Tiếng thở gấp hổn hển, động lòng rồi, nhưng trái tim lại cảm thấy lạnh lẽo.
“Trầm Tu Cẩn, tôi sẽ hận anh.
Ngón tay của người đàn ông run rẩy, đột nhiên chìa tay ra, chậm rãi lau đi những giọt mồ hôi lít nhít ở trên trán của cô, đôi mắt sâu lắng, dường như đã cất giấu đi vẻ phức tạp không rõ ràng, Giản Đồng nhìn không hiểu, nhưng vào lúc đối diện với ánh mắt ấy, lồng ngực ở bên trái, vào giây phút co lại, trái tim sớm đã mất cảm giác, truyên đến cảm giác đau đớn lâu lắm không gặp mà lại quen thuộc...
Cắn chặt răng, cô bối rối lại ân hận, sớm đã phải mất cảm giác, nhưng tại sao lại giống như năm đó, bởi vì một ánh mắt của anh, lồng ngực lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Trên trán, xúc cảm của ngón tay anh, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi ở trên trán của cô...
Bốp! “Đừng chạm vào tôi!”
Ánh mắt lạnh lùng của Giản Đồng, đặt lên trên cơ thể của người đàn ông: “Chủ tịch Trầm, tôi sẽ hận anh, dù có kiếp sau, tôi cũng sẽ hận anh.
Kể cả có một ngày, tôi quên mất bản thân mình là ai, tên là gì, nhưng thứ duy nhất tôi không thể quên được, chính là hận anh”
Trong hàm răng của cô, thốt ra từng câu từng chữ: “Giản Đồng, hận Trầm Tu Cẩn!”
Giản Đồng, hận, Trầm Tu Cẩn! Đôi mắt của người đàn ông co lại, anh muốn lấy tay ôm chặt lấy lông ngực bên trái, ấn chặt xuống cơn đau đớn mãnh liệt đó! Buông tay, và cô hận anh...
Lựa chọn của anh, trước giờ chưa hề thay đổi
- tuyệt đối không buông tay, nên cứ hận đi! Nhưng vào lúc cô nói vẻn vẹn sáu chữ đơn giản, “Giản Đồng, hận Trầm Tu Cẩn”
! “Trước kia em từng nói, em yêu tôi, kể cả đến một ngày em quên mất bản thân em là ai, cũng chắc chăn sẽ không quên được, người em yêu là Trầm Tu Cẩn...
Tiểu Đồng, em đã từng nói như vậy!" Rõ ràng em đã từng nói, sao lại có thể nuốt lời chứ! Sao lại có thể nói thay đổi là thay đổi! “Không nhớ rồi”
Trầm Tu Cẩn đau khổ trong im lặng...
Anh quan sát Giản Đồng.
Anh nghiêm túc như vậy, sốt ruột như vậy, mà cái nhận được chỉ là một câu nói “không nhớ rồi”
? Từ trước đến nay, chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy.
Cho dù vào lúc cô dùng đủ mọi cách cấp bách muốn trốn thoát khỏi anh, nỗi đau đó, cũng không thể bằng nỗi đau lúc này.
Lồng ngực, giống như được lắp một quả bom, mà cô, chính là cái ngòi nổ, chỉ cần châm lửa...
Một tiếng “Ầm!”
, nổ tung lên.
Chìa tay ra, ngón tay thon dài của Trầm Tu Cẩn, chầm chậm bám vào cằm của cô, miệng của cô, mũi của cô, cho đến mắt của cô, thì đột ngột dừng lại! “Tôi không quan tâm”
Giọng nói trầm thấp, vô
- -----------------