt: "Sao cô lại xin lỗi?"

"Cô ấy đã phản bội cô, nhưng tôi vẫn..."

"Cô ấy phản bội Hoành Á, không phải tôi." Mạnh Dĩ Lam sửa lại.

Bạch Tử lắc đầu: "Nhưng chẳng phải Thạch Lỗi đã nói, năm đó người muốn hại cô..."

Mạnh Dĩ Lam cười nhẹ, không hề có dấu hiệu nào tỏ ra tức giận: "Ngược lại, bây giờ cô đang lo lắng rất nhiều."

"Không phải lo lắng, tôi biết Hoành Á nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, điểm này tôi căn bản không lo lắng." Bạch Tử giải thích, "Tôi chỉ sợ cô có thể hiểu lầm tôi muốn cùng bọn họ liên thủ, muốn đối phó cô và Hoành Á."

Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc cảm thấy có chút tức giận, cô nhịn không được đưa tay nhéo nhéo má Bạch Tử, sau đó hỏi: "Ông ấy đã nói gì với cô?"

Bạch Tử lần nữa kể lại mọi chuyện, thậm chí còn lấy ra viên ngọc và trái cây màu xám mà ông lão đã đưa cho.

"Đây là loại trái cây hiện tại mới có thể mọc sao?" Mạnh Dĩ Lam nhìn chằm chằm "trái cây" hình cầu màu xám trong tay, nhíu mày.

Bạch Tử gật gật đầu: "Ông ấy chính là nói như vậy."

Mạnh Dĩ Lam cầm viên ngọc của Bạch Tử lên quan sát cẩn thận, khi nhìn thấy những đường nét trên đó, cảm giác hai người đã từng quen biết lại hiện lên trong cô, nhưng Mạnh Dĩ Lam chỉ chịu đựng không nói thêm gì.

Sau đó cô đem trái cây cùng viên ngọc trả lại cho Bạch Tử, rồi giả vờ thản nhiên liếc nhìn Mao Mao: "Ông ấy nói nếu cô tiếp tục ở lại bên cạnh tôi, sẽ chỉ càng thêm phiền phức mà thôi." Nói đến đây, cô quay đầu lại nhìn Bạch Tử, "Cô tin lời ông ấy? Cho nên mới nóng lòng muốn rời khỏi... Tôi?"

Bạch Tử lắc đầu: "Tôi không hiểu những lời ông ấy nói. Gì mà 'tìm về đồng loại của mình, lấy lại nhà của mình', còn có 'thời đại của họ đã kết thúc, thế giới của chúng ta đã quay trở lại'. Những thứ này là sao chứ? Giống tổ chức bán hàng đa cấp quá, tôi làm sao có thể tin được?"

Ông lão kia nói rất nhiều điều nghe có vẻ rất thú vị nhưng thực chất lại rất mơ hồ, ông ta lại không nói rõ ràng cho Bạch Tử biết bọn họ muốn làm gì, thậm chí sau này có dự định gì.

Hơn nữa, trong số họ còn có Liêu Vũ Nhu, nên độ tin cậy của Bạch Tử dành cho họ đã giảm bớt đi rất nhiều.

"Nhưng mà," Bạch Tử nói xong câu cuối liền hạ thấp giọng, "Bọn họ có vẻ như... Biết về cha mẹ tôi."

"Cho nên," Mạnh Dĩ Lam lại đổi chủ đề, "Cô quyết định đi cùng bọn họ, để điều tra chuyện của cha mẹ cô?"

Bạch Tử nhíu mày lại, nghiêm túc nói: "Mạnh Dĩ Lam, rời khỏi thành phố B vốn đã nằm trong dự tính của tôi."

"Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao," Mạnh Dĩ Lam đè xuống cảm giác buồn bực không ngừng bốc lên trong lòng, cố nhịn ý muốn lấy tấm ảnh cũ ra, "Cô đã hứa sẽ ở lại đây cùng tôi tìm hiểu chuyện người biến dị, cô không nhớ sao?"

Bạch Tử sững sờ một chút, sau đó muốn phản bác: "Nhưng mà..."

"Hơn nữa, hiện tại cô đã có được những manh mối này," Mạnh Dĩ Lam chỉ vào viên ngọc và trái cây màu xám trong tay Bạch Tử, kiên nhẫn giải thích, "Chúng ta cũng có thể cùng nhau điều tra ông lão kia và Liêu Vũ Nhu, như vậy, chuyện của cha mẹ cô không phải sẽ dễ dàng tìm hiểu hơn sao?"

Bạch Tử không nói nên lời.

Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại, trầm giọng nói: "Bạch Tử, cô luôn luôn nghĩ tự mình giải quyết mọi việc, không muốn liên quan gì đến tôi nữa phải không?"



Bạch Tử vốn cảm thấy mình không biết nên nói gì, nhưng lại bị câu nói cuối cùng của đối phương chặn lại, nhịn không được phản bác: "Không phải lúc trước chúng ta đã có nói qua, sau khi trở về thành phố B sẽ không bao giờ liên lạc nữa sao?"

Mạnh Dĩ Lam nghe xong, hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực, cô cảm thấy trái tim mình đột nhiên trống rỗng, đầu cũng bắt đầu đau nhức.

Sự mệt mỏi do suốt đêm không ngủ và tinh thần căng thẳng lập tức kéo đến, mới vừa rồi Mạnh Dĩ Lam còn nói không ngừng nghỉ, lúc này lại không còn sức để nói thêm một lời nào nữa.

"Đúng là tôi đã nghĩ muốn tự mình giải quyết mọi việc, bởi vì tất cả chuyện này đều là việc của tôi," Bạch Tử tiếp tục thuyết phục, "Mạnh Dĩ Lam, cô đã giúp tôi quá nhiều rồi. Về sau, cô còn phải đến Hoành Á làm việc, cô sẽ càng ngày càng bận rộn hơn. Đã thế này, tại sao cô lại phải khiến mình mệt mỏi như vậy, tại sao phải giữ tôi ở lại đây?"

Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, sau đó vốn định đưa tấm ảnh cho Bạch Tử xem, lại sững sờ một chút, cô nhìn lượng lớn tài liệu xếp chồng lên nhau trên bàn cà phê, đôi mắt mệt mỏi lộ ra vẻ khó hiểu.

Thật ra, chuyện trước kia nếu không quan tâm đến nữa, thì rồi nó cũng sẽ qua thôi.

Quên đi thì đã sao, nhớ kỹ thì đã sao?

Cho dù trước đây hai người đã quen biết nhau, nhưng quá khứ đó có ảnh hưởng gì đến hai người hiện tại?

Thế giới vốn đã rơi vào hỗn loạn rồi, vạn vật thay đổi, con người cũng đã đổi thay, vậy thì cần gì phải vướng bận với quá khứ.

Nếu bây giờ Bạch Tử đã muốn cùng mình vạch ra ranh giới rõ ràng, thì cần gì phải ép buộc đối phương ở lại?

Tại sao nhất định phải để Bạch Tử ở lại bên cạnh mình? Mạnh Dĩ Lam chợt phát giác ra, đằng sau câu hỏi này, có một câu trả lời mà ngay cả cô cũng sợ hãi.

Mạnh Dĩ Lam biết chỉ cần cô bảo Bạch Tử rời đi, Bạch Tử nhất định sẽ rời đi ngay lập tức.

Bây giờ Bạch Tử chính là một khúc gỗ chỉ muốn đi tìm anh trai của mình, mà lại với tình trạng thể chất hiện tại, sự an toàn của Bạch Tử không còn đến lượt cô phải lo lắng.

Thay vì tập trung tìm hiểu những gì đã xảy ra trong quá khứ, có lẽ cô nên cân nhắc xem mình muốn như thế nào trong tương lai.

"Được rồi," Mạnh Dĩ Lam xoa xoa thái dương, bình tĩnh nói: "Cô muốn đi thì cứ đi đi. Quả thực không cần lãng phí thời gian nữa. Chuyện gặp Phì Thu, tôi sẽ nói cho hắn biết một tiếng."

Nói xong, Mạnh Dĩ Lam đứng dậy chậm rãi đi về phòng ngủ, cũng không thèm nhìn Bạch Tử.

Phòng khách lại trở nên yên tĩnh, Bạch Tử ngồi ở trên sofa nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, trầm mặc một lát.

Mao Mao vẫn đang ngủ say trên ghế sofa, không có tỉnh lại.

Cứ ngồi như vậy ước chừng nửa giờ sau, Bạch Tử đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi Bạch Tử đi tới cửa, lúc đặt tay lên nắm cửa, không hiểu sao cô lại chợt nhớ tới lời Mạnh Dĩ Lam đã nói với mình trước đó, nếu virus đột biến không bộc phát, nếu những chuyện lộn xộn đó không xảy ra, hai người có thể sẽ trở thành bạn tốt.

Bạch Tử mím môi, vẻ mặt Mạnh Dĩ Lam khi nói "Được rồi" hiện lên trong đầu cô - gương mặt cô ấy dường như không có biểu cảm gì, nhưng Bạch Tử lại có thể cảm nhận được sự cô đơn và bi thương mà đối phương cố gắng che giấu.

Những ngày này, ngoại trừ Lâm Khúc Vi, Bạch Tử chưa từng thấy Mạnh Dĩ Lam có quan hệ thân thiết với ai khác.

Có vẻ như cô ấy thực sự không có bạn bè.

Có lẽ, hai người nên nói lời tạm biệt đàng hoàng trước khi rời đi.

Nghĩ đến đây, Bạch Tử xoay người lại đi vào phòng ngủ, định gõ cửa.

Bạch Tử thầm nghĩ, nếu như trong phòng ngủ không có phản ứng thì chứng tỏ Mạnh Dĩ Lam đã ngủ rồi, hai người không cần từ biệt, bản thân có thể trực tiếp rời đi.

Nhưng Bạch Tử mới giơ tay gõ cửa, cửa đã chậm rãi tự mở ra - căn bản cửa phòng chỉ khép hờ.

Điều làm cho Bạch Tử ngạc nhiên hơn nữa là Mạnh Dĩ Lam không những không ngủ mà còn ngồi ở mép giường bất động, mái tóc xoã dài rối tung, quay lưng về phía cửa.

Cảm giác có gì đó không đúng, Bạch Tử nhịn không được nhẹ giọng gọi: "Mạnh Dĩ Lam?"

Thân thể Mạnh Dĩ Lam khẽ run lên một chút, nhưng lại không có trả lời.

Bạch Tử chậm rãi đi đến bên giường: "Không thoải mái sao?"

Hồi lâu sau, Mạnh Dĩ Lam mới trả lời: "Sao cô vẫn chưa đi?"

Bạch Tử sững sờ một lát, sau đó mới nhớ tới ý định gõ cửa ban đầu của mình.

Mạnh Dĩ Lam lại hỏi: "Cô có thể qua đây được không?"

Bạch Tử còn đang suy nghĩ nên nói lời từ biệt như thế nào, lại bị đối phương hỏi lại một câu làm cho bối rối, cô còn chưa kịp trả lời, Mạnh Dĩ Lam đã hơi quay đầu lại, lặp lại động tác lúc trước, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bên cạnh, "Lại đây."

Không suy nghĩ nhiều, Bạch Tử ngoan ngoãn chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh Mạnh Dĩ Lam.

Sau đó, Bạch Tử đột nhiên nhận ra, rằng cô đã vô tình trở nên quen với cách giao tiếp "kiểu mệnh lệnh" của Mạnh Dĩ Lam.

Có lẽ bởi vì sắp rời đi nên Bạch Tử không cố ý giữ khoảng cách giữa hai người như trước, lúc này họ đã ở rất gần nhau.

Bạch Tử lo lắng hỏi: "Mạnh Dĩ Lam, cô không sao chứ?"

Mạnh Dĩ Lam lắc đầu: "Không ổn lắm."

Vừa rồi, cô đã cho Bạch Tử cơ hội rời đi.

"Do lúc nảy ở bên ngoài bị cảm lạnh sao?" Bạch Tử hoàn toàn không biết mình đã rơi vào một tấm lưới vô hình, cô bối rối cựa quậy cơ thể, tiến gần sát vào Mạnh Dĩ Lam.

Trả lời lại Bạch Tử, chính là một cái ôm dịu dàng không thể cự tuyệt được.

Động tác của Mạnh Dĩ Lam rất chậm rãi, cô chậm rãi đưa tay ôm lấy eo Bạch Tử, sau đó tựa đầu lên vai Bạch Tử.

Hơi ấm quen thuộc từ cơ thể Bạch Tử lại truyền đến, từng chút một thấm vào trong cơ thể Mạnh Dĩ Lam.

Cảm giác lạnh lẽo khi cô ngồi một mình trong phòng vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, cô cảm thấy mình giống như một con cá trên bờ sắp chết, cuối cùng lại quay về trong vòng tay ấm áp của biển cả, thoải mái bơi lội.

Mạnh Dĩ Lam hít sâu một hơi, sau đó lại nhẹ nhàng thở dài: "Thế này, có vẻ khá hơn một chút rồi."

Dường như có điểm sáng tỏ.

Đây tựa hồ chính là nguyên nhân khiến cô không muốn Bạch Tử rời đi.

Bạch Tử đang bị ôm toàn thân cứng đờ, giống như lúc cô không hiểu được những lời ông lão nói ở bãi rác trước đó, cô đồng thời cũng không hiểu được những lời Mạnh Dĩ Lam nói lúc này.


Cùng lúc đó, Bạch Tử hoàn toàn không phát hiện được, có một cảm xúc phức tạp trong lòng Mạnh Dĩ Lam đang nhanh chóng bén rễ và nảy mầm, do hơi ấm từ cơ thể Bạch Tử.


Trong không gian vô hình, những cành lá và dây leo mọc lên từ trái tim Mạnh Dĩ Lam không ngừng vươn ra, cố ý bộc lộ những cảm xúc mạnh mẽ với thế giới bên ngoài, tuỳ theo ý muốn của Mạnh Dĩ Lam, từng chút một đem hai người buộc chặt với nhau.




Tác giả có lời muốn nói:


Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!


Woohoo, thất bại, không sao đâu, cứ đăng đi!


Canh gà trích lời hôm nay: Con người nên như nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK