Khi cô tỉnh dậy cả căn phòng có cảm giác mờ ảo.
Cô từ từ bò dậy, đi đến phòng khách, cô không quá ngạc nhiên khi ở dưới bóng đèn ấm áp nhìn thấy một bóng hình người đàn ông đang ngồi ở trên ghế sofa xem TV.
Ở trong phòng khách, âm thanh của tỉ vi rất bé, dường như sợ âm thanh to quá sẽ đánh thức người đang ngủ.
Bên trong hành lang vang lên tiếng bước chân, người đàn ông xoay người lại nhìn.
Tâm mắt của hai người nhìn nhau.
Hai người dường như chưa từng có cảm xúc bình yên như vậy, giỗng như một cặp vợ chông già, cũng giống như ngầm biết cho nên không một ai phá vỡ sự bình yên đến kỳ lạ này.
Dường như, không có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông đứng dậy bước tới quây rượu, hâm nóng lại thức ăn sau đó mới đặt lên trên bàn.
Mà người phụ nữ cũng trâm mặc không nói tiếng nào bước tới, ngôi xuống ghế bắt đầu ăn.
Dường như, giữa bọn họ chưa từng có tình yêu và thù hận, chưa từng có những ký ức đau khổ.
Ăn xong bữa cơm này, ai cũng cảm thấy bầu không khí có vẻ hài hòa hơn, và cho rằng mình đang nằm mơ.
Lộp bộp...
Miếng thức ăn cuối cùng được đưa vào trong miệng, người con gái đặt đũa lên trên mặt bàn phát ra một tiếng động.
“Để tôi rời đi”
Giọng nói khó nghe của người phụ nữ vang lên, cô từ từ nói ra bốn chữ.
Bàn tay đang thu dọn bát đũa của người đàn ông bỗng khựng lại giữa không trung: “Em mệt rồi, Bách Dục Hàng nói cơ thể của em không được tốt, bây giờ đi ngủ một chút đi, sáng mai tôi đi siêu thị mua gà về làm súp gà cho em ăn”
“Để tôi rời đi”
Giọng nói khó nghe của người phụ nữ lại vang lên, không thèm quan tâm tới lời nói của người đàn ông.
“Ngoan”
Người đàn ông đặt bát đũa ở trong tay vào bồn rửa bát, sau đó rửa sạch tay và lau khô, rôi bước vê phía người con gái kia.
Từ phía sau ôm lấy eo cô: “Đi ngủ một giấc, sau khi dậy thì sẽ khỏe thôi”
“Để cho tôi rời đi”
Cô nói, dưới đáy mắt là một mảnh bình tĩnh.
Bàn tay đang đặt trên eo cô như một chiếc kìm sắt ôm chặt lấy cô, bây giờ bọn họ đang dựa gần nhau như vậy nhưng lại không có bất kỳ một tia ấm áp nào cả.
Đôi mắt của cô tựa như nước khô, khô khốc không hề có giọt nước nào.
Người đàn ông vẫn nhẹ giọng nói: “Tiểu Đồng, ngoan nào, đi ngủ đi.
Lời này, anh sẽ coi như chưa từng nghe thấy, về sau cũng đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy nữa”
Giọng nói của người đàn ông vẫn ấm áp như lúc ban đầu, thậm chí còn mang theo một chút chiều chuộng, nhưng cũng mai theo sự cảnh cáo.
“Tôi muốn rời khỏi đây..
“
- -----------------