“Cậu chủ Giản, anh hãy buông tay ra, tôi còn có việc phải làm”
“Không được, tiểu Đồng, bây giờ em ra ngoài sẽ bị bọn họ nhìn thấy.
Đám người của tiểu Vũ hôm nay hẹn ăn liên hoan ở đây”
Giản Mạch Bạch kéo Giản Đồng vào trong thang máy: “Tiểu Đồng, em cũng không hi vọng với bộ dạng của bây giờ, sẽ bị đám bạn từng chơi cùng nhìn thấy đúng không.”
Giản Đồng như tắt thở, trong mắt lộ ra sự sợ hãi...
Lời nói của Giản Mạch Bạch, vẫn còn ở bên tai, đây cũng là một điểm yếu trong lòng của cô
- cô, không dám để những người bạn đã từng chơi cùng nhìn thấy bộ dạng sa sút tâm thường thấp hèn của mình như ngày hôm nay.
Tốc độ của cô còn nhanh hơn cả Giản Mạch Bạch, hoảng loạn chìa tay ra để bấm nút đóng cửa thang máy lại.
“Ái chà, cậu chủ Giản đã tìm được người đẹp rồi, vui vẻ trong thang máy như vậy ~”
Một tiếng đùa cợt vang lên, vốn dĩ cửa thang máy được đóng vào, sau đó bị bàn tay của người bên ngoài chặn lại, rồi lại mở ra hai bên.
Giản Mạch Bạch ngay lập tức úp mặt của Giản Đồng vào trong lòng của anh: “Hạ Vũ, đừng nghịch ngợm”
Giản Mạch Bạch giơ một tay ra chắn lấy tay của Hạ Vũ đang chìa ra hướng về phía Giản Đồng: “Cô ấy xấu hổ, Hạ Vũ, phòng riêng trên tâng đã được mở rồi, các cậu lên đó trước đi”
Nói xong, vừa úp mặt của Giản Đồng vào trong lòng của mình, vừa đưa Giản Đồng đang ở trong lòng mình đi ra ngoài.
“Cậu chủ Giản, anh còn đi đâu thế? Cùng lên đi”
“Tôi có chút chuyện riêng, các cậu lên trước đi, tôi sẽ lên ngay.
Chi phí của hôm nay tôi sẽ phụ trách, mọi người cứ chơi hết mình đi”
Trong thang máy ở phía sau, truyền đến tiếng huýt sáo nhấp nhô, “Nghe đi, cậu chủ Giản nói có chuyện riêng đấy, cùng với ai cơ chứ? Nhìn người con gái anh ấy đang ôm vào trong lòng kìa, cậu chủ Giản ngày càng biết điều rồi nha”
Giản Đồng vẫn có thể nghe thấy được âm thanh vui sướng cười “haha”
của đám người kia trước khi cửa thang máy đóng lại.
Giản Mạch Bạch đưa cô đến một cái góc khuất, “Tiểu Đồng, hôm nay em đừng đi làm nữa”
Trái tim Giản Đông bỗng đau nhói, bản thân cô không dám đối diện với những người bàn đã từng chơi cùng kia, nhưng, cái người mà cô phải gọi là “anh trai”
hơn 20 năm nay ở trước mặt, khi nói ra những lời đó, tay của Giản Đồng, trong vô thức cấu chặt vào đùi, mới có thể kiềm chế lại được sự kích động muốn hét vào mặt anh ấy ngay lúc này của con tim.
Giản Đồng, mày là tù nhân cải tạo, mày không có người thân, ba năm trước tất cả người của nhà họ Giản đã từ bỏ mày rồi, Giản Đồng, đừng có buồn, nước mắt phải chảy, trái tim phải đau, trong ba năm nay sớm đã khô hết lại rồi...
Cô liên tục tự
- -----------------