• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được câu trả lời của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam liền trầm mặc.

Cô không biết hoàn cảnh gia đình Bạch Tử, nhưng cô biết Bạch Tử từng rất ghét anh trai Bạch Tang, hai người đã nhiều năm không gặp, cho nên quan hệ của họ khẳng định không tốt.

Mạnh Dĩ Lam có chút tiếc nuối, cô nghĩ lẽ ra mình nên cùng Bạch Tử nói chuyện nhiều hơn, có lẽ có thể tìm hiểu được sự tình gì đó.

Nhưng ngay lập tức, Mạnh Dĩ Lam bị ý nghĩ đột ngột này làm cho ngạc nhiên, tại sao cô lại muốn biết thêm về hoàn cảnh gia đình của Bạch Tử?

Đây hoàn toàn là một ý tưởng bất khả thi đối với Mạnh Dĩ Lam.

Lúc này, Bạch Tử nhìn thấy trong bãi đậu xe, hai ba tên vệ sĩ đang cãi nhau kịch liệt, đột nhiên một tên vệ sĩ rút dao đâm một tên vệ sĩ khác ngã xuống đất.

Người ra tay là một trong những thuộc hạ đi theo chú Hồng vừa rồi, lẽ ra họ phải thi hành mệnh lệnh, xử lý người bị cắn.

Mâu thuẫn như vậy không thu hút được sự chú ý của Bạch Tử, cô mất đi trí tò mò muốn khám phá sự vật xung quanh vì câu hỏi của Mạnh Dĩ Lam, quan sát một lúc, Bạch Tử im lặng đặt tấm gỗ bịt cửa sổ xuống.

Cách đây không lâu, cô muốn tìm hiểu lai lịch của người biến dị, chủ yếu là vì lo lắng về sau sẽ xuất hiện càng nhiều tình huống nguy hiểm, nói chính xác là lo lắng sẽ xuất hiện càng nhiều tình huống nguy hiểm, gây bất lợi cho Mạnh Dĩ Lam. Dù sao bản thân Bạch Tử cũng không chết được.

Nhưng hiện tại, cô cảm thấy hành động của mình có chút dư thừa.

Tuy Bạch Tử không nhớ nổi tại sao mình lại coi Mạnh Dĩ Lam là "ánh sáng", nhưng cô nhớ rằng Mạnh Dĩ Lam từng nói, sau khi trở về thành phố B, hai người sẽ không liên quan gì đến nhau.

Nhưng có lẽ chính tiềm thức của cô đang hoạt động, Bạch Tử không khỏi lo lắng chuyện này chuyện kia cho Mạnh Dĩ Lam.

Có lẽ vì quá chú ý tới Mạnh Dĩ Lam nên đối phương đột nhiên đưa ra câu hỏi như vậy, Bạch Tử theo phản xạ kết luận, rằng Mạnh Dĩ Lam muốn dùng lời này để ám chỉ hai người sẽ không liên quan gì nhau.

Có lẽ cô nên lên kế hoạch cho hành động tiếp theo của mình như lời Mạnh Dĩ Lam đề xuất.

Dù sao cô cũng đã quên rất nhiều ký ức về thế giới cũ, hơn nữa cô mới tiếp xúc với thế giới mới này được vài ngày, cô thực sự nên chuẩn bị sẵn sàng.

Trong lúc nhất thời, Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam không nói gì, vẻ mặt hai người họ tựa hồ giống nhau, nhưng suy nghĩ trong đầu lại rất khác nhau, xu hướng càng ngày càng khác nhau.

"Chị." Liêu Vũ Đình, người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng.

Hai người quay lại thì thấy cô ấy vẫn đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong góc, trên mặt vẫn lộ vẻ hoảng sợ.

"Tôi thực sự không biết rằng chị hai tôi sẽ làm ra một việc như vậy." Liêu Vũ Đình bất an nắm lấy góc áo.

Mạnh Dĩ Lam không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.

"Chị hai luôn chịu trách nhiệm thực hiện những việc công ty giao phó. Tôi không hề biết..."

"Chuyện này em không cần phải nói với tôi," Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu lại rất lãnh đạm, "Tôi và Hoành Á không có quan hệ gì cả."

"Vừa rồi dị nhân tấn công chúng ta quả thực đã thoát ra từ thùng gỗ," Liêu Vũ Đình tiếp tục, "Mặc dù tôi không biết nhiều về lý do tại sao công ty vận chuyển những thứ này, nhưng nó chắc chắn có liên quan đến một số thí nghiệm."

Câu này cuối cùng khiến Mạnh Dĩ Lam chú ý: "Thí nghiệm?"

"Tôi không biết thí nghiệm cụ thể là gì," Liêu Vũ Đình lắc đầu, "Trong sáu tháng qua, chị hai chịu trách nhiệm chi tiết nội dung công việc. Chị họ, chị biết đấy, từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ muốn tham gia vào việc của công ty. Một năm trước, tôi vốn định ra nước ngoài..."

"Ý em là," Mạnh Dĩ Lam khẽ nâng cằm, "Chị gái em phản bội công ty mà em không hề hay biết?"

Liêu Vũ Đình lập tức lo lắng xua tay: "Chị hai tôi sẽ không bao giờ phản bội công ty, chị ấy nhất định phải có lý do nào đó!"

Mạnh Dĩ Lam không trả lời, mà quay đầu nhìn Bạch Tử đang ngồi trên sofa.

Từ lâu cô đã nhận thấy Bạch Tử có vẻ lơ đãng ngay từ lúc Liêu Vũ Đình vừa mở miệng.

Người vừa rồi rõ ràng rất có hứng thú với đống thùng gỗ bên ngoài, lại tỏ ra không quan tâm đến lời nói của Liêu Vũ Đình, thực sự rất kỳ quái.

"Chị," thấy Mạnh Dĩ Lam không có ý định tiếp tục nói chuyện với cô, Liêu Vũ Đình trực tiếp đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Chú Hồng nói sẽ thành thật báo cáo chuyện này với lãnh đạo cấp cao của công ty. Nếu đúng như vậy, chị hai tôi nhất định sẽ bị truy nã, tôi và mẹ tôi cũng sẽ bị liên lụy..."

Mạnh Dĩ Lam khẽ cau mày: "Vũ Đình, tôi không có quyền can thiệp vào bất kỳ sự sắp xếp nào của Hoành Á."

"Chị, vốn dĩ chúng tôi sẽ không bao giờ đi qua nơi này," Liêu Vũ Đình bắt đầu có chút kích động, "Nhưng mẹ tôi đột nhiên sắp xếp để chú Hồng chuyển hướng đoàn xe cho chị. Điều này có nghĩa là chị rất quan trọng đối với Mạnh gia. Sau này chị nhất định sẽ tham gia vào mọi công việc của Hoành Á..."

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, chú Hồng bước vào, rõ ràng là nghe thấy lời vừa rồi của Liêu Vũ Đình: "Liêu tiểu thư, xin cô đừng đưa ra những suy đoán vô lý, về việc sắp xếp kinh doanh trong tương lai của công ty, đừng làm Mạnh tiểu thư khó xử."



Liêu Vũ Đình cuối cùng cũng ngậm miệng lại, sắc mặt càng thêm ủ dột.

Chú Hồng vẻ mặt nghiêm túc, có chút cứng ngắc chuyển chủ đề: "Mạnh tiểu thư, Liêu tiểu thư..." Ông quay đầu nhìn Bạch Tử đang ngơ ngác ngồi trên ghế, "Cô Bạch, đồ ăn đã chuẩn bị xong. Ở sảnh giữa, nếu đói thì có thể ra ngoài ăn bất cứ lúc nào, hoặc tôi có thể nhờ người mang vào, dù sao ở đây vẫn an toàn hơn."

Bạch Tử, người vẫn chưa tham gia vào cuộc trò chuyện, dường như chợt tỉnh dậy từ một giấc mơ, cô cõng Mao Mao trên lưng đứng dậy, háo hức nói: "Tốt, đúng lúc tôi đang đói."

Nói xong, cô cõng Mao Mao rời khỏi phòng, có vẻ như không muốn ở trong phòng lâu.

Nhìn thấy Bạch Tử như vậy, Mạnh Dĩ Lam không khỏi mím chặt môi mỏng, cũng nhấc chân đi ra ngoài.

"Sảnh giữa" mà chú Hồng nhắc đến thực chất là khu vực trung tâm của toàn bộ khu mua sắm.

Lúc này, đống thùng gỗ ban đầu đặt ở sảnh giữa đã được chuyển đi, thay vào đó là một đống lửa lớn.

Bên cạnh đống lửa còn có ba toa ăn nhỏ đỗ lại, trên đó bày đủ các loại đồ ăn được nấu chín, món ăn vô cùng phong phú, bao gồm rau, trái cây, thịt, cá, thậm chí có cả các loại đồ uống.

Bảy tám người bị thương đã băng bó vết thương đang ngồi bên đống lửa, thưởng thức đồ ăn ngon và nói cười, ngay cả Hoa tỷ cũng ngồi bên cạnh uống canh nóng.

Thoạt nhìn, có vẻ như một bữa tiệc lửa trại đang được tổ chức.

Nhưng Bạch Tử vẫn còn nhớ rõ ràng, cách đây không lâu, bãi đậu xe đã xảy ra một thảm họa kinh hoàng, hơn mười người chết.

Có lẽ đây chính là "thế giới mới" mà cô cần phải thích nghi càng sớm càng tốt.

Bạch Tử đi đến toa ăn, nhìn đồ ăn bày trên đó rồi đứng yên tại chỗ một lát.

Đó không phải là đồ ăn đóng hộp nhàm chán có hạn sử dụng vài năm, cũng không phải món nướng mọi nhàm chán không có gia vị, mà là một đống món ăn được nấu chín kỹ lưỡng mà Bạch Tử không thể kể hết tên, tôm chiên bóc vỏ, cá sốt chua ngọt, thịt lợn om, thậm chí còn có cả thịt dê hầm thuốc bắc, cũng như nhiều loại trái cây và món tráng miệng, giống như một bữa tiệc tự phục vụ.

Có lẽ đầu bếp phụ trách nấu ăn của đội không bị thương trong vụ tai nạn vừa rồi.

Mao Mao trên lưng Bạch Tử hưng phấn kêu lên vài tiếng, nhưng nó cũng không dám đưa tay ra nhận lấy đồ ăn một cách hấp tấp, mà chỉ ngoan ngoãn bám vào lưng Bạch Tử, chờ đợi nhìn về phía toa ăn trước mặt.

"Xin lỗi," Chú Hồng cúi xuống, lấy ra hai bộ đồ ăn từ tầng dưới toa ăn, nói với Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử: "Các loại món ăn có hạn, nên tạm thời chỉ có thể uỷ khuất hai vị."

Bạch Tử cười cứng ngắc nhìn Chú Hồng: "Không sao."

Đã nhiều năm cô không phải chịu loại "uỷ khuất" này, nghĩ đến đây, Bạch Tử càng cảm thấy đau lòng hơn.

Mạnh Dĩ Lam cầm lấy bộ đồ ăn, múc một ít đồ ăn nóng và lấy trái cây, sau đó xoay người đi đến một chiếc ghế dài trong góc, nhưng cô không ăn ngay, mà ngẩng đầu nhìn Bạch Tử.

Lúc này Bạch Tử đang đứng ở toa ăn, nhưng nhìn sang một hướng khác, bác sĩ đi cùng đang chữa trị vết thương cho bảy tám người bị thương bên đống lửa.

Vài giây sau, Bạch Tử đột nhiên bước nhanh tới đó, Mao Mao bị đưa thẳng ra khỏi toa ăn, tức giận vỗ đầu Bạch Tử.

Mạnh Dĩ Lam khó hiểu nhìn Bạch Tử trao đổi mấy câu với bác sĩ đang mang hộp y tế, sau đó cầm lấy một túi thuốc nhỏ, xoay người đi thẳng về phía cô.

"Vết thương trên tay cô," Bạch Tử đưa thuốc trong tay cho Mạnh Dĩ Lam, "Đổi thuốc đi."

Trước khi rời khỏi trại giam, bác sĩ đi cùng đã sơ cứu vết thương cho Mạnh Dĩ Lam, mặc dù Bạch Tử không biết chuyện này, nhưng khi tỉnh dậy trên xe, cô đã chú ý tới.

Mà bây giờ, trực giác không thể cưỡng lại, buộc Bạch Tử thúc giục Mạnh Dĩ Lam đổi thuốc.

Mạnh Dĩ Lam không nói gì, chỉ cầm một quả táo lên đưa cho Mao Mao trên lưng Bạch Tử.

Gần như ngay lập tức, Mao Mao nhảy xuống khỏi lưng Bạch Tử, nó ngồi xổm dưới chân Mạnh Dĩ Lam, điên cuồng gặm quả táo với vẻ mặt sảng khoái.

Bạch Tử bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Mao Mao, đặt thuốc bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, sau đó xoay người đi về phía toa ăn.

Mạnh Dĩ Lam xoa đầu Mao Mao, sau đó đưa ánh mắt về phía Bạch Tử cách đó không xa.

Người đó đi vòng quanh toa ăn mấy lần, giống như một vị khách đang bận rộn chọn món trong nhà hàng buffet, rất lâu mới cho thức ăn đầy đĩa, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt của Mạnh Dĩ Lam.

Bạch Tử sửng sốt một chút, sau đó vô thức muốn đi về phía đối phương, giống như trước đây.

Nhưng lần này, cô cố tình kìm nén sự thôi thúc, ngồi xuống cạnh Hoa tỷ với đồ ăn trên tay.

Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Dĩ Lam cau mày, vẻ nghi hoặc trong mắt lạnh lẽo thêm một chút.

Cố ý phớt lờ ánh mắt của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử gắp một miếng thịt kho lớn vào miệng, khi đầu lưỡi nếm được mùi vị quen thuộc, cô lập tức phát ra tiếng thở dài hạnh phúc.



Cách đó không xa, Mạnh Dĩ Lam không khỏi có chút giật mình sau khi nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Bạch Tử.

Cô vẫn còn nhớ kỹ, người này hầu như đã không ăn gì trong mấy ngày qua.

Khi đó Mạnh Dĩ Lam cho rằng là do cơ thể Bạch Tử xảy ra biến đổi khiến cô không còn hứng thú với bất kỳ đồ ăn nào, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

Hoa tỷ ngồi cạnh Bạch Tử rất nhanh đã nhận ra ánh mắt của Mạnh Dĩ Lam, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ đắm chìm trong bữa ăn của chính mình.

"Hoa tỷ." Bạch Tử nuốt miếng thịt kho trong miệng, nhẹ giọng hỏi: "Sau khi trở về thành phố B, cô có dự định gì không?"

Hoa tỷ không khỏi cau mày.

Cô không muốn tiết lộ tung tích của mình cho người khác biết, đặc biệt là một người mà cô không biết rõ chi tiết như Bạch Tử, hơn nữa Bạch Tử vốn là người ít nói bây giờ lại chủ động nói chuyện với cô, rất đáng nghi.

Hiện tại, cô chỉ hy vọng có thể nhanh chóng trở lại thành phố B và kết thúc nhiệm vụ này.

Mặc dù chuyến đi này đầy rẫy những khúc mắc, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã hứa với cô tại trang trại nơi cô và Lâm Khúc Vi chia tay, rằng cô ấy sẽ thưởng cho cô một phần thưởng hậu hĩnh sau khi trở về thành phố B.

Bằng cách này, cô có thể tìm được một nơi sống ổn định tại vùng màu xanh.

"Tôi dự định sau này sẽ đến thành phố Lăng Nam," Bạch Tử không để ý đến thái độ lãnh đạm của Hoa tỷ, mà thẳng thắn nói ra kế hoạch của mình, "Cô có biết tình hình ở đó không?"

"Thành phố Lăng Nam?" Hoa tỷ cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng có vẻ nghi ngờ, "Đó là khu vực màu đỏ, cô đi nơi đó làm gì?"

Vẻ mặt Bạch Tử có chút đông cứng lại.

Cô nhớ Phì Thu đã nói, những nơi được phân loại là "vùng màu đỏ" đã trở thành địa ngục, không khác gì những nơi cô đã đến những ngày này, người biến dị ở khắp mọi nơi, luôn có những nguy hiểm rình rập.

Nhưng nơi đó chính là quê hương của Bạch Tử.

"Nếu cô thật sự muốn đi thì cũng không khó lắm," Hoa tỷ tiếp tục, "Để Mạnh tiểu thư sắp xếp cho cô không được sao."

Bạch Tử suy nghĩ một chút, sau đó tựa như đang buôn chuyện nói: "Sau khi trở lại thành phố B, tôi và cô ấy có lẽ sẽ không liên lạc với nhau nữa."

"A?" Hoa tỷ tựa hồ nghe được cái gì ảo giác, không khỏi liếc nhìn Mạnh Dĩ Lam cách đó không xa.

Một người có thể khiến đại tiểu thư của tập đoàn Hoành Á phải tốn công sức giải cứu như vậy, nói sẽ không liên lạc? Đang đùa cái gì ah?

"Sao vậy?" Bạch Tử trong miệng đầy cơm, khuôn mặt tròn trịa, giống như một con hamster đang nhai hạt dưa.

Nhưng trước khi Hoa tỷ kịp trả lời, chú hamster đã bị thu hút bởi một người vệ sĩ vừa bước vào từ bãi đậu xe.

Bạch Tử ngay lập tức nhận ra, đó chính là người đàn ông vừa rút dao đâm chết một vệ sĩ khác trong bãi đậu xe.

Lúc này hắn có vẻ lén lút, sau khi nhìn quanh một lát, đột nhiên hắn bước nhanh về phía Mạnh Dĩ Lam.

Một loại dự cảm không lành ập tới, Bạch Tử không kịp suy nghĩ, đặt đồ ăn trong tay xuống, nhưng cô chưa kịp đứng dậy, một tên vệ sĩ khác đã xông vào cửa, hắn chỉ vào tên vệ sĩ đang đi về phía Mạnh Dĩ Lam, quát: "Bắt hắn đi, hắn bị cắn rồi!"

Sau một khắc, Bạch Tử nhìn thấy tên đó kéo Mạnh Dĩ Lam vào trước ngực, sau đó nhanh chóng rút súng ra, chĩa họng súng vào thái dương Mạnh Dĩ Lam.

"Ngươi cũng đừng tới đây!" mặt hắn đỏ bừng, kích động hét lên: "Ngươi dám tới gần một bước, ta một phát bắn chết cô ấy!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, chợt một cảm giác bồn chồn nóng nảy quen thuộc từ sâu trong cơ thể Bạch Tử dâng lên.




Tác giả có lời muốn nói:


Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!!Thời tiết miền Nam mưa hoài không ngớt.


Canh gà trích lời hôm nay:


Hãy khen ngợi bản thân nhiều hơn, dù sao cũng chẳng tốn kém gì.




Lời của editor: dạo này gần tết nên mình bị deadline dí quá. Sẽ cố gắng mỗi ngày up ít nhất 1 chương. Có thể không được đều đặn 2 chương như trước nữa hy vọng mọi người thích truyện!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK