• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Vu Ý đè lên vai Bạch Tử, để cô ngồi khoanh chân bên bếp lửa.

Mao Mao quấn mình trong chăn, cuộn tròn thành quả bóng, tựa vào lưng Bạch Tử rồi ngủ thiếp đi.

Khi nhìn thấy Du Vu Ý quỳ trước mặt mình, dùng bông gòn thấm thuốc hướng về phía đỉnh đầu, thân thể Bạch Tử lập tức cảnh giác lùi về phía sau.

"Đừng cử động," Du Vu Ý đưa tay ôm lấy cổ Bạch Tử, kéo cô về phía mình, môi cô gần như chạm vào tai Bạch Tử, "Nếu không muốn cơ thể mình tiếp tục thối rữa thì hãy ngoan ngoãn ngồi xuống."

Bạch Tử cau mày, thấp giọng hỏi: "Có ý gì?"

"Theo đúng nghĩa đen." Du Vu Ý nói xong, bắt đầu dùng bông gòn cẩn thận bôi thuốc lên vết thương trên trán Bạch Tử.

Đối với thân thể đang thối rữa của Bạch Tử, hành vi như vậy chắc chắn là vô dụng.

Không biết có phải là do nước hoa hay không, mà Bạch Tử luôn cảm thấy trên người Du Vu Ý sau khi tắm luôn có một mùi hương hoa hồng thoang thoảng, tuy không nồng nặc nhưng lại khiến Bạch Tử có cảm giác muốn hắt hơi.

"Nhóc thỏ..."

Du Vu Ý vừa mở miệng, Bạch Tử lập tức ngắt lời nàng: "Tôi nói rồi, tôi tên Bạch Tử."

"A~," Du Vu Ý cười khúc khích tiếp tục bôi thuốc cho Bạch Tử, "Cái tên là thứ nhàm chán nhất trên đời, xem ra một người chỉ có thể tóm gọn lại bằng mấy chữ."

Bạch Tử không muốn nghe cô lảm nhảm nữa: "Lời cô vừa nói là có ý gì?"

Cô không muốn cơ thể mình tiếp tục thối rữa?

Liệu cô ấy còn có thể lựa chọn xem mình có muốn hay không về việc "thân xác thối rữa"?

"Tôi thích dùng những con vật nhỏ để miêu tả tất cả những người tôi biết," Du Vu Ý tự nhủ, "Trong mắt tôi, cô giống như một con thỏ trắng nhỏ, ngoan ngoãn và rất hoang dã, nhưng..." Nói đến đây, cô giả vờ như tùy ý ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Mạnh Dĩ Lam đang cau mày nhìn về nơi này cách đó không xa.

Tuy bị bắt quả tang đang nhìn lén nhưng Mạnh Dĩ Lam không hề cảm thấy áy náy, ngược lại bình tĩnh nhìn Du Vu Ý, nhưng vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng hơn một chút.

Du Vu Ý nhếch lên khóe môi, tiếp tục thấp giọng nói: "...Nhưng mà, ở trước mặt Mạnh Dĩ Lam, cô thật giống một con cún con."

Tuy bị ví như là chó nhưng Bạch Tử lại không hề tức giận, chỉ nhích mông, dời ra khoảng cách càng ngày càng gần Du Vu Ý.

Du Vu Ý lại ôm lấy cổ Bạch Tử, nhướng mày hỏi: "Cô và cô ấy có quan hệ gì?"

Bạch Tử lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, giọng điệu không tốt hỏi: "Cô và Du Tâm làm sao vậy?"

Hai người này tại sao lại tiếp tục điều tra quan hệ giữa mình và Mạnh Dĩ Lam?

"Du Tâm?" Du Vu Ý liếc nhìn người trên ghế sofa và trợn mắt, "Xú nha đầu đó luôn thích ghép đôi một cách ngẫu nhiên. Ở trường trung học, cô ấy đang đọc tiểu thuyết, sau khi đọc đoạn kết xong mới phát hiện ra rằng mình đã ghép sai CP. Lần nào cũng vậy."

Bạch Tử không muốn nghe Du Vu Ý nói bậy, dần dần mất kiên nhẫn, cao giọng đáp: "Tôi và Mạnh Dĩ Lam không có quan hệ."

"Ồ?" Du Vu Ý lại liếc nhìn Mạnh Dĩ Lam đang sắp xếp lại quần áo, dường như không để ý bên này nữa, cũng hoàn toàn không nghe thấy lời Bạch Tử vừa nói, "... Không có quan hệ, chính là mối quan hệ tốt nhất."

Bạch Tử không nhịn được nữa, đứng dậy muốn rời đi, lại bị Du Vu Ý kéo tay đứng dậy: "Vết thương trên tay cô nghiêm trọng hơn, tôi phải giúp cô băng bó." Nói rồi kéo tay Bạch Tử đi về phía cầu thang.

Mao Mao bị mất tựa lưng lập tức tỉnh dậy, ngáp dài chậm rãi bước tới chỗ Mạnh Dĩ Lam đang có vẻ thẫn thờ.

Quần áo gấp trong tay Mạnh Dĩ Lam bị nắm chặt thành một quả bóng.

"Mạnh tiểu thư," Thạch Lỗi đang ngồi cạnh Hoa tỷ nhìn cô, sau đó bước nhanh đến chỗ Mạnh Dĩ Lam thì thầm: "Về 'hàng' đó..."

Mạnh Dĩ Lam cau mày, sắc mặt vốn đã không tốt càng lạnh lùng hơn, nhưng cô lại nghe thấy Thạch Lỗi nói tiếp: "Có lẽ, chúng ta đã tìm được một 'hàng' khác."

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc hiếm thấy của Mạnh Dĩ Lam, Thạch Lỗi liếc mắt nhìn Du Tâm trên ghế sofa, khẽ mỉm cười: "Chúng ta tìm một nơi nói chuyện cụ thể nhé?"

Mạnh Dĩ Lam nhìn về hướng Bạch Tử và Du Vu Ý vừa rời đi, một lúc sau mới gật đầu.

Bên kia, trong một góc nhỏ ở tầng hầm, Bạch Tử vẻ mặt ngơ ngác nhìn hai túi chất lỏng màu đỏ sậm mà Du Vu Ý đưa cho mình.

"Đây là 'Băng bó' riêng thuộc về cô." Du Vu Ý dựa vào tường, tựa hồ đang đợi Bạch Tử hỏi.

Bạch Tử nhìn túi trong tay, một lát sau mới hỏi: "Nó từ đâu tới?"

Sắc mặt Du Vu Ý bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, cô hít một hơi, nhỏ giọng nói: "Tôi và Du Tâm mở xưởng sản xuất máu cá nhân."

Bạch Tử: "?"

Du Vu Ý: "Bên trong giam mấy trăm người, mỗi ngày đều lấy ra một lượng máu nhất định trong cơ thể bọn họ cho những người như chúng ta uống."

Bạch Tử: "..."

Không thể nhịn được nữa, Du Vu Ý cười lớn, thậm chí còn đưa tay nhéo mặt Bạch Tử: "Ôi, nhóc thỏ hoang, sao cô luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc như vậy? Tôi chỉ đùa thôi."

Bạch Tử đem hai túi chất lỏng nhét lại vào trong ngực Du Vu Ý, xoay người rời đi.

"Thật không ngờ thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hoành Á lại xuất hiện ở một nơi như thế này," giọng Du Vu Ý đột nhiên trở nên trầm hơn, "Cô nghĩ thế nào, nhóc thỏ hoang?"

Gần như ngay lập tức, Bạch Tử quay lại và cảnh giác nhìn Du Vu Ý.

Khóe môi Du Vu Ý hơi cong lên, ánh mắt dịu dàng: "A, Mạnh Dĩ Lam quả nhiên là cái đuôi nhỏ của cô."



Kẻ cố tình dẫm lên cái đuôi lại trông có vẻ vô tội.

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Bạch Tử hỏi.

"Không có gì," Du Vu Ý cong môi, "Tôi chỉ hơi tò mò về mối quan hệ của hai người, nhưng nếu cô không muốn nói cho tôi biết thì thôi, quên đi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng người như chúng ta, tốt nhất nên tránh xa người của Hoành Á ra một chút."

Bạch Tử cau mày: "Ý của cô là?"

"Cái này cũng không biết sao?" Du Vu Ý vẻ mặt bất đắc dĩ, nheo mắt lại: "Nhóc thỏ hoang, cô thật sự là kỳ quái."

"Cô so với tôi còn kỳ quái hơn đi!" Bạch Tử nhịn không được phản bác, lại không nhận ra mình đã dần dần chấp nhận biệt danh "Nhóc thỏ hoang".

Du Vu Ý cúi người lục lọi thứ gì đó trong tủ phía sau: "Nghe Du Tâm nói cô sắp đi thành phố B?"

Bạch Tử không trả lời vì cô cho rằng thay vì theo Mạnh Dĩ Lam trở lại thành phố B, cô sẽ được đưa đến một nơi nào đó để thay thế Lâm Khúc Vi đang bị giam giữ.

"Thành phố B là một khu vực màu xanh lá, ở đó có các thiết bị đặc biệt để phát hiện virus. Mọi người ra vào đều phải trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt. Một khi phát hiện ra điểm bất thường sẽ lập tức bị đưa đến khu vực màu vàng," Du Vu Ý kiên nhẫn giải thích, "Nhóc thỏ hoang, cô hiện tại... trong người có quá nhiều virus."

"Nhưng Du Tâm nói," Bạch Tử nghi hoặc hỏi, "Cô mới từ thành phố B đi ra?"

Trong trường hợp này, làm thế nào Du Vu Ý có thể tự do ra vào thành phố B?

"Ừm," Du Vu Ý không phủ nhận, nhưng cũng không cho Bạch Tử cơ hội hỏi thêm, "Tuy rằng chúng ta cùng loại, nhưng lại không cùng một phe. Hơn nữa, cô và Mạnh Dĩ Lam thân thiết như vậy. Thế nên, có một số việc tôi sẽ tạm giữ bí mật nha."

Trong đầu Bạch Tử tràn ngập nghi vấn: "Cùng một phe là thế nào?"

"Nếu Mạnh Dĩ Lam có ý bảo vệ cô," Du Vu Ý tự nhủ, cuối cùng từ trong tủ lấy ra một chiếc túi giữ nhiệt, "Vậy cô ấy nhất định sẽ có cách đưa cô trở về thành phố B an toàn, tôi cũng không cần thay cô lo lắng."

Du Vu Ý lấy ra mấy túi máu đỏ sậm, cho vào túi giữ nhiệt, sau đó đưa cho Bạch Tử: "Nhóc thỏ hoang, tôi chỉ có thể giúp cô tạm thời ở đây thôi. Mang một ít đi, chắc có thể trụ được hai ba tháng."

Bạch Tử do dự không trả lời, Du Vu Ý lại bổ sung thêm: "Về phần làm sao ngăn cản những thứ này bị phát hiện, phải xem năng lực của chính cô, hoặc là Mạnh Dĩ Lam sẽ giúp cô giấu đi."

Nhưng Bạch Tử lại không có phản ứng, vẫn cau mày, tựa hồ có chút không biết phải làm sao.

"Thế nào, nhóc thỏ hoang?" Du Vu Ý tiến lại gần một bước, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt rút ngắn lại, mùi hương hoa hồng mà cô vừa ngửi thấy lại xộc vào mặt Bạch Tử, "Chẳng lẽ cô không muốn tôi đi, cô không muốn đi thành phố B?"

Bạch Tử lập tức cầm lấy túi giữ nhiệt, nhưng chỉ lấy ra một túi máu, còn lại trả lại cho đối phương: "... Cảm ơn."

Cô nghĩ không cần phải mang theo nhiều như vậy, có thể mười ngày nữa cô sẽ bị giam ở đâu đó.

"A," Du Vu Ý kinh ngạc nhướn mày khi nhìn thấy sự lựa chọn của Bạch Tử, "Thật sự tôi càng ngày càng có hứng thú với cô, đáng tiếc." Cô ấy thất vọng thở dài, sau đó quay người lại tiếp tục lục lọi trong tủ, nói: "Cô xuống trước đi, tôi còn phải làm một số việc cá nhân nữa... À đúng rồi, cạnh sofa có một chiếc hộp gỗ chuyên dùng để đựng đồ hộp, nếu đói thì cứ ăn đi, cô có thể ăn trực tiếp hoặc hâm nóng."

Bạch Tử còn muốn hỏi cái gì nữa, nhưng cuối cùng lại không nói gì, nhìn Du Vu Ý lần nữa, sau đó ôm túi giữ nhiệt đi xuống tầng hai dưới lòng đất.

Bạch Tử mặc dù có rất nhiều thắc mắc về Du Vu Ý, nhưng sự tò mò của cô không quá mạnh mẽ, đối với Bạch Tử mà nói, tất cả những người và việc không liên quan đến Mạnh Dĩ Lam, thì đều chỉ là thoảng như mây khói mà thôi.

Trở lại sofa, Bạch Tử vừa mới đặt túi giữ nhiệt xuống, liền nghe thấy thanh âm của Du Tâm: "Bạch tỷ tỷ..."

Bạch Tử quay đầu lại, nhìn thấy Du Tâm đã tỉnh, nằm ở trên sofa, sắc mặt khá hơn nhiều, khẽ mỉm cười: "Cô và..."

"Tôi và Mạnh Dĩ Lam không có quan hệ gì." Bạch Tử nói.

Du Tâm: "..."

"Thân thể thấy tốt hơn chưa?" Bạch Tử lại hỏi.

Du Tâm im lặng gật đầu.

Bạch Tử cũng gật đầu, cô quay người mở hộp gỗ đựng đồ hộp cạnh sofa, định chuẩn bị một ít đồ ăn cho Mạnh Dĩ Lam ăn, nhưng Du Tâm lại nói: "Đừng bỏ cuộc."

"A?" Bạch Tử nghi hoặc ngẩng đầu.

"Tôi hiểu mà," Du Tâm vẻ mặt chân thành nói, trong mắt hiện lên một tia thương hại cùng quyết tâm khiến Bạch Tử hoàn toàn không thể hiểu được, "Tuy rằng đường đi gập ghềnh, nhưng tôi tin tưởng cô nhất định sẽ là happy ending. Cố lên!"

Bạch Tử thật sự không chịu nổi hai chị em này, cô không để ý tới Du Tâm, mở hộp gỗ ra mới phát hiện bên trong còn nhiều loại đồ hộp hơn ở trạm xăng.

Lục lọi một lúc, Bạch Tử chọn nấm thái lát đóng hộp và thịt bò đóng hộp với gia vị nhạt hơn, đây là những hương vị mà Mạnh Dĩ Lam yêu thích, Bạch Tử đã hiểu rõ điều này từ nhiều năm trước.

Trước khi mở hộp, Bạch Tử liếc nhìn Vương bá vẫn đang nằm trong góc, cô thậm chí còn nghi ngờ người đàn ông này đã chết hay chưa, nhưng cô có thể nhìn thấy bụng ông ta hơi phập phồng do đang hô hấp.

Sau khi Phì Thu sửa chữa máy phát điện, ban đầu hắn muốn nan nỉ Du Vu Ý xử lý vết thương do đạn bắn của Vương bá, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng đến mức có thể giết người của Du Vu Ý, hắn liền thức thời dẫn Phi Điềm đi chơi ghép Lego.

Bạch Tử đương nhiên sẽ không xen vào chuyện của người khác.

Sau khi hâm nóng đồ ăn, Bạch Tử mới nhận ra đã lâu rồi Mạnh Dĩ Lam không xuất hiện, vốn dĩ cô ấy đang sắp xếp quần áo, nhưng lại để mấy bộ quần áo chưa gấp xong bên cạnh ba lô rồi biến mất.

Bạch Tử cau mày, đi đến ba lô, đang chuẩn bị gấp quần áo, cô mơ hồ nghe thấy từ đâu đó có tiếng trò chuyện nhỏ.

"Tôi khá chắc chắn cô ấy là Lâm Lang." Bạch Tử lập tức nhận ra giọng nói của người đàn ông đó chính là Thạch Lỗi.

"Anh có bằng chứng không?" Giọng nói của Mạnh Dĩ Lam vang lên.

Bạch Tử quay đầu lại, đằng sau một cây cột lớn cách đó khoảng năm mươi mét, cô nhìn thấy mông của Mao Mao được đắp chăn và một nửa bóng lưng của Mạnh Dĩ Lam ở phía trước Mao Mao.

Giọng nói của Thạch Lỗi lại vang lên: "Đồng hồ ID của cô ấy cho thấy là danh tính của một người phụ nữ tên là Vương Ngọc Kiệt, nhưng người này được báo cáo đã mất tích ba tháng trước."



"Chỉ là trùng tên thôi. Hơn nữa, đúng là hiện nay có rất nhiều người dùng danh tính giả vì không muốn bị chính phủ theo dõi, nhưng điều đó không có nghĩa cô ấy là Lâm Lang..."

"Danh tính của Lâm Lang cũng là giả. Chính phủ đã ban hành lệnh truy nã vào tháng trước. Trong số những danh tính giả mà cô ấy có khả năng sử dụng sau khi trốn thoát, trong đó có 'Vương Ngọc Kiệt'. Làm sao có thể trùng hợp như vậy? nào có chuyện khéo như vậy!"

Im lặng một lúc, cuối cùng giọng nói của Mạnh Dĩ Lam cũng vang lên: "Ý anh là, Du Vu Ý đã dùng thân phận Lâm Lang và bị bắt ở thành phố B, sau khi trốn thoát lại dùng thân phận Vương Ngọc Kiệt?"

"Đúng, tôi không biết danh tính 'Du Vu Ý' có thật hay không, nhưng tôi rất chắc chắn rằng cô ấy chính là người đã bị bắt lúc trước - Lâm Lang."

Bạch Tử sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Du Tâm trên ghế sofa, cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người. Hoa tỷ cũng dựa vào cây cột cạnh ghế sofa, mắt nhắm chặt như đang ngủ say.

Nhưng cho dù hai người có tỉnh lại thì chắc chắn cũng không thể nghe được cuộc trò chuyện bởi vì âm lượng của Thạch Lỗi và Mạnh Dĩ Lam quá nhỏ.

Mạnh Dĩ Lam hồi lâu không trả lời, Thạch Lỗi lại nói thêm: "Nếu thật sự không muốn giao ra Bạch Tử, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?"

Bạch Tử cau mày khi nghe thấy tên mình.

Không muốn giao ra bản thân? Tại sao?

Thạch Lỗi tuy hạ giọng nhưng vẫn không giấu được vẻ hưng phấn: "Mạnh tiểu thư, Du Vu Ý khác với Bạch Tử. Cô ấy không những miễn nhiễm với virus mà còn bị chính phủ truy nã. Cô ấy là 'hàng lớn' nha."

"Cô ấy còn một người em họ." Mạnh Dĩ Lam nghiêm túc nói.

"Vậy thì sao? Cô ấy..." Thạch Lỗi còn chưa kịp nói xong, Bạch Tử đã nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang truyền tới, chính là Du Vu Ý đang ở trên lầu trở về tầng hầm.

Cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam và Thạch Lỗi cũng ngừng nói chuyện vì nghe thấy tiếng bước chân, cô cùng Mao Mao đến gần Bạch Tử.

"Nhóc thỏ hoang, chọn món gì ngon thế?" Du Vu Ý cúi xuống kiểm tra nồi lửa, "Nấm và thịt bò, đều là món cô thích sao?"

Bạch Tử không trả lời, chỉ cúi đầu, gấp hết quần áo lại ba hai lần rồi nhét vào túi.

Cô buộc mình không nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa nghe, chỉ im lặng đứng dậy, nhanh chóng đổ đầy nấm và thịt bò vào một chiếc lon rỗng rồi đưa cho Mạnh Dĩ Lam đang đi đến bên bếp.

Hoa tỷ đang ngồi sau cây cột, cũng ngồi dậy lấy những chiếc hộp mang theo từ trong ba lô ra.

Phì Thu, người đã chơi xếp Lego với Phi Điềm gần như cả ngày, đi theo mùi hương nhìn về phía bếp lửa, nhưng dường như sợ Du Vu Ý, không dám tới gần.

"Ah nha," Du Vu Ý nhìn Bạch Tử đưa đồ hộp cho Mạnh Dĩ Lam, cười khúc khích, nhưng nụ cười trên mặt lại không rõ ràng, "Thì ra có người thích những món này."

Mạnh Dĩ Lam liếc nhìn Du Vu Ý, sau đó lại nhìn Bạch Tử cùng hộp đồ ăn nóng bóc khói trong tay.

Mao Mao hưng phấn kéo ống quần Bạch Tử, há miệng ra vẻ muốn ăn.

Mạnh Dĩ Lam do dự hồi lâu, sau đó cầm lấy đồ hộp nói: "Cám ơn."

Bạch Tử gật đầu, không nói thêm gì nữa, kéo Mao Mao đang kéo ống quần Mạnh Dĩ Lam ra, ngồi cạnh nó, sau đó từ trong túi quần lấy cái bánh quy nén ra đưa cho Mao Mao.

Mao Mao nhe răng quay đầu lại, vẻ mặt chán ghét.

Đột nhiên, Bạch Tử cảm thấy đầu mình ấm áp, lập tức ngẩng đầu lên, phát hiện Mạnh Dĩ Lam đội một chiếc mũ ngư dân màu đen lên đầu cô, sau đó cầm lon đồ ăn ngồi xuống bên cạnh cô.

"Đội cái này để bảo vệ vết thương." Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam đưa cho Mao Mao một miếng nấm, lạnh nhạt giải thích, "Phong cách này giống với kiểu cô đội một năm trước. Hẳn là cô sẽ thích."

Sửng sốt một lúc lâu, sau khi Mao Mao nuốt nấm và nhìn chằm chằm vào chiếc lon trong tay Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử mới tỉnh táo lại, khóe miệng cong lên nhưng lại cố nén nụ cười.

Sau khi Mạnh Dĩ Lam nuốt một ngụm nấm nhỏ, đột nhiên nói: "Chuyện kia..."

Bạch Tử nghi ngờ nhìn về phía cô.

"Thật ra," Mạnh Dĩ Lam cụp mắt xuống, chiếc cổ dài khiến cô trông giống như một con thiên nga đang nghỉ ngơi bên hồ, "Trông cô... lúc cười rất đáng yêu."

Không khí xung quanh dường như bị rút sạch ngay lập tức.

Bạch Tử vô thức ngừng thở, sau đó có chút lúng túng cúi đầu, khóe miệng lại không tự chủ mà cong lên.

Còn có thời khắc nào tuyệt vời hơn bây giờ đâu?

Không có, cô cũng không mong nó sẽ xảy ra lần nữa.

Cô sẵn sàng trở thành "hàng hóa" dùng để đổi lấy Lâm Khúc Vi.

Không ai có thể thay thế cô làm điều này, kể cả Du Vu Ý.


Chỉ có cô, mới có tư cách này.




Tác giả có lời muốn nói:


Trước hết xin cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!


Ngoài ra, tôi có một số tin tức cho tất cả các bạn (chắp tay vào nhau), hiện tại bộ truyện này đã gần 100.000 từ, tôi xin xem lại trước. Tiếp theo tôi sẽ cập nhật bài viết trong khi sửa lại, từ cập nhật hàng ngày đến cập nhật hàng ngày, nhằm nâng cao chất lượng cốt truyện:)


Canh gà trích lời hôm nay:


Hãy tin rằng những điều tốt đẹp sẽ xảy ra mỗi ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK